Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2)

Chương 83: Sự Thật Được Tiết Lộ

Bên ngoài bàn ăn.

Ba người đang ngồi chờ Mạc Hân.

Tử Thiên cứ chăm chăm nhìn về hướng nhà vệ sinh, anh nóng lòng, tô cháo hiện đã nguội lạnh, anh vẫn chưa ăn được một muỗng nào.

Triển Hà ăn xong từ lúc nào, cô nhìn Tiết Phong đang gặm chân gà.

Lòng mắng chửi.

"Mẹ, cái tên này, đi đâu cũng thế, cái thần thái ăn cơm lúc nào cũng vậy, ngồi gác chân lên hết cả ghế thế kia, vô duyên hết sức."

"Này, nhìn tôi làm gì thế.

Bà cô! " Tiết Phong vừa ăn vừa nói.

"Nhìn cái đầu đầu của anh á, ăn đi quản tôi làm gì?" Triển Hà lườm Tiết Phong nói.

Tiết Phong cười cười, "Ồ, nhìn cái đầu của tôi hả? Cũng được đấy, nhìn xem, tôi để kiểu tóc này có hợp không? Chị Đại Triển Hà?"

Triển Hà đen mặt," mẹ cái tên này, sao cái miệng lại dẻo đến thế chứ?" Cô không buồn trả lời.

Mặc kệ hắn.

Tử Thiên nóng lòng, " Sao cô ấy đi vệ sinh lâu như thế chứ?" anh không thể ngồi đây mà chờ nữa.

Đang định đứng dậy để vào trong xem, thì cô quay trở lại.

Tử Thiên nhìn cô, đôi mắt cô hơi đỏ hoe, trong lòng anh chua, xót, anh xúc động.

"Lục Phu nhân, cô ổn chứ?"

"Tôi không sao ! Mạc Tổng, tôi còn có việc.

Xin lỗi.

Tôi đi trước, hôm khác lại gặp." Dứt lời cô đứng lên rời đi.

Mạc Hân nhanh chân rời đi.

Lập tức Tử Thiên cũng dứng dậy bất giác đi theo.

Triển Hà hơi sửng sốt với hành động này của anh.

"Mạc Tổng, anh đây là...?" Triển Hà đang định đuổi theo, lại bị Tiết Phong một chiêu lôi ngược lại.

"Mẹ kiếp, anh định làm gì? " Triển Hà gằn lên.

"Để cho hai vợ chồng họ riêng tư đi." Tiết Phong không mặn, không nhạt đáp.

"Hai vợ chồng????? " Trên đầu Triển Hà một đám dấu hỏi mọc lên.

"Người đàn ông kia rõ ràng là Mạc Phi Ngôn, làm sao lại là Thiếu gia.

Thiếu gia chẳng phải đã mất rồi sao?"

Tiết Phong nhìn biểu cảm của cô, anh thở dài.

" Triển Hà, em ngốc đến nỗi, ngay cả Thiếu gia nhà mình, em cũng không nhận ra?"

Triển Hà ngây ngốc, chôn chân tại chỗ, "Mạc Phi Ngôn là Thiếu gia sao? Nhưng khuôn mặt kia?..."

"Thế này là làm sao? Anh nói mau !" Triển Hà bất giác túm cổ áo của Tiết Phong, gằn lên lạnh lẽo.

Tiết Phong mặc cho cô nắm cổ áo, lặng lặng nói một câu.

"Chuyện dài dòng, một lời khó nói hết."

"Mẹ nó, anh nói nhanh cho tôi.!!" Triển Hà điên tiết giận dữ.

Tiết Phong kéo tay cô ra, anh lạnh giọng.

" Triển Hà, bỏ tay em ra, em tưởng tôi là bù nhìn, mặc cho em nắm áo tôi?"

Triển Hà ngồi phịch xuống ghế, "hóa ra, hóa ra, bốn năm qua, thiếu gia vẫn còn sống.

Nhưng tại sao lại không liên lạc về nhà? Tại sao để mọi người đau lòng? Tại sao lại đóng giả làm Mạc Phi Ngôn?" Rất nhiều câu hỏi tại sao mà ngay lúc này, Triển Hà muốn được biết rõ ràng.

Tiết Phong thở ra mộ hơi, anh đứng lên, kéo tay Triển Hà.

" Đi, tôi đưa em đi gặp một người, lúc đó em sẽ hiểu.

Sẽ biết tất cả."

Triển Hà ngây ngốc, mặc cho anh dắt tay đi như một pho tượng biết di động.

Tiết Phong lắc đầu, " rốt cuộc sự thật thì mãi mãi không thể che giấu."

Sự Thật có lẽ nên được tiết lộ rồi.

....

Trên đoạn đường từ nhà hàng Đông Du đến khu khách sạn Đế Hoàng.

Chiếc Benlley màu đen do Tử Thiên lái, đang âm thầm chạy theo chiếc MayBach màu trắng của Mạc Hân.

Trong xe, Mạc Hân hai tay nắm vô lăng, mắt cô nhòe đi, cô lại đưa tay lên vô thức lau đi nước mắt, cứ như vậy, lặp đi lặp lại vài lần cho đến khi xe dừng lại tại một băng ghế dài ở đường công viên gần bờ sông.

Mạc Hân xuống xe.

Cô thẫn thờ đi xuống xe, bước đến băng ghế ngội phịch xuống, nước mắt rơi không ngừng.

Tử Thiên thấy cô bước đến bờ sông, tâm anh liền treo lên, anh sợ cô nghĩ quẩn.

Vội vàng anh chạy đến.

Nhưng là thấy cô ngồi xuống ghế, anh mới thở phào một cái.

Ngồi ở xa cô một chút để quan sát.

