Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 72: Đệ thất thập nhị chương

Tất cả bắt đầu, đều rất tốt đẹp.

Tất cả kết thúc… lại chưa chắc đều mỹ mãn như nhau.

Có người từng viết, đời người nếu chỉ như khi mới gặp… Nếu như đời người chỉ dừng ở khi mới gặp, mới gặp như thế có lẽ sẽ không làm người ta lặp lại hồi tưởng hoài niệm.

Tam Lục và thư sinh họ Tống kết bạn ven hồ, thư sinh thì đọc sách, Tam Lục thì luyện kiếm.

Lần thứ hai gặp mặt, thư sinh gặp sơn tặc, Tam Lục vì thế gặp chuyện bất bình, mỹ nhân cứu… thư sinh.

Trời bên ngoài lại tối đến lợi hại, sấm rền ầm ầm.

Mưa đánh lên ngói lên mái, phát thanh âm đều đều, rào rào

Tam Lục và Tống thư sinh lại gặp lần thứ ba, lần thứ tư.

Đầu tiên là ngẫu nhiên, về sau, một chuỗi ngẫu nhiên chồng chất nổi lên tình, chồng chất ra tình yêu. Tam Lục quyết tâm muốn bỏ qua một thân đạo hạnh, chỉ cầu một nhân thân, có thể cùng Tống thư sinh đầu bạc đến già. Thế nhưng… sự tình tiếp theo phát triển quả thực giống như tình tiết trong phim Hàn phổ biến. Một khắc trước đoàn tụ sum vầy, thư sinh đã chết.

Tam Lục kể chuyện kể tẻ ngắt. Thế nhưng mở đầu. Phát triển. Kết cục… đều kể rất rõ ràng dễ hiểu.

Ta nghe chuyện của người khác. Thương lại là tâm của mình.

Ta và Lý Kha… Ta bưng trà bày trước mặt lên uống một ngụm. Trà lạnh. Một loại hương vị chua chát. Làm cho người ta khó có thể nuốt xuống.

Ta bỗng nhiên đứng lên đi ra sảnh.

Ta không muốn thất thố trước mặt nhiều người như vậy.

Không biết sao lại thế này, có lẽ là thời tiết không tốt, cho nên tâm tình cũng âm u giống như thời tiết.

Phía sau có tiếng bước chân vang, ta quay đầu lại.

Tử Hằng nhẹ giọng hỏi: “Sao lại đi ra?”

“Trong phòng quá buồn.”

Hắn không hỏi tiếp nữa, cùng đứng trong đình xem mưa với ta.

“Nhìn ngươi dường như không vui vẻ lắm.”

“Chuyện ngày hôm nay, ai vui vẻ được chứ.”

“Lại nói tiếp, ta nghe nói ngươi đặt tên cho động phủ là Bàn Ti động, quả thật rất chuẩn xác.”

“Vậy sao?” Ta sao chép ra nha, nghĩ ra tên này chính là vị tiên sinh họ Ngô tên Thừa Ân. Hòa thượng béo Đường Tăng dưới ngòi bút của ông trên đường tây du, từng gặp phải một con nhện yêu, rơi lầm vào Bàn Ti động.

Bàn Ti động, vốn chính là cách gọi chung nơi ở của nhện. Ta lười phí tâm tư suy nghĩ. Lấy luôn tên kia ra dùng.

“Vốn định mau chóng cáo từ, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện như vậy.” Ta lắc đầu: “Ôi, trước kia nghe nói một số câu chuyện nữ quỷ nữ yêu đa tình, còn luôn cảm thấy là bịa đặt, bất quá nhìn, cũng không hoàn toàn là nói bừa.”

“Phải, người có câu nói, thà làm uyên ương chẳng làm tiên. Ngay cả tiên cũng chẳng cần làm. Có thể thấy được tình yêu này, là có chỗ tốt của nó.”

“Tốt cái gì chứ, giống như thuốc phiện, không đạo lý, không công bằng. Thậm chí không thể nói lý. Chỉ cần nghiện, có mà đau khổ chờ ở phía sau.”

