Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2)

Chương 9: Đệ Nhất Mĩ Nhân

Nửa tiếng sau.

Hách Liên Mạc Hân cũng đến công ty.

Tập Đoàn Hách Thị, Sau khi Hách Liên Mạc Hân lên nắm quyền.

Tuy không còn hưng thịnh như lúc cha cô Hách Liên Thành điều hành, nhưng vẫn thuộc vào những Tập Đoàn có doanh thu hàng đầu của Thành Phố Hải Thành.

Lái xe vào bãi đậu của công ty, Hách Liên Mạc Hân chậm rãi quan sát đến công ty của cha cô.

Khu nhà 35 tầng cao vút, văn phòng CEO nằm ở tầng trên cùng.

Đó cũng chính là nơi làm việc của cô.

Sống lại đời này, cô mới biết kiếp trước mình có bao nhiêu là thiếu sót.

Khi đó quen Âu Dương Phàm, cô có nhiều lần bỏ bê công việc của công ty khiến cha cô bao nhiêu lần tức giận.

Lần này, sẽ không đâu, cô nhất định sẽ khiến Tập Đoàn Hách Thị vươn lên đứng đầu, không những ở Hải Thành mà sẽ ngay những Thành Phố khác ở Trung Quốc đều biết đến danh tiếng của Hách Thị.

Mở cửa xe, Hách Liên Mạc Hân bước xuống trong chiếc đầm liền dài qua gối, màu đỏ đô với vô số cánh hoa li ti.

Chiếc váy khiến làn da trắng nõn của cô nổi bật lên.

Vô cùng xinh đẹp.

Khoảng cách từ bãi đậu xe đến cửa lớn của công ty không dài, nhưng sự nổi bật của Hách Liên Mạc Hân lại thu hút biết bao ánh nhìn của mọi người.

Nhất là những giám đốc nam trong công ty của nhà cô.

Là Thiên Kim Tiểu Thư của gia tộc Hách Liên, trong tay Hách Liên Mạc Hân nắm giữ toàn bộ cổ phần của Hách Thị, thân là nữ nhi, nhưng lại nắm quyền điều hành cả một tập đoàn lớn mạnh.

Chỉ dưới quyền cha của cô Hách liên Thành.

Vậy nên, cô chính là đối tượng kết hôn của mọi thiếu gia trong Hải Thành.

Lấy được cô chẳng khác nào ôm cả một khối gia tài bạc tỉ vào tay.

Và Âu Dương Phàm của Âu Thị cũng không ngoại lệ.

Hôm nay, Âu Dương Phàm sáng sớm đã đến công ty Hách Thị, bên ngoài lấy cớ là bàn chuyện hợp đồng, nhưng bên trong là chủ yếu muốn gặp Hách Liên Mạc Hân.

Hắn ta tuy yêu Lâm Tuyết Anh, nhưng lại càng yêu địa vị và tiền bạc mà Hách Liên Mạc Hân sở hữu hơn nhiều2.

Đó cũng là lí do mà Âu Dương Phàm tiếp cận cô.

Vừa đi vào sảnh lớn, thư kí An Mạt của Hách Liên Mạc Hân liền chạy vội tới, bộ dáng hấp tấp báo cáo :

"Hách Tổng, chị đến rồi.

Bên phía Âu Thị, Âu Tổng đã đợi chị ở phòng khách của công ty được nửa giờ rồi.

Chị có muốn gặp anh ta liền không?"

Vừa nghe An Mạt thông báo, Hách Liên Mạc Hân khẽ cau mày, "Âu Tổng, chẳng phải là Âu Dương Phàm kia sao?" Cô nhếch môi cười khẩy một cái rồi với giọng điệu dửng dưng cô hời hợt nói :

"An Mạt, anh ta muốn chờ thì để cho anh ta chờ nữa đi.

Chị rất bận." Nói rồi cô nhấn thang máy, lên thẳng văn phòng của cô.

An Mạt cũng vội vàng đi theo.

Sau khi Hách Liên Mạc Hân vào văn phòng của cô, thì An Mạt ở ngoài bàn thư kí, liền gọi điện thông báo xuống quầy tiếp tân.

Bên dưới quầy tiếp tân, hai nữ nhân viên đang trò chuyện với nhau, thì điện thoại bàn reo lên, một trong hai người tên Tiểu Hồng vội vàng bắt máy.

Bên đầu dây bên này, giọng An Mạt vô cùng nghiêm túc :

"Alo, Là Tiểu Hồng phải không? Em mau thông báo cho vị Âu Tổng trong phòng khách kia rằng Hách Tổng rất bận, nên sẽ không gặp anh ta đâu." Em mau nói anh ta trở về.

Đoạn An Mạt cúp máy rụp một cái.

Nói thật thì An Mạt cô cũng không thích cái tên Âu tổng gì đó cho lắm, chẳng qua thấy Sếp của mình qua lại với hắn, nên cô mới nể mặt mà thôi.

Mỗi lần cứ nhìn cái bộ dạng kênh kiệu ra vẻ của hắn hiên ngang đến công ty của người khác mà cứ làm như là nhà của mình không bằng, An Mạt lại ứa gan.

An Mạt pha cho Hách Liên một ly cà phê, sau đó đi đến trước văn phòng nhẹ gõ cửa.

"Hách Tổng, em mang cà phê vào cho chị nhé ! "

Trong phòng, chỉ vọng ra mỗi một chữ " ừ " ngắn gọn.

