Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 41: Sau lúc ôm nhau là biệt ly

Ta ngửi được một cỗ hương vị.

Hương vị rất ngọt.

Thực mê người, làm người ta mê say.

Đây là… hương vị gì?

Ta nhẹ nhàng liếm thử, thật sự, phi thường mỹ vị.

Những thứ trước kia nếm qua, tuyệt không có cái nào hơn.

Giống như đã khát trong sa mạc thật lâu, bỗng nhiên phát hiện nước suối ngọt thơm trong veo.

Cũng giống, đói bụng thật lâu, lúc mắt đã phóng ra ánh sáng xanh, bỗng nhiên nhìn thấy một chén thịt kho tàu mỡ đậm đà thơm ngào ngạt.

Trong lòng có một thanh âm đang không ngừng thúc giục, cắn xuống, cắn xuống ngụm lớn, ăn tươi… Mỗi một giọt máu, mỗi một khối da đều mỹ vị không chịu nổi, mau lên, ăn đi.

Ăn đi…

Ta thật sự muốn cắn xuống, chỉ một chút xíu nữa là đã như vậy.

Đột nhiên tiếng sấm vang lên, lập tức khiến cho ta tìm về thần trí.

Cỗ hương vị kia còn đang quanh quẩn giữa môi chóp mũi, tinh ngọt, ngon lành, ta bỗng nhiên cảm thấy trong thân thể mình kịch liệt trống rỗng, ta muốn cắn xuống ngụm lớn, ta muốn thỏa thuê uống cái loại mê hoặc trí mạng này…

Chưa từng có cảm giác mình khát khao như thế, đói như thế.

Trong thân thể một cỗ xúc động không ngừng cuồn cuộn, lý trí và bản năng không ngừng xung đột.

Ta tuyệt vọng, buông hắn ra, lui về phía sau.

Ta thích hắn.

Ta muốn ôm hắn.

Ta cũng muốn… hôn hắn.

Thế nhưng những cảm giác này hết thảy đánh không lại thèm ăn đột nhiên xuất hiện.

Muốn cắn xé, muốn cắn nuốt, muốn đem hắn… hoàn toàn ăn tươi.

Ta đã quên…

Kinh hỉ vừa mới được khôi phục tri giác một lần nữa bị đập muốn bất tỉnh.

Ta thế nhưng đã quên, ta không có biện pháp, có được tình yêu.

Lúc Phượng Nghi nói chỉ là cảm thấy kinh hãi cùng mất mát, thế nhưng bây giờ lại lập tức cảm nhận được cực kỳ rõ ràng.

Chẳng lẽ loại con nhện bị kêu là góa phụ đen này.

Động tình, đồng thời nảy mầm còn có dục vọng giết chóc cắn nuốt khát máu.

Ta làm vài cái hít sâu, thậm chí vỗ nước mưa lên mặt, cảm giác cỗ xúc động hắc ám kia dần dần chìm xuống, mới quay đầu nhìn Lý Kha.

Hắn cũng đang nhìn ta, có chút bất an, có chút… nôn nao.

Trên mặt hắn có chút đỏ bừng, sắc đỏ này cũng không lộ vẻ bình thường, làn da của hắn không có cái loại sáng bóng trước đây, tái nhợt giống như giấy, vì vậy mà sắc đỏ trên gương mặt cũng lộ vẻ, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

“Xin lỗi, ta mạo phạm ngươi… Ngươi có phải sinh khí hay không?”

“Không phải.” Ta lắc lắc đầu, tâm loạn như ma.

Tuyệt vọng dần dần nổi lên.

Ta không thể có được tình yêu.

Lời nói của Phượng Nghi, lại một lần nổi lên trong lòng.

Cho dù ta yêu người nào, nếu như không muốn ăn đối phương, cũng chỉ có thể buông tha.

Rời xa hắn, cũng chính là để cho an toàn tính mạng của hắn lấy được đảm bảo.

Tình yêu của ta, là độc dược.

Tình yêu của ta sẽ chỉ làm cho ta giết chết hắn, thậm chí, ăn nuốt hắn.

Đây là tình yêu sao?

Tình yêu kinh khủng như vậy…

Ta cảm thấy tay chân lạnh lẽo, nơi nào đó ở ngực, cũng đang từng chút từng chút mất đi độ ấm.

Làm sao bây giờ?

Có biện pháp gì hay không, để chúng ta, không cần…

Không cần bởi vì yêu mà đối mặt hiểm cảnh như thế?

Đáy lòng ta có một thanh âm nho nhỏ, bi ai nhắc nhở chính mình.

Không có biện pháp nào khác.

Nếu có, Phượng Nghi đã nói rồi.

Hắn tuy rằng là một con chim bảnh chọe tính tình xấu xa, vừa ngạo mạn vừa thích làm khó người khác, thế nhưng hắn chưa từng nói dối.

Hắn cho tới bây giờ đều có chuyện nói thẳng, cho dù là cự tuyệt người bên ngoài tỏ tình với hắn. Hắn cũng không để lối thoát cho đối phương, thế nhưng hắn thẳng thắn.

Ta đứng ở nơi đó, lại cảm thấy thực địa dưới chân biến mất, ta đang rơi xuống một cái vực sâu không đáy. Ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng cách mình càng ngày càng xa, lóe lên, cuối cùng biến mất không thấy.

Trong tuyệt vọng ngập đầu.

“Tam Bát?”

Thanh âm của hắn vội vã, vịn cây thân lung lung lay lay muốn đứng lên.

