Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 27: Hạ sơn tu hành sinh gian tình

Tiểu đạo sĩ biết thổi sáo, thổi khúc gì ta không biết, rất dễ nghe. Nếu ta tổng kết mà nói, ta cảm thấy hắn thực sự là trung khí mười phần, thổi một khúc rất dài ở giữa cũng không ngừng nghỉ. Thổi xong hắn hỏi ta thế nào, ta nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, hỏi: “Miệng ngươi không chua sao?”

Hắn lắc đầu: “Đàn gảy tai trâu.”

Ta cũng lắc đầu: “Cũng không phải, nói như thế nào ta so với trâu còn nhiều hơn bốn chân đấy.”

Hắn nói: “Ngươi nói ngươi từng đọc sách, ngươi đều đọc sách gì a?”

“Hắc, ngươi ức hiếp ta không có học vấn a. Ta đọc cho ngươi nghe thử. Vân đối vũ, tuyết đối phong, vãn chiếu đối tình không… Ừm, lưỡng ngạn gì ấy dương liễu lục, nhất viên ừm, gì đó hạnh hoa hồng… Nhất thoa yên vũ, lưỡng tấn phong sương…” (1)

Nhìn vẻ mặt của hắn cũng biết ta đọc thực sự quá thảm không nghe nổi, vì thế ta liền dừng miệng.

“Còn nữa không?”

“Vậy còn chưa đủ sao?”

Tiểu đạo sĩ nói không thông với ta, cũng không nói nữa.

Nói chuyện âm nhạc văn học với con nhện?

Tiểu đạo sĩ phần lớn đọc kinh niệm tụng, đầu ngờ nghệch.

Tựa như ta không thể đàm luận bánh bao thịt trâu bánh bao thịt heo cùng bánh bao rau với hắn, tiểu đạo sĩ đàm luận tác phẩm nghệ thuật với ta chỉ là uổng phí hơi sức.

Hắn thu cây sáo lại, lấy lương khô ra.

Tiểu đạo sĩ và bốn đồng môn tuổi tác tương đương cùng nhau xuống Thục sơn, đi cái Trường Phong kiếm phái kia trao đổi học vấn.

Cái đạo quán buổi tối nghỉ chân này đã sớm sụp đổ không người, ta liếc mắt một cái nhìn góc hành lang dưới xà nhà, liền cảm thấy được có chút kỳ quái.

Nơi lụi bại như vậy, không phải hẳn là tích đầy bụi, giăng đầy mạng nhện gì gì đó sao? Ít nhất trong phim truyền hình phim điện ảnh đều là diễn như thế a. Bất quá nơi này thoạt nhìn còn rất sạch sẽ, phía trên bàn thờ hay ván cửa đều không có hạt bụi nào, trong đình viện mặc dù có chút cỏ dại, thế nhưng cũng không tính là nhiều.

“Có lẽ sau khi chủ nhân lúc trước đi, còn có người qua đường tới nơi này nghỉ chân đi?”

Mấy tiểu đạo sĩ nói như thế.

Ta lại cảm thấy không đúng lắm.

Nơi này có cỗ ý vị, không dễ ngửi.

Ta nói với Lý Kha, hắn nghĩ nghĩ: “Là mùi mốc đi?”

Không phải…

Không phải mùi mốc, ta cũng không nói được là mùi gì.

Mấy tiểu đạo sĩ tự mình lấy lương khô mang bên theo ra ăn, trong đạo quán rách nát ngoại trừ chính điện còn có hai gian phòng, năm người bọn họ ngủ không thành vấn đề.

Lý Kha lấy một miếng bánh ra, chính mình ăn một nửa, còn không quên đút cho ta một miếng nhỏ.

“Hơi khô.” Ta vừa cắn bánh vừa phê bình.

“Thì thêm chút nước.”

Hắn lấy túi nước ra uống hai ngụm, sau đó tóm lấy ta đến phía trên miệng túi nước.

Túi nước đã được đạo sĩ thi pháp, mặc dù thoạt nhìn chỉ lớn hơn bàn tay một chút, nhưng là bên trong có thể chứa dung lượng mấy chum nước.