Rõ ràng, anh chỉ cần chạy lên vài bước thôi, là anh có thể ôm cô rồi, nhưng anh lại không thể.

Mạc Hân nhìn dòng sông phẳng lặng, bầu trời trong xanh in vào mặt nước.

Cô cười đau khổ, miệng lẩm bẩm." Tử Thiên à? Anh bây giờ ở nơi Thiên đường hạnh phúc lắm phải không?"

"haha...anh đúng là khôn quá mà, đi hưởng hạnh phúc nơi thiên đường một mình, bỏ lại cho em hai đứa con, để mặc em nhớ anh, mong anh, anh cũng đủ ác.

Em ghét anh, Lục Minh Tử Thiên, em hận anh, anh có nghe không? em hận anh, anh là đồ không giữ lời..." Huhuhuhu..!!!" Mạc Hân gào khóc thảm thiết.

Bao nhiêu uất hận, tủi thân suóti bốn năm qua, đều phát tiết vào ngay lúc này.

Tử Thiên nhìn cô gái của anh, khóc đến thương tâm, nước mắt anh bất giác trào ra.

Anh đưa tay, lột tấm mặt nạ ra...ngón tay anh lại vô tình đụng vào vết sẹo kia

Nó lại làm anh đau đớn.

Bộ dạng anh thực không còn xứng với cô.

Hôm nay, gặp lại cô, anh càng không dám đối diện với cô.

"Mạc Hân, anh xin lỗi, xin lỗi vì tất cả, là anh không tốt."

Anh siết chặt nắm đấm, thật mạnh giáng vào thân cây, đến "rắc" một cái.

Mu bàn tay vì thế mà rướm máu.

Sau một hồi phát tiết, Mạc Hân ngừng khóc, quay lại xe.

Cô ngồi trong xe, lại suy tư, " Mạc Phi Ngôn kia, chắc không phải là Tử Thiên đâu, chỉ là người giống nhau về tính cách và sở thích ăn uống thôi, chồng cô, anh đã đi từ bốn năm trước rồi."

Bỏ đi suy nghĩ trong đầu, cô nhanh chóng lái xe về nhà.

Điện thoại trong túi xách báo tin nhắn đến.

Mở ra xem, cô hơi nhíu mày.

"Là Mạc Phi Ngôn?"

Nội dung tin nhắn, \[ Lục Phu Nhân, buổi tiệc cuối tuần này, cô nhất định phải tới nhé!"\]

Giục điện thoại vào túi xách, cô xùy một tiếng.

"Chả quan tâm nữa.

Tới đâu tính tới đó vậy."

Tử Thiên lái xe theo Mạc Hân, anh mới dừng lại, nhà của anh nó ở ngay trước mặt, nhưng anh lại không dám vào.

Anh cười khổ sở.

Vết sẹo kia cũng vì thế lại hằn lên.

Nhìn về hướng cổng lớn, Tử Thiên nhìn thấy Mạc Hân xuống xe, có hai cậu nhóc tròn tròn, mũm mĩm, lao ra ôm cô.

Nước mắt anh, chảy ra," là hai cậu con trai của anh sao? "

Mạc Hân vợ anh, cô ấy giỏi như vậy, lại có thể chăm sóc hai bảo bối đến hoàn hảo như vậy.

Tử Thiên quay đầu xe, lái đi.

Anh không dám ở lại nhìn nữa, vợ của anh, con của anh.

Nếu mà thấy cái khuôn mặt này của anh, họ sẽ thế nào?

Sợ giống như gặp quỷ...

Tử Thiên trong đầu chẳng nghĩ thêm nổi cái gì, anh lái xe về thẳng biệt thự của Tiết Phong.

Anh bước xuống xe.

Trên mặt không đeo mặt nạ.

Vừa đúng lúc gặp ngay Tiết Phong và Lâm An cũng tiễn Triển Hà đi về.

Vừa nhìn thấy Tử Thiên, Triển Hà khựng lại, bất giác giật mình, cô rõ ràng có chút khiếp sợ.

Khi nãy nghe Lâm An và Tiết Phong nói hết mọi chuyện.

Cô không dám tin.

Nhưng bây giờ đối mặt với thiếu gia, cô không ngờ còn thảm hơn là lời Tiết Phong và Lâm An kể.

"Thiếu gia...cậu..tôi.." Triển Hà mắt cay xè, ấp úng nói không nên lời.

Tử Thiên nhìn Triển Hà, rồi nhìn qua Tiết Phong, cuối cùng là Lâm An.

Anh đi lướt qua cả ba người.

Chỉ để lại một câu ngắn gọn.

"Tôi không muốn Hân biết chuyện của tôi, ba người liệu đó mà làm."

Nói xong, anh đi thẳng vào nhà.

Bỏ lại ba kẻ ngu ngốc đứng trông theo anh.

Cạn lời...

"Lâm An, cậu vào với Tử Thiên đi.

Tôi đưa Triển Hà về." Tiết Phong nói.

"Vâng!" Lâm An xoay người rời đi vào trong.

Triển Hà có chút không quen với cái kiểu quan tâm này của Tiết Phong" Không cần, tôi tự về được."

"Em không cần, nhưng tôi cần, đi thôi , kháng cự vô ích." Tiết Phonh vừa nói vừa lôi tay cô đi.

"Này, này, này...." Triển Hà cứ thế mà bị anh lôi đi.

"Mẹ nó xem cô là trẻ con sao, nắm tay dắt dắt, ra cái dạng gì...?"

Nói hoài, Tiết Phong không buông mà còn nắm chặt hơn, Triển Hà mặc kệ, để hắn muốn làm gì thì làm...

Mà, cảm giác nắm tay của người khác giới nó khác nhỉ? Hơn nữa còn là Tiết Phong..."ha..cũng không tệ..."