Tru Tiên II

Chương 95: Bóng đêm

Vương Tông Cảnh dừng lại, ánh mắt lóe lên, sau đó chậm rãi xoay người nhìn hòa thượng mập mạp đang đứng phía sau, mặc dù trên mặt còn mang theo vẻ mỉm cười, nhưng không biết tại sao, Vương Tông Cảnh cảm thấy trong ánh mắt hắn nhìn mình, mơ hồ có vẻ dò xét.

“Đại sư, có việc gì không?” Vương Tông Cảnh lẳng lặng nhìn hắn, hỏi.

Hành lang thoáng cái trở nên an tĩnh, những thanh âm ồn ào náo động từ lầu dưới truyền lên tựa hồ đột nhiên đều biến mất, trong hành lang nhỏ hẹp, hai người cứ như vậy mặt đối mặt đứng yên. Áo bào không có gió lại khẽ phiêu động.

Hòa thượng kia nhìn thật kỹ Vương Tông Cảnh, hai tay chắp lại, nói: “Tiểu tăng Bạch Thủy, là môn hạ tăng nhân Thiên Âm Tự, xin ra mắt thí chủ.”

Vương Tông Cảnh khẽ nhíu mày, thầm nghĩ quả nhiên chính là hòa thượng tới từ Thiên Âm Tự, thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi, nhìn Bạch Thủy hòa thượng, nói: “Đại sư, có việc gì không?”

Bạch Thủy khẽ giương mắt, dừng lại một lúc lâu trên người nam tử trẻ tuổi kia, tựa hồ chính hắn cũng đang do dự, rốt cục vỗ tay nói: “Tiểu tăng có gì thất lễ xin thí chủ thứ lỗi. Xin hỏi có phải trên người thí chủ đang mang theo một kiện hung sát chi vật?” Vương Tông Cảnh ánh mắt lạnh lẽo, nhìn mập hòa thượng, không nói gì, không khí chung quanh hai người tựa hồ nhất thời lạnh xuống, chẳng qua vị Bạch Thủy hòa thượng kia tựa hồ hồn nhiên không biết gì, mặt lộ vẻ từ bi, chắp tay thản nhiên nói: “Thí chủ, những thứ đồ vật hung ác đều mang lại tổn hại cho thân thể, dù có công pháp khắc chế, cũng chỉ như uống rượu độc giải khát thôi. Không nên vì tiếc chúng mà thiệt thân.” Vương Tông Cảnh sắc mặt lạnh hơn, sự cảnh giác trong lòng tăng cao, lạnh lùng nói: “Cùng các hạ không liên quan, trên người ta cũng không có hung thần vật khí gì cả.”

Bạch Thủy trầm mặc chốc lát, một lần nữa giương mắt, trong hai mắt tựa như có ngọn lửa bùng cháy, sáng ngời lên. Vương Tông Cảnh trong lòng căng thẳng, còn không đợi hắn kịp phản ứng, Bạch Thủy tay trái tăng bào khẽ động, một cỗ Phật lực nhu hòa từ trên người hắn tản mát ra, nháy mắt tràn ngập cả hành lang, ôn nhu như một dòng nước, đem toàn bộ hành lang bao phủ. Vương Tông Cảnh sắc mặt run lên, thân thể cũng không lùi mà tiến tới, trực tiếp lướt tới trước người Bạch Thủy, hai ngón tay phải chụm lại, trực tiếp hướng hai mắt Bạch Thủy đâm tới, xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, tràn đầy huyết tinh cương liệt. Bạch Thủy sắc mặt biến hóa, tựa hồ đối với sát khí nặng nề của Vương Tông Cảnh mà có chút giật mình, nhưng cũng không quá thất kinh, mũi giày lui về phía sau nửa bước, tránh khỏi công kích của Vương Tông Cảnh, đồng thời nguyệt sắc tăng bào theo một tiếng “Che” của hắn bỗng bay lên, trôi lơ lửng, một cỗ Phật lực ôn hòa đường đường chính chính phát ra, như một tòa núi lớn ép xuống. Vương Tông Cảnh vừa chạm vào, thân thể đã bị bắn ngược trở lại, như chuồn chuồn lướt nước liên tục văng khắp hành lang mặt đất, lan can, vách tường thậm chí trên trần nhà, thân thể như bay lơ lửng, cả người cứ như thế tại không trung như gió xe một vòng lớn, đem cỗ Phật môn lực đạo kia tiêu hao dần. Bạch Thủy “Di” một tiếng, tựa hồ có chút kinh ngạc, lúc này trên hành lang đã tràn đầy Phật lực, cổ lắc mạnh một cái, hắn hướng về phía trước điểm nhẹ hai bước.

