Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 22: 22: Ức Luân Mệnh Hồi Trận

Quên mất quên mất quên mấtttttt

Thảo nào ta lại rảnh rỗi thế này chứ

Giờ mà đột nhiên chạy vào thì càng làm mất mặt sư tôn hơn

Tiêu Vương suy suy nghĩ nghĩ đôi chút, cuối cùng hắn bèn đưa tay chỉnh tề lại y phục một chút

Sau đó, ung dung bước vào đại điện trước mắt các thế tôn mà cung kính hành lễ rồi cất tiếng

"Đệ tử trở về báo cáo chậm trễ, mong sư tôn trách phạt!"

Mạc Tử Quân nhìn xuống Tiêu Vương đã nghiêm trang hành lễ chuẩn mực nói.

Mị Nguyệt giáo chủ bèn nhìn hắn rồi quay sang Mạc Tử Quân

"Báo cáo chậm trễ? Tịnh Thanh Thượng Tiên không lẽ sớm đã cho đệ tử của mình đi điều tra rồi?"

Mạc Tử Quân thình lình nhướng mày nhìn Tiêu Vương chăm chăm.

Hắn liền nhanh trí đáp ngay

"Sư tôn sớm đã phái đệ tử đi điều tra trước, lần này trở về xin báo cáo lại với các thế tôn ạ!"

"Những chuyện kì lạ xảy ra gần đây tại Cao Lăng và Thanh Hà đều đã được Kim Quang phái tra rõ!"

Tiêu Vương hắn không phải kẻ cứ thích thuận mồm nói suông, hắn đã nói biết thì chắc chắn là biết

Vốn dĩ với một người từng sống qua tận hai kiếp như hắn, chỉ cần nhớ rõ từng chuỗi sự kiện của kiếp trước là đều có thể đoán trước cả rồi

Thế nên miệng lưỡi lanh lẹ một chút, cuối cùng vớt được việc tốt vào tay, cũng là nhiệm vụ dễ ăn như cơm

Sau khi rời khỏi đại điện, còn chưa kịp ngáp thì hắn đã bị kéo đi "tra khảo" rồi

"Ngươi xuống núi khi nào thế?" - Triệu Lẫm

"Phải đó, xuống núi điều tra vậy mà còn than với ta là chán việc rãnh tay!" - Lam Tuyên Cơ

"À..

Thì là ta..

Nói sao ấy nhỉ?" - Tiêu Vương tay gãi đầu ấp a ấp úng

"Haizz, sao cũng được! Vậy rốt cuộc ngươi điều tra được gì thế?" - Triệu Lẫm

"Phải phải, chuyện xảy ra ở Cao Lăng và Thanh Hà ta cũng có nghe! Nhưng Mạc Lang ca ca còn chưa điều tra ra nữa!" - Lam Tuyên Cơ

"Vậy các ngươi nghe đến đâu rồi?" - Tiêu Vương

"A Ly sư tỷ là người sắp xếp công vụ, nên tỷ ấy có nói qua với! Chuyện là ở Cao Lăng và Thanh Hà dạo gần đây xảy ra không ít chuyện lạ, cứ cách vài hôm lại có một tu sĩ mất tích! Nhưng khi tìm lại được, lại rất thê thảm!" - Triệu Lẫm

Nghe đến hai tử "thê thảm", Lam Tuyên Cơ đột nhiên lùi một bước, tay cầm phiến có chút run run bèn mở phiến che đi ngửa mặt mà nói

"Thê thảm..

rốt cuộc là thê thảm đến thế nào?"

Tiêu Vương thấy Lam Tuyên Cơ quả thật là có chút sợ hãi rồi, đúng là nữ nhân mà.

Hắn liền khoác vai nàng ta, lẳng lặng kể

"Thê thảm tất nhiên chính là thất khứu xuất huyết, ngoại bì (da) đều bị xé nát ra từng mảnh, lục phủ ngũ tạng cũng bị moi sạch.."

