Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật

Chương 22: Chương XXI: Thị Trấn Mindi

Chương 21

Thị trấn Mindi

Ánh sáng héo hắt của buổi chiều tà trải màu hồng cam yếu ớt lên cả một vùng trời và biển phía xa tít. Carl đang ngồi trên thành gần cửa sổ, tì mặt lên lớp kính trong suốt, đưa mắt nhìn ngơ ngẩn ra khung cảnh tươi đẹp bên ngoài kia. Càng gần đến Mindi, những hàng cây phong đỏ càng hiện ra rõ rệt hơn bao giờ hết. Chốc chốc, một vài chú chim Jakmon - loài chim nhỏ nhưng có đôi cánh lớn với nhiều đốm trắng cam loang lổ trên nền da màu xanh ngọc, bay tới bậu trên thành ngoài, mổ lóc tóc lên lớp kính như muốn trò chuyện hay xin chút gì đó để ăn. Carl thỉnh thoảng phải giật mình khi một con nào đó bất ngờ but vụt tới, giáng một cú kịch liệt rồi loạng choạng bay đi. Nó thích thú vẽ lại khoảnh khắc những con Jakmon vô vọng, giương rộng đôi cánh, thả mình mất hút sau thành cửa rồi bất ngờ lao vụt lên giống như những vận động viên nhảy dù nghệ thuật chuyên nghiệp.

Mọi thứ với nó đến giờ trên thuyền Septuship đều tuyệt vời. Nó đã trải qua gần hai ngày một đêm trên con tàu "đực" ROYAL DIAMOND (người Cansakty coi trọng tính đối xứng và cặp đôi trong thiết kế). Nó được ở một mình trong căn phòng hạng sang với chiếc giường đệm lông cừu êm ái cùng những vật dụng trang trí bằng bạc và ngọc trai, sàn nhà lát hoàn toàn bằng thảm, lò sưởi bằng điện không khói, tranh treo tường tươi sáng mang đầy tính thẩm mỹ, bàn ghế gỗ theo lối kiến trúc tiền Anvin độc đáo. Nó nhớ những bữa ăn có-một-không-hai trong khu nhà ăn bốn mặt làm từ kính, có thể vừa ăn vừa ngắm nhìn biển cả, với những món ăn được chính những đầu bếp hàng đầu đến từ Darlak tự tay chế biến ngay tại bàn. Cảm giác được nghỉ ngơi trong những bồn tắm rộng rãi với hệ thống phun nước nóng xoay tròn bốn lớp cũng sẽ là cái mà nó cố gắng ghi nhớ để kể cho bố mẹ khi nó gặp họ tại Mindi vài giờ tới. Một dịch vụ giải trí cao cấp khác của Septuship mang đầy hơi hướng "công nghệ" là việc thưởng thức những bộ phim được trình chiếu lên một màn hình khổng lồ, to bằng cả cái tường nhà với chất lượng tuyệt vời trong một căn phòng được gọi là "rạp chiếu". Ngoài ra, có một căn phòng chế tạo đặc biệt khác, ở tận dưới đáy thuyền với năm mặt làm từ kính chịu lực, được đặt chìm trong nước biển, ở đó nó có thể nhìn ngắm những sinh vật đại dương đầy màu sắc trong một cảm giác cực kỳ hưng phấn và lạ lẫm mà nó dám chắc nếu chưa đặt chân lên Septuship thì khó ở một nơi nào khác có thể có được. Nó nhớ những đồ uống mát lạnh đặc trưng miền Đông Lithendu trong khu Quầy rượu phục vụ miễn phí... Mọi thứ đều thật sự... không thể nào chê vào đâu được!

Nó đang mơ hồ trong những hồi ức tuyệt vời của việc được trải nghiệm cuộc sống vương giả thì có thông báo phát ra từ trên những chiếc loa, gắn dọc trên trần thuyền, xen kẽ giữa những chiếc đèn kỳ coặc hình chữ nhật nằm trong hộp nhựa màu trắng. Giọng một người phụ nữ hết sức nhẹ nhàng:

- Thuyền Royal Diamond sẽ cập cảng Mindi trong hai mươi phút tới. Kính mời hành khách thu xếp hành lý, tập trung tại sảnh chính tầng một sau năm phút!

Nó cố gắng nhấc thân hình nặng chĩu nuối tiếc lên khỏi bục cửa sổ, thu dọn đồ đạc và quần áo nhét xuề xoà vào trong túi xách - thứ duy nhất mà nó cảm thất thiếu hoà hợp trong căn phòng sang trọng này. Tuy thế, khi nó nhấc cái áo choàng ra khỏi giá đỡ có hình móc câu gần cửa, nó bỗng nhớ ra rằng nó đã gần tới Mindi. Nó sẽ được gặp mẹ nó và đặc biệt là bố nó. Nó khoái vô cùng cảm giác được gặp lại ông vì hiếm hoi lắm ông mới có một kỳ nghỉ do công việc Vệ Thần thường xuyên lôi kéo ông ra khỏi trách nhiệm gia đình.