Vương Tông Cảnh lúc này đã bay tới cuối hành lang, nhất thời cảm thấy áp lực nặng nề, trong lòng cũng vô cùng kinh hãi. Vị Bạch Thủy hòa thượng này nhìn qua còn rất trẻ, nhưng đạo hạnh lại cao thâm ngoài dự liệu của hắn, cơ hồ khiến người ta có cảm giác không thể chống đỡ nổi. Chẳng qua những năm gần đây không biết Vương Tông Cảnh đã bao lần đối mặt tình cảnh tử sinh, tâm tính bền bỉ vô cùng, mặc dù biết đối phương đạo hạnh cực cao, ý chí chiến đấu cũng không chút nào giảm, lăn mình một cái phóng người lên, nơi cổ tay khẽ tản ra bạch quang, một chuôi cốt kiếm màu sắc tái nhợt đã hiện ra trong tay. “Hí!” Như độc xà thổ tín, tiếng xé gió bỗng nhiên truyền đến, xuyên qua tầng tầng Phật lực, một tia huyết quang nhợt nhạt từ cuối hành lang truyền đến, không khí băng hàn âm lãnh nhất thời đại thịnh, trong ánh sáng mờ mờ, dường như có thể nghe thấy tiếng tiếng quỷ khóc thê lương, tiếng âm hồn trường khiếu, chả khác gì Cửu U Minh phủ tái hiện dương gian, lạnh lẽo vô cùng. Bạch Thủy sắc mặt trầm xuống, ánh mắt mạnh mẽ quét qua chuôi cốt kiếm tái nhợt kia, nhưng lại xẹt qua một tia nghi hoặc, tựa hồ có chút ngoài dự tính, lại ngạc nhiên im lặng như nhận lầm thứ gì đó, chỉ chốc lát sau liền lùi lại hai bước, trở về vị trí ban đầu, đồng thời mắt thấy Vương Tông Cảnh đang đánh tới, tay phải khẽ lần tràng hạt, phát ra một đạo bạch quang nhu hòa đón đỡ thế kiếm. Mà tay trái bỗng hoàn toàn rút vào trong áo.

**************

Phật lực ôn hòa ấm áp chậm rãi thu về, Vương Tông Cảnh lặng yên chốc lát, cổ tay khẽ đảo, cốt kiếm tái nhợt lại biến mất. Gió lớn không biết đã lặng từ khi nào, những tiếng ồn ào náo động từ dưới lầu lại truyền đến, vọng bên tai hai người, giống như một lần nữa họ được trở lại hồng trần. Bạch Thủy nhìn Vương Tông Cảnh, bỗng nhiên mỉm cười, nói: “Hảo thân thủ, hảo thần thông.” Vương Tông Cảnh trầm mặc chốc lát, hít sâu một hơi, nói: “Đại sư đã hạ thủ lưu tình rồi.” Bạch Thủy lắc đầu, nói: “Là tiểu tăng thất lễ trước, bản ý tuy là muốn nhắc nhở thí chủ, nhưng đúng là vẫn còn chấp niệm quá mức.” Vừa nói cũng không khỏi cười khổ một tiếng, như đang tự giễu mình, hai tay chắp lại thấp giọng nói: “Sư phụ cho ta xuống núi để luyện rèn tâm ý, minh tâm kiến tính, Bạch Thủy Bạch Thủy, ngươi chấp niệm quá sâu a, chớ có phụ thâm ý sư tôn.”