"Á, không nghe nữa! Đừng nói nữa!"

Lam Tuyên Cơ bịt tay tai mình la mà la la thét thét, còn Tiêu Vương hắn thì lại ôm bụng cười ha hả.

Triệu Lẫm thấy vậy cũng bèn lên tiếng

"Đừng có nghe hắn, không thê thảm đến mức đó đâu! Ta nghe A Ly sư tỷ thuật lại thì những tu sĩ mất tích đó sau khi tìm thấy thì toàn bộ ngoại bì đều nát vụn, máu nhuốm cả thân! Chỉ vậy thôi!" - Triệu Lẫm

"Chỉ vậy thôi? Như vậy cũng đáng sợ có kém đâu chứ!"

"Ngươi là người tu tiên đấy!" - Triệu Lẫm

Triệu Lẫm giở giọng xéo xắc, Lam Tuyên Cơ bèn nghiến răng nhìn cậu ta đáp

"Tu tiên thì sao chứ? Ta cũng có một trái tim thiếu nữ yếu đuối chứ bộ!"

Lam Tuyên Cơ bèn trưng cái cái biểu cảm e thẹn mỏng manh nhìn hai người

"À ừm..

Hình như Tôn sư huynh gọi ta, đi đây!"

"Đúng rồi, ta còn phải chuẩn bị cùng sư tôn hạ sơn bắt yêu! Ta cũng đi luôn đây!"

Tiêu Vương và Triệu Lẫm liền diện cớ rồi chuồn đi ngay mất vút, để lại Lam Tuyên Cơ ở lại đó mà hậm hực hờn dỗi

"Tiểu Cơ, có gì bất mãn thế?" - Mạc Lang từ khi nào đã đến đứng cạnh nàng mà dỗ dành hỏi

Lam Tuyên Cơ bèn siết tay cầm phiến của mình chỉ về hướng của hai người mới rời đi mà bất mãn

"Hai có tên đấy, chỉ giỏi dọa muội với chọc tức muội thôi!"

"Thôi, đừng giận nữa! Lát nữa ta đưa muội xuống thành Duệ An mua chút bánh!" - Mạc Lang liền mang đồ ăn ra dỗ ngọt nàng ta ngay, Lam Tuyên Cơ liền hai mắt long lanh gậy đầu chịu ngay

"À mà này Mạc Lang ca ca, chuyện ở đại điện..

Tiêu Vương và Thượng Tiên phải đích thân xuống núi ạ?" - Lam Tuyên Cơ

"Tất nhiên, ban nãy ở đại điện đệ ấy nói điều tra ra sự việc này nên sẽ trực tiếp nhận lệnh! Còn Thượng Tiên thì phải đi theo chứ!"

"Vì chuyện này xảy ra ở Vân Châu là nơi nối liền giữa hai thành Cao Lăng và Thanh Hà! Hiển nhiên sẽ có ảnh hưởng đến hai đại giáo phái là Cao Lăng La Thị là Thanh Hà Nguyệt giáo đấy!"

Nghe Mạc Lang giải thích qua, Lam Tuyên Cơ xem như cũng ngộ ra được một chút

"Mà rốt cuộc chuyện của Ngao linh, thứ mà Tiêu Vương khi nãy đã nói qua trên đại điện ấy, rốt cuộc là thứ gì?" - Lam Tuyên Cơ

Khi Lam Tuyên Cơ vừa hỏi đến đây, sắc mặt của Mạc Lang trong một thoáng như có gì đó bất ổn định, sau đó y lại hòa nhã trả lời nàng

"Ngao linh là một sinh vật nằm trong cổ tộc tinh linh thượng cổ! Tinh linh tộc, là cổ tộc từng gây hại nhân gian suốt hàng trăm năm, sau đó Thiên đế đã hạ lên cho Chiến thần đế trấn áp, cuối cùng đã phong ấn tất cả cổ tộc tinh linh lại!" - Mạc Lang

Ngẫm ngẫm lặng đi đôi chút, Mạc Lang liền dùng ánh mắt khác thường nhìn về hướng đi của Tiêu Vương ban nãy

"Vị huynh đệ Tiêu Vương này của muội, phải chăng đã hiểu biết về tinh linh tộc? Hay là vốn dĩ đã biết về việc này?"