Hắn hỏi: “Thuốc phiện gì?”

Ta sửng sốt, vừa cười vừa giải thích: “Là thứ tương tự như ngũ thạch tán cho người dùng, lúc ấy ăn làm cho người ta cảm thấy khoan khoái tốt đẹp, phiêu phiêu như tiên. Bất quá đó là thứ đẫn khát, rất có hại đối với cơ thể.” Sau đó ta nói cho hắn biết anh túc cùng với nha phiến đại yên thổ. Tổng kết một câu: “Tóm lại đều là thứ hại người.”

Hắn cười tủm tỉm nói: “Nào có đáng sợ như ngươi nói vậy. Từ xưa đến nay từ ngữ viết cái tốt đẹp của tình cũng không ít, vô tình vô ái, vô bi vô hỉ, đó là tượng đất tượng gỗ, cho dù có thời gian ngàn năm, vạn năm, lại có ý tứ gì?”

Đằng trước đình là một hồ nước nho nhỏ, hoa sen trên mặt hồ bị nước mưa đánh thất linh bát lạc, chỉ còn cái cán trơ trụi ở đó.

Phượng Nghi cũng từ đại sảnh đi ra. Thân áo choàng của hắn kia cho dù là trời mưa dầm xem ra vẫn chói lọi như cũ, sáng rực minh diễm. Tử Hằng hỏi hắn: “Ngươi sao cũng đi ra?”

“Bên trong khó chịu.” Phượng Nghi nói: “Bên nào cũng cho là mình phải giằng co nhau chưa xong, ai cũng cảm thấy mình có lý. Ta không kiên nhẫn với chuyện như thế nhất.”

“Trên đình này phong cảnh tươi đẹp, không bằng uống mấy chén.” Tử Hằng cười đề nghị.

Ta quay đầu liếc mắt nhìn đại sảnh. Ừ, Tam Lục là chủ tràng, Tam Thất tuy rằng không giúp được lắm, nhưng chung quy sẽ không phá. Chúng ta lại cách gần, từ nơi này còn có thể mơ hồ nhìn thấy tình cảnh bên kia đại sảnh, bọn họ còn ngồi ở đằng kia không có gì dị động.

“Được, ta có mang rượu theo.”

Ta móc mấy bình rượu hầu nhi và rượu thử nhi mang tùy thân ra: “Đến. Mặc dù không phải rượu lâu năm giai thuần gì. Các ngươi nếm thử chút phong vị sơn dã đi.”

Còn có một lát trời mới tối, hai vị kia ngươi một chén ta một chén. Nâng cốc uống không ít. Hôi Đại Mao thò đầu ra nhìn chỗ hành lang gấp khúc bên ngoài cái đình, ta ngoắc bảo hắn lại đây: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Gà cảnh tinh đã tỉnh lại, ta cho nàng uống mật trăm cỏ rồi, lúc này rất an tĩnh, cho nên ta bảo Tiểu Lục trước tiên trông nàng, ta lại đây bẩm báo một tiếng với sư phó và Phượng tiền bối.”

“Tình hình nàng hiện tại thế nào?”

Hôi Đại Mao nói: “Tuy rằng không hé răng, bất quá ta coi không bình thường lắm… Ngơ ngác, dường như mất hồn. Đừng nói Tiểu Lục cảm thấy sợ hãi, ta nhìn nàng, cũng cảm thấy trong lòng quái lạ, có chút hoảng.”

“Được rồi, ta đây liền đi qua. Ngươi về trước trông, Tiểu Lục nàng khẳng định sợ hãi trong lòng, không dám tiếp cận gà cảnh tinh.”

“Được.”

Ta xoay người trở về, Tử Hằng và Phượng Nghi hai người cầm tiền đồng ống trúc ở nơi đó đoán số, đoán thua uống một chén.

“Phượng tiền bối, gà cảnh tinh đã tỉnh lại, ngươi có muốn đi xem tình hình hay không?”

“Được.”

