Bàn Ti Động 38 Hào

Tác giả:

Trạng thái:

Đang ra

Độ dài:

211 Chương
5/5(86 đánh giá)

Giới thiệu truyện

Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Bàn Ti Động 38 Hào là một truyện mới nhất của tác giả Vệ Phong sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Ngôn tình, Huyền huyễn, Dã sử, Trọng Sinh, Hài Hước, Cổ Đại, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.

Truyện Chữ Truyện Bàn Ti Động 38 Hào được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Bàn Ti Động 38 Hào.

Đời người, thì ra chính là quá trình tương ngộ giữa sự và người.

Ta nhớ không rõ lắm, kiếp trước của ta vào lúc rối ren chịu không thấu liệu có từng cầu nguyện, thần ơi, nếu như cho ta có hơn hai cái tay thì thật tốt…

Có lẽ là có, ừ, thế nhưng ta nhớ không rõ mấy lần.

Có lẽ ta từng cầu nguyện ba, bốn lần? Hay là rất nhiều lần?

Con người thật sự không thể cầu nguyện lung tung.

Bởi vì có đôi khi nguyện vọng trở thành sự thật, kỳ thực là chuyện rất đáng sợ.

Đúng vậy, rất đáng sợ.

Đang khi ngươi bị một chiếc xe tải đánh bay, thần hồn phiêu đãng… Sau đó đột nhiên phát hiện chính mình có nhiều tới tám cái chân —

Ta khi đó kinh hãi muốn chết điên cuồng gào lên một tiếng: “Con nhện!”

Một tiếng gào này, đã bắt đầu cuộc sống mới của ta.

Đời người kiếp trước đã bị cắt đứt ngay khi ta bị xe đánh bay. Đời nhện kiếp này, ngay lúc ta còn đang trong một mảnh mờ mịt cùng sợ hãi, mở màn.

Sau khi phát hiện chính mình đầu thai thành một con nhện, ta đã trải qua từ sợ hãi, mờ mịt, tuyệt vọng… Cuối cùng ta ngược lại nghĩ thông suốt. Mặc kệ đời trước ta ghét nhền nhện thằn lằn giun đất ra sao, nhưng nói như thế nào bọn chúng cũng đều xem như côn trùng có ích mà không phải côn trùng có hại. Nếu mệnh đã định đời này ta phải làm một con nhện, ta đây cũng liền nhận mệnh đi, dù sao một đời con nhện cũng thực ngắn ngủi. Bất quá, lần này ta nhất định mỗi ngày cùng lão thiên gia thương lượng.

Kiếp sau, ta chỉ cần hai tay, hai chân, thật sự không cần lại nhiều hơn.

Hiện tại ta có một vấn đề quan trọng hơn cần phải cân nhắc.

Ta đói bụng.

Làm con người cũng tốt, làm con nhện cũng tốt, nhưng đều phải ăn cái gì đó chứ, không ăn sẽ chết đói.

Nhưng là… Nhưng là con nhện, ăn…

Ăn cái gì?

Con muỗi? Con ruồi?

Ta cảm thấy một trận ghê tởm. Không phải về mặt sinh lý, mà là về mặt tâm lý…

Ta ta ta, ta không thể tưởng tượng chính mình ăn ruồi đầu đỏ ruồi đầu xanh sống qua ngày!!!

Một “người” thân là nhện tâm là người, có lẽ nếu so với thân tại Tào doanh tâm tại Hán (1) còn khổ hơn rất nhiều, bởi vì cho dù người nọ ở Tào doanh vẫn là lưu Hán, ăn vẫn là cái mà người ăn, không thấy Tào Tháo cho hắn ăn ruồi muỗi chuột chết đi? Nhưng là, nhưng là… ta hiện tại làm sao bây giờ?

Đi chỗ nào tìm đồ cho người ăn đây?

Ta ở đây không biết đã bò trong rừng, bò trên cây, bò trên cỏ, bò dưới đất bao nhiêu lâu, ban đầu còn vấp vào chính chân mình, đi hai bước vấp một lần. Dù gì… Dù gì, làm người đã hai mươi năm, sớm đã quen đi bằng hai chân, đột nhiên phải đi bằng tám tay chân cùng lúc mà tiến về phía trước, không bị vấp té mới là lạ. Không biết đây là nơi nào… Khắp nơi là cây, là cỏ, không có người xuất hiện, cũng không có đồ ăn. Ta tìm sương sớm trên lá cỏ để uống, còn thử nghĩ đem lá cỏ cắn ăn luôn…

Cuối cùng, đói thật sự không chịu được, ta chỉ có thể cam chịu số phận. Cho dù hiện tại cho ta một con muỗi, ta nghĩ ta cũng có thể chịu đựng sự ghê tởm bắt nó nuốt vào.