Ngữ điệu của Mạc Lang có gì đó mập mờ lại đầu ẩn ý, Lam Tuyên Cơ khẽ nhíu mày, nàng bước đến trước mặt y mà kiên định cất tiếng

"Tuy ta không biết trong đầu huynh đang nghĩ gì, nhưng nếu huynh đang có ý nghĩ không tốt về con người của Tiêu Vương thì tốt nhất nên từ bỏ đi!"

"Bọn muội đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến tận bây giờ, con người hắn muội hiểu rõ nhất, tuyệt không ai đủ tư cách đánh giá bất kì vị huynh đệ nào của muội cả đâu!"

Ngữ điệu và biểu cảm đầy hàm ý của Mạc Lang khi nãy quả thật đã dường như chọc giận Lam Tuyên Cơ mất rồi.

Nàng ta giận dữ gập phiến lại rồi hậm hực bỏ về Mị Đằng Viện

Cuối cùng Mạc Lang chỉ đành đi dỗ dành lại tiểu sư muội này của mình thôi, nhưng thật sự Mạc Lang vẫn giữ chút nghi ngờ gì đó với Tiêu Vương rồi

Nhưng còn hắn nào có hay biết gì, Tiêu Vương sau khi trở về Thanh Uy Viện thì tự mình chuẩn bị hành trang cho vài hôm sau..

giống như kiếp trước

Được một lúc, Tiêu Vương lại vô lực ngồi xuống một gốc thở dài rồi lại tự nhủ với chính mình

"Nếu cứ an an bình bình trải qua từng ngày thế này..

chẳng phải sẽ lại giống với kiếp trước sao?"

Tiêu Vương lẳng lặng mơ hồn suy này nghĩ no đột nhiên cơn đau đầu ấy lại đến một lần nữa

"Chết tiệt!"

Tiêu Vương ôm lấy đầu mình, cơn đau đầu như búa bổ vào.

Đồng thời, từ sau gáy hắn truyền đến một cảm giác kì lạ, như có thứ gì đó đang chảy dài trong cơ thể hắn vậy

Tiêu Vương nghiến răng, hắn vung tay gỡ bỏ lớp vải băng trên cổ mình xuống.

Trên mảnh vải băng vốn màu trắng kia, bỗng nhiên lại nhuốm một màu đỏ của đám đẫm lại

Phần cổ phía sau gáy của hắn lóe kên một ánh sáng màu đỏ kì lạ cứ lóe lên không ngừng

"Lại nữa? Chết tiệt!"

Tiêu Vương siết chặt lấy mảnh vải băng trong tay mình lại, hắn ném nó đi rồi lụt lọi tìm thêm vải băng mới rồi tiếp tục quất lấy lên vần cổ của mình

Hắn chỉ thật sự thầm trách, đã hai kiếp trôi qua..

tại sao cứ bám lấy hắn chứ?

"Tiểu Vương? Có chuyện gì à?"

Đột nhiên bên ngoài phòng truyền vào một tiếng gọi, là của sư tôn!

"À..

Không có gì đâu ạ, con làm rơi đồ thôi! Không có gì đâu ạ, sư tôn không cần bận tâm đâu ạ!" - Tiêu Vương liền nói vọng ra

Hắn nhanh chóng quất thêm mấy lớp vải băng nhiều hơn, che kín cả phần cổ và cả vần sáng đỏ kì lạ ban nãy đi

Mạc Tử Quân cũng không hỏi thêm gì mà chỉ hừ nhẹ sau đó không truyền thêm tiếng nói nào nữa, có lẽ y đi rồi

Tiêu Vương liền thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sợ nếu như bị y nhìn thấy..

hẳn cái ngày hắn chết còn sớm hơn cả kiếp trước..