Bọn họ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, chỉnh áo đứng lên. Ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, người bên cạnh bàn ở đại sảnh vẫn đang ngồi, Phượng Nghi không kiên nhẫn nói: “Không liên quan, có chúng ta ở đây, tiểu lão nhi ấy tuyệt đối không dám làm càn quá mức, tỷ muội kia của ngươi tuyệt không nguy hiểm.”

“Nha.”

Điều này cũng đúng, ta buông băn khoăn, theo chân bọn họ cùng đi hậu viện.

Thành thật mà nói, tự lực cánh sinh tuy rằng rất tốt, thế nhưng cảm giác có chỗ dựa vào không cần tự mình lo lắng hãi hùng càng tốt hơn. Có Phượng Nghi và Tử Hằng ở trong này, đích xác chuyện gì cũng không phải lo lắng.

Phượng Nghi đi vào hỏi gà cảnh tinh, chúng ta ngồi ngoài phòng, Hôi Đại Mao cợt nhả lôi kéo với Tử Hằng, tính tình Tử Hằng rất tốt, hỏi gì đáp nấy.

Nhìn Hôi Đại Mao đùa giỡn, học bộ dáng Tiểu Lục ban nãy trong lòng run sợ trông gà cảnh tinh, ta vừa lắc đầu, vừa nghĩ. Ai nói khoái hoạt khó tìm, nhìn xem Hôi Đại Mao, chính là một người theo phái sống vô tư. Hắn chưa bao giờ tự tìm phiền não, cũng không ra vẻ thâm trầm. Thích ăn thì ăn, muốn ngủ thì liền ngủ. Trên người hắn có một loại lực sinh mệnh dã tính, bồng bột.

Lực sinh mệnh của của chuột đích xác ngoan cường a, vô luận cảnh ngộ gay go thế nào, chuột đều có thể nhanh chóng thích ứng, sống tốt, còn dốc sức sinh sôi nẩy nở con cháu.

Phượng Nghi cũng không lâu lắm lại đi ra, gà cảnh tinh đi theo phía sau hắn. Hai mắt vô thần, biểu tình mờ mịt, dưới chân trống rỗng.

“Nàng nói cái gì? Tối hôm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Phượng Nghi lắc đầu: “Không nắm được trọng điểm. Nàng và hươu tinh buổi tối ra khỏi quán trà, nàng quên cái gõ nhịp bèn quay lại lấy, đến khi trở về hươu tinh đã gặp độc thủ rồi. Nàng chỉ nhìn thấy một cái bóng đen chạy đi. Ngoài ra cũng nói không được cái gì nữa.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Ta bảo người đưa nàng trở về, có tộc nhân chăm sóc dù sao vẫn tốt hơn. Tử Hằng, chỉ sợ chúng ta phải tới kinh thành một lần. Ta đoán độc thủ giết hươu tinh đào đi tim gan kia, có lẽ còn lưu lại trong kinh thành.”

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, ta lại lập tức nhớ tới tình trạng khi hươu tinh chết thảm, còn có cái mùi gay mũi kia. Yên tĩnh đến quỷ dị… Thình lình đánh cái rùng mình, lắc đầu nói: “Các ngươi muốn đi tự mình đi, ta nhưng tuyệt đối không đi.”

Phượng Nghi nhìn chòng chọc ta một cái lại dời đầu ra chỗ khác: “Vốn cũng không có bảo ngươi cùng đi, mấy năm không gặp lá gan lại nhỏ đi, như thế đã dọa ngươi rồi.”

“Không phải… Gần đây việc lạ nhiều lắm a, bạch cốt thành tinh, ma khí hiện tung, trời lại luôn không tạnh, nghĩ đến trong lòng luôn… không được tự nhiên.”

“Ừ. Không đi thì không đi.” Tử Hằng nói: “Vậy ngươi ở trong trang chờ chúng ta trở về, chính mình không cần chạy loạn loạn. Chờ chuyện bên này xong, ta còn muốn tới Bàn Ti động của ngươi làm khách đấy.”

Hai người bọn họ đã đi, Lý quốc sư và Lý Phù Phong cũng đã đi.

