Bách Luyện Thành Tiên

Chương 83: Hồng Phát lão tổ thu truyền nhân

Dưới luồng linh lực đáng sợ bao phủ, Lâm Hiên cảm giác như bị hàng ngàn con độc xà đang rình rập. Sắc mặt Điền Tiểu Kiếm cũng trắng bệch, vô cùng khó coi. Các Ngưng Đan Kỳ tu sĩ bộ dáng tốt hơn một chút, nhưng không ít người trên trán lấm tấm mồ hôi.

Vừa rồi còn hoài nghi nhưng hiện có thể chắc chắn, ngoài Nguyên Anh kỳ lão quái ra thì còn cảnh giới nào có thanh thế bức người như vậy?

Lâm Hiên đối diện áp lực này không phải lần đầu, Khi trước ở Kết Anh đại hội Bích Vân Sơn, Nguyên Anh Kỳ thái thượng trưởng lão trên biển mây cũng phát ra linh lực khủng khiếp, khiến hắn có cảm giác đáng sợ như bây giờ.

Nhất thời đại điện yên tĩnh trở lại, đám người không ai dám nói hay có hành động gì, có lẽ cây kim rơi cũng nghe tiếng.

Sau một thời thần. Két! Hàn phong nhẹ thổi qua, chính môn tự động mở ra. Một luồng linh áp như hải triều sóng dữ tràn vào.

Sắc mặt Lâm Hiên chuyển sang trắng, may mà cảm giác đáng sợ tới nhanh mà tan cũng nhanh. Áp lực chợt tan biến, lúc này hắn còn chút kinh hãi quay sang.

Thu vào mắt đầu tiên vẫn là Khô Mộc chân nhân. Mà thời khắc này vị chưởng môn nhất phái Ngưng Đan Kỳ đại viên mãn cao thủ vẻ mặt cung kính, thậm chí có thể nói là hết sức cẩn thận đứng cùng một vị lão nhân bào đỏ.

Lão giả này màu tóc hồng cổ quái, cả người khí vũ bất phàm, linh khí nội liễm. Toàn thân như cảm giác không chút pháp lực dao động.

"Các vị đạo hữu, tại hạ giới thiệu với các vị một vị tiền bối, chính là Hồng Phát Lão Tổ lão nhân gia. Đại danh của tiền bối, tin tưởng các vị đạo hữu đều đã nghe nói." Khô mộc chân nhân khẽ mỉm cười nói.

Hồng Phát Lão Tổ?

Thấy qua tướng mạo lão nhân các tu sĩ đã đoán được mấy phần nhưng vẫn còn khá kinh ngạc.

Lão nhân này tuy rất ít lộ diện nhưng luận về danh tiếng thì mấy thái thượng trưởng lão của tam đại thế lực chính đạo cùng Cực Ác Ma Tôn đều có chỗ không bằng.

Ở đây không phải là bàn tu vị. Nguyên Anh kỳ lão quái, từng người đều có thần thông vô cùng quảng đại. Ngoài Cực Ác Ma Tôn cảnh giới trung kỳ, tu luyện đệ nhị nguyên anh nên thực lực trên một bậc thì những lão quái khác chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.

Lão nhân này uy danh hiển hách nguyên nhân ở chỗ lão không môn không phái. Chính là một vị Tán Tu.

Tu Tiên Giới vốn chia làm môn phái, gia tộc, tán tu ba nhóm thế lực. Trong đó Tán Tu thực lực yếu nhất, thuộc về nhân gian bình dân. Tán tu bình thường có thể Trúc cơ thành công cũng đã lấy làm đắc ý. Từ xưa đến nay đạt tới cảnh giới Ngưng Đan Kỳ không có mấy người, có thể dùng từ hiếm hoi để hình dung.

Còn Nguyên Anh kỳ tán tu?

Nếu hơn hai trăm năm trước, điều này là chuyện không tưởng.

