Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

Chương 34: 34: Tông Thất Tiên Gia

Ưm?

Tiêu Vương thì nằm trên giường sau một giấc ngon lành bèn mở mắt thức dậy, hai tay để bên hông, dáng vẻ an phận thủ thường, cả người còn đắp chăn kín mít

Tiêu Vương xốc chăn, năm ngón tay phải vùi vào tóc, hắn khẽ nghiêng người tung chăn ra, lại thấy lại có một chiếc ngoại bào màu trắng tinh khiết

Tiêu Vương cầm lấy chiếc ngoại bào đưa lên ngắm ngắm nhìn nhìn một lúc lại rồi nghĩ

"Nhìn quen quen?"

Tiêu Vương vẫn ngắm ngắm nhìn nhìn, ngó đi ngó lại chiếc bào phục này, còn đưa tay dụi mắt nhìn kỹ hơn

Bộ bào phục này rất tinh xảo, còn viền ánh bạc kim băng, nhận sự không phải chứ?

"S..

sư tôn đến phòng ta?"

Tiêu Vương dường như không tin vào mình, nhưng cơ mà hắn dần nhớ lại, đêm qua hắn lên giường từ khi nào nhỉ?

Hắn quay đầu mình sơ qua phòng mình, đống sổ sách hắn bày bừa cả hôm qua đều đã được sắp xếp đặt ngay ngắn trên thư án không lệch một li

Tiêu Vương bèn ngớ người nhìn chiếc bào phục trong tay mình, đột ngột lại ngồi bật dậy

"L..

là sư tôn thật sao?"

Tiêu Vương không tin nổi chính mình, hắn ngây ngốc luôn rồi, tự nhéo mình vài phát chắc chắn rằng bản thân không mơ

Hắn không hề nghĩ sư tôn sẽ bước vào phòng mình, biết vậy sớm đã dọn phòng sạch sẽ ngăn nắp rồi

Tiêu Vương cầm chiếc ngoại bào của Mạc Tử Quân, trong lòng có chút ngẩn ngơ không biết nên làm gì

Vậy lẽ nào cả đêm qua là hắn ôm áo của sư tôn mà ngủ hay sao chứ?

Tiêu Vương đột nhiên ngó trước ngó sau như thể chột dạ mặc dù đây lại là phòng riêng của hắn cơ

Tiêu Vương bèn ôm chiếc ngoại bào của Mạc Tử Quân, đưa lên ngửi nhẹ

"Th..

thơm quá đi.."

Ngửi qua mùi hương thơm tinh tuý thoang thoảng khiến Tiêu Vương như phát say, hắn ngã người nằm lại xuống giường

Áo phủ lên mặt che đi vẻ mặt cười đến quên trời quên đất, hương thơm ngào ngạt lại quyến rũ lạ thường tựa như hương thơm hoa quỳnh về đêm, khiến Tiêu Vương như phát nghiện mà ôm áo cười khoái chí

Tiêu Vương còn đang đắm chìm trong sự thích thú của bản thân, đột nhiên bên tai vang đến khá xa một hồi chuông lập tức đánh hắn tỉnh mộng

Tiêu Vương bèn ngồi bật dậy, nhanh chóng chạy đi mục dục canh y, xong lại lục đục tìm dây cột tóc

Căn phòng đêm qua được Mạc Tử Quân sắp xếp ngay ngắn thì mới sáng sớm Tiêu Vương đã lục lọi bới tung lần nữa

"Trễ mất trễ mất!"

Tiêu Vương loay hoay cột xong tóc rồi vơ lấy kiếm, định mở cửa bước ra lại bèn quay đầu nhìn lại

Thế là hắn bèn chạy lại vào phòng, vơ lấy áo của Mạc Tử Quân để lại, lập tức xếp ngay ngắn lại rồi đi sang Tĩnh Thất

Tiêu Vương kì thật không dám bước vào, thế là đành kéo bàn kệ trước cửa gần đó đặt lên

Hắn còn không quên ngửi đi ngửi lại mùi hương khiến bản thân không nỡ dứt khỏi

Nhưng rồi cũng đành luyến tiếc dứt khỏi, Tiêu Vương hắn cũng không muốn đến trễ bất kỳ buổi học nào cả, đành gấp rút chạy khỏi điện

"Đi đâu?"

