Truy Thần Chi Đạo

Chương 2: Cửu Tiêu Đại Lục

-Thiên Nhi, cháu về rồi à?

Một giọng quen thuộc khiến hắn giật mình, một thân ảnh trung niên cứ thế mà bước vào. Vừa nhìn thấy Ngạo Thiên, ngay lập tức chạy đến, ôm chầm hắn vào lòng.

Theo ký ức của tiền thân, đây là chú họ của hắn Trần Tú, là người duy nhất trong Trần Gia quan tâm đến hắn. Hắn đáp trả lại cái ôm của của Trần Tú. Trần Tú cứ thế đem hắn mà ôm như đứa con trai của mình.

Trần Tú nhìn lại hắn, chiếc áo bê bết máu, khuôn mặt trở nên lo lắng:

-Con bị gì thế này? Nhanh nói cho ta biết!

Hắn khẽ gãi đầu không trả lời. Trần Tú cũng biết đứa cháu không muốn nói, liền không nhắc tới. Chỉ là lão khẽ đặt trên giường một viên đan nhỏ, không quên nhắc nhở hắn trước khi đi.

-Đây là Hồi Lực Đan, mong con dùng xong có thể hồi phục đi một phần của linh căn!

Nhìn bóng lưng Trần Tú rời đi, Ngạo Thiên trong lòng mới cảm thấy trong lòng có một cảm xúc khó tả.

Đây là tình thân sao?

Tiền kiếp, hắn là một kẻ mồ côi, may mắn có thiên phú cao nhận một vị sư phụ mới có thành quả lớn. Giờ đây lại có người chú thương hắn đến như vậy! Hắn có chút bỡ ngỡ.

Hắn cầm lấy viên Hồi Lực Đan, đưa lên miệng, nuốt xuống. Hắn lại khoanh tay xếp bằng.

…….

Ánh dương đã thắp sáng. Toàn bộ Thanh Bình Trấn dường như đã tỉnh giấc, những ngọn núi sừng sững như muốn chọc thẳng lên bầu trời. Từng tòa nhà mang phong cách cổ trang cũng san sát nhau, thi thoảng lại có vài đạo người dạo bước trên đường.

Và Ngạo Thiên cũng vậy, sau khi thay một bộ đồ mới, hắn quyết định ra sau núi tìm vài vị thảo dược, nhanh chóng trị thương cho linh căn của mình, hắn chọn vào giờ tờ mờ sáng vì hắn biết cái danh “ phế vật” đã theo hắn nhiều năm, hắn không muốn tự rước phiền phức.

Hắn đến Thảo Diên Các.

Thảo Diên Các – là nơi tập trung rất nhiều thảo dược trong trấn. Hắn càng mong chờ rằng trong đó có vài cây Tâm Thảo lẫn Huyết Quả.

Hắn bước vào, cửa mở ken két. Một lão già đang cúi người nhặt những thảo dược sấy khô, hắn cung kính cất tiếng:

-Xin hỏi vị tiền bối! Có phải là quản gác ở đây không ạ?

Lão già đưa mắt lên nhìn hắn, rồi lại cúi xuống nhặt tiếp, ồm ồm giọng nói:

-Đúng rồi! Ngươi cần tìm thảo dược gì?

Hắn tiến lại gần lão già, nói:

-Cháu cần ba cây Tâm Thảo, và Huyết Quả!

Lão già đứng dậy một cách nặng nề, chậm chạp tiến vào buồng sau, sau vài phút liền đưa ra một bọc cho hắn.

Hắn đưa tiền rồi liền tức tốc rời đi. Lão già nhìn bóng lưng của Ngạo Thiên, lầm bầm:

-Phế vật Thanh Bình Trấn lại cần những thứ đó làm gì? Ta nhớ là chúng chỉ làm thanh tịnh tâm hồn thôi mà!

Ngạo Thiên trở về căn phòng cũ nát của mình, ngồi lên trên giường, cất đi bọc thuốc mới mua về. Từ trong túi lấy ra một cái đỉnh, hắn cũng không biết tiền thân lấy đâu ra, chỉ nhớ là có thôi.

Hắn mở bọc thuốc, lấy Tâm Thảo và Huyết Quả, nhưng chợt nhớ ra gì đó, vỗ trán:

-Luyện đan mà không thể khiển lửa thì làm sao đây?

Hắn suy nghĩ cả buổi trời, cho đến khi mặt trời đã lên đỉnh thì hắn mới quyết định cắn nuốt tự nhiên. Hắn lần lượt cắn Tâm Thảo rồi đến Huyết Quả, sau đó lại ngồi xếp bằng.

Hắn cần nhất giờ đây chính là hồi phục lại linh căn, sau đó lại đẩy nhanh tiến độ tu luyện. Thù trong lòng kéo dài thêm ngày nào, hắn lại cảm thấy bất an ngày đó.

Một ngày nhanh chóng trôi qua.

Bầu trời đêm đã vươn lên, hắn vẫn ngồi xếp bằng, chỉ một tý nữa thôi linh căn của hắn sẽ hồi phục, dường như vẫn còn một màng bọc nhưng rất nhỏ nhoi.