“A Di Đà Phật” Hắn miệng tụng Phật hiệu, mặt tỏ vẻ hối lỗi, thái độ đối địch khi trước đã không còn sót lại chút gì, hướng Vương Tông Cảnh thi lễ, rồi xoay người chậm rãi đi xuống lầu. Vương Tông Cảnh nhìn theo bóng lưng hắn, chân mày chậm rãi nhíu lại, qua thật lâu mới xoay người trở lại phòng chữ Bính, đẩy cửa bước vào. Bên trong phòng, Từ Mộng Hồng ba người vẫn ngồi yên như thế, thấy Vương Tông Cảnh đi vào cũng không đứng dậy, chỉ có Tây Môn Anh Duệ hỏi một câu: “Có gặp được người quen không?” Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra, lắc đầu nói: “Không có, là ta nhận nhầm người.” Tây Môn Anh Duệ nhìn hắn một cái, không nói gì. Vương Tông Cảnh đi tới bên bàn trà, ngồi xuống, vừa định cầm lấy chén trà, bỗng một bàn tay trắng nõn đưa ra chặn lại, chỉ nghe Từ Mộng Hồng thản nhiên nói: “Trà nguội rồi, để ta đổi cho ngươi chén khác.” Vương Tông Cảnh gật đầu, im lặng không lên tiếng, nhìn Từ Mộng Hồng đem tàn trà đổ đi, lại rót một chén trà mới đặt trước mặt mình, nước trà có màu cam, đang khẽ chao động, từng sợi khói trắng bốc lên.

“Ngao Khuê.” Hắn bỗng nhiên kêu một tiếng. “Ừm?” Ngao Khuê xoay đầu lại. Vương Tông Cảnh vẫn nhìn chén trà trước mặt, nói: “Mới vừa rồi ngươi ở trong này có nghe thấy động tĩnh gì không?” “Động tĩnh?” Ngao Khuê ngơ ngác một chút, lắc đầu nói: “Không có động tĩnh gì a, nãy giờ ba người bọn ta vẫn ngồi nguyên chỗ này, lầu trên lầu dưới tất cả cũng bình thường giống nhau, ngoài mấy vụ cãi vã, còn có động tĩnh gì khác hay sao?” Hắn còn quay lại nhìn về phía Tây Môn Anh Duệ cùng Từ Mộng Hồng. Từ Mộng Hồng chậm rãi lắc đầu, ý bảo mình không cảm thấy gì, Tây Môn Anh Duệ cũng như thế, Vương Tông Cảnh sắc mặt nhàn nhạt,“Nga” một tiếng, nói: “Vậy cũng tốt, ta còn sợ mới vừa rồi rời đi đã bỏ mất chuyện gì.” Ngao Khuê cười to, dùng sức vỗ mạnh bả vai hắn, nói: “Này có cái gì phải sợ, chẳng lẽ có tin tức chúng ta lại không nói cho ngươi?”

Vương Tông Cảnh cười cười, hướng về phía hắn gật đầu một cái, Ngao Khuê cười hắc hắc, không thèm để ý. Vương Tông Cảnh quay đầu lại, ánh mắt quét qua cửa phòng đã đóng kín, trong tích tắc, con ngươi khẽ co rút lại.

Một ngày lặng lẽ trôi qua, chuyện phát sinh ở hành lang kia bất quá chỉ diễn ra trong chốc lát, tựa như gió nhẹ lướt qua, trong trần thế vừa đảo mắt đã không thấy, trừ hai người kia ra, cũng không ai biết.