Ta hỏi Tam Thất, sao khinh địch như vậy, Tam Thất nói: “Thư sinh kia một chút chuyện kiếp trước cũng không nhớ, Tam Lục nói, chỉ cần hắn không đi xuất gia làm đạo sĩ là được, dù sao chung quy sẽ làm cho hắn nhớ lại chuyện trước đây.”

Nha… Như vậy tạm thời trì hoãn một chút cũng tốt, song phương đều lui một bước. Việc này thương lượng so với trói người thành thân vẫn tốt hơn.

Trời hoàn toàn tối. Ta búng búng ngón tay, thắp sáng bấc đèn trong chao đèn.

Trong gương đồng trên bàn trang điểm chiếu ra bộ dáng của ta.

Sắc mặt tái nhợt. Hai mắt vô thần, chẳng dính dáng gì đến từ xinh đẹp này, khí chất này. Ta cũng không để ý gì đến bên ngoài, trông bình thường cũng không có gì không tốt. Kiếp trước ta là một con người bình thường, kiếp này là một… con nhện tinh bình thường.

Tam Thất tinh xảo giống người ngọc, Tam Lục có một loại thanh tú đẹp đẽ nghiêm nghị thanh lãnh.

Ngay cả Tiểu Lục đi vào đưa trà trông còn được hơn ta, mắt tròn, lông mi dài, miệng anh đào nhỏ mặt trái xoan.

Ta nói chuyện phiếm với nàng: “Trang chủ các ngươi nếu như gả cho người, các ngươi làm sao bây giờ? Đều có tương lai riêng sao?”

Tiểu Lục nói: “Trang chủ nếu như còn cần chúng ta hầu hạ, chúng ta liền lưu lại, nếu như trang chủ chê chúng ta, chúng ta đây liền tản đi.”

Lại là một người theo phái yên vui tùy duyên, giống như Hôi Đại Mao.

Ta tán dóc với nàng, nàng nói gà cảnh tinh ban nãy: “Ôi, cái ánh mắt kia tử khí trầm trầm, đừng nói nàng vốn là gà, cho dù không phải, ta cũng cảm thấy một cỗ hàn khí thấu qua trên lưng.”

Có lẽ… nàng ta yêu con hươu kia đi?

Ban đêm ta ngủ không yên, mơ mơ hồ hồ, trong đầu các loại tạp niệm liên tục không ngừng. Nửa đêm về sáng bắt đầu nằm mơ. Mơ thấy ngày trước, mơ đến bây giờ.

Có lẽ là ấn tượng của màn bái đường nhìn thấy ban ngày kia quá sâu, ta trong mộng cũng nhìn thấy một mảnh hồng, nơi nơi đều là chữ song hỉ hồng, thế nhưng tân nương không phải Tam Lục, lại biến thành chính ta. Tân lang song song đứng với ta, bái thiên địa.

Đợi đến khi phu thê đối bái, ta thấy bộ dáng của tân lang.

Là Lý thư sinh kia.

Hắn trong mộng không có bị trói, tự động tự phát đi theo nghi thức, biểu tình dường như còn rất vui vẻ.

Ta bái tiếp cùng hắn trong mộng.

Trong lòng mơ hồ nghĩ, đây không thực, đây là giả.

Thế nhưng đến khi bái xong một bái, lúc hắn ngẩng đầu lên.

Gương mặt đó, không còn là Lý thư sinh, mà là… mà là tiểu đạo sĩ!

Lý Kha!

Dung mạo ôn nhu, nụ cười ấm áp, khí chất nho nhã kia… vừa giống tiểu đạo sĩ, lại giống Lý thư sinh!

Đây là có chuyện gì?

Ta mở to mắt muốn thấy rõ ràng khuôn mặt của tân lang này, lại lập tức tỉnh lại.

Trời còn chưa sáng, mưa ngoài cửa sổ vẫn còn rơi mau.

Ta có chút choáng choáng ngồi dậy, xoa xoa mắt nhìn nhìn bốn phía.

A, tỉnh rồi.

Không có hỉ sự gì, không có bái đường gì.

Khụ, giấc mộng vừa rồi kia cũng thật kỳ quái a.