Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2)

Chương 14: Dạy Dỗ Thật Tốt

Sau khi Hách Liên Mạc Hân rời khỏi, trong phòng, lúc này Lục Minh Tử Duệ mới cười vui vẻ thật sự.

Hai hôm trước, chính tai ông nghe Lão bạn già Hách Liên Thành của ông lải nhải than thở, nói rằng con bé Mạc Hân không có đồng ý hôn ước với nhà Lục Gia.

Nó không muốn kết hôn với Tử Thiên, con trai ông.

"Vậy mà hôm nay, nhìn phản ứng của nó khi nhắc đến thằng bé, thì hoàn toàn trái ngược, nó hình như rất mến Tử Thiên là đằng khác, làm gì mà giống tên Hách Liên Thành bạn già của ông nói chứ?"

Chỉ mong Tử Thiên con trai ông cũng sẽ có ý với con bé, như vậy thì quá tốt đẹp rồi.

.....

Còn Hách Liên Mạc Hân, sau khi rời từ văn phòng Chủ Tịch ra ngoài, cô cứ cười hoài.

Cô An Mạt cùng vào thang máy để về lại công ty Hách Thị.

Đứng cùng sếp mình trong thang máy, An Mạt cứ nhìn Hách Liên Mạc Hân hoài, cô bé bạo miệng liền hỏi :

"Hách Tổng à, chị có chuyện gì mà vui thế? Em thấy chị nãy giờ cứ cười mỉm hoài luôn, má chị hồng hết lên rồi kìa ! "

"A..thật không? " Hách Liên Mạc Hân bây giờ mới nhận thức được, "nãy giờ cô đúng là quá sơ ý rồi, thật may cấp dưới là An Mạt, chứ nếu là người khác, mà thấy cái bộ dạng này của cô, thì ai còn phục cô kia chứ?"

An Mạt tròn mắt, "Hách Tổng à, em nói nha, chị ấy hả, mặt cứ như là đang yêu í ! Em nói thiệt luôn, chị muốn soi gương không? " Vừa nói, An Mạt vừa lôi cái gương nhỏ trong túi xách đưa cho Hách Liên Mạc Hân.

Hách Liên Mạc Hân lườm An Mạt, cô tính mắng cho cô bé một trận, nhưng vừa nhìn sang cái bộ dáng đúng ngây thơ 100% của An Mạt, lời vừa đến miệng, cô lại nuốt ngược trở vào.

"Haizz..chị biết rồi, không cần coi gương đâu." Hách Liên Mạc Hân thở ra một hơi rồi đáp.

"Ừm, không soi cũng được, nhưng chị nên điều chỉnh lại cảm xúc kia, ở đây là Lục Thị đó? Nhân viên nam ở đây rất nhiều nha, chị mà cứ đỏ mặt như vậy, họ lại thích chị á, vì lúc này chị xinh lắm, em cũng động tâm đây này ! " An Mạt lên tiếng trêu chọc Sếp mình.

Hách Liên Mạc Hân cau mày nhìn An Mạt, "con bé này hình như gan to ra rồi nhỉ, lại còn dám trêu cấp trên của mình." Thái độ của cô liền thay đổi, cô nghiêm giọng nhắc nhở :

"An Mạt, miệng mồm ghê ha, em muốn nghỉ việc hả, em không muốn làm thư kí nữa đúng không?"

"Hả?? Không có, Hách Tổng, em chỉ..buột miệng nói thôi." An Mạt tự nhiên thấy sợ một chút, Sếp của cô sắc mặt thay đổi thật nhanh.

Cô cúi mặt xuống im lặng không dám hé nửa lời.

Hách Liên Mạc Hân bật cười, "sợ rồi hả? Đã nhát như thế mà còn lớn gan ghẹo cấp trên của em nhỉ? An Mạt, em là được chị sủng ái nên sinh hư à."

An Mạt nghe xong, cô lại bất ngờ, lại thay đổi nữa rồi, lòng than vãn không thôi, "Hách Tổng à, chị mà cứ thế này, thì thư kí An em đây có ngày đau tim mà chết mất."

Cửa Thang Máy vừa mở ra, Hách Liên Mạc Hân bước thẳng ra ngoài, An Mạt vẫn ngây ra đứng đó, mặt ngơ ra y như trẻ mầm non bị mẹ bỏ lại trường vậy.