Tiêu Vương vừa bước đến cửa điện Thanh Uy Viện, Mạc Tử Quân đột nhiên quay sang nhìn hắn hỏi

Tiêu Vương hơi ngớ người, sáng nào hắn không đến Lục Hành Thất học chứ? Sao đột nhiên hôm nay y lại hỏi?

"Con..

đi học!" - Tiêu Vương

Mạc Tử Quân nhìn hắn một loạt từ trên xuống rồi lại hỏi

"Đến Lan Thất học lại mang kiếm?"

Tiêu Vương đột nhiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lại thầm nhớ ra gì gì đó mà gãi đầu tự hỏi

"Hôm nay..

học ở Lan Thất nhỉ?"

Tiêu Vương ngơ ngơ nghĩ lại, đúng là hắn nhầm mất rồi.

Nhưng dường như bị đãng trí đó của hắn khiến Mạc Tử Quân không vui rồi, chính xác là giận dữ rồi

"V..

vậy..

Con đi đây!"

Nói đoạn, Tiêu Vương liền nhanh chân chuồn đi mất tít, để lại Mạc Tử Quân chỉ biết bất lực thở dài ngán ngẩm

Tiêu Vương chạy một mạch chưa đến Hợi Điện đã đến thẳng Lan Thất trước, cũng may mà lão sư đến sau một lúc, không thì lại toi

Tiêu Vương đương nhiên là không muốn đắc tội với trưởng bối thôi, vốn dĩ những lần giảng dạy của lão thật sự nhàm đến không thể nhàm hơn

Mở lời lúc nào cũng dài dòng, cũng không biết là đang nói đến chủ đề nào mới là chính nữa

"Tiêu Vương!"

"À..

Vâng, có đệ tử!"

Tiêu Vương còn đang gật gù, đột nhiên bị lão sư gọi tên bèn tỉnh cả ngủ.

Lão sư thấy biểu lộ của hắn, thật chỉ biết lắc đầu

"Nói xem, ta giảng đến đâu rồi?"

Nhận được một câu hỏi không thể nào quen thuộc hơn của lão sư luôn dành cho lũ đệ tử dám ngủ gật

Tiêu Vương tròn mắt thất thần, khẽ liếc trái liếc phải cầu cứu.

Triệu Lẫm khẽ nhỏ giọng thì thầm nhắc hắn

Nhưng Tiêu Vương lại không nghe rõ, vương người đến một chút liền bị lão sư nhắc nhở một lượt

"Không ai được nhắc!"

Hết cách, Tiêu Vương vẫn cố liếc trái liếc phải cầu cứu.

Hắn ngó mắt sang Lam Tuyên Cơ cầu cứu tỷ tỷ

Nàng ta tay cầm quạt che miệng, thấy hắn quay sang bèn khẽ chỉ tay về phía Mạc Lang

Tiêu Vương có chút ngơ ngác, nhưng dường như dần hiểu ra, lão sư có phần bất mãn nãy giờ, còn đang định quở trách hắn thì Tiêu Vương bèn nói

"Lão sư đang giảng về tông thất Tiên gia của Kim Quang Mạc Thị ạ?"