Lịch sử tu tiên giới U Châu ít nhất đã mười vạn năm, Nguyên Anh kỳ là cảnh giới trong truyền thuyết. Muốn tu luyện đến cảnh giới này ngoài tư chất nghịch thiên thì phải tiêu hao lượng đan dược tinh thạch tuyệt là con số vô cùng lớn.

Môn phái trung đẳng cũng không cách nào gánh chịu chứ đừng nói chi là Tán Tu không có thế lực chống lưng.

Nhưng bất kỳ chuyện gì cũng không có tuyệt đối, hơn hai trăm năm trước tiền lệ này đã bị phá vỡ.

Một tu sĩ có màu tóc cổ quái kết anh thành công. Đáng nói là người này từ khi bước vào Tu Tiên giới tới bây giờ khôn dựa vào môn phái gia tộc nào. Quần tu tôn xưng lão là Hồng Phát Lão Tổ, tự nhiên có vô số thế lực muốn lôi kéo nhưng lão đều từ chối.

Các thế lực tuy không cam lòng nhưng cũng đành chịu, đắc tội một Nguyên Anh kỳ lão quái là việc làm ngu ngốc nhất.

Lão nhân này tính cách lại quái gở bất thường. Khi tâm tình tốt đối với một Linh Động Kỳ tiểu tu sĩ, thậm chí phàm nhân vô cùng ôn hòa. Nhưng nếu tâm trạng bất hảo, chỉ một lời mạo phạm có thể sát diệt cửu tộc người đó. Hành động nửa chính nửa tà càng khiến người ta sợ hãi, chớ nói chi là tu vị của lão.

Các tu sĩ kinh ngạc, vội đồng loạt hướng tới Nguyên Anh kỳ lão quái này hành lễ.

"Không cần đa lễ"

Hồng Phát Lão Tổ phất phất tay sau đó không thèm nhìn ai, đi vào đại điện ngồi xuống ghế chủ tọa.

Sau đó ánh mắt của lão liền quét qua trong đại điện khiến các tu sĩ nín thở tập trung, không dám lên tiếng sợ thiếu cẩn thận, có thể làm lão quái này tức giận.

Đối với các Ngưng Đan Kỳ tu sĩ phía dưới thì Hồng Phát Lão Tổ cũng không lưu ý, khi ánh mắt tiếp xúc đến trên người Hàn Hứa cũng chỉ là hơi đảo qua. Nhưng khi tầm mắt chuyển tới góc điện thì dừng lại, sắc mặt lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.

Những người khác tự nhiên cũng hướng về phía đó, có thể khiến Nguyên Anh Kỳ lão quái chú ý thì chắc không phải chuyện giỡn!

Bóng dáng hai thiếu niên hiện vào trong mi mắt từng người.

Một người tướng mạo bình thường vận bộ trường bào xám nhạt. Người kia trái lại có chút anh tuấn, phong vận như là con cháu thế gia. Nhưng cả hai đều là tiểu tu Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi.

Đám người nhìn hồi lâu không thấy gì đặc biệt, vẻ mặt lộ vẻ ngỡ ngàng.

Lúc này không biết cảm giác của Điền Tiểu Kiếm ra sao. Lâm Hiên có thể miễn cưỡng duy trì thường sắc, nhưng trống ngực lại nhảy dựng thình thịch. Ẩn Linh Đan cùng Liễm Khí Thuật trong Cửu Thiên Huyền Công mặc dù thần kỳ nhưng tu vị của hắn quá thấp. Thần thức của Nguyên Anh kỳ lão quái cực đại tới cỡ nào. Lão lại cẩn thận quan sát, rất có thể đã nhận ra hắn đang ẩn hạ tu vị!

"Hai vị tiểu đạo hữu công pháp tu luyện rất đặc biệt, hẳn là có lai lịch lớn."

Hồng Phát Lão Tổ phán một câu khiến Lâm Hiên trở nên yên tâm không ít, đối phương mặc dù đã nhưng không có ý vạch trần. Tuy thế vẫn dẫn tới không ít ánh mắt kinh ngạc.