Hách Liên Mạc Hân quay lại, nhìn thấy bộ dạng của An Mạt, cô lắc đầu, "IQ của con bé này sao lại chả linh hoạt tí nào, nó đây là không theo kịp tiết tấu cảm xúc của Sếp mình rồi." Cô bước lại rồi nói :

"An Mạt còn không đi sao? Em muốn ở lại Lục Thị làm việc hả? Vậy được, chị gọi điện cho Bác Duệ nhận em vào làm nhé." Nói xong, Hách Liên Mạc Hân xoay người bước đi nhanh.

"Aaa....Hách Tổng, chị đừng bỏ lại em," An Mạt bừng tỉnh chạy vội ra khỏi thang máy, đuổi theo Sếp của cô, nhưng vì chạy nhanh, An Mạt không hề để ý đến trái phải, bất ngờ cô va phải Lâm Tuyết Liên đang từ bên phải quầy tiếp tân đi qua.

Á...hai người cùng bị té xuống đất, giỏ xách của An Mạt, lẫn tài liệu của Lâm Tuyết Liên đều cùng rơi xuống văng ra, lộn xộn đầy thềm nhà.

Nghe tiếng hét, mọi người cùng nhao nhao đến xem đã xảy ra chuyện gì, người này theo người kia, cứ thế mà đứng đó xem kịch vui, đang giờ nghỉ trưa lại được xem kịch thế này, ai ngu mới bỏ qua.

"Cô không có mắt sao? Đi đứng kiểu gì vậy hả? Lâm Tuyết Liên vừa đứng dậy vừa hét lớn vào mặt An Mạt."

An Mạt lúc này cũng vừa mới đứng dậy, chân của cô vì chạy nhanh nên lúc té xuống gần như muốn chật khớp vô cùng đau đớn.

Lại bị Lâm Tuyết Liên chửi thẳng vào mặt, cô sợ hãi không thôi, nén đau vội mở miệng xin lỗi,

"Xin lỗi cô, tôi không cố ý đụng phải cô, do tôi mải đuổi theo Hách Tổng, Sếp của tôi nên mới đụng trúng cô.

Cô bỏ quá cho tôi."

Cái gì, tưởng xin lỗi là xong thì còn cần đến cảnh sát làm gì ? Mau nhặt giấy tờ lại cho tôi.

Đồ nhà quê mù mắt."

Lâm Tuyết Liên vừa ra lệnh cho An Mạt vừa cười khẩy một cái.

Trong lòng thầm khinh bỉ An Mạt đúng là một con nhỏ đần, lại ngu ngốc.

"Chờ một chút, thư kí An, từ khi nào mà em lại nghe theo sự sai khiến từ một nhân viên quèn của Lục Thị.

Em đã quên thân phận của mình chính là một thư kí cấp cao của Tổng Giám Đốc Hách Thị rồi."

Từ phía sau, giọng nói của Hách Liên Mạc Hân vang lên đây trong trẻo xen lẫn một chút uy nghiêm, lạnh lẽo.

Cả đám người cùng nhìn lại, tất cả đều không đánh mà tự động lui ra hai bên để nhường lối cho cô gái kia.

Lâm Tuyết Liên chợt lạnh sống lưng, bất giác quay lại nhìn, trước mắt cô ta, một cô gái có mái tóc đen dài mượt ngang lưng, trên người từ váy đầm cho đến giày cao gót, trang sức, hoàn toàn là đồ đắt tiền của những thương hiệu nổi tiếng.

Nhất là bộ đầm kia, nó là mẫu thiết kế của Dior, cả nước chỉ có một cái duy nhất.

Lâm Tuyết Liên rơi vào suy nghĩ, "Cô ta là ai? Tại sao chỉ một câu nói mà thôi, lại khiến ngưới khác áp lực đến vậy, có khi nào cô ta chính là Hách Liên Mạc Hân.

Thiên Kim của Hách Gia mà khi nãy hai người phụ nữ kia nhắc đến."

An Mạt trong lòng tuy đang sợ hãi nhưng vừa thấy Hách Liên Mạc Hân, cô liền an tâm, thở phào, thay vì nhặt tài liệu, cô chỉ nhặt đồ trong túi xách của mình, sau đó, đi cà nhắc đến chỗ Sếp của cô, rồi bao nhiều ủy khuất lập tức viết đầy lên mặt.

Cô mếu máo, giọng đầy đáng thương nói nhỏ :

"Hách Tổng, chị quay lại rồi, chân của em đau, em đụng phải cô ấy, đã xin lỗi rồi nhưng hình như cô ấy không chịu."