Đúng năm phút sau đó, nó có mặt ở trên sảnh chính tầng một cùng với những học viên khác. Mọi người đều có vẻ nuối tiếc khi cuộc hành trình trên biển thú vị này đã kết thúc quá nhanh so với những gì chúng nghĩ. Thuyền trưởng lại xuất hiện trên bục lan can, ông chia sẻ sự nuối tiếc giống như chúng, gửi những lời chúc nghỉ lễ vui vẻ và thông báo một tin cực buồn rằng nhà trường đã quyết định sẽ cho chúng đi tàu hoả để trở về Morgus vào thứ hai tuần tới.

Những bóng cột đen to lớn toả sáng ở đỉnh dần xuất hiện rõ rệt khi thuyền của nó chỉ còn cách Mindi chừng hai dặm. Bốn cái thuyền xếp thành một hàng ngang, hùng dũng lướt êm đềm trên làn biển đang trở sang lạnh buốt vì trời giờ đã tối thẫm hơn. Gió biển cũng hùa theo sự dữ dội và rét mướt đó, thi nhau tạt ngang dọc lên tụi học viên khiến chúng phải đứng co cụm lại thành từng nhóm trên khoang thuyền, run lập cập, nheo mắt nhìn mới thấy vành đai hải đăng vĩ đại của Mindi.

Mười hai ngọn hải đăng bằng đá cao lớn hiện ra sừng sững giống một hàng vệ binh canh giữ đường vào Mindi, phía sau mỗi ngọn kéo dài một cây cầu lối từ chân tháp vào trong đất liền trông như những chiếc nan của chiếc quạt khổng lồ, đang ngày đêm quạt ra những con sóng đại trong lòng biển Nicengas. Mỗi cây cột được tạo thành từ 4 con rắn đá vặn xoắn đều đặn, kéo từ mặt đất lên cao tít trên không. Người ta đặt vào trong vị trí vốn lẽ là mắt rắn một ngọn đèn hải đăng cực lớn sáng rực một thứ ánh sáng màu vàng trắng, rọi soi ra đủ mọi hướng. Giữa mỗi hai hàng cầu là đường dành để leo tàu và thuyền. Bốn đường ở giữa để trống để dành cho những vị khách đặc biệt đang đến chuẩn bị cập cảng, những đường còn lại đều đã đông đủ mọi loại tàu thuyền lớn nhỏ, mọi hình dáng, màu sắc. Có lẽ, Septuship là những hành khách cuối cùng đến với Mindi tối nay.

Những cái thang mau chóng được hạ xuống, cột buồm được xếp gọn gàng vào thân thuyền, những anh chàng thuỷ thủ thoăn thoắt bám chặt dây thừng, quăng mình theo những đường cong vút trong không trung trước khi hạ cánh êm đẹp lên sàn cầu. Những sợi dây được thắt chặt vào cột sắt, neo được thả thận trọng vào trong lòng biển. Mọi thứ phải thật nhanh gọn và an toàn trước khi để cho học viên theo xuống. Carl lối theo sau nhóm của nó, chậm chạp di chuyển theo cây thang giờ như đã được đảo lại chiều để đi ngược xuống. Nó loáng thoáng trong thấy mẹ nó trong đám đông phụ huynh chen nhau ở cổng chắn cuối những cây cầu. Bà mặc bộ váy xoè màu xanh dương đậm cùng với mái tóc búi cao. Bà đưa tay vẫy ra hiệu khi nhận ra nó. Nó cũng vẫy chào lại. Tuy thế, nó không thấy bố, không biết ông đang làm gì mà không ra đón nó như những người khác? Một thoáng chốc băn khoăn dấy lên trong suy nghĩ của nó.

Những cổng chắn mau chóng được mở ra ngay khi học viên xuống hết khỏi thuyền và những lá cờ vàng được giương ra báo hiệu cho người gác cổng biết thời điểm gỡ bỏ rào chắn. Sự nhốn nháo, ồn ào vang lên làm náo động toàn khu cảng Mindi vốn dĩ đã vô cùng sôi nổi trước đó. Những lời chào, những tiếng hỏi han, những cái ôm hôm trìu mến của bố mẹ khi gặp lại con cái... xuất hiện khắp nơi. Carl tách ra khỏi nhóm, chen qua nhiều đám đông trước khi gặp được mẹ nó. Bà cũng đang cố gắng lách qua một vài gia đình đã đoàn tụ để đến, ôm trầm lấy nó vào lòng. Bà khẽ hôn nhẹ lêm chán cậu-con-bé-bỏng trước khi kéo nó tách ra khỏi mọi sự ồn ào vất vả có thể, dẫn nó đi theo một con đường lát đá trắng, hai bên là những hàng cây phong cổ thụ dẫn lối trở vào trung tâm thị trấn Mindi. Hai người lối theo những gia đình khác đang vội vã bước qua một cánh cổng được tạo lên từ hai bức tượng hình người lính canh bằng đá, đan chéo đầu thương vào nhau.

---

More at facebook.com/schoolgods