Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 41: Phẩm đức cùng số mệnh

Nếu đã đáp ứng, Tư Lăng liền trao đổi Truyền Âm phù cùng Pháp Lãng, song hắn lại hoàn toàn quên mất Dung Hoán Thiên cùng Thủy Nhu Y.

Chẳng qua dù Tư Lăng có ý định lãng quên, nhưng hai người này đều không phải kiểu người xem sắc mặt người khác-- đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là do Tư Lăng cứ luôn đơ mặt khiến người ta không thấy rõ tâm tình nữa, nên cả hai người đều ồn ào chen chúc tới.

Pháp Lãng bị họ đẩy ra một bên cũng không thèm để ý, nếu Tư Lăng đáp ứng thì cũng xem như đã kết thúc một nỗi lo. Hắn ta an ổn ung dung ngồi vào sau quầy tiếp tục đọc sách, một dáng dấp thong dong lạnh nhạt, căn bản không để ý tới trong cửa hàng còn có khách nhân khác. Cửa tiệm trận pháp như vậy mà còn có thể tiếp tục kinh doanh thì cũng coi như là thần kỳ.

“Tư công tử, nếu có rảnh thì tới Tú Nữ Phường của chúng tôi ngồi một chút đi, có thể giảm giá cho huynh nha ~~” đạo đức nghề nghiệp của Thủy Nhu Y hết sức tốt, cùng khách quý ra ngoài còn không quên kéo chuyện làm ăn cho môn phái.

Thủy Nhu Y sở dĩ tích cực như vậy cũng là bởi vì Dung Hoán Thiên vừa truyền âm với nàng, hắn bảo nàng dù thế nào cũng phải kéo Tư Lăng vào Tú Nữ Phường. Thủy Nhu Y diễm lệ quyến rũ, âm sắc hoàn mỹ, xưa nay vô cùng tự tin với vẻ ngoài của mình, nhưng sau khi nhìn thấy Tư Lăng thì nàng có chút không còn tự tin như vậy. Bất quá vẻ ngoài xinh đẹp thì ai cũng yêu mến, mặc kệ Dung Hoán Thiên có mục đích gì mà bảo nàng tiếp cận Tư Lăng, nàng đều tình nguyện cả. Cùng nam nhân có tướng mạo cực phẩm cỡ này đi ra ngoài, nàng cũng có thể nở mặt nở mày với những tỷ muội ở nhà.

Dung Hoán Thiên liếc nhìn hạ thân của Tư Lăng, mặt mày phơi phới cười nói: “Nghĩ đến Tư đạo hữu và Nguyệt đạo hữu thường xuyên ly biệt, hơn nữa với kiểu nữ tu như Nguyệt đạo hữu vậy... Tư đạo hữu cũng khó có thể thưởng thức tư vị của nữ nhân rồi. Làm bằng hữu, sao có thể để Tư đạo hữu huynh trống vắng cô quạnh được chứ? Đến đến đến, hôm nay người bạn này liền dẫn huynh đi Tú Nữ Phường mở mang tầm mắt, để cô nương trong Hồng lâu hầu hạ huynh thật tốt. Đảm bảo Tư đạo hữu sau này có gặp lại Nguyệt đạo hữu, Nguyệt đạo hữu sẽ không còn cách nào từ chối huynh ~~ “

Tư Lăng sắc mặt có chút khó coi, Dung Hoán Thiên là muốn làm cho hắn bị Nguyệt Thiên Dạ căm hận sao? Nguyệt Thiên Dạ hiện tại vẫn còn tưởng hắn là nam nhân của nàng ta, nếu biết hắn đi tìm những nữ tu khác làm chuyện song tu kia, nữ nhân với tính khí như Nguyệt Thiên Dạ này tuyệt đối sẽ xách Bảo khí tới giết người. Sau đó nàng ta sẽ cao quý lãnh diễm mà nói một tiếng kiểu như 'dám chạm vào nam nhân của nàng thì phải chặt tay''gì đó.

Tư Lăng xoa bóp trán, Nguyệt Thiên Dạ vẫn chưa từ bỏ ý định làm hắn rất khó xử, nhưng tên Dung Hoán Thiên này quấy rối khắp nơi càng làm cho hắn tức giận. Sớm muộn có một ngày hắn sẽ bảo Trọng Thiên đại gia phun cho hắn ta một ngụm yêu hỏa lợi hại.

“Cảm ơn, ta có việc, không tiện đi, các ngươi xin cứ tự nhiên.”

Tư Lăng nói xong liền xoay người rời khỏi cửa hàng.

“Ơ kìa, Tư công tử, chờ một chút nào ~~” âm thanh kiều mị của Thủy Nhu Y truyền đến.