Nước này vẫn là nước suối từ trên Thục sơn chứa xuống nhỉ, so với nước đất bằng uống ngon hơn.

Ta cũng cúi đầu uống mấy ngụm nước, chờ tiểu đạo sĩ thu túi nước lại, ta mới nghĩ đến… Ợ, ta và tiểu đạo sĩ vừa rồi, có phải tính là…

Ừm, chúng ta có phải gián tiếp kiss hay không?

A a a! Nghĩ ngợi lung tung nghĩ ngợi lung tung, mau mau dừng lại.

Trong đầu ta rầm rầm chính là không tĩnh lại được, một đám ngựa hoang chạy tới, một đám trâu rừng lại chạy tới, một đám lợn rừng lại chạy…

Ta tìm lời để nói: “Các ngươi lần này xuống núi, sao cũng không có trưởng bối đi theo? Chỉ mấy tên tiểu tử các ngươi, nếu như gặp phải yêu quái, một miếng ăn các ngươi thì làm sao?”

Lý Kha cười: “Nơi này đi Trường Phong kiếm phái, dọc theo đường đi đều là đường lớn, không sợ.”

“Vậy sư bá ngươi sao không cho các ngươi mượn hạc giấy a? Lập tức không phải bay đến? Còn phải để các ngươi đi bộ?”

“Ta nghĩ, sư bá cũng vì để cho chúng ta thấy thế tình, nhiều thêm rèn đúc từng trải đi.”

“Đúng rồi, sau này… chúng ta có lẽ không còn gặp nữa…”

Tiểu đạo sĩ mỉm cười nói: “Mặc dù không thể thường gặp, nhưng là còn có thể viết thư liên lạc.”

“Viết thư?”

Ta ù ù cạc cạc. Thời đại này còn chưa có bưu điện, ta lại không biết nuôi bồ câu có thể dùng làm bồ câu đưa thư, làm sao thư từ qua lại?

“Ừ, sư thúc sư bá bọn họ có lúc ly khai Thục sơn rất xa, nếu muốn truyền tin tức trên núi, khả năng rất khó khăn a, vì thế chúng ta có một loại phương pháp truyền tin đặc biệt…” Ánh mắt Lý Kha ôn nhu, khẽ mỉm cười từ trong ngực lấy ra tờ giấy. A, ta trước kia cũng không có chú ý, khi hắn cười khóe miệng còn có một lúm đồng tiền đấy. Không phải hai bên đều có, chỉ có bên phải có, vốn hắn bây giờ nhìn lại lúc nào cũng rất ổn trọng, thế nhưng cười như vậy, liền hiện ra vài phần tính trẻ con.

Thật đáng yêu…

“Đến, ta dạy cho ngươi.” Hắn gấp tớ giấy kia thành hình dạng một con chim, sau đó môi hơi mở ra khép lại, tiếp đấy hai ngón tay điểm trên đầu con chim một cái, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Đi.” Con chim giấy kia thế nhưng liền động, vỗ vỗ cánh, đón gió liền bay đi.

“A?” Thật thần kỳ a!

“Đây là đi tìm ai?”

“Quay về tìm Hồ sư huynh. Phía trên không viết chữ, hắn nhìn thấy cũng sẽ không ngạc nhiên, có lẽ sẽ cho rằng ta đang tập luyện thuật truyền tin.”

“Thật kỳ diệu!” Quá lợi hại!

Bất quá…

“Đây là phương pháp đạo sĩ mới biết đi? Ta, ta cũng không phải là đạo sĩ.”

“Phương pháp này cũng không phải là đạo môn mới có. Cũng không khó, ta nghĩ ngươi cũng có thể học được.” Hắn lại lấy tờ giấy trắng ra: “Ta sẽ dạy ngươi cách gấp một lần, sau đó lại truyền cho ngươi pháp quyết. Pháp quyết chỉ có ba câu, không những phải nhớ kỹ, hơn nữa gấp xong chim giấy rồi hãy nói pháp quyết, lúc nói nhất định phải hết sức chăm chú, chuyên tâm nghĩ muốn gửi thư cho ai, người kia ở nơi nào, là được rồi.”

Hắn dạy ta cách gấp, lại để ta nhớ kỹ pháp quyết.

