
Truy Mộng
Giới thiệu truyện
Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Truy Mộng là một đọc truyện online hay nhất của tác giả Phong Vân Vũ sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Ngôn tình, Huyền huyễn, Sắc, Dã sử, Xuyên Không, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.
Truyện Chữ Truyện Truy Mộng được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Truy Mộng.
5 giờ sáng!
“ Bánh mì Sài Gòn, năm ngàn một ổ “
“ Bánh mì Sài Gòn, đặc biệt thơm bơ “
Âm thanh của người bán bánh mì vang lên trong khu phố chật chội, phía bên kia đường nằm dưới tầng giấy báo có một người thiếu niên vừa ngồi dậy, miệng vẫn còn lẩm nhẫm hình như muốn nói gì đó, suy nghĩ một hồi hắn nói lớn:
" Bánh mì Sài Gòn, một ngàn một ổ "
" Ăn vô mắc cổ, chết ngay tại chổ "
Bên này người bán bánh mì kia liếc nhìn, ánh mắt giận dữ, không giận làm sao được, có kẻ dám bôi nhọ bánh mì mà hắn đang bán, hắn vội giao mì cho khách rồi quay sang đấu khẩu với người thiếu niên kia
" Tên khố rách áo ôm kia, nhà ngươi vừa nói cái gì thế ". Người bán bánh mì ra vẻ chanh chua, vừa nói vừa chỉ trỏ ngón tay trông rất ẻo lả
" Hí, má ơi là bóng ". Người thanh niên giả giọng nói lại
" Chồi chồi, chế cũng bóng hở, cùng hội cùng thuyền, qua đây tỷ cho cái, ăn lót dạ nhé ". Người bán bánh mì dỗ ngọt
" Cám ơn tỷ nhé, xí cái đầm này mua đâu ra đẹp dạ, phù hợp với tỷ quá trời luôn á ". Người thanh niên vừa cầm ổ bánh mì vừa nịnh nọt
" Tỷ... "
" Haha, cuối cùng cũng tìm ra tên khốn này ". Âm thanh chen vào khiến cả hai đều giật mình
Người thanh niên không nói một lời, cũng không cần nhìn đối phương là ai, hắn cắm đầu bỏ chạy
Đám người tới bất ngờ, khựng lại một xíu rồi bừng tỉnh la lớn
" Tên họ Mộng kia, đứng lại đó cho ta "
" Có ngu mà đứng lại, lêu lêu ". Thiếu niên kia quay lại làm mặt quỷ trêu chọc
Thiếu niên này tên Mộng Vũ, đã từng là thiếu gia con nhà giàu " Nhà mặt phố, Bố làm to ” nhưng từ khi công ty của bố hắn phá sản thì cuộc sống của hắn đã bước sang trang mới, bố mẹ hắn lần lượt mất tích, không nhà không cửa, giờ đây hắn sống chui lủi khắp thành phố để kiếm kế sinh nhai qua ngày
Thảm cảnh chạy trốn hắn đều diễn mỗi ngày, chỉ cần thấy ai thấp thoáng nhìn hắn hơi lâu thì hắn đã chạy mất dép rồi
Có khi ngồi suy nghĩ một mình hắn thấy tủi thân, muốn kết liểu kiếp khổ này nhưng nghĩ tới rồi lại nghĩ lui hắn nhận thấy rằng:
“ Đường đường nam tử hán, đầu đội trời, chân đạp đất, chí lớn chưa thành ta tại sao có thể chết “
Nói vậy thôi chứ vì hắn rất sợ chết, học được ba thứ võ mèo cào, môn lợi hại nhất của hắn là võ Bảy Chọ, môn võ công thượng thừa và đã thất truyền của phái Côn Luân mà hắn thi triển mỗi ngày
Lang thang trên đoạn đường vắng ngậm ngùi nhai hết ổ bánh mì bả kia vừa cho, hắn thở dài:
“ Lại một sinh nhật buồn, người yêu không có, cả con chó cũng không “
" Haizz, đến khi nào ta mới có được một mái nhà ấm cúng để ở nhỉ, chả nhẻ ở bờ, ở bụi mãi thế này "
" Công việc gì kiếm tiền nhanh nhất ta "
" Ăn trộm "
" Đứa nào vừa nói thế, ta vã phát vêu mồm giờ ". Hắn nhìn tới nhìn lui không thấy bóng người nào
Từ nhỏ hắn rất mê xem phim kiếm hiệp, hắn sắm riêng một tủ đồ chứa tất cả những kinh thư bí kíp trên phim truyền hình, từ những tập truyện mà hắn chép tay ra, đam mê kiếm hiệp sẽ sản sinh ra tinh thần hiệp nghĩa nên nhắc tới trộm cắp là hắn lại đắn đo.