Xem như Tiêu Vương đã nói đúng nên lão sư cũng thôi quở trách, trái lại bèn nhìn Lam Tuyên Cơ, nàng bị đe một mà bèn lấy quạt che mặt nấp đi

Lão sư biết Lam Tuyên Cơ nhắc bài cho Tiêu Vương nên hẳn vẫn còn muốn làm khó hắn

"Hừm, vậy là một đệ tử huyền môn, đã học được hơn ba tháng! Ngươi nói rõ về tông thất Mạc gia ta xem!" - lão sư

Hỏi xong, lão sư còn không quên liếc nhìn vài tên nhắc bài xem như lòi cảnh cáo trước vậy

Tuy vậy, sắc mặt của Tiêu Vương lại không hề lo lắng thêm điều gì, còn lên tiếng hỏi lại

"Thưa lão sư, dẫu gì đệ tử cũng là đệ tử ngoại môn không phải con cháu tông thất! Vậy, đệ tử có thể tự mình chọn một thế cục cụ thể trong tông thất Mạc gia để nói về hay không?" - Tiêu Vương

Thấy Tiêu Vương đắc ý như thế, lão sư cũng muốn xem hắn trả lời thế nào nên cũng đành gật đầu chấp thuận

Tiêu Vương cười cười đắc thắng mà bắt buộc thuyết giảng

"Thưa lão sư, Kim Quang Mạc Thị là tông thất Tiên gia tọa lạc tại Kim Quang sơn mấy trăm vạn năm!"

"Gia chủ Mạc gia đời đầu đã khai phá ngọn núi này, rồi đặt là Kim Quang Sơn, người tên Mạc Tịnh an tọa tu dưỡng đắc đạo phi thăng thượng vị, bái sư là Hành Đẩu Tiên Tôn!"

"Trải qua nhiều đời con cháu Mạc gia đều là tông thất tiên môn danh giá, cao nhân xuất cao đồ đều đắc đạo phi thăng!"

"Trải qua đời thứ ba trăm tiên tộc Mạc gia, đến đời của Mạc Thượng là trưởng tử duy nhất của tông thất sau khi thăng vị thượng thần đã danh xưng Thiên đế Lục giới!"

"Định đến đời nối tiếp của Thiên đế có ba người con nối dõi thiên vị! Trưởng tử Mạc Tung Xuyên, thứ nữ Mạc Bạch Linh và tiểu thứ tử Mạc Tử Quân!"

"Trong số đó có hai người đã phi thăng trung vị, là thứ nữ Mạc Bạch Linh đã xưng vị là Thanh Khâu nữ đế! Và tiểu thứ tử Mạc Tử Quân phi thăng trung vị thượng quân xưng vị là Dạ Thần, hiệu Tịnh Thanh Thượng Tiên!"

"Còn trưởng tử Mạc Tung Xuyên tuy cũng đã phi thăng nhưng vẫn ở hạ vị, chủ định là tông chủ Mạc gia, còn nối truyền cho trưởng tử của ngài là Mạc Lang sư huynh!"

"Đây còn được xem là mốc thời thế hùng mạnh nhất của Tông thất Tiên gia Mạc thị!"

"Lão sư, có cần đệ tử kể thêm về điển tích thăng vị của họkhông ạ? Về sư tôn của đệ tử chẳng hạn!"

Biểu lộ của Tiêu Vương vẫn vô cùng tự tin đắc ý, như thể hắn đã học thuộc lòng toàn bộ vậy, còn lão sư xem như cứng miệng không còn cách nào làm khó hắn được nữa rồi

"Được rồi, ngồi xuống đi!"

Tiêu Vương hí hửng ngồi xuống, vẻ mặt rất ư là đắc thắng, lão sư muốn làm khó hắn vậy mà lại hỏi những câu hỏi mà hắn rõ nhất cơ

Mạc Lang ngồi nghe giảng nhưng lại nhìn Tiêu Vương có chút nghi hoặc, Lam Tuyên Cơ bèn quay sang

"Dẹp cái ánh mắt đó đi, huynh có ý gì?" - Lam Tuyên Cơ nhướng mày nhìn Mạc Lang

"Không có không có, chỉ là ta hơi ngờ vực thôi! Đệ ấy biết nhiều như thế, dù nói là sư tôn dạy thì cũng khó tin, vì muội cũng biết tiểu thúc của ta rất kiệm lời, làm gì có chuyện nói một loạt nhiều như thế cho đệ ấy nghe!" - Mạc Lang