Trong lòng Tư Lăng thiếu kiên nhẫn, mà con yêu thú ngồi xổm trên bả vai Tư Lăng kia càng bực mình. Mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần quấn lấy Tư Lăng, thì nó có một loại cảm giác ''Ký chủ'' cung cấp hồn lực di động của mình sắp bị người ta cướp đi. Chuyện này quan hệ tới vận mệnh tương lai của nó, làm tâm tình nó rất nóng nảy.

Đang lúc Dung Hoán Thiên đi tới muốn tiếp tục hoá thân thành lang sói mà mời Tư Lăng đi Tú Nữ Phường mở mang tầm mắt, đại gia yêu thú rốt cục không nhịn được cào vuốt qua. Một vết thương sâu thấy tận xương xuất hiện ở trên mu bàn tay đang khoát lên trên bả vai Tư Lăng của Dung Hoán Thiên.

“A -- “

Thủy Nhu Y kinh sợ hét lên một tiếng, lập tức lùi xa Tư Lăng hai bước. Dung Hoán Thiên thì sửng sốt mà liếc nhìn vết thương trên tay. Cho tới giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ tới một con yêu thú cấp thấp có vẻ không đáng chú ý lại có thể làm hắn bị thương... Con yêu thú này có gì đó quái lạ!

Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Dung Hoán Thiên đánh giá Tư Lăng có chút suy nghĩ sâu xa. Quả nhiên người này không đơn giản như bề ngoài, cả yêu thú đi cùng cũng hết sức quái lạ.

“Thật xin lỗi, tính khí nó không tốt lắm.” Trong lòng Tư Lăng tuy rằng rất sảng khoái, nhưng trên mặt vẫn thành khẩn xin lỗi, “Cho nên sau này huynh không nên đến gần ta quá, yêu thú không có mắt đâu.”

Dung Hoán Thiên khóe miệng co giật, dù ánh mắt có kém cỏi cỡ nào thì cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt cao hứng lúc này của Tư Lăng. Hắn tự nhận là từ khi quen biết với Tư Lăng tới nay chưa từng làm cái gì khiến hắn tức giận mà, sao người này lại chán ghét mình như vậy?

Lúc Thủy Nhu Y vội vàng bôi thuốc cho bàn tay bị thương của Dung Hoán Thiên thì một thanh âm truyền đến: “Tư đạo hữu?”

Tư Lăng quay đầu lại. Đứng cách đó không xa đang ôm một con thỏ yêu thú màu đen kia không phải Truyền Sơ thì là ai.

“Truyền đạo hữu.” Tư Lăng mỉm cười với nàng. So với Dung Hoán Thiên, cô gái mềm mại như Truyền Sơ thì đáng yêu hơn nhiều. Hơn nữa cô gái này còn là một em gái ngây thơ đơn thuần, rất dễ dàng khiến người ta yêu thích. Ở trong thế giới tu tiên chú trọng 'kẻ mạnh làm vua' này thì nữ tu có tính khí như Truyền Sơ rất hiếm thấy..

Truyền Sơ đi tới, cười khanh khách mà nói: “Thật là trùng hợp, không nghĩ tới lại gặp được Tư đạo hữu ở chỗ này, huynh đang muốn đi đâu vậy? Hai vị này là...”

Tư Lăng nói: “Hai vị này là Dung Hoán Thiên, Dung đạo hữu và Thủy Nhu Y của Tú Nữ Phường, Thủy đạo hữu. Dung đạo hữu đang mời ta đi Tú Nữ Phường để mở mang kiến thức một chút, chỉ là hiện nay ta có việc, cho nên liền từ chối. Một tấm lòng hiếu khách của Dung đạo hữu, ta còn không biết làm sao từ chối thì Trọng Thiên đã thiếu kiên nhẫn nên cào huynh ấy một cái.”

Nghe được lời kể tóm tắt của Tư Lăng, Truyền Sơ có chút không ưa Dung Hoán Thiên. Đặc biệt khi cô nàng này còn là người thuộc hiệp hội yêu quý yêu thú. Nàng ta cho rằng hễ là trân trọng yêu thú đều là người tốt, khiến yêu thú chán ghét đều là người xấu. Dung Hoán Thiên bị yêu thú cào một vuốt thì đã không phải là kẻ được yêu thú quý mến rồi. Tiếp đó lại nghe nói Dung Hoán Thiên muốn dẫn Tư Lăng đi Tú Nữ Phường thêm kiến thức, Truyền Sơ liền xác định Dung Hoán Thiên là loại sắc lang vô lại kia luôn.

Truyền Sơ lập tức cười nói: “Đúng lúc thật, ta cũng có việc muốn tìm Tư đạo hữu, Tư đạo hữu hiện nay rảnh rỗi chứ? Chỉ một lúc thôi, cũng không để lỡ thời gian của huynh.”

