Trọng Sinh Chi Vì Ngươi Điên Cuồng

Chương 31: • Tranh giành tình cảm

Đây là lần đầu tiên Cố Tử Tình đi dạo ở nơi phố xá náo nhiệt như vậy, đối với nhiều đồ vật đều tò mò xem một cái, cũng tìm được rất nhiều linh dược linh thực mà mình yêu thích, nhưng lại không muốn mở miệng đòi Dạ Lăng Vân mua cho, nên hai mắt thường thường sẽ nhìn trộm, rồi giả vờ không để ý lắm xoay người rời đi.

Nhưng Dạ Lăng Vân đã sớm phát hiện ra việc này, nên khi Cố Tử Tình liếc mắt một cái nhìn vật gì, hắn hết thảy đều mua luôn.

Cả đoạn đường đi này, nhìn qua cũng thu hoạch được nhiều, nhưng đa số đều là linh dược để luyện đan, mà lại chỉ có một ít đan phương cùng linh dược để gieo trồng!

Trong đó duy nhất có một khối màu đen ẩn chứa nhiều linh lực thuộc tính mộc, Dạ Lăng Vân liếc mắt một cái là nhìn trúng, một hai liền phải mua.

Phu quân mua đồ cho phu nhân không phải là việc rất có đạo lý sao? Vì sao Tử Tình lại không chịu nói?

Thôi, thôi, xem ra về sau loại việc này vẫn là mình tự chủ động! Dạ Lăng Vân ở trong lòng yên lặng mà nghĩ.

Cuối cùng cũng đi tới hội đấu giá Trường Thanh Các, Dạ Lăng Vân đưa thiệp mời màu vàng cho thủ vệ, rồi đỡ Cố Tử Tình dẫn vào hội trường đấu giá.

Kết quả mới vừa bước vào hội trường, còn chưa kịp vào phòng trên lầu hai, thân thể Cố Tử Tình bỗng nhiên cứng lại, run nhè nhẹ.

Dạ Lăng Vân nhíu mày nghi hoặc, theo ánh mắt Tử Tình nhìn lại, kết quả lại thấy được bóng dáng ngoài ý muốn.

Cố Ninh, cư nhiên là Cố Ninh!

Chỉ thấy y mặc một bộ đạo bào màu lam được chế từ tơ tằm băng lạnh, dưới chân là giày bó màu nâu được chế từ da thú mãng ngưu, trên cổ tay còn đeo một cái vòng tay kim quang lấp lánh, giờ phút này chính là vẻ mặt hạnh phúc như chim nhỏ, y đang dựa vào một nam tử cao gầy.

Mà nam tử kia trên người mặc đạo bào màu trắng, nhìn qua rất đáng để thưởng thức, chỉ là khí chất lại có chút bè lũ xu nịnh, cả người thoạt nhìn rất là âm hiểm ti tiện.

Không sai, người nam nhân này chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Dạ Lăng Vân -- Bạch Mạnh Quân!

Thấy một màn như vậy, Dạ Lăng Vân cười lạnh một tiếng, không có cảm thấy phẫn nộ, chỉ là cảm thấy vô cùng châm chọc.

Hai người kia rõ ràng đều ở dưới mí mắt hắn nhu tình mật ý, đời trước hắn thật sự mù hoàn toàn, mới không thể phát hiện!

Cánh tay Cố Tử Tình nắm chặt, Dạ Lăng Vân thu hồi tầm mắt, không sao cả hỏi: "Phu nhân tại sao không đi? Chân lại không thoải mái sao?"

Cố Tử Tình biết Dạ Lăng Vân đã thấy được một màn ở xa kia, nhưng vẫn giữ thái độ này, lại làm y đoán không ra trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ như thế nào.

Là thẹn quá hóa giận, ra vẻ làm như không thấy? Hay là thật sự không sao hết?

Thấy Cố Tử Tình ngốc ngốc im lặng không đáp lời, đứng sừng sững tại chỗ bộ dạng không biết làm sao, Dạ Lăng Vân khẽ thở dài một hơi, trực tiếp đem người chặn ngang bế lên, đi lên lầu hai.

Đi ngang qua chỗ Cố Ninh cùng Bạch Mạnh Quân.

Trên người Cố Tử Tình mặc chính là áo khoác được làm bằng tam vĩ linh hồ, đôi ủng làm từ tuyết địa, trong tay còn có mây lửa hạch thú chế thành lò sưởi, mọi thứ đều hơn Cố Ninh.

Bạch Mạnh Quân đang nói cười cùng Cố Ninh, Cố Ninh đột nhiên nhìn thấy nháy mắt liền không vui.

Bởi vì sao, vì y từ Cố gia đến Ngự Kiếm Cung để làm mê hoặc cái cây Dạ Lăng Vân kia, làm hắn đối xử với mình đều phải thành thật với nhau, đồ của Cố Ninh, luôn luôn đều phải tốt nhất.

Người này từ đâu đến, dám đoạt sự nổi bật của y?