An Mạt vừa cáo trạng, vừa đưa tay chỉ về Lâm Tuyết Liên từ nãy đến giờ vẫn đang không ngừng suy đoán về thân phận của Hách Liên Mạc Hân.

"Hửm, Thư Kí An, em đụng phải cô ta, rồi cô ta bắt em nhặt đồ cho cô ta sao?" Hách Liên Mạc Hân nhướng mày lên hỏi.

An Mạt gật đầu, mắt ầng ậng nước.

Khẽ xoa đầu thư kí của mình, Hách Liên Mạc Hân bước tới trước mặt của Lâm Tuyết Liên, cô bình tĩnh đến đáng sợ, giọng rét lạnh mà nói :

"Cô là ai, cô làm chức vụ gì ở Lục Thị, haa..có gan ra lệnh cho cả thư kí của CEO Hách Thị, thì chắc cũng thuộc lớp con ông cháu cha đó nhỉ?"

Lâm Tuyết Liên bất ngờ bị hỏi, cô ta giật mình ngước mắt nhìn lên, ở khoảng cách thật gần, vẻ đẹp của Hách Liên Mạc Hân làm cô ta choáng ngộp.

Khi nãy ở xa, nên chỉ nhìn được bên ngoài, bây giờ ở gần, cô ta mới tận mắt chứng kiến.

Chỉ riêng khí chất thôi, Lâm Tuyết Liên cô ta đã thua mấy bậc rồi.

"Cô gái này sao lại khiến cô ta cảm thấy bản thân mình thấp kém đến vậy chứ?"

Nén lại suy nghĩ run rẩy trong đầu, Lâm Tuyết Liên cố lấy lại bình tĩnh hỏi ngược lại Hách Liên Mạc Hân.

"Vậy cô là ai, việc này cũng đâu có liên quan đến cô, cô hỏi để làm gì?"

Không đợi câu trả lời của đối phương, đoạn cô ta bước vòng qua Hách Liên Mạc Hân, lôi tay An Mạt, gằn lên : "Con ranh kia, tao kêu mày nhặt giấy tờ cho tao, mày điếc hay sao, lại chỉ nhặt mỗi đồ của mày hả? Muốn ăn tát phải không?"

An Mạt bị lôi bất ngờ, chân bị trật không đứng vững, lại ngã nhào lần thứ hai.

Cô đau đớn kêu lên, quên cả chức vụ cấp trên cấp dưới liền gọi lớn.

"Chị Mạc Hân, cứu em.

"

Hách Liên Mạc Hân nhìn cảnh tượng xảy ra ngay trước mắt mình, cô điên lên thật sự.

"Con ả này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, được thôi, hôm nay, Hách Liên Mạc Hân cô sẽ không ngại mà dạy dỗ thật tốt cho ả chanh chua này." Thật nhanh cô dìu An Mạt đứng dậy, rồi kéo ngược tay của Lâm Tuyết Liên lại.

Bốp !

Một âm thanh vang lên, Lâm Tuyết Liên thét lên chói tai.

Còn chưa kịp phản ứng cô ta lại bị Hách Liên Mạc Hân tặng thêm một cái tát nữa.

Bốp !

Lần này âm thanh còn lớn hơn, thậm chí nơi khóe miệng của Lâm Tuyết Liên rỉ cả máu.

Cô ta hoa hết cả mắt, cả khuôn mặt lập tức sưng lên, đỏ au, loạng choạng suýt ngã.

Mọi người xung quanh, tất cả nhân viên từ trẻ đến già, từ nam đến nữ, đều khiếp sợ khi chứng kiến một màn vừa rồi.

Họ nhìn Hách Liên Mạc Hân bằng con mắt kinh sợ, cô gái này ra tay thật hiểm, chỉ bằng hai cái bạt tai, khuôn mặt cô gái kia biến dạng luôn rồi, "chắc là đau lắm luôn í ! "

Nhiều người còn đắc ý hả hê ra mặt, thường ngày họ bị Lâm Tuyết Liên ăn hiếp, nạt nộ sai khiến, hôm nay cô ta bị người khác dạy dỗ, "đúng là đáng đời mà, ác giả, ác báo mà thôi."

"Con ả điên, mày dám đánh tao? " Lâm Tuyết Liên giận dữ hét lên, giơ tay đòi tát lại Hách Liên Mạc Hân, nhưng cánh tay vừa giơ lên lại bị cô một tay nắm lại, rồi đẩy mạnh một cái, cô ta ngã nhào xuống đất, ngồi bệt trên thềm nhà, bộ dạng không gì thê thảm hơn.