Hắn thoát khỏi trạng thái xếp bằng, miệng thở hồng hộc, quả nhiên vẫn không trị được tận gốc. Nhưng hắn vẫn thắc mắc là tại sao linh căn của hắn bị phế vậy mà sao lại không dùng Thôi Tâm Đan, loại đan này chỉ là đan dược hạng xoàng, hắn tuy không tu đan đạo nhưng chỉ cần tiện tay liền có thể tạo ra dù công dụng không bằng đan sư chính hiệu.

Tuy nhiên hắn không biết, Thôi Tâm Đan hiện giờ đã là một trân bảo thất truyền, không còn ai biết đến đan phương của nó. Đan đạo quả thức so với một ngàn năm trước đã lùi đi mấy chục bước.

Ngạo Thiên ngả lưng xuống cái giường nhỏ, nhắm lại my tâm, một lần nữa tiến vào não hải. Hai luồng đạo quang vẫn cứ tồn tại, hắn không bận tâm đến đạo hoàng kim, hắn thắc mắc đến đạo bạch kim, không hiểu sao hắn cảm thấy có thứ gì đó hết sức thân thuộc mà hắn không nghĩ ra được. Suy ngẫm hồi lâu, hắn cũng dừng ngay cái việc hại não lại. hăn chuyển sự chú ý sang đạo hoàng kim, đạo hoàng kim tuy như vậy nhưng vẫn đang từ từ chữa trị cho linh căn của hắn. Hắn chắc mẩm trong một vài ngày tới thì hắn sẽ chữa khỏi.

Hắn bức quá lại chẳng muốn lâu như vậy. Nhưng cũng đành chịu thôi.

Lại nói về thế giới của Ngạo Thiên – Cửu Tiêu đại lục.

Thế giới này chính là thế giới có sự tồn tại song song giữa con người và một thứ gọi là linh khí. Người tu luyện linh khí gọi là Võ Giả.

Võ đạo chia làm nhiều cấp.

10 tầng Luyện Khí - Trúc Cơ - Kết Đan - Nguyên Anh - Hóa Thần - Luyện Hư - Hợp Thể - Đại Thừa - Chân Tiên và Hư Linh.

Sau đó võ giả sẽ chính thức bước vào Tiên đạo gồm.

Thanh Nguyên - Đại La - Tiên Vương - Tiên Tôn - Tiên Đế.

Cuối cùng sẽ xác nhập vào Thần Đạo, cùng sinh cùng diệt với thiên địa.

Tố Đạo - Dục Đạo - Hóa Đạo - Hợp Đạo kỳ và đỉnh đỉnh Thần Vương kỳ.

Mỗi cấp sẽ chia ra thành sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Mỗi kỳ lại phân chia ra tiểu thành, trung thành và đỉnh phong. Còn Hợp Đạo kỳ và Thần Vương kỳ sẽ không chia nhỏ ra như vậy.

Võ giả muốn bước vào con đường võ giả chính thức thì phải trải qua biết bao nhiêu sóng gió điển hình như muốn từ cảnh giới Hóa Thần lên Luyện Hư phải trải qua một đạo lôi kiếp, đau đớn tột độ nhưng muốn từ Hư Linh tiến đến Thanh Nguyên lại phải trải qua một trăm linh tám đạo lôi kiếp.

Ở Cửu Tiêu đại lục, lấy vũ vi tôn – kẻ mạnh hà hiếp kẻ yếu là lẽ đương nhiên. Kẻ có thế lực mạnh lại càng có thể dẫm đạp lên sinh mạng của người khác mà tiến đến.

Lại nói về công pháp của hắn ở đây.

Công pháp gồm bốn cấp Thiên – Địa –Huyền – Hoàng. Theo mỗi cấp lại chia ra, hạ phẩm trung phẩm và thượng phẩm.

Hắn kiếp trước sáng tạo ra gần năm trăm võ kĩ, có cả Hoàng cấp hạ phẩm cũng có võ kĩ Thiên Cấp thượng phẩm. Chưa từng có một võ giả nào có thể một chọi một khinh đấu với hắn.

Kiếp trước hắn mới chỉ là Hư Linh cảnh dùng sự cường hãn của mình giết chết năm cường giả Thanh Nguyên Cảnh, phải biết rằng giữa võ đạo và tiên đạo lại cách nhau đến một trăm linh tám đạo lôi kiếp.

Nhưng điều mà khiến ai ai nhắc đến tên hắn cũng phải khiếp sợ chính là mới chỉ chập chững bước vào cảnh giới Tiên Đế nhưng cũng đã giết gần năm mươi tên Tiên Đế hậu kỳ khác khiến cho võ cảnh chỉ còn duy nhất hắn lảng vảng ở cảnh giới cô đơn ấy.

Tuy nhiên còn một cánh cửa nữa mà hắn vẫn chưa thể phá, chính là cánh cửa Thần Đạo. Cánh cửa này không cần phải trải qua lôi kiếp nhưng còn kinh khủng hơn đó là phải ngộ ra đạo chân chính.

Đạo đâu phải ai muốn ngộ là ngộ, muốn cầu là cầu. Hắn tìm kiếm cả trăm năm cũng chỉ nhận được một chữ - đạo. Còn định nghĩa thì khẳng định hắn là gà mờ.

Nhưng kiếp này, hắn lại được trọng sinh, đây là cơ hội ngàn năm có một.

Hắn ngồi trên giường, mắt nhìn về hư vô, nắm chặt tay, kiên định nói:

-Trời cho ta một con đường sống, cũng chính là cho các ngươi ngàn con đường chết!

Nhấn vào nút thích dùm nhé!