Cố Ninh chẹp miệng, vẻ mặt bất mãn đẩy Bạch Mạnh Quân một phen, chỉ vào phương hướng Cố Tử Tình, vô cớ gây rối nói: "Quân Lang, ngươi có nhìn thấy người mang mặt nạ kia không? Trong tay y cầm chính là mây lửa hạch thú chế thành lò sưởi, thật quá xa xỉ, Ninh Nhi cũng muốn có!"

Nghe được lời này, Bạch Mạnh Quân cũng theo phương hướng Cố Ninh chỉ nhìn lại, quả nhiên thấy được hai người đang đứng phía trước bọn họ.

Lông mày hơi nhăn, Bạch Mạnh Quân có chút nghi ngờ, hai người đều mang theo mặt nạ, vì có khuôn mặt kì quái sao?

"Quân Lang, Quân Lang, ngươi nhìn gì thế? Nói chuyện đi a! Ninh Nhi cũng muốn có."

Nhìn thấy Bạch Mạnh Quân chậm chạp cũng chưa có phản ứng gì, Cố Ninh sốt ruột ra tiếng thúc giục.

Bạch Mạnh Quân bất đắc dĩ, chỉ có thể mặt đầy xin lỗi nói: "Ninh Nhi, ngươi cũng biết, ta ở Ngự Kiếm Cung bị ca ca ta xa lánh, trong tay căn bản là không có nhiều linh thạch, sao có mua được nhiều mây lửa hạch thú như vậy?"

Cố Ninh nghe xong, tức khắc mặt trầm xuống, hầm hừ đẩy Bạch Mạnh Quân một cái lảo đảo, cười nhạt một tiếng, ra tiếng trào phúng nói: "Quỷ nghèo, Cố Ninh ta lúc trước thật là mắt bị mù mới có thể coi trọng ngươi, muốn thực lực không thực lực, muốn linh thạch không linh thạch, nếu ta không có bản lĩnh mê hoặc Lăng Vân ở đêm đó, chỉ bằng ngươi? Có thể chăm ta đến bây giờ sao?" Nói xong, Cố Ninh hung hăng mà dậm dậm chân, hai tay khoanh ngực, quay người đi, không hề nhìn lại!

Một phen lời nói này của Cố Ninh không hề hạ giọng, hội trường đấu giá dòng người đang đi qua lại, thị tỳ, tất cả đều quay đầu về Bạch Mạnh Quân với ánh mắt tò mò.

Làm trò cho nhiều người xem như vậy, xung quanh đều mở miệng châm chọc, sắc mặt Bạch Mạnh Quân cũng có chút khó coi, con ngươi hơi hơi híp lại, đáy mắt có ánh sáng lạnh chợt lóe, ngay sau đó, khôi phục ý cười, tiến đến trước người Cố Ninh, lấy lòng nói: "Là ta, đều là ta không bản lĩnh, không thể cho Ninh Nhi chỗ ở tốt, Ninh Nhi không cần sinh khí, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta về phòng được không?"

"Về phòng, về phòng, nếu không phải ta xin thiệp mời tới hội đấu giá từ chỗ Dạ Lăng Vân, ngươi nghĩ ngươi có thể đến được chỗ này sao, hừ, đúng là phế vật làm mất mặt xấu hổ ta." Nói xong, Cố Ninh trực tiếp đẩy Bạch Mạnh Quân ra, nổi giận đùng đùng đi tới phòng trên lầu hai.

Đi ngang qua trước mặt Dạ Lăng Vân cùng Cố Tử Tình, còn hảo cảm liếc mắt một cái đánh giá trên dưới người mang mặt nạ bạc phượng - Dạ Lăng Vân, sau đó liền trừng mắt nhìn người mang mặt kim hoàng - Cố Tử Tình.

Bạch Mạnh Quân bị đẩy ra ,bây giờ sắc mặt đã âm trầm đáng sợ, nhìn động tác nhỏ của Cố Ninh càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, y chỉnh lại quần áo rồi vội vội vàng vàng đuổi theo.

Y đi ngang qua trước mặt Dạ Lăng Vân cùng Cố Tử Tình cũng liếc mắt một cái có chút nghi hoặc.

Dạ Lăng Vân may mắn như vừa xem được trò hay, khóe miệng hơi hơi cong lên, phát ra một tiếng cười lạnh.

Đây là gương mặt thật của Cố Ninh, không hề lại tỏ ra ái mộ mà toàn ham hư vinh.

Đời trước lúc cùng hắn ở bên nhau, tuy rằng không biểu hiện rõ ràng như vậy, nhưng cũng luôn quấn lấy hắn muốn này muốn nọ, nếu không hợp ý, sắc mặt liền xấu ,giận dỗi bỏ đi.

Trước kia hắn còn cảm thấy tính tình này rất là đáng yêu, cho nên luôn cố gắng nhiều nhất để thỏa mãn yêu cầu của y, hiện tại quay đầu nhìn lại, căn bản là không biết lớn nhỏ, không thể leo lên trên cao được.