Tiêu Vương lại cảm thấy, có quá nhiều dữ kiện đã từng xảy ra trong kiếp trước mà dường như đang dần bị xóa bỏ khỏi tâm trí của hắn

Cứ mỗi lần muốn nhớ lại, hắn đều nhận được một cơn đau đầu như búa bổ vậy

"Phải rồi!"

Thoáng chốc đang ngẫm nghĩ, Tiêu Vương đột nhiên nhớ ra một điều.

Đó là lần đầu tiên hắn bị đau đầu là lúc hắn đã nhìn thấy một thứ, và lần thứ hai cũng trùng hợp nhìn thấy thứ đó

"Pháp trận kì lạ kia!"

Tiêu Vương hoàn toàn nhớ rõ, ở đợt khỏa hạch ở Bách Trùng Lâm.

Hắn đã trú mình ở một hang động, ở đó hắn đã nhìn thấy một pháp trận

Lần thứ hai ở Đại Hội Tiên Minh Phong Giới, Tiêu Vương khi nhìn vào viên hồn đan màu tím kia, cũng có biểu hiện tương tự

Viên hồn đan màu tím ấy, còn được gọi là Hồi Châu.

Cũng như tên, lưu trữ lại những ký ức của người chạm vào nó..

Nhưng còn pháp trận kia chắc chắn là muốn xóa đi những đoạn ký ức ấy

Khi cả hai thứ này cùng gặp nhau, hoàn toàn đã bị phản tác dụng của nhau

Nghĩ đến đây, Tiêu Vương nhớ ra hắn từng vẽ lại pháp trận này một lần và đã giấu đi rồi.

Nếu muốn tìm hiểu về những pháp trận cổ thuật này, Tàng Thue Các chưa chắc đã có.

Nhưng ắt hẳn ngoài Cấm Thất của Mạc gia thì trong nội các của Thanh Uy Viện ở thư phòng có khả năng sẽ có

Tiêu Vương đi đến thư phòng, xui cho hắn một điều, đó là Mạc Tử Quân đang ở đây!

Vừa thấy y, Tiêu Vương đã gượng gạo không biết nên làm thế nào.

Phải làm sao đây nhỉ? Nên viện lý do vào để vào trong nội các đây

"Con đến đây tìm sách?"

"Dạ không ạ!"

"Kinh văn?"

"Cũng không luôn ạ!"

"Chép gia quy?"

"Tuyệt đối không đâu ạ!"

Tiêu Vương thật sự cầu mong một điều, sư tôn à tại sao người kiếp này lại nói nhiều như thế chứ? Không hề bình bình tịnh tịnh kiệm lời nhú kiếp trước được à?

Tới thì cũng tới rồi, Tiêu Vương đành viện cớ ở lại thư phòng, ngồi đó chống cằm nhìn y cả buổi.

Cuối cùng chờ đến khi trời sụp đã tối, y mới rời thư phòng

"Con không định về phòng nghỉ sớm sao?" - Mạc Tử Quân

"À không ạ, con ở lại chút việc lát sẽ về nghỉ ạ! Sư tôn nghỉ ngơi đi ạ!" - Tiêu Vương

Sư tôn ạ, đồ nhi chỉ chờ người đi nghỉ để ở lại đây đấy, làm sao về phòng nghỉ sớm được chứ

Sau khi Mạc Tử Quân trở về Tĩnh Thất, Tiêu Vương liền vào nội các.

Tiêu Vương lấy bức vẽ pháp trận nguệch ngoạc vài nét của hắn ra xem, sau đó bèn tìm kiếm trên các kệ sách về những kiểu pháp trận này

"Không lẽ lại không có ư?"

Tiêu Vương đã tìm kiếm đã buổi, rốt cuộc cũng chẳng tìm được thứ gì cả.