Tư Lăng hớn hở nói: “Nếu chỉ là một chút thì không thành vấn đề.”

Chờ khi hai người cáo từ rời đi, Dung Hoán Thiên và Thủy Nhu Y đều không chen được một câu nào.

Thủy Nhu Y nhíu mày, đại khái là do cùng giới tính thì khá bài xích nhau, nàng ta không quá yêu thích cô nữ tu gọi là Truyền Sơ kia. Nàng không khỏi nhìn về phía Dung Hoán Thiên, thấp giọng nói: “Dung công tử, cần ta bảo các sư tỷ muội xung quanh cuốn lấy Tư công tử mang về Tú Nữ Phường không?”

Dung Hoán Thiên nhìn phương hướng bọn Tư Lăng rời khỏi, hơi có chút gian ác mà cười nói: “Tạm thời không cần. Bất quá, nếu là ai trong các nàng có thể gần gũi được thân thể hắn, được hắn yêu thích thì tất nhiên là tốt nhất. Ta cũng không tin sau khi biết được nam nhân mình yêu nhất đã thích nữ nhân khác, Nguyệt Thiên Dạ còn có thể thờ ơ mà tiếp tục cùng... dây dưa.”

*********

Tư Lăng và Truyền Sơ đi tới tửu lâu mà lần trước đã gặp được Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong, lần này họ chú ý quan sát một chút, tửu lâu này tên là Văn Hương.

Vẫn là món ăn và rượu như lần trước, điếm tiểu nhị nhìn thấy bọn họ có mang theo yêu sủng thì liền đưa một khay Yêu La quả miễn phí tới.

“Không biết truyền đạo hữu tìm ta có việc gì?” Tư Lăng đi thẳng vào vấn đề.

Sau khi Truyền Sơ lột hai quả Yêu La cho con Bách Biến Thú kia xong, hơi ngượng ngùng nói: “Kỳ thực không có chuyện gì, khi đó thấy huynh bị hai người kia quấn lấy nên mới gọi huynh thôi. Bất quá vừa nãy ta đã nhớ tới một chuyện, là liên quan với việc Huyễn Thiên bí cảnh sẽ mở ra sau một tháng nữa. Chắc Tư đạo hữu đã biết việc này rồi chứ? Ta vừa tới Tây Cảnh, cũng không quen biết ai cả, cho nên định đến lúc đó cùng tổ đội với Tư đạo hữu để vào Huyễn Thiên bí cảnh.”

Tư Lăng kinh ngạc nhìn nàng ta. Cô gái này đến cùng là ngây thơ cỡ nào mà lại đi mời một nam tu mới gặp mặt hai lần cùng vào bí cảnh để tầm bảo chứ? Cũng không sợ hắn là kẻ 'trong ngoài bất nhất', đến lúc đó làm ra chuyện giết người đoạt bảo sao?

Khả năng là nhìn ra ý tứ trong mắt Tư Lăng, Truyền Sơ ôn hòa cười nói: “Không nói gạt huynh, Tư đạo hữu cho ta ấn tượng rất tốt. Ta cảm thấy huynh không phải là hạng người gian tà kia.” Dừng một chút, lại nói: “Đương nhiên, Tư đạo hữu chắc cũng không biết, gia truyền của ta có một bí pháp Vọng Khí [1]tổ truyền, có thể xem phẩm đức số mệnh của một người. Tư đạo hữu số mệnh nói chung khá thấp, nhưng phẩm đức lại vô cùng tốt, loại phẩm đức tốt này đã bù đắp cho số mệnh thiếu sót kia. Màu sắc phẩm đức của huynh là màu trắng tinh, rất sạch sẽ, ta là lần đầu tiên nhìn thấy người có màu sắc tinh khiết như vậy đấy.”

[1]Nhìn được thần khí.

Nói một đống như thế, Truyền Sơ có chút ngượng ngùng nói: “Vì lẽ đó, khi rời khỏi Chấp Pháp đường lần trước, ta mới mặt dày mời Tư đạo hữu đến tửu lâu uống rượu, hy vọng có thể kết bạn với Tư đạo hữu, kết một thiện duyên cũng tốt.”

Sau khi nghe xong, Tư Lăng cuối cùng đã rõ ràng rồi. Lần trước gặp mặt, hắn cũng hơi kinh ngạc vì Truyền Sơ nhìn có vẻ là cô gái ngại ngùng bẽn lẻn, lấy đâu ra can đảm mà mời một người đàn ông như hắn đi tửu lâu uống rượu? Hiện giờ thì nói thông rồi. Còn Truyền Sơ nói tới cái thứ phẩm đức số mệnh này, Tư Lăng tuy rằng không hiểu, nhưng cũng có thể mơ hồ đoán ra được đại khái. Hẳn là có liên quan với chuyện đời trước hắn làm thiện quỷ trăm năm, còn cái số mệnh tầm thường thấp kém thì không phải giống với việc sau khi hắn đi tới thế giới này liên tiếp gặp chuyện xui xẻo sao?