Không sao cả cười nhạt một tiếng, chân Dạ Lăng Vân bước đi không hề dừng lại, ôm Cố Tử Tình trực tiếp rảo bước tiến lên phòng trên lầu hai, sau đó vung tay áo bào, mở ra phòng cấm chế.

Phòng này được thiết kế với đặc thù cấm chế, người bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong, mặt nạ của Dạ Lăng Vân cũng có công dụng tương tự.

Đi qua đi ngồi vào phô mềm xốp da thú ghế đá thượng, trong lòng ngực Cố Tử Tình cũng liền thuận thế làm được hắn hai chân thượng.

Dạ Lăng Vân tháo mặt nạ bạc phượng ra, cúi đầu, tiện thể giúp Cố Tử Tình tháo mặt nạ kim hoàng trên mặt xuống, nhìn khuôn mặt tinh xảo của người nọ, nhẹ giọng nói: "Tại sao không nói gì? Vừa rồi nhìn thấy người kia, cho nên không vui sao?"

"Không...... Không phải không vui." Sắc mặt Cố Tử Tình cô đơn trả lời.

"Ân? Nói thật." Mặt Dạ Lăng Vân cũng không có tốt như lúc trước.

"Thật sự không phải không vui, chỉ là...... Chỉ là có điểm bất an." Cố Tử Tình do dự mãi cuối cùng vẫn là ấp úng nói ra cảm nhận đáy lòng.

"Hiện tại Cố Ninh, có thể chạy có thể nhảy, tướng mạo xuất chúng, tu vi cao siêu, mà ta...... ta sớm đã không còn là Cố Tử Tình trước kia, hiện tại ta còn gì để so với y? Ta sợ...... sợ......." Cố Tử Tình vừa nói, tự ti hạ đầu xuống, đôi tay cũng không tự giác xoa góc áo của Dạ Lăng Vân.

Y sợ Dạ Lăng Vân cuối cùng vẫn lựa chọn Cố Ninh, bỏ y mà đi.

Nhưng Dạ Lăng Vân nghe được lời này, cảm thấy dở khóc dở cười.

"Chỉ cần trong lòng Tử Tình còn có ta, ở trong mắt ta, ngươi vẫn luôn là Cố Tử Tình của năm đó, một cọng tóc của Cố Ninh so với ngươi đều không bằng, chân của ngươi, về sau sẽ khá lên, tu vi, về sau sẽ luyện lại, mà tướng mạo." Dạ Lăng Vân nói đến điều này, nhẹ nhàng thở một hơi, làm tâm Cố Tử Tình không khỏi mà nảy lên.

Nhìn thấy vành tai của Cố Tử Tình hơi đỏ, trong cổ họng Dạ Lăng Vân phát ra tiếng thanh âm cười khẽ trầm thấp, tiếp tục nói: "Tử Tình có phải chưa từng cẩn thận nhìn xem chính mình một chút hay không?"

Nói đến đây, Dạ Lăng Vân liền nâng tay lên xoa sườn mặt Cố Tử Tình, thần sắc si mê nói: "Gương mặt này, đẹp đến mức làm lay động lòng người."

Cố Tử Tình nghe xong, lông mi dài run rẩy, há miệng thở dốc, không thể đáp lời, trên hai má không tự giác đã hiện lên hai đóa mây đỏ diễm lệ.

Khóe miệng Dạ Lăng Vân gợi ý cười, nhìn giai nhân nhỏ nhắn xinh đẹp trong lòng ngực, trong lòng hắn cực kỳ ngứa khó nhịn, nhịn không được dần dần mà cúi đầu xuống.

Cảm giác trên mặt có cái bóng dần dần hạ xuống, Cố Tử Tình kinh dị nâng lên con ngươi, kết quả ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt anh tuấn dần dần tới gần của Dạ Lăng Vân.

Nhìn con ngươi của Cố Tử Tình trừng lớn, một bộ dạng si ngốc, không biết nên phản ứng thế nào, bộ dáng dại ra, Dạ Lăng Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Đứa nhỏ ngốc này, liền cứ như vậy không chớp mắt trừng hắn, hắn sao có thể tán tỉnh được a?

Than nhẹ một cái, Dạ Lăng Vân vươn tay ra, che khuất đôi mắt của Cố Tử Tình, sau đó ở trên cái trán trơn bóng của người nọ nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn.

"Đừng lo lắng, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, ai cũng không thể đoạt đi được." Dạ Lăng Vân ghé vào bên tai Tử Tình, nghiêm túc lại trịnh trọng hứa hẹn.

Cố Tử Tình nghe xong, lông mi dài run rẩy, đôi mắt bị che khuất an tâm khép lại, hơi hơi gật gật đầu.

Từng không thể chiếm được liền chỉ biết tâm tâm niệm niệm Dạ ca ca, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội làm bạn ở bên hắn, mặc kệ như thế nào, Cố Tử Tình sẽ không lại dễ dàng nhận thua trước Cố Ninh!

Đại sảnh dưới lầu dần dần an tĩnh, một lát sau, hội đấu giá Trường Thanh Các chính thức mở màn che!