Lam Tuyên Cơ nghe vậy bèn đột nhiên phì cười, nàng quay sang y khẽ nói

"Không phải như huynh nghĩ đâu, Tiêu Vương đệ ấy là một tín đồ rất rất trung thành với Tịnh Thanh Thượng Tiên đấy!" - Lam Tuyên Cơ

"Từ nhỏ ngày nào cũng chạy đến Tịnh Thanh Miếu, nào là quét dọn điện thờ, nào là lau tượng thần, còn rất ngoan ngoãn nghe các sư trụ trì giảng dạy cái điển tích, vì lẽ đó nên về tông thất Kim Quang hay về Tịnh Thanh Thượng Tiên thì đệ ấy đều biết rất rõ!" - Lam Tuyên Cơ

"À, không ngờ tiểu thúc của ta lại có một tín đồ từ bé đã thích thờ phụng rồi!" - Mạc Lang

"Nhưng điển tích về một bị thần nào đó cũng đâu phải chỉ có môt cũng không phải câu chuyện nào được lưu truyền cũng đều là đúng, sau đệ ấy lại nói đúng không ai được?" - Mạc Lang

"Ha ha, đương nhiên là do đệ ấy thông minh giống tỷ tỷ của đệ ấy rồi! Nói huynh nghe, mọi điển tích về Tịnh Thanh Thượng Tiên đệ ấy đều nghe qua hêt thậm chí là thuộc nuốt cả chữ, nhưng đệ ấy cũng biết sàng lọc từng chuyện rồi lại hợp từng chuyện, lại thành ra biết rõ như vậy!" - Lam Tuyên Cơ

"Tiêu Vương thông minh thì huynh không có ý kiến, nhưng bảo giống muội thì thật là quá sai rồi!" - Mạc Lang

"Muội dám, tan học muội sẽ cho huynh một trận đấy!" - Lam Tuyên Cơ

Tiêu Vương cũng lắng tai nghe họ nói gì, chỉ cần không nói xấu hắn là được

Tiêu Vương lại cần nữa chống cằm để đầu óc treo đâu đó, khẽ nhìn qua khung cửa sổ hướng đến Thanh Uy Viện

Tiêu Vương chợt thấy có một luồng sáng là lạ bỗng lóe lên rồi bay vút qua tầng mây

Tuy vậy, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, bởi gì theo hắn biết khi thần quan đã phi thăng, hạ hoàn hay về trời thì đều có thể như ý cả, ắt hẳn Mạc Tử Quân đã về Tiên Kinh rồi

Tiêu Vương xoa đầu suy suy nghĩ nghĩ, rốt cuộc nơi gọi là Tiên Kinh thật sự là trông như thế nào nhỉ?

Dù đã vạn lần nghe qua bao nhiêu đạo sĩ giang hồ kể này tả nọ, nhưng Tiêu Vương vẫn chỉ khẳng định rằng họ chỉ nói điêu thôi

Cứ nghe bao người nói đi nói lại thì tả cảnh vật trên Tiên Kinh cũng không có gì là khác nhau, chỉ là có thêm tầng tầng lớp lớp sương mù lượn lờ không tan mà thôi, còn khiến cho mặt đất ở dưới bị che lấp thoắt ẩn thoắt hiện

Tiêu Vương chỉ cảm thán vậy chẳng phải quá phiền phức rồi đi, như vậy chẳng khác nào làm người ta không nhìn rõ đường đi, bước thấp bước cao, đi lại rất là vất vả

Lúc đó, hắn vẫn còn chưa biết phàm là thần tiên hễ ra khỏi cửa thì đều dùng phép bay đi, đi bộ quả thật là một hành động trái với lẽ thường