Hắn tự nhủ trong lòng câu nói:
” Con ơi hãy nhớ lời cha, một đêm ăn cắp bằng ba năm đi làm ”
" Ấy nhầm "
“ Ba năm đi tù “
Đang loay hoay nhìn tới nhìn lui xem kẻ nào vừa nói thì có một mảnh giấy bay thẳng vào mặt hắn
“ Cái gì thế, mày thấy tao nghèo rồi mày khi dễ tao à, hừ.. tao chỉ chưa giàu thôi ”. Hắn cầm tờ giấy ra khỏi mặt nói bực tức nói
“ Ơ cái gì thế này, miễn phí ăn uống, có tiền công mà chỉ cần thử máy cho người ta thôi à, haha, trúng mánh "
Hắn nhảy lên la ó sung sướng, niềm vui dường như kéo dài bất tận cho đến khi có người vô tình đi ngang qua và chém một câu.
“ Đồ thần kinh ”
" Ừm hửm "
“ Ai mà vô ý thức la hét ầm ĩ nơi công cộng thế nhỉ ”. Hắn giả bộ vô tội nói to rồi ưởn ngực bước đi, để lại đằng sau những chiếc miệng há thật to, thật không thể tin được trên đời có kẻ mặt dày như vậy
Hắn đi đến trước một ngôi nhà rồi dừng lại
“ Đây rồi, cuối cùng đã tìm ra, ôi tiền ơi anh tới đây, haha “
“ Ủa, gì vậy trong giấy ghi Viện Nghiên Cứu Thiết Bị Tương Lai sao mà giờ biển lại là sửa chửa điện thoại, máy vi tính thế này ”
Hậm hực một lúc lâu, cái bụng reo hò làm hắn chợt bừng bừng con giận
“ Lừa đảo à, mịa làm ông vác xác đi không biết bao nhiêu con đường, vượt không biết bao nhiêu cây cầu mới đến được đây, đã vậy ông phá nhà mày luôn ”
Hắn hùng hổ đi đến trước cửa dơ nấm đấm.
“ Yaaaaa”
Kingggg Kooongggg......
Hắn giật mình nhìn sang
“ Yaaaa... ơ.... yaaaa”
“ Báo sáng đây ”
Người đưa báo nhà bên cạnh cất tiếng nói rồi liếc mắt nhìn sang hắn, ánh mắt lăm le hình viên đạn.
“ Em đang thử giọng với thử dáng thôi anh, không có gì đâu, ối ngại quá cơ “. Hắn nhanh trí giả vờ rưng rưng nói
“ Oẹ ”
Người giao báo kinh hoảng bỏ chạy.
“ Ơ có gì đâu mà sợ khiếp thế, tuy em là nam nhưng tâm hồn em là nữ mà, anh gì ơi đừng chạy ”. Hắn cười cười hét to
Nói xong hắn vội đẩy cửa bước vào lòng thầm nghĩ:
“ May vào đây nhanh không mấy tỷ muội kia ném đá mình chết ahihi “
“ Anh sửa chửa gì à ”
Âm thanh vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn, đứng đối diện trong cửa hàng là một người trung niên da ngăm đen ánh mắt chăm chú nhìn hắn.
“ Dạ không, cháu tới tìm việc ạ ”. Hắn lễ phép trả lời ánh mắt phát sáng long lanh nhìn người đối diện
“ Vãi nịnh “
Người đàn ông buồn nôn nghĩ
" Trước giờ ngươi làm gì ta đều thấy hết còn bày ra cái mặt đó sao “
“ Ở đây không tuyển người ”. Người giả vờ lạnh lùng trả lời
“ Cháu nhặt được tờ rơi có ghi nội dung ở đây có tuyển người thử nghiệm máy móc gì đó, có cả tờ rơi đây nữa ạ ”. Hắn vừa đáp vừa móc túi lấy tờ giấy
" Ơ sao lạ vậy, tờ giấy kia đâu mất rồi ”. Hắn giật mình, tờ giấy bỗng dưng biến mất
" Ế, chả nhẻ mình mớ ngủ ”. Hắn thì thầm
“ Không cần tìm nữa “
Người đàn ông vội lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của hắn
“ Nếu cậu đã vì công việc đó mà tới thì đi theo tôi vào đây ”. Người trung niên nói thêm rồi cất bước đi vào
Mộng Vũ cất bước đi theo
“ Xin giới thiệu, Cỗ máy thời gian à nhầm có kí ức ”. Người trung niên cười cười nói < có kí ức ~ có... ý >
Mộng Vũ ngây người, hắn vừa bước vào căn phòng rất nhiều thiết bị lạ lẫm, tủ lạnh trong suốt, máy quạt không có cánh quạt, tivi 3D đang chiếu phim ‘ Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn’ ngay cảnh con mắt, con mắt thật to đang nhìn hắn.
“ Gì ghê vậy, con mắt nhìn thấy ớn, chuyển cảnh dùm cái đi má ”