Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 91: Âm mưu của Ni Cổ Lạp Tư

Vương hậu nghe thấy lời Tạp Lạp liền gắp gao ôm cái chai ở trước ngực, vẻ mặt kinh hỉ nói: "Trời ạ! Thanh Thiên, ngươi quả là bảo bối của cô cô!"

Gớm! Bần đạo ói không ra, đúng là ngả theo chiều gió mà!

"Cô cô thích là tốt rồi! Đây là ta hao tâm tổn kế rất nhiều mới lấy được đấy! Chuyên môn chuẩn bị cho cô cô!" Bần đạo lại cười tủm tỉm nói với mọi người: "Bất quá! Tạp Lạp Đại Ma Đạo Sư vẫn còn không nói đúng hoàn toàn về nó!"

"Úc!" Người chung quanh lại lắp bắp kinh hãi.

"Chẳng lẽ ta nói không đúng?" Tạp Lạp nhịn không được căm tức nói.

"Ít nhất không hoàn toàn đúng!" Bần đạo cười nói.

"Nguyện học hỏi thêm!" Tạp Lạp lớn tiếng nói.

"Đây không phải là mật của Tử Tinh Phong bình thường!" Bần đạo dừng một chút.

"Là loại đặc thù?" Tạp Lạp cau mày hỏi.

"Là mật của Tử Tinh Phong 'vương', chuyên chuẩn bị cho ong chúa, hiệu quả hơn mật của Tử Tinh Phong bình thường đến mấy lần!" Bần đạo lớn tiếng đáp.

"Ngươi có chứng cớ gì không?" Tạp Lạp không phục hỏi: "Dù sao ngoài Long Chi Pháp Thần ra ai cũng chưa thấy qua thứ này nha?"

"Ha hả! Mọi người xem!" Bần đạo lại lấy một cái chai từ trong giới chỉ ra, là một cái chai làm từ vàng ròng, cũng là một xuất phẩm của địa tinh đại sư, nói với mọi người: "Đây là loại bình thường! Mời Đại Ma Đạo Sư giám định và thưởng thức!"

Nói xong ta đưa cho Tạp Lạp, Tạp Lạp cầm lấy lập tức mở ra ngửi ngửi, bên trong cũng bay ra một mùi hương rất thơm, bất quá nồng đậm hơn vừa rồi một chút, thiếu sự thanh nhã rất nhiều, hiệu quả cũng không cao như lúc nãy! Tuy so với những mùi hương khác cao hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng nếu so với thứ vừa nãy thì giống như vịt xấu đọ với thiên nga vậy, không phải chỉ kém một chút!

"Không sai! Xem ra lời ngươi nói là thật!" Lạp Tạp tâm phục khẩu phục nói: "Cái này kém hơn cái nãy rất nhiều, bất quá ta có thể cảm giác ra được bên trong nó có ẩn chứa ma pháp nguyên tố thần kỳ, tiểu tử kia, ngươi có thể bán nó cho ta được không? Giá cả tùy ngươi ra!"

"Cáp! Ngài cũng biết thứ này có thể tăng phúc một ít ma lực của Pháp Sư, nếu thường xuyên dùng rất có thể tăng lên giai vị của Pháp Sư, có sự trợ giúp rất lớn với việc đánh sâu vào Pháp Thần của ngài nha!"

"Ha hả! Tiểu tử kia, rất khôn khéo có lẽ không tốt đâu!" Tạp Lạp buồn bực nói: "Được rồi! Ta đã chuẩn bị tốt bị ngươi tàn nhẫn chém rồi! Ngươi có thể ra giá!"

"Ha hả! Đừng nghĩ ta hư hỏng đến vậy, như vậy đi, sau này ngài giúp ta ba lượt là được, thế nào?"

"Ha ha! Thật không hỗ là giảo hoạt ngũ thiếu gia! Một thân xương cốt già cỗi như ta còn phải liều ba lượt mạng già này cho ta, ngươi đúng là thật nhẫn tâm!" Tạp Lạp buồn rầu nói!

"Được hay không thì tùy ngài lựa chọn!" Bần đạo lười nói nhảm với hắn!

"Ta có quyền lựa chọn sao?" Tạp Lạp thu cái chai, xoay người bước đi!

"Cáp! Cái gì thơm như vậy?" Quốc vương hoàn thành xong một cái gặp mặt mà hắn tự cho là đầy "tính lịch sử" xong, mang theo Ni Cổ Lạp Tư đến đây khoe với chúng thần! Ngửi được một hương thơm kỳ dị liền thuận miệng hỏi!

"Bệ hạ! Người xem!" Vương hậu rất vui sướng khoe ra thứ cầm trong tay, nói: "Ngài đoán đây là cái gì? Ngài tuyệt đối không đoán được đâu!"

"Hương thơm vừa rồi phát ra từ nó sao? Có phải là nước hoa nhập khẩu từ nước ngoài không?" Quốc vương cũng cảm thấy hứng thú với thứ mà nữ nhân phi thường quen thuộc như vậy!