Nhưng là, muỗi muỗi… Muỗi là loài bay trên trời.

Ta dù cho muốn ăn nó, ta trước hết phải có võng, sau đấy chờ con muỗi kia không để ý, tự mình đâm vào.

Sau đấy ta có thể ăn nó.

Nhưng là… Nhưng là, võng… ở chỗ nào?

A, đúng, con nhện là phải dệt võng, ta phải tự mình dệt ra.

Nhưng là…

Ta giơ hai chân trước lên nhìn ==!

Làm thế nào để dệt đây?

Lão thiên gia, ngươi có thể nói cho ta biết hay không, vì sao để ta đầu thai thành con nhện, thế nhưng con nhện khác đều biết dệt võng, ta lại không chứ?

Không dệt được võng, ta làm sao bắt muỗi? Không bắt muỗi, ta chẳng phải là sẽ chết đói?

Lại uống chút sương sớm, thế nhưng càng uống càng cảm thấy lửa đói trong bụng càng hừng hực.

“Cứu mạng…”

“Ai tới cứu cứu ta với, bụng thật đói…”

“Ta sắp chết đói… Ai xin thương xót, chỉ cần cho ta chân con muỗi cánh con ruồi thôi…”

“Ta rất đói… Cứu mạng…”

Ta càng hô càng hữu khí vô lực, dần dần tuyệt vọng.

May ra kiếp làm con nhện của ta ngắn ngủi, sẽ dừng lại một lần nữa vào lúc này. Chết đói… Con nhện, không biết kiếp sau có thể đầu thai thành cái gì?

“Là ngươi đang hô cứu mạng sao?”

Rất nhiều năm rất nhiều năm về sau, ta vô số lần nhớ tới ngày này, có người hỏi ta rằng, là ngươi đang hô cứu mạng sao?

Nàng sau lại thành đồng môn, hảo hữu, tỷ muội… cừu nhân của ta.

Nhưng lúc này ta quay đầu, chỉ trông thấy một mảnh màu sắc rực rỡ.

“Ai, không cần để ý tới, chỉ là một con nhện.”

“Nhưng là, nó thật đáng thương.”

“Đáng thương cũng là con nhện. Nhìn thấy hoa văn trên lưng nó không? Nó có độc! Chỉ có côn trùng không may gặp nó hô cứu mạng, nó đáng thương cái gì.”

Ta hoảng hốt vươn tay hướng mảnh màu sắc rực rỡ kia: “Ta rất đói, chết đói rồi… Ta van ngươi, cho ta chút gì ăn.”

Bịch một tiếng, ta phát hiện cơ thể mình thoáng cái đã bay lên không, sau đó thật mạnh lại rơi xuống mặt đất.

Hình như, bị ai đá?

“Ngươi đá nó làm chi?”

“Nó sắp ăn ngươi, ngươi còn thiện tâm à!”

“Nhưng mà…”

Còn nhưng mà cái gì?

Chờ các nàng thảo luận ra kết quả, ta chắc chắn đã chết đói rồi.

“Đến, há mồm.”

Mấy lời này nghe đặc biệt rõ ràng, ta lập tức nghe lời há miệng thật to, một hương vị ngọt ngào tràn vào trong miệng, thực ấm áp, thực ngọt, thực thơm…

“Có tốt hơn chút nào không?”

“Tốt hơn nhiều.” Ta ăn ngay nói thật.

Cái này không biết là làm từ gì, ăn ngon như vậy, hơn nữa ta dường như ngay lập tức có khí lực.

Cuối cùng cũng thấy rõ ràng hai luồng rực rỡ trước mắt.

Một con bướm cánh lớn, một con ong mật cánh trong suốt…

Đây, đây là tính cái gì?

Niềm vui khi côn trùng gặp gỡ?

Không không, con nhện không phải côn trùng, sinh vật học ta học hành chẳng ra sao, nhưng cái này ta vẫn còn có thể nhớ.

Cánh con bướm sặc sỡ bảy màu khe khẽ rung: “Ngươi cũng là là tới bái sư học nghệ sao?”

“Bái sư?”

“Bái quan chủ Đào Hoa quan làm sư.” Ong mật không kiên nhẫn nói: “Đi mau lên, phía trước đã có rất nhiều con vật đi qua, nếu không đi chúng ta chắc chắn sẽ lỡ mất.”

Ta nếu nói vậy, cũng nên đi bái sư như con bướm ong mật…

Đây là thế giới thế nào vậy?

Mắt thấy bọn họ sắp đi, ta vội vàng khua tám chân lên: “Vậy, liệu có thể mang ta cùng đi không?”

Con bướm bay cũng không cao, nó thản nhiên hỏi: “Ngươi cũng muốn đi?”

Danh sách chương truyện

Bình luận truyện