Nhưng có một điều Tiêu Vương nghe kể qua ư là chắc được tám phần, nghe bảo một canh giờ chốn Tiên Kinh bằng tận một ngày nơi Phàm giới

Tiêu Vương tuy cảm thấy hơi buồn tủi nhưng đột nhiên lại hiện lên ý cười

Vậy là hắn, có thể lén y đi mua rượu uổng rồi há há

Chốn Tiên Kinh nơi ngự tại của bao vị thần quan quân thượng, ánh lửa đèn Trường Minh bỗng bập bùng dữ dội, cổng trời thoáng chốc rộng mở

Tầng tầng lớp lớp sương mù lượn lờ không tan, chân không hoàn toàn bị che lấp thoắt ẩn thoắt hiện bở làn sương mờ

Bên này tường cột chạm trổ, bên kia cầu nhỏ nước chảy róc rách.

Gió tiên lượn lờ khắp chốn, khói mây lan tràn dưới chân

Bạch y nam tử cao lãnh đứng uy nghiêm từng bước bước qua, một nhóm tiên nữ nhìn thi lễ với y, nhưng y dường như nhìn cũng chẳng nhìn, chỉ hạ giọng hỏi

"Mẫu thần của ta đâu?"

Một vị tiên nữ lén nhìn trộm y, nghe y hỏi thế bèn nhanh miệng đáp lời ngay

"Thưa Dạ Thần, Thiên Hậu nương nương vừa về Điện Kính Thiên nghỉ ngơi ạ!"

Mạc Tử Quân không đáp lời lại, y khẽ phủi nhẹ tà áo bạch y, dường như chuẩn bị đến Điện Kính Thiên, vị tiên nữ kia thấy bèn khẽ nói

"Dạ Thần, tiện đường vậy để tiểu tiên đưa người đến.."

"Không cần!"

Cắt ngang lời vị tiên nữ ấy, Mạc Tử Quân cũng không vương lấy một ánh nhìn, lạnh lùng bước đi không chút ngoảnh đầu

Bỏ lại vị tiên nữ kia mất mặt không biết nên nói thêm gì, đám tiên nữ còn lại liền trêu cô ta

"Cô ta là tiên nữ nơi nào mới đến thế? Dạ Thần mà còn dám bắt chuyện!"

"Trả lời y là được rồi, cô thể hiện như vậy chẳng những không lọt vào mắt xnh mà trái lại còn khiến y không vừa ý!"

"Thú thật, Dạ Thần cũng kiệm lời mà giữ mình quá đi thôi!"

Đám tiên nữ tiếc lên lại tiếc xuống, nhưng uổng công vô ích lại đành trở về làm việc của mình thôi

Về phía Điện Kính Thiên, tòa điện vàng nguy nga, Mạc Tử Quân trước cửa điện, khẽ đưa tay phủi lấy tay áo vốn chẳng đọng lấy một hạt bụi nào

Nhưng y vẫn từ tốn chỉnh đốn lại y phục rồi mới nhẹ nhàng bước vào, cúi đầu thi lễ với người trước mắt

"Nhi thần xin thỉnh an mẫu thần!"

Ngồi trên ghế vàng ngọc là bóng dáng của một người phụ nữ trung niên với y phục vàng kim lộng lẫy, nghe thấy khẽ mở mắt, nhìn thấy y liền khẽ cười hiền hậu

"Quân nhi của ta, mau qua đây ngồi cạnh mẫu thần nào!"