Truyền Sơ thành thực như vậy ngược lại làm Tư Lăng có chút ngượng ngùng, cũng như sốt ruột cho cô gái này. Cô thành thực với một người mới gặp mặt hai lần như vậy làm cái gì? Nên có lòng phòng bị người ta chứ cô nương ơi, đặc biệt ở cái Thế giới tu tiên đầy hung hiểm này, thận trọng khiêm tốn mới là đạo lí quyết định.

Mặc kệ trong lòng Tư Lăng ngổn ngang trong gió như thế nào, Truyền Sơ vẫn chỉ là cười cười mà không quấn lấy cái đề tài này nữa, nàng tiếp tục đề tài mới vừa rồi: “Tư đạo hữu, không biết huynh suy tính thế nào? Ta đi bí cảnh chủ yếu là muốn tìm một cây linh thảo để cứu người. Bất quá linh thảo này đẳng cấp khá cao, bên cạnh có yêu thú lợi hại phối hợp, nếu như có thể hái được cây linh thảo này, ta tất nhiên có báo đáp. Đương nhiên, nếu trong thời gian đó mà hai người cùng tìm được bảo vật, Tư đạo hữu có quyền ưu tiên lựa chọn.”

Thấy Tư Lăng không nói lời nào, trong lòng Truyền Sơ mơ hồ có chút thất vọng. Trải qua mấy ngày tiếp xúc với nhau, Tư Lăng là người phù hợp nhất với sự lựa chọn của nàng. Không nói tới phẩm tính của Tư Lăng làm cho nàng rất yên tâm, Tư Lăng còn là người làm việc rất có nguyên tắc, chỉ cần giao dịch công bằng với hắn, nếu không phải đồ vật của mình thì hắn hiếm khi nổi lòng tham.

“Tư đạo hữu, việc này huynh cứ suy tính một chút. Nếu như huynh đồng ý, ta có báo đáp khác.”

Sau khi nghe xong, Tư Lăng gật đầu, chuyện này hắn đúng là cần suy nghĩ một chút. Ai biết đến lúc đó nơi mà Truyền Sơ cần tìm thảo dược có ngược đường với chỗ mà Pháp Lãng muốn đi hay không? Nếu đã đáp ứng với Pháp Lãng thì không thể tùy tiện đáp ứng người khác nữa. Suy nghĩ một chút, Tư Lăng cũng nói: “Truyền đạo hữu, cũng không phải ta không đồng ý với cô. Lúc trước ta đã đáp ứng với người khác cùng hắn tiến vào bí cảnh, giúp hắn một chuyện. Bởi vì hắn ta hiện tại đang chưa xác định được địa điểm cụ thể, cần phải qua một thời gian nữa mới cho ta biết được, cho nên ta sợ đến lúc đó chỗ cần đi và chỗ cô cần tìm linh thảo trái ngược nhau thì lại không tốt.”

Nghe vậy Truyền Sơ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy được rồi, ta sẽ chờ tin tức của Tư đạo hữu.”

Sau khi ăn xong, Tư Lăng từ biệt với Truyền Sơ rồi đi về căn nhà thuê.

Vừa tới trước cửa, hắn liền nhìn thấy tòa nhà sát vách mở cửa, một người đàn ông trung niên tướng mạo nhã nhặn đi ra, nhìn thấy Tư Lăng, trên mặt ông ta lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, xem ra khá là nhã nhặn nho nhã.

Nhưng mà Tư Lăng bỗng nhớ tới lời mà lúc trước Tiểu Hồng nói cho hắn, nụ cười nhã nhặn kia liền thành một kiểu cười bỉ ổi, một thân khí chất nhã nhặn cũng đã biến thành mặt người dạ thú. Trong lòng hắn buồn nôn không chịu được. Đại gia Trọng Thiên có vẻ cũng nhớ tới lời Tiểu Hồng nói, vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn nam tu này, nhưng nó lại hiếm thấy không trực tiếp nhào tới cào người.

Người đàn ông trung niên cười chào hỏi với Tư Lăng, Tư Lăng miễn cưỡng nở nụ cười rồi nhanh chóng lủi vào phòng, đỡ cho mình nghĩ tới tâm tư xấu xa dưới nụ cười đó thì không nhịn được mà hung hăng đập bay ông ta.