"Đây cũng không phải là nước hoa, là lễ vật của cháu ta đưa! Ngài tuyệt đối không tưởng tượng ra được lai lịch thần kỳ của nó đâu!" Vương hậu cao hứng giới thiệu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Thứ như vậy còn có thể có loại lai lịch gì? Lại còn thần kỳ nữa?" Quốc vương không cho là đúng nói.

"Tử Tinh Phong Vương mật, nó là thứ có thể khiến cho người ta vĩnh trú thanh xuân - Tử Tinh Phong Vương mật!" Vương hậu cơ hồ là nhảy dựng lên nói.

"Cái gì? Chẳng lẽ là Tử Tinh Phong Vương - thứ trong truyền thuyết có thể làm cho Long Chi Pháp Thần vĩnh trú thanh xuân?" Quốc vương giật mình hỏi.

"Đúng vậy! Là cháu ta tặng cho ta!"

"Trời ạ!" Đám đại thần mới tới hít một hơi lạnh.

Trách không được Vương hậu cao hứng đến thất thố như vậy. Phải biết rằng tuổi Vương hậu cũng không nhỏ nữa, khóe mắt đã có nếp nhăn rồi, tuy lấy thế lực của Long gia, cái ngai Vương hậu của nàng vẫn ổn định nhưng dù sao cũng không còn lấy lòng được quốc vương nữa. Mà Thạch Nguyên Vương phi lại tuổi nhỏ, rất được sủng ái của bệ hạ, đã đạt đến trình độ có thể uy hiếp địa vị của Vương hậu rồi. Vương hậu có thứ này thì nàng lại có thể có được sự sủng ái của quốc vương, đây chính là đại sự có thể ảnh hưởng đến sự thừa kế vương vị về sau, làm sao nàng có thể không cao hứng đây?

"Thật sự là một tên may mắn!" Thạch Nguyên Hùng Nhị âm dương quái khí nói: "Đầu tiên là không không lại bắt được Ni Cổ Lạp Tư làm tù binh, sau lại lấy được Tử Tinh Phong Vương mật, vận khí của hắn cũng thật tốt a?"

"Cái gì gọi là không không lại bắt được Ni Cổ Lạp Tư làm tù binh?" Ni Cổ Lạp Tư bất mãn nói: "Ta có thể tùy tiện nhặt được sao?"

Thạch Nguyên Hùng Nhị ngây ra một lúc, hắn không nghĩ đến tù binh như Ni Cổ Lạp Tư này cũng dám kiêu ngạo nói chuyện với hắn như vậy, cả giận nói: "Chẳng lẽ không phải lúc ngươi đi ngang qua Tinh Linh Chi Sâm, bất ngờ bị ma thú tập kích, toàn quân bị diệt, bị người ta lượm cái tiện nghi này bắt làm tù binh sao?"

"Ngoài ý muốn? Đừng nghĩ Ni Cổ Lạp Tư ngu như ngươi!" Ni Cổ Lạp Tư khinh thường nói: "Ta phái ra không dưới 3000 thám báo cảnh giới chung quanh, chỉ cần một người phát hiện ra tung tích của Tử Tinh Phong thì ta còn không cao chạy xa bay? Sao có thể toàn quân bị diệt được? Cái này căn bản không phải là ngoài ý muốn, là tên tiểu tử kia cố ý an bài!"

"A! Làm sao có thể như thế được?" Chúng đại thần kinh hô!

"Cái đường mà ta đi qua trước kia cũng đã mấy trăm thương đội đi rồi, chưa bao giờ phát hiện dù chỉ một con Tử Tinh Phong. Lúc ấy ta tận mắt nhìn thấy một cây giáo cắm ngập một nửa trong đất, một nửa hướng lên trời, ở trên cắm một con Tử Tinh Phong Vương, cây giáo này phóng nhanh về phía chúng ta, đằng sau đi theo một đống Tử Tinh Phong không biết bao là vừa, đầy trời đều có, thám tử của ta không một người thoát khỏi nanh vuốt của bọn chúng, bị đốt chết tươi. Cây giáo kia đến trước quân doanh của ta liền đột nhiên vọt khỏi mặt đất, cắm ngay vào doanh địa của ta. Sự tình sau đó thì các ngươi cũng biết rồi, Tử Tinh Phong chắc là không biết nói đạo lý! Ta cứ như vậy toàn quân bị diệt!" Ni Cổ Lạp Tư ảm đạm nói.

"Cái đó cũng không thể chứng minh là ta giở trò quỷ a? Ngươi có chứng cớ sao?" Bần đạo không cam lòng hỏi. Tên hỗn đản Ni Cổ Lạp Tư này, biết rõ ta bị người đố kỵ còn muốn đổ dầu vào lửa, cố ý muốn đốt chết ta à? Đủ ác!