Đồng thời Lâm Hiên cũng chắc chắn suy đoán là đúng, Điền Tiểu Kiếm kia quả nhiên cũng ẩn hạ tu vị như hắn. Tiểu tử này chắc chắn cũng là Trúc Cơ hậu kỳ. Cùng hắn khó phân cao thấp.

Đột nhiên Hồng Phát Lão Tổ thu thần thức nhắm hai mắt, dường như rơi vào nhập định.

Trong khi các tu sĩ đang còn ngẩn ngơ, Khô Mộc chân nhân dùng ánh mắt quét trên ba tu sĩ Trúc Cơ Kỳ một vòng, sau đó bình tĩnh mở miệng:

"Hồng Phát tiền bối tới đây là muốn trong ba tiểu hữu Trúc Cơ Kỳ ở đây thu nhận một vị người hầu, không biết ba vị ai có thể được cơ duyên này."

"Cái gì, thu vào đầy tớ? Không phải nói là Hồng Phát Lão Tổ muốn tìm một đồ đệ thừa truyền y bát sao?"

Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm vẫn trầm lặng không nói thì Hàn Hứa có vẻ kinh sợ, hổn hển mở miệng.

"Ôi, chỉ sợ là tin đồn là thất thiệt!"

Hàn Hứa còn muốn nói gì thì tu sĩ Ngưng Đan Kỳ bên cạnh lại mở miệng: " Hứa nhi. Nghe nhầm lời đồn bậy là bình thường, việc này là do chúng ta nghĩ sai rồi."

Ở U Châu, Hàn gia dù là gia tộc tu tiên khá lớn nhưng thực lực sao có thể sánh với Thiên Mục Phái. Huống chi nếu chọc giận Hồng Phát Lão Tổ thì cả gia tộc sẽ ngọc đá cùng tan.

"Vâng, tam thúc."

Hàn Hứa cũng không phải ngốc, đương nhiên cũng hiểu sự lợi hại vội vàng sụp mi mắt lui xuống.

Khô Mộc chân nhân thầm thở dài, khi lão nhận được thơ hàm của chính ma lưỡng đạo. Lòng đang như ở trên chảo dầu thì đột nhiên Hồng Phát Lão Tổ tới thăm.

Khô Mộc chân nhân cẩn thận tiếp đãi. Cho dù là chưởng môn Thiên Mục Phái cũng không dám đắc tội vị Tán Tu kỳ tài này.

Hồng Phát Lão Tổ lại đưa ra tín vật. Hóa ra khi còn là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, Hồng Phát Lão Tổ cùng một vị chưởng môn đời trước của Thiên Mục Phái kết thành nghịch mạc chi giao.

Hiểu rõ quan hệ vi diệu này Khô mộc chân nhân hết sức vui mừng. Có thể quan hệ cùng một vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ thì lợi ích đối với môn phái tuyệt không nhỏ.

Nếu có thể uốn ba tấc lưỡi thuyết phục Hồng Phát Lão Tổ trở thành thái thượng trưởng lão bổn phái thì vấn đề khó khăn trước mắt sẽ dễ dàng giải quyết.

Thế là Khô mộc chân nhân phụng dưỡng cực kỳ chu đáo. Nhưng lão vừa lộ ra ý này thì Hồng Phát Lão Tổ đã khéo léo từ chối.

Hồng Phát Lão Tổ quen nhàn vân dã hạc sao bằng lòng nhận sự trói buộc của môn phái.

Huống chi lão cũng rõ ràng, nhờ cơ duyên trùng hợp may mắn ngưng thành Nguyên Anh. Nhưng luận về thực lực còn xa mới bằng Cực Ác Ma Tôn. Mà tam đại thế lực chính đạo người đông thế mạnh, có bốn Nguyên Anh Kỳ trưởng lão. Đơn thân một người sao có thể tranh chấp cùng bọn họ.