An Mạt đẩy cửa bước vào, trên ghế Hách Liên Mạc Hân đang nhắm mắt để dưỡng thần, An Mạt tưởng cô ngủ nên nhẹ nhàng rón rén đến gần, đặt khẽ ly cà phê xuống bàn, rồi ngây ra mà nhìn.

"Sếp của cô đúng là mĩ nữ nha, chỉ cặp chân mày đen tuyền mảnh và đôi lông mi cong dài thôi đã là đẹp lắm rồi.

Vậy mà còn có sóng mũi cao, môi lại đỏ hồng tự nhiên chả cần tô son cũng tươi thắm, cộng thêm làn da trắng sứ, có thể nói là đệ nhất mĩ nhân Hải Thành cũng nên."

Lần đầu tiên, An Mạt mới nhìn Hách Liên Mạc Hân ở khoảng cách gần như vậy.

Cô cứ chôn chân tại chỗ mà nhìn.

Bỗng nhiên,

"Thư Kí An, Em nhìn đủ chưa?" Hách Liên Mạc Hân giọng trong trẻo pha lẫn ít nghiêm khắc vang lên ngay trước mặt An Mạt.

An Mạt giật bắn mình, cô hoàn hồn vội cúi đầu xuống rồi đi giật lui ra, còn chưa ra khỏi cửa lại bị Hách Liên Mạc Hân gọi quay ngược trở lại.

Cô thầm run rẩy trong lòng mà nghĩ :

"Xong rồi, chuyến này cô không bị đuổi việc, thì cũng bị la cho một trận," cô rụt rè chậm rãi bước lại đứng trước mặt Hách Liên Mạc Hân, miệng lí nhí không thành tiếng,

"Hách tổng, em..em xin..lỗi, xin chị đừng...!đuổi việc em."

Hách Liên Mạc Hân nhìn cô thư kí của mình đang run lên vì sợ, cô bỗng nhớ kiếp trước, cũng là lúc này, khi An Mạt bước vào phòng thì thấy Âu Dương Phàm ôm cô, vậy nên cô liền tức giận mà thẳng tay đuổi việc An Mạt ngay lúc đó mà không cho An Mạt được quyền giải thích, sau đó cha cô biết chuyện liền mắng cô một trận nên thân.

Nhưng mà, hôm nay khác rồi, cô là Hách Liên Mạc Hân mới, cô sẽ suy nghĩ cân nhắc thật kĩ trước khi quyết định mọi việc.

Thấy Sếp của mình im lặng mãi mà chưa phản ứng, An Mạt lo sợ không thôi.

Cô liền lắp ba lắp bắp giải thích.

"Hách Tổng, em thực xin lỗi chị, tại em thấy...thấy chị xinh đẹp quá, cho nên, cho nên, em mới ngây ra nhìn.

Em không có ý gì khác...em chỉ.." An Mạt vừa xấu hổ vì lời thú tội của mình vừa sợ hãi lo cô sẽ bị Sếp đuổi việc.

" Hử!! " Hách Liên Mạc Hân nheo mắt, cô nhìn bộ dạng khúm núm của An Mạt mà bật cười.

Cô đứng lên, rời khỏi ghế, bước đến trước mặt An Mạt, đưa ngón tay trỏ nâng khuôn mặt đang đỏ như tôm hấp của An Mạt lên rồi nói :

" Àha..em là đang nịnh chị đó sao? Thư kí An, từ khi nào mà miệng em lại dẻo như vậy nhỉ? Hôm nay chị mới được thỉnh giáo nha! "

A....An Mạt kinh hãi lui hai bước, vội vàng phủ nhận, "không, không, không, Hách Tổng à ! Em là nói thật, em không có nịnh chị đâu, chị đúng là xinh đẹp như mĩ nữ vậy, em dám chắc chị là Đệ Nhất Mĩ nhân ở Thành Phố này luôn á."

Hách Liên Mạc Hân cười lăn trong lòng, con bé này bị cô dọa cho tái xanh cả mặt luôn rồi.

Cô nhìn phản ứng của An Mạt, liền không trêu chọc nữa, chỉ nhẹ giọng nói :

"An Mạt, lần này chị bỏ qua, nhưng không có lần thứ hai đâu.

Được rồi mau về chỗ làm việc, trưa nay, chúng ta sẽ đến Tập Đoàn Lục Thị để tham quan.

Em liền chuẩn bị mọi thứ đi nhé."

Nói xong, cô quay lại bàn làm việc, nâng ly cà phê lên, nhấp một ngụm, đúng là ngon thật.

Cảm giác lúc này mới thực sự là đang sống thật.

An Mạt rời khỏi Văn Phòng của Hách Liên Mạc Hân, tâm cô đang ở tít trên cao liền rơi xuống trở lại như cũ.

Thật là sợ chết cô rồi, cô chỉ vì háo sắc chút thôi, mà tí nữa là toi luôn chức thư kí này.

Cô ngồi vào ghế của mình, đầu vẫn không ngừng thắc mắc, "tính tình của Sếp cô hình như khác đi rồi, là hiền hơn thì phải..hay là dữ hơn."

"Haizz..kệ đi, được tha là may mắn lắm rồi, lần sau, có cho tiền thì An Mạt cô cũng chả dám hám sắc vị Hách Tổng xinh đẹp kia nữa, cô thề đấy..."