"Hắc hắc, xin hỏi, Tử Tinh Phong mật của ngươi ở đâu ra vậy?" Ni Cổ Lạp Tư cười lạnh nói: "Ngay cả Long Chi Pháp Thần muốn 'xin' một chút cũng chật vật vô cùng, ngươi có bản lãnh gì mà lấy được?"

"Cái này... không cần ngươi quan tâm!" Bần đạo thầm hận, hóa ra để lại sơ hở tại đây, sớm biết như vậy thì không lấy ra rồi!

"Hừ! Còn không phải thừa dịp Tử Tinh Phong dốc toàn lực lượng đối phó chúng ta, ngươi nhân cơ hội lẻn vào tổ ong lấy sao?" Ni Cổ Lạp Tư hung tợn nói: "Ngươi thật đúng là nhất cử lưỡng tiện!"

Dựa vào! Bần đạo nổi giận, tên điên này quả thật không biết tốt xấu! Nói sạch gốc gác của ta ra! Đây là hắn nói cho quốc vương nghe, mục đích là chửi ta, châm ngòi quan hệ của ta với quốc vương. Dù sao ta cũng không nói thật với quốc vương, ta báo cáo cho quân bộ là Ni Cổ Lạp Tư tự mình đụng Tử Tinh Phong, nếu không sao ta có thể giải thích Độn Thổ Thuật với bọn hắn đây?

Bây giờ ta có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt giết người của quốc vương đang nhìn ta. Bần đạo đang cực kỳ khó chịu nên rõ ràng không chút khách khí nói: "Hắc hắc, lợi dụng phế vật mà thôi!"

"Ha hả! Nói rất đúng!" Ni Cổ Lạp Tư không có sinh khí, ngược lại mỉm cười nói với ta: "Trên đại lục này cũng chỉ có ngươi xứng đáng nói ta là phế vật!"

"Long Thanh Thiên, ngươi làm càn quá rồi đấy! Nào có tiểu bối nào nói chuyện với trưởng bối như vậy, mau giải thích với bá bá ngươi!" Quốc vương mặt lạnh nói.

"Không!" Ni Cổ Lạp Tư ngăn cản lại: "Hắn nói không sai! Ta quả thật là phế vật, thua ở tay một đứa nhỏ sao lại không phải là phế vật?"

Tiếp theo hắn tháo phối kiếm của mình xuống, đưa đến trước mặt ta, nghiêm túc nói: "Thanh kiếm này là của ân sư tặng cho ta khi ta đến Thánh Quang Cao Cấp Ma Vũ Học Viện học!" Sau đó hắn lại dùng ngữ khí kiêu ngạo nói: "Nó đi cùng với Ni Cổ Lạp Tư mấy mươi năm nay, tung hoành sa trường chưa một lần thất bại! Bây giờ! Ta muốn tặng nó cho ngươi, làm căn cứ xác minh việc Ni Cổ Lạp Tư thất bại bởi tay ngươi, đồng thời cũng tặng danh hiệu Đại Lục Đệ Nhất Danh Tướng cho ngươi! Bất quá, ta thề ta nhất định sẽ đoạt lại nó trên chiến trường. Hy vọng trước đó ngươi không chết trước mặt kẻ khác!"

Con mẹ nó! Đủ âm hiểm, Ni Cổ Lạp Tư thật sự âm hiểm. Cái danh hiệu chó má Đại Lục Đệ Nhất Danh Tướng này thật sự không phải thứ tốt, căn bản là một tai họa, cái này làm cho biết bao nhiêu người đố kỵ đây? Hắn chỉ nói nhẹ vài câu, đưa một thanh sắt rỉ liền mang đến vô cùng vô tận phiền toái cho ta. Lại là trước mắt bao người, nếu ta không tiếp nhận thì không chỉ có thanh danh ta bị hủy, còn liên lụy đến danh dự của gia tộc, hơn nữa chỉ sợ quốc vương là kẻ đầu tiên không tha cho ta, có một thần tử là Đại Lục Đệ Nhất Danh Tướng, thứ danh dự này quả thật quá trọng yếu với hắn!

"Ta nhận!" Bần đạo hung tợn rít một câu từ trong kẽ răng ra! Sau đó tiếp nhận bảo kiếm, quay đầu đi ra ngoài. Khi ta bước ra sảnh đường nhìn thấy vô số ánh mắt đố kỵ bắn về phía ta, hận không thể nuốt ta vào bụng. Văn vô đệ nhất, vũ vô đệ nhị. Nhiều quý tộc như vậy, cơ hồ tất cả đều có quân chức, vậy mà một cái mao đầu tiểu tử như ta lại đạt được danh hiệu Đại Lục Đệ Nhất Danh Tướng. Bọn họ có thể không hận ta sao? Có thể nghĩ tới về sau con đường trong quân đội của bần đạo sẽ có thêm biết bao chướng ngại a!

Ni Cổ Lạp Tư chết tiệt! Ni Cổ Lạp Tư âm hiểm! Trong lòng bần đạo không ngừng nguyền rủa người kia sinh đứa con không có mắt!