Gia nhập Thiên Mục Phái chỉ trăm hại mà không một lợi. Hồng Phát Lão Tổ anh kiệt một đời tự nhiên sẽ không mua dây buộc mình.

Tính tình của lão mặc cổ quái nhưng cũng là người ân oán rõ ràng. Năm đó từng chịu ơn của Thiên Mục Phái. Lúc này bằng lòng thu vào một đệ tử phái này làm đồ đệ coi như là bồi thường.

Ngưng Đan Kỳ tu sĩ có bổn mạng pháp bảo, rất khó truyền thừa y bát. Vì vậy lão chọn một đệ tử Trúc Cơ Kỳ, có thể dễ dàng tiếp thu công pháp bổn mạng của lão.

Tuy không thể lôi kéo đối phương ra nhập Thiên Mục Phái nhưng điều này khiến Khô mộc chân nhân hết sức vui mừng, lập tức triệu tập những tinh anh đệ tử nổi bật trong hàng Trúc Cơ Kỳ để Hồng Phát Lão Tổ chọn lựa.

Nhưng sau khi một lần kiểm tra kết quả lại khiến trên dưới Thiên Mục Phái thất vọng không thôi. Bọn họ tu luyện cũng là chính đạo tu tiên công pháp nhưng tâm thuật bí đạo lại chú trọng nhập thế, khác xa sở học của Hồng Phát Lão Tổ. Không có khả năng kế thừa y bát của lão.

Thiên Mục Phái than thở không thôi nhưng chuyện này cũng chưa dừng ở đây.

Không hiểu là kẻ nào đem tin tức tiết lộ ra ngoài nói hươu nói vượn. Hơn nữa nghe nhầm một đồn bậy trăm. Cuối cùng tin tức biến thành Hồng Phát Lão Tổ muốn thu một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ làm đồ đệ. Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ khắp nơi đều có thể tham dự, chỉ cần điều kiện là đạt được tư cách tham gia hội giao dịch Ngưng Đan Kỳ cao thủ.

Khi Khô mộc chân nhân cùng Hồng Phát Lão Tổ biết tin thì lời đồn đã lưu truyền rộng rãi. Hai người tự nhiên là tức giận nhưng tin đã truyền ra ngoài sao có thể thu về.

Hồng Phát Lão Tổ vốn cực kỳ tín nghĩa, lời hứa với lão đáng giá nghìn vàng. Sợ nhất chính là người khác nói lão nói một đàng làm một nẻo.

Dù quả thật lão chưa từng nói nhưng tin tức đã đồn ra, bên ngoài chỉ nghĩ không có lửa sao có khói!

Khô mộc chân nhân càng đau đầu, phát sinh sự tình bất ngờ, hơn nữa vẻ mặt Hồng Phát Lão Tổ không tốt. Nếu không phải là bằng hữu chi giao với chưởng môn đời trước, chỉ sợ chính ma lưỡng đạo còn chưa đánh tới thì Thiên Mục Sơn đã gặp đại nạn.

Làm như thế nào? Biện pháp tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Lời đồn chẳng cách nào giải thích thì làm cho các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bên ngoài biết khó mà lui. Cho nên lần này sàng chọn mới biến thái như vậy. Bề ngoài là lấy Mộc Linh Quả, trên thực tế là khiến đám tu sĩ công khai tàn sát lẫn nhau.

Nhưng Khô Mộc chân nhân vẫn còn đánh giá thấp sự hấp dẫn của việc bái Nguyên Anh kỳ lão quái thành sư tôn đối với các tu sĩ cấp thấp, cuối cùng vẫn có ba tu sĩ Trúc Cơ Kỳ vượt qua được trận tàn sát trên.

Đến phiên Hồng Phát Lão Tổ nghĩ tới biện pháp, với tính tình cổ quái của lão, không ngại lấy độc trị độc, không phải muốn thu đệ tử mà là cần một kẻ đầy tớ.

Thay đổi rất nhỏ nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác. Lão thay đổi yêu cầu cũng không có bất cứ ai dám dị nghị.