Nhưng hắn nào chịu về tay không, thế là nhân lúc Mạc Tử Quân có vẻ đang về Tĩnh Thất nghỉ ngơi rồi, hắn liền lén lún đến Cấm Thất

Cấm Thất chính là nơi tuyệt mật của cả gia tộc, chỉ có trưởng môn bằng không dù là con cháu Mạc gia không có ủy quyền cũng không được đặt chân đến

Nếu bị phát hiện, thậm chí có thể bị trục xuất khỏi Kim Quang phái

Nhưng Tiêu Vương hắn không cản thấy sợ lắm, nếu có trục xuất thì hắn trở về thôn Phồn Tử như dự định ban đầu của hắn, không phải vướng bận thêm một kiếp người

Tiêu Vương lại tiếp tục một trận tìm kiếm vô vọng, đột nhiên hắn ngó tít lên đầu mình

Tiêu Vương nhận có thấy thứ gì đó đang nằm ngay tận tít kệ sách bên trên, hắn nhìn lên tít trên đấy rồi lại nhìn xuống chính mình..

"Tại sao năm mười lăm tuổi ta lại thấp bé đến vậy nhỉ? Chắc chắn là do Triệu Lẫm và Lam Tuyên Cơ dành hết phần ăn thôi!"

Còn gì bất lực hơn, Tiêu Vương đành phải đi lấy thêm thang kệ đã bắt lên lấy sách cơ đấy

Sau khi lấy quyển sách ấy xuống, Tiêu Vương khẽ phủi phủi quyển sách ấy.

Như thể đã trôi qua cả trăm năm vậy, quyền sách này nhìn thoáng qua cũng biết là cũ vô cùng, lại còn bám đầy bụi

Sau khi phủi hết lớp bụi bản dày đặc kia đi, Tiêu Vương nhìn thấy trên đấy có ghi ba chữ "Cấm Thuật Thư"

Quả không ngoài dự đoán của Tiêu Vương, pháp trận này là một loại cấm thuật cổ pháp.

Nhưng điều khiến Tiêu Vương hiếu kì hơn là, ngay từ trang sách hắn mở ra, đập vào mắt hắn chính là pháo trận kì lạ này

"Ức Luân Mệnh Hồi Trận?"

Không sai được rồi, chính là nó.

Nhưng là Tiêu Vương chỉ tình cờ mở một trang, lại đúng phải pháp trận này

Vốn dĩ là do hắn thấy có thứ gì đang được kẹp vào bên trong quyển sách, Tiêu Vương chỉ thuận tay mở theo thế là mở đúng trang này

Thứ kẹo vào quyển sách là một mảnh giấy nhìn khá cũ nhưng lại rất sạch đẹp

Tiêu Vương mở mảnh giấy ấy ra nhìn, bàn tay hắn đột nhiên trở nên run rẩy, con ngươi có phần kì lạ như thể không dám tin vào mắt mình, biểu cảm có phần kinh diễm

Mảnh giấy này vẽ một người trong ấy, trong tranh là một nam nhân đang ngồi đọc sách

Trên bàn thư án có lư hương thả khói nghi ngút, mà người đang ngồi này điệu bộ phong đạm vân khinh, mắt mũi môi mày đẹp như tượng tạc

Người trong tranh, mi thanh mục tú, tóc đen trải dài

Y nhắm mắt, cơ hồ khóe mắt đều là phong tình vạn chủng mang vạt ửng đỏ diễm lệ

Người nọ khoác áo bạch lam, nhìn ôn nhuận như ngọc, quân tử như lan.

Cả người y như có một tầng tiên khí mỏng tỏa ra xung quanh

Người được vẽ trong bức tranh này, vốn dĩ chính là..

"Sư tôn?"

"Sao nó lại ở đây? Bức tranh này?"

"Bức tranh này vốn dĩ là ta..

ta đã vẽ..

Vào kiếp trước?".