Mạc Tử Quân bước vào ngồi cạnh Thiên hậu, tiểu tiên nô bên cạnh bà bèn rót trà rồi lui về một phía

Thiên hậu cười phúc hậu nhìn Mạc Tử Quân, ngữ điệu dịu dàng hỏi thăm y

"Hơn ba tháng không trở về Tiên Kinh, dạo này có khỏe chứ, Phàm giới có gì biến động không?" - Thiên hậu

"Không ạ, chỉ là dạo gần đây có chút bận!" - Mạc Tử Quân khẽ thở dài

"Nghe Xuyên nhi bảo con đã nhận một tiểu đệ tử, có phải vì vậy mới bận càng thêm bận?" - Thiên hậu

Thiên hậu nhắc đến hai chữ "đệ tử", Mạc Tử Quân liền chỉ biết thở dài một hơi, Thiên hậu bèn khó hiểu hỏi

"Sao thế? Tiểu đồ nhi của con có gì nghịch ý sao?" - Thiên hậu

Mạc Tử Quân sau thở dài thì lại khẽ lắc nhẹ đầu, điệu bộ phải nói là cực kỳ bất lực

"Một lời khó nói hết.."

Thiên hậu nhìn biểu lộ này của Mạc Tử Quân lại khẽ phì cười, cứ như lần đầu tiên thấy y lại bất lực đến thế vậy

"Một lời khó nói hết, vậy nói nhiều lời cho ta nghe xem nào! Tiểu đồ nhi đó tên là gì?" - Thiên hậu

"Hắn tên Tiêu Vương, cái tên cũng tự minh chứng phần nào rồi đấy!" - Mạc Tử Quân

Thiên hậu ngẫm nghĩ lại cái tên Tiểu Vương này, nghe qua rất thuận tai, vương tại nhân tán tại ý, chữ Tiêu này, đúng là phóng khoáng tự tại

"Tên hay tên hay!"

Thiên hậu khẽ nâng tách trà mà nhâm nhi để nghe y than vãn, Mạc Tử Quân của lúc này lại giống như trở thành một người khác vậy

Thay vì vẻ mặt lạnh lùng cùng sắc thái lạnh lẽo ngàn năm như một của y như mọi khi thì Mạc Tử Quân khi ở trước Thiên hậu lại rất ngoan ngoãn vâng lời, hỏi gì liền nói đó

"Mẫu thần, đây thật sự là lần đầu tiên con gặp được một người mà hắn ngang nhiên dám phá gia quy không chút chần chừ nào!" - Mạc Tử Quân

"Phá gia quy? Tiểu tử đó to gan lớn mật vậy sao?"

Thiên hậu tuy nói vậy nhưng ngữ điệu vãn mang hàm ý cười đùa khó tin, Mạc Tử Quân hiển nhiên khi nhắc đến hắn cũng chỉ có thể thở dài và thở dài mà thôi

"Bác bỏ lệnh giới nghiêm, mang rượu vào Kim Quang Mạc Thị, còn dám ngang nhiên lén uống tại Thanh Uy Viện! Thật khó dạy dỗ!"

"Đến lịch học của bản thân còn chẳng tự biết sắp xếp, phòng ngủ thì bừa bãi lung tung! Sao lại có người như thế được chứ?"

Những lời nói của Mạc Tử Quân lại khiến cho Thiên hậu khẽ phì cười

"Tính cách như thế, vậy năng lực thế nào?" - Thiên hậu

Bà không biết đứa trẻ kia qua lời của y thật không biết là cái dạng gì nữa, lại càng muốn biết rõ hơn đôi chút

"So kiếm pháp, thực sự không tệ, về pháp thuật, học cũng rất nhanh! Nhưng về quy củ thì..

thật sự hết nói!"

Biểu cảm của Mạc Tử Quân trước mặt Thiên hậu quả thật không còn là vạn năm như một mà giờ đây phải nói là bất lực đến méo mó rồi

"Con đã phạt hắn chép gia quy, nhưng hắn vẫn vô phép vô tắc như thế!"

"Trước mặt con thì rụt rè vâng lời, đằng sau lại nghịch ngợm! Nghịch đến mức để bản thân tự mình bị thương, thật hết nói!"

Thiên hậu đột nhiên khẽ tủm tỉm cười nhẹ, Mạc Tử Quân bèn ngừng nói, y bèn nghiêng đầu nhìn bà rồi khẽ hỏi

"Sao mẫu thần lại cười mãi thế? Nhi thần khổ tâm như vậy mà!"