Ban đầu dự định như thế nhưng sau khi vào đại điện, thấy Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm còn trẻ như thế mà đã là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, quả thực là kỳ tài tu tiên a. Hai mắt Hồng Phát Lão Tổ sáng lên, lão đã bảy trăm tuổi cũng nên tìm một người truyền thừa y bát. Nếu có thể thu một trong hai người làm đồ đệ, chính là hỉ sự.

Lâm Hiên đi chuyến này chủ yếu là vì Vạn Tượng Thảo. Tuy không rõ nhân quả bên trong của chuyện này nhưng hiện tại nghi ngờ đã được tháo gỡ. Tình cảnh bây giờ tốt hơn là nên lặng im ứng phó.

Vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm ảm đạm hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Tuy vậy, Lâm Hiên đoán tiểu tử này thân phận bất minh, lai lịch thần bí. Hồng Phát Lão Tổ thu hắn là đệ tử có khi còn không đáp ứng huống hồ là tôi tớ kẻ hầu.

Còn Hàn Hứa vẻ mặt âm tình bất định, thỉnh thoảng môi khẽ nhúc nhích truyền âm thương lượng cùng tam thúc của hắn.

Nhất thời ttrong đại điện lặng ngắt tẻ nhạt.

"Tiểu tử, ban đầu ta định tìm một người hầu nhưng xem ngươi tư chất không tồi. Ngươi có nguyện bái lão phu làm vi sư, nhận truyền thừa y bát của ta chăng?"

Một âm thanh già nua nhưng sắc nhọn truyền đến tai. Lâm Hiên sửng sốt nhưng lập tức hiểu ra Hồng Phát Lão Tổ đang truyền âm cho hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hồng Phát Lão Tổ vẫn ngồi ngay ngắn trên đại điện, hai mắt khép hờ, lời nói vừa rồi tựa như không phải lão nói ra.

Trong lòng Lâm Hiên khẽ dao động, lại hơi cúi đầu xuống. Nếu đổi lại một Trúc Cơ Kỳ tu sĩ khác gặp chuyện tốt bậc này, tuyệt đối là vui mừng cực kỳ. Có điều lúc này hắn thầm kinh hãi.

Hắn thật sự là có nỗi khổ riêng. Đầu tiên hắn không phải là kỳ tài gì đó. Nếu bái Hồng Phát Lão Tổ làm sư tôn. Sớm muộn lão sẽ phát hiện hắn ngay cả linh căn cũng không có. Chỉ là phàm nhân mà thôi.

Khi đó một thân tu vị này nên giải thích thế nào. Nói không ổn thì bí mật về Lam sắc Tinh hải sẽ đối phương dùng biện pháp mạnh cưỡng bức ra. Lâm Hiên không có ý định đánh cuộc, bí mật kia chỉ có thể mãi mãi ở trong bóng tối.

Hơn nữa, hiện hắn đã bái Thông Vũ chân nhân là vi sư. Bình thường lão chỉ dạy hắn về luyện đan thuật. Đối với sở học tu luyện thì không truy hỏi. Cho hắn được tiêu diêu tự tại hành động. Đó là lý do mà Lâm Hiên cam tâm tình nguyện ở lại Linh Dược Sơn. Nếu bái Hồng Phát Lão Tổ làm sư tôn thì đâu có được thuận lợi như thế.

Điều thứ hai không ổn là,

Bái Nguyên Anh kỳ lão quái nhất định có lợi ích lớn lao. Có câu sư giỏi sao có đồ kém. Thân phận hắn đương nhiên là được nâng cao.

Tuy mặt ngoài tu tiên giả vô cầu nhưng so với thế tục càng thêm nịnh bợ, quan hệ lại càng lạnh nhạt hơn gấp bội. Sư từ đồ hiếu cũng nhiều nhưng sư gian trò phản trở mặt thành thù cũng không ít, nhìn mãi cũng quen mắt!