“Đúng rồi, ngươi có thể viết thư đi?” Hắn có chút không xác định hỏi.

“Này, ngươi có ý tứ gì!” Ta trừng hắn.

“Ngươi đọc thuộc lòng cũng đọc thành như thế, ta có chút không tin được.” Hắn lấy giấy ra, còn có cây bút nho nhỏ cùng với hộp mực để cùng một chỗ: “Ngươi viết tên của ta.”

“Hừ!” Ta nắm lấy bút, trên giấy méo mó viết hai chữ Lý Kha.

Hắn cầm lên nhìn, nhíu mày lắc đầu: “Xấu.”

“Hắc! Ngươi đừng bới lông tìm vết!”

Hắn ha hả cười, nhấc bút viết lên ba chữ Đào Tam Bát ở phía dưới, quả nhiên tinh tế thẳng tắp, tuấn tú bức người.

Bị một dòng như thế của hắn, mấy chữ kia của ta đúng là xấu không thể nào nhìn nổi.

“Lúc rảnh rỗi luyện nhiều một chút.”

“Ai cần ngươi lo!” Ta đoạt lấy tờ giấy kia không trả hắn.

Vừa đi vừa nói chuyện phiếm như thế, lúc tâm tình ta cuối cùng cũng hồi phục, đã trở lại gian đạo quán rách nát kia rồi.

Biển trên cửa cũng bị phá tung toé, chữ phía trên đều nhận không ra, chỉ một chữ còn có thể thấy rõ ràng, những chữ khác nước sơn đều đã mất, hơn nữa còn dính chút bẩn.

Thái dương sắp xuống núi, cỗ ý vị kia dường như càng đậm.

Ta không biết vì sao, bỗng nhiên nhớ tới chùa Lan Nhược trong Thiến nữ u hồn (2).

Nữ quỷ ẩn hiện, thụ yêu hút máu… Ác, nhớ tới thật là đáng sợ.

Ta tiếp tục trốn trong hà bao, không thừa nhận chính mình tuy rằng thân là yêu quái, lại vẫn giữ nguyên bản tính nhát gan sợ phiền phức của kiếp trước, cho dù người khác đều nói phim ma không dọa người, ta cũng sẽ bị dọa chết khiếp.

Mặc dù ta cũng là yêu quái, nhưng ta là một con nhện tốt thuần lương a, tuyệt đối không phải là phần tử nguy hiểm gây ra cái loại sự kiện khủng bố đó.

Lý Kha đẩy cửa đi vào, có một tiểu đạo sĩ đang chậm rãi bước đi dưới cây khô trong đình viện, đang ngâm nga cái gì, ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn. Lý Kha cũng gật đầu một cái. Vào gian phòng có thể miễn cưỡng gọi là chính điện kia, tượng đắp bên trong sớm đã chẳng biết đi đâu, hương án coi như hoàn hảo, bên cạnh có hai cái ghế tựa, một cái thiếu chân, đứng nghiêng, một cái chỗ tựa lưng đã rơi mất, bây giờ thoạt nhìn chính là giống một cái ghế đẩu mà không phải ghế tựa. Có một tiểu đạo sĩ ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, hơi hơi híp mắt, đang nhập định.

Tiểu đạo sĩ trong phòng bên trái đi ra kia cười nói: “Lý sư huynh, buổi tối ba chúng ta ngủ phòng bên này, hai người Hồ sư huynh ngủ bên kia. Giường đệm ta xếp xong rồi.”

“Làm phiền ngươi Lâm sư đệ.”

Kỳ thực tiểu đạo sĩ buổi tối cũng có thể nhập định cả đêm, lúc cấm bế chính là như thế, bất quá suy cho cùng vẫn là không thoải mái.

Ăn ngon thì phải ăn sủi cảo, sống sướng thì suốt ngày chỉ nằm. Kiếp trước của ta thuộc tính vượt trội nhất chính là trạch (3), có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì không ngồi…

Gian phòng này hướng về phía hậu viện của đạo quán, sắc trời mờ tối, cỏ hoang trong hậu viện đạo quán khô héo, gió lạnh thổi khung cửa sổ động két, két, cửa sổ giấy rách nát còn giắt trên khung cửa sổ, vang rầm rầm.