Nghe Mạc Tử Quân hỏi, Thiên hậu bèn khẽ nghiêng đầu nhìn Mạc Tử Quân, ánh nhìn của bà đầu hiền từ như thể nhìn thấu được y

"Tiểu đồ nhi tên Tiêu Vương đó, xem ra rất được con quan tâm nhỉ?"

Lời này của Thiên hậu thật đầy ẩn ý đối với y, Mạc Tử Quân cũng phần nào ngây người, y thật sự không hiểu bản thân mình

Rõ ràng là cảm thấy người ấy thật vô vị, thật phiền phức, nhưng khi người ấy bị thương, lòng này lại khó chịu như thế?

Thấy Mạc Tử Quân chọn cách im lặng trước lời của mình, bà nhìn y đầy trìu mến, bàn tay khẽ đặt lên tay y, giọng trêu chọc

"Con cứ như thế, khó trách thằng bé có ngày sợ con đến chạy mất đấy!"

Mạc Tử Quân khẽ nhướng mày nghi hoặc, tuy biết Thiên hậu chỉ nói đùa, nhưng y lại phần nào suy suy nghĩ nghĩ một lúc rồi đáp

"Sẽ không, đồ nhi của con rất bám người!"

Thiên hậu lại bèn cười phúc hậu nhìn Mạc Tử Quân, bà phần nào đột nhiên nhớ lại hình ảnh nào đó, lại bèn cất tiếng

"Bám người? Chẳng phải rất giống con lúc nhỏ luôn bám lấy ta sao! Xem ra tiểu đồ nhi của con, thật sự rất thích con đấy!"

Câu nói của Thiên hậu mang lại rất nhiều hoài niệm cho Mạc Tử Quân.

Nhớ lại bản thân khi xưa còn bé tí tẹo lẽo đẽo sau mẫu thần, chẳng phải rất giống cái đuôi nhỏ Tiêu Vương luôn theo y sao

Nhưng đột nhiên Mạc Tử Quân lại bèn ngước mặt lên nhìn Thiên hậu, ánh mắt y xoe tròn thập phần ngơ ngác hỏi Thiên hậu

"Thích? Mẫu thần, thích là gì ạ?"

Câu hỏi này của Mạc Tử Quân trực tiếp dập tắt nụ cười trên môi của Thiên hậu, bà hướng mắt nhìn Mạc Tử Quân đầy nghi hoặc

Khuôn miệng bà khẽ mấp máy định đáp lời, nhưng lại đành thôi.

Mạc Tử Quân nhận định được thần sắc của Thiên hậu cũng xem như đã hiểu rõ, y cũng không muốn hỏi thêm nhiều

"Vậy, con không làm phiền mẫu thần nghỉ ngơi! Nhi thần cáo lui!"

Dứt lời, Mạc Tử Quân lại rời khỏi điện thần, khoảnh khắc bước chân khỏi Điện Kính Thiên, thần sắc của Mạc Tử Quân ngay lập tức khôi phục về ban đầu

Vẻ mặt của thay đổi hoàn toàn, không còn ngây ngô bên cạnh Thiên hậu, sắc mặt lại lạnh lùng duy nhất một biểu cảm lạnh lẽo

Còn Thiên hậu ngồi tại vị trong Điện Kính Thiên, thần sắc cũng mấy phần mất vui, tiểu tiên nô thân cận bèn bước đến bên bà

"Thiên hậu nương nương, có phải..

nương nương là muốn đến Chân Tiên Điện gặp Nguyệt Thương lão quân không ạ?"

Tiểu tiên nô này như thể đã quá thấu hiểu chủ tử của mình, cũng dường như những điều này luôn là thường tình rồi

"Không cần, thừa công vô ích mà thôi!"

"Ngay từ đầu Thiên đế đã quyết định như vậy rồi, dù có là Nguyệt lão thì đệ ấy cũng không thể làm được gì đâu!".