Mà Hồng Phát Lão Tổ tính tình cổ quái, đừng xem hôm nay lão có ý tốt thu hắn đồ đệ. Ngày sau một lời không phù hợp, hoặc là có sự tình gì không thuận ý, rất có thể bị lão rút hồn luyện phách như thường.

Hơn nữa có cao thủ chỉ bảo có thể tránh được nhiều đường quanh co trong tu luyện, với lại tu sĩ Nguyên Anh kỳ truyền thụ công pháp chắc chắn là đỉnh cấp. Lợi ích lớn nhất chính là điểm này!

Ở Tu Tiên Giới, công pháp mặc dù hàng vạn hàng nghìn nhưng đỉnh cấp thì vô cùng quý hiếm. Các đại môn phái vốn coi trọng rất công pháp đỉnh cấp bản môn. Đệ tử nếu không đạt tu vị cùng địa vị nhất định thì không được truyền thụ. Từ đó mà nói rộng ra. Một quyển công pháp đỉnh cấp còn có phần quý giá đan dược, pháp bảo.

Ở phường thị tuy công pháp Ngưng Đan Kỳ cũng có bán nhưng chỉ là đồ bỏ. Uy lực của đỉnh cấp công pháp và công pháp tầm thường sau khi tu luyện phải nói là xa tới vạn trượng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Các Nguyên Anh kỳ lão quái đến cảnh giới này minh cướp ám đoạt, trong tay chắc chắn không thiếu đỉnh cấp công pháp.

Nhưng sự hấp dẫn này với Lâm Hiên chỉ giống như gân gà.

Cửu Thiên Huyền Công tuy không thể nói là công pháp chính đạo mạnh nhất thế gian nhưng cũng bài danh hàng đầu. Còn Huyền Ma Chân Kinh uy lực như thế nào, chỉ cần nhìn Cực Ác Ma Tôn có thể ngạo thị giới tu tiên giới U Châu là rõ ràng.

Huống chi hắn còn có Âm Dương Quyết, đồng thời dung hòa tu luyện hai đại thần công, lấy ưu bù khuyết cho nhau.

Không cần biết Hồng Phát Lão Tổ tu luyện công pháp gì nhưng nhất định phải kém một chút.

Cân nhắc lợi hại thì bái vị Nguyên Anh kỳ lão quái này làm sư tôn với với hắn, lợi thì ít mà họa thì nhiều, Lâm Hiên tự nhiên làm chuyện ngốc như vậy.

Đương nhiên đứng trước Nguyên Anh kỳ tu sĩ mà dám từ chối thì nhất định phải có lý do hợp lý. Các dòng ý nghĩ liên tục thay đổi trong đầu Lâm Hiên.

"Tiểu tử! Sao bái lão phu làm vi sư còn nghĩ lâu như vậy? Ngươi tới đây không phải là vì chuyện này?"

Hồng Phát Lão Tổ lần thứ hai truyền âm tới, nhưng rõ ràng đã không mấy kiên nhẫn.

Lâm Hiên nhíu mày nảy ra ý hay, truyền âm nói:

"Được Lão tổ đã yêu mến khiến vãn bối được sủng ái mà lo sợ, không biết tích đức mấy kiếp mới có thể gặp được tiên phúc..."

Nghe những lời này Hồng Phát Lão Tổ mắt nhắm chặt hơn nữa, hiển nhiên vô cùng thư thái thì Lâm Hiên xoay chuyển lời nói:

"Chỉ hận rằng vãn bối chính là đệ tử Bích Vân Sơn, hơn nữa được Thái thượng trưởng lão sư nể mặt thu vãn bối làm đồ đệ. Tại hạ đã có sư môn chỉ có thể phụ lòng tiền bối ..."

"Cái gì, ngươi là đệ tử tam Đại chính phái, còn bái Bích Vân Sơn Thái thượng trưởng lão làm sư tôn?" Hồng Phát Lão Tổ mở mắt, âm thanh tràn đầy kinh ngạc.