Ta ở trong hà bao đánh cái rùng mình, trong phòng không có người, tiểu đạo sĩ lấy đệm chăn trong bao quần áo ra, trên giường trải một chút cỏ khô mềm mại, đệm chăn các tiểu đạo sĩ mang theo cũng là thu nhỏ lại mà mang, bây giờ trở lại nguyên hình… Đệm giường trải trên cỏ khô, người lại ngồi lên, cỏ khô bị đè phát ra tiếng vang sột soạt.

Ta nhìn trong phòng lúc này không có người khác, từ trong hà bao bò lên trên người tiểu đạo sĩ, đi qua chỗ lỗ tai đặc biệt nhìn kỹ một chút. Ừ, tiểu đạo sĩ rất chú ý vệ sinh cá nhân, trong lỗ tai một chút ráy tai cũng không có.

“Ơ? Ngươi làm gì?” Hắn nhỏ giọng hỏi.

“Quan sát địa hình.”

Ta cũng không thể thừa nhận chính mình là sợ quỷ.

Đi một vòng, ta phải thừa nhận quỷ nếu muốn cũng không ra được, trước đó thực sự nhìn không ra dấu hiệu gì. Lại nói tiếp, mặc dù ta cảm thấy tiểu đạo sĩ chưa từng thấy cảnh đời từng trải không hiểu lòng người hiểm ác, kỳ thực ta so với hắn cũng không hơn được chỗ nào, kiếp trước là một trạch nữ, kiếp này chỉ là trạch nhện.

Trong phòng xem ra còn không ấm áp an toàn bằng trong hà bao, ta bò một vòng lại bò về. Lý Kha đặt hà bao ở bên gối, ta có thể ngửi được mùi bồ kết trên tóc hắn.

Rất thanh đạm, rất dễ ngửi.

Tiểu đạo sĩ vẫn mặc nguyên y phục mà ngủ, kéo chăn qua đắp lên. Sau đó hai tiểu đạo sĩ khác cũng vào phòng, một người chính là Lâm sư đệ vừa mới trải giường chiếu kia, một người chính là tiểu đạo sĩ nhập định trong chính điện ấy, nghe bọn hắn xưng hô với nhau, đây là họ Trịnh. Tiểu đạo sĩ họ Lâm thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất, mặt tròn, mắt nhỏ. Người họ Trịnh kia nghiêm túc hơn, vào phòng cũng không có nói chuyện nhiều, trực tiếp liền tháo giày nằm trên chăn đệm trải dưới đất dựa vào song cửa sổ. Tiểu đạo sĩ họ Lâm thì ngủ trên một cái giường khác. Liền nghe thấy tiếng sột soạt của cỏ trên giường bị đè, hoàn toàn từ tiếng động của cỏ tưởng tượng ra bọn họ nằm xuống, xoay người, hoặc là động cánh tay một cái.

Ba đạo sĩ ngủ một phòng, nhất thời đều chưa ngủ.

Chú thích

(1) cái đoạn này là bạn nhện đọc thơ trong “Thanh luật khải mông” nhưng mà nhớ loạn =)) nguyên gốc phải là

“Lưỡng ngạn hiểu yên dương liễu lục, nhất viên xuân vũ hạnh hoa hồng.

Lưỡng tấn phong sương, đồ thứ tảo hành chi khách; nhất thoa yên vũ, khê biên vãn điếu chi ông.”

Dịch nghĩa:

Hai bờ sông sương sớm lượn lờ, dương liễu xanh biếc; trong vườn sau một trận mưa xuân, hoa hạnh càng thêm đỏ tươi.

Người khách phong trần mệt mỏi, hai tóc mai hoa râm, sớm rời giường lên đường; ban đêm, ông lão khoác áo tơi, lẳng lặng thả câu trong mưa phùn. ↑

(2) Thiến nữ u hồn: tên một bộ phim thần thoại kinh dị – hài kinh điển của điện ảnh Hồng Kông (tham khảo) ↑

(3) trạch: nghĩa gốc là nhà ở, nay chỉ cách sống của một bộ phận thanh niên, ngoài đi làm ra thì chỉ ở nhà, thường không hay ra ngoài ↑