Hách Liên Mạc Hân lúc này mới thu tay về, phủi tay, cô nhếch môi, cười khẩy, chép miệng, giọng đầy giễu cợt..

"Chậc chậc...yếu vậy sao? Ban nãy hung hăng muốn cho người ta ăn tát, vậy cảm giác ăn tát đã được nếm trước rồi, có ngon không hả? Còn muốn ăn thêm không? Hửm? "

Lâm Tuyết Liên đau đến run rẩy, mặt xưng vù, miệng rỉ máu xót vô cùng, nhưng vẫn gượng đứng lên, cố hét lớn mà chất vấn Hách Liên Mạc Hân.

"Con ranh, mày là ai, mày có biết tao là ai không? Dám đụng vào con gái Lâm Gia, Cha mẹ tao sẽ không để yên cho mày."

"Lâm Gia sao? Haaa..Sợ quá đi thôi, cô gái à, nói cho cô biết, cho dù là mười cái Lâm Gia hay một trăm cái Lâm Gia ở Hải Thành này gộp lại thì Hách Liên Mạc Hân tôi đây đều tiếp đãi tận tình.

Chỉ sợ, họ không có gan mà ra mặt cho đứa con gái như cô Lâm đây đâu."

Mọi người xung quanh nghe đến cái tên Hách Liên Mạc Hân, cả đám mắt chữ A miệng chữ O mà nhìn cô.

Cô ấy vậy mà là Tổng tài của Hách Thị.

Hách Liên Mạc Hân cười lạnh, cô ghé sát vào tai của Lâm Tuyết Anh mà nói :

"Cô Lâm à, Hách Liên Mạc Hân tôi cũng không ngại cho cô biết, tôi là CEO của Tập Đoàn Hách Thị, và cũng là con dâu tương lai của Tập Đoàn Lục Thị, nơi mà cô Lâm đang làm việc đó."

Lâm Tuyết Liên lúc này mới run rẩy hết cả người, mặt tái mét, quả nhiên cô ta là con gái độc nhất của Hách Gia, hơn nữa còn là vị hôn thê của Tử Thiên, người cô ta thầm mến mộ, từ khi cô ta còn du học ở Mĩ.

Hách Liên Mạc Hân nói xong, cô nhìn hết mọi người xung quanh rồi nhìn đến Lâm Tuyết Liên đang cúi gầm mặt xuống.

Cô lạnh lẽo mà nói, âm thanh tuy trong trẻo nhưng lại sắc bén.

"Lâm Tiểu Thư, hai cái bạt tai hôm nay, tôi cảnh cáo cô mà thôi, thứ nhất là cho An Mạt, thư kí cưng của tôi, cô lớn gan lắm, dám đụng vào nhân viên ưu tú của tôi sao?

Thứ hai là cho bản thân tôi, từ trước đến nay, bản thân tôi không bao giờ bỏ qua cho kẻ nào xúc phạm, coi thường tôi, mà cô chính là người đầu tiên.

Ở đời, người ta nói, cao nhân tắc ắt cao nhân trị, cô đừng tưởng rằng ai ai ngoài kia, cũng đều thua kém cô.

Nếu cô không phục, được thôi, Hách Liên Mạc Hân tôi sẵn sàng tiếp cô, để xem cô có đủ tư cách mà đấu với tôi hay không."

Dứt lời, Hách Liên Mạc Hân, đỡ An Mạt rời đi, mọi người cùng một loạt nhìn theo bóng dáng hai cô gái xa dần rồi khuất hẳn, sau đó ai về chỗ nấy, chả ai thèm quan tâm đến Lâm Tuyết Liên kia làm gì ! Ngu thì thì ăn giáo huấn thôi.

Oan ức gì.

Lâm Tuyết Liên tức đến run người cô ta cúi xuống đất lượm tài liệu lên, nghiến răng mà rủa :

"Hách Liên Mạc Hân, cô sẽ chết thật thê thảm.

Hách Gia thì sao? Lâm Gia sẽ không bỏ qua cho cô.

"

Nhưng Lâm Tuyết Liên làm sao có thể biết, "Hách Liên Mạc Hân đã từng chết thê thảm một lần rồi, vậy thì cô sẽ còn sợ cái lời nguyền của Lâm Tuyết Liên cô ta nữa sao...? ".