Lương Châu thành vẫn ồn ào náo nhiệt như vậy, trong không khí phồn hoa, mọi người vẫn như cũ tiếp tục sống cuộc sống của mình, bất quá đối với đại đa số người lòng mang mục đích mà nói, khắp thành mưa gió đang nổi lên, lời đồn đại đầy trời, được mọi người chú ý nhất lại là tin đồn Ba gia Lương Châu đang giữ một mảnh bi cuốn, trở thành chủ đề bàn tán khắp đầu đường cuối ngõ, thậm chí ngay cả khi bọn họ ngồi trong phòng chữ Bính cũng có thể loáng thoáng nghe thấy người ta đang nghị luận dưới lầu, trong lời nói, hầu hết ý tứ đều hướng đến hai chứ: buổi tối.

Đêm nay sẽ là một đêm như thế nào? Vương Tông Cảnh đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh dương quang đã dần dần tắt ngấm sau dãy núi xa xa, bóng đêm thê lương tràn về cũng là lúc quán trà bắt đầu đóng cửa, mọi người dần dần tan cuộc, hắn lặng yên suy nghĩ, hướng về đầu kia tòa thành, nơi có một gia tộc sừng sững đứng đó. Đột nhiên, không một lý do, hắn lại nhớ tới một liễu phủ đầy bụi, rồi cả bóng hình mà chính hắn cũng cho là đã quên, tại phòng kế bên trong Thanh Vân biệt quán, người đã từng trông nom khi hắn ngã bệnh.

Từ Mộng Hồng đứng lên, thản nhiên nói: “Đi thôi, qua Ba gia xem xét một chút.” Ngao Khuê duỗi cái lưng vĩ đại của hắn, hoạt động khớp cổ một chút, nhìn lại bộ dáng rất giống một đại hán hùng tráng, trên mặt hắn không tự chủ được toát ra vài phần hưng phấn, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười dữ tợn. Tây Môn Anh Duệ đi qua bên cạnh hắn, có chút tức giận nhìn gã nam tử cao lớn này, hừ lạnh một tiếng, nói: “Tối nay phải nghe lời Hồng tỷ, ngươi đừng có làm loạn.” Ngao Khuê cười hắc hắc, hai mắt híp lại, đi theo. Vương Tông Cảnh mặc nhiên im lặng, theo sau bọn họ xuống lầu, đứng từ trên cao, hắn hướng xung quanh quán trà nhìn thoáng qua, chỉ thấy cửa quán mở rộng, bên trong không một bóng người, tựa hồ khách nhân đã sớm rời đi. Đoàn người xuống lầu, Tưởng lão đầu đang đứng ở cửa khuôn mặt tươi cười tiễn khách. Thấy mấy người Từ Mộng Hồng đi xuống, lão vội vàng chạy lại, cười toe toét tiễn nhóm khách nhân cuối cùng này ra về, mắt thấy bọn họ đi tới đường cái, thân ảnh dần dần hòa vào trong bóng tối. Sau đó, lão đứng lặng trước cửa quán, nghe thanh âm tên tiểu nhị đang quét dọn, đóng cửa, nhìn về xa xa, chỉ thấy bóng đêm dần bao phủ tòa thành, hắc ám từ bốn phương tám hướng tràn tới, đường phố dần dần vắng lạnh, lại tựa như còn có vô số bóng đen, lặng yên ẩn nấp ở mỗi đầu đường cuối ngõ, như u linh trong đêm lặng lẽ bước ra, lạnh lùng nhìn nhân thế.

Chỉ chốc lát sau, những bóng người âm lãnh kia chậm rãi di động, mỗi một địa điểm mỗi một con đường, tựa hồ ở đâu cũng có bóng ma bao phủ, màn đêm như một con yêu thú dữ tợn sống lại, vô thanh gào thét trong đêm, sau đó trong bóng tối thê lương, từ từ hướng về thành trì phía nam, nơi có một ngôi thế gia phủ đệ, như thủy triều đen dũng mãnh lao tới.