Ta cố đè nỗi lòng đã sắp tan vỡ của mình xuống.

Hắn bây giờ mạng mười phần đã được tám phần rồi, trước tiên phải… làm cho hắn an tâm.

Ta sờ hai cái trong ngực, may mắn thứ trên người vẫn còn.

Ta lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh, đưa cho hắn: “Thân thể ngươi quá hư nhược, uống một ngụm này.”

Ta kinh ngạc với thanh âm khàn khàn khó nghe của mình.

Hắn nhận lấy, mở nắp bình ra, ngửi ngửi mùi.

“Là bách hoa mật sao?”

“Phải, sư tỷ của ta tặng ta.”

Hắn rồn rột uống một ngụm.

Bách hoa mật là loại mật Tam Lục ủ tốt nhất, không chỉ có vị thuần phong mỹ, còn có hương khí bách hoa tụ lại.

Chỗ tốt của bách hoa mật một câu nói không hết, Lý Kha bây giờ thể hư khí nhược, gió thổi thổi là sẽ ngã xuống, cho hắn dùng bách hoa mật trái lại thích hợp nhất.

“Ngươi ngồi xuống điều tức một chút.”

Hắn lại không làm theo lời ta bảo: “Ngươi không có chết, phải không?”

Ta gật gật đầu: “Vừa rồi có lẽ là.. nhất thời hồn phách xuất khiếu (1), sau đó đạo điện kia chợt lóe, ta lập tức liền tỉnh lại. Ngươi đừng khổ sở… Nhìn thấy ngươi thương tâm, ta vừa lo lắng vừa không yên tâm.”

Hắn cầm một tay của ta, thật chặt.

Nhưng cái gì cũng không nói nữa.

“Đừng lãng phí bách hoa mật, ngồi xuống điều tức, mới có thể hấp thụ chỗ tốt trong đó.”

“Ngươi đừng đi.”

Trong lòng ta đau giống như một cây đao thật sâu đâm vào, máu lại bị ngăn không thể chảy ra.

Ta thấp giọng nói: “Ta không đi.”

Hắn lại chăm chú nhìn ta một hồi, mới khoanh chân ngồi xuống, hai lòng bàn tay dán vào nhau, ngang trước bụng.

Lợi ích của bách hoa mật có thể thấy rõ ràng, sắc mặt hắn từ từ có chút hồng hào.

Không giống với mạt đỏ ửng không bình thường ban nãy kia, hắn bây giờ mặc dù vẫn là gầy trơ cả xương như thế, khí sắc nhưng đã tốt hơn nhiều.

Đầu ngón chân ta điểm dưới đất một cái, nhẹ nhàng nhảy lên tán cây, ngón trỏ cùng ngón cái tay phải kháp vào nhau, nhắm thẳng hướng trời.

Những điện quang tán loạn trong mây đen đều hội tụ về hướng này, một đạo lại một đạo bị ta hút vào trong cơ thể.

Cảm giác có chút không giống với ngày xưa.

Luồng lực lôi điện bị ta dẫn vào kinh mạch kia, so với lúc trước, lộ ra cuồng bạo như thế.

Cũng không phải ta không thể tiêu hóa thu phục sức mạnh này.

Thế nhưng vì sao…

Ta có chút lo lắng ngẩng đầu.

Trận mưa to đột nhiên tới này, với đầm Bích Thủy, với Tử Hằng, rốt cuộc có quan hệ gì hay không?

Đạo sĩ này cũng đều vì sự tình gì mà toàn thể lên đường rời khỏi Lạc Vân quan chứ?

Nước mưa lúc trước xối lên người ta, đã bị tầng ánh sáng tím nhàn nhạt hộ thể kia ngăn trở bên ngoài.

Ánh sáng lôi điện xa xa chợt giao nhau, ta quay đầu ngưng thần nhìn lại.

Cách đêm tối cùng màn mưa mờ mịt, ta phân biệt được.

Đó là phương hướng Đào Hoa quan!

Nhất định xảy ra chuyện!

Ta trượt xuống dưới cây, Lý Kha vẫn ngồi dưới tàng cây.

Ta khẽ cắn môi, hai tay tách ra, mỗi tay bắn ra một đạo tơ nhện, cuốn qua lại quanh cây đại thụ phía sau hắn bao toàn thân hắn lại.

Ta học pháp thuật thật sự không thành thạo chút nào. Thế nhưng ta đây có thể sinh ra loại dịch tơ tốt nhất. Có thể ngăn nước chặn lửa, tầng ngoài tất cả đều là kịch độc, nhưng là nếu là người được bao quanh từ bên trong làm rách, thì lại là một chút nguy hiểm cũng không có.

Lý Kha, chờ ngươi có khả năng từ bên trong đi ra…

Ta hi vọng, ngươi có thể an toàn.

Tốt nhất ngươi có thể rời xa nơi này…

Tốt nhất…

Ta dệt xong sợi tơ cuối cùng, từ bên ngoài cũng chỉ có thể nhìn thấy thân hình lờ mờ của hắn.

Lý Kha, Lý Kha, ngươi nhất định phải thật tốt.

Ta cuối cùng nhìn hắn một cái, xoay người nhanh lướt đi theo phương hướng Đào Hoa quan.

Ta lo lắng cho hắn.

Thế nhưng ta không thể trơ mắt nhìn các đồng môn của ta rơi vào nguy hiểm mà bản thân khoanh tay đứng nhìn!

Chú thích

(1) xuất khiếu: thoát hồn ↑