Truyền Kỳ Xứ Mộng

Chương 15: Thử thách chân chính của Tụ hồn tháp (7.2)

Ngày 27 tháng 8 năm 2005.

Hầu Ca lúc này đang tròn mắt ngạc nhiên, “sức mạnh vừa rồi là sao?” Nhưng thấy lão giả lại lao lên, Hầu Ca vội giơ hai tay lên che trước mặt, xoắn suýt, “Tiền bối vừa rồi ta lỡ tay!” Nhưng kỳ lạ là không có tiếng va chạm hay nó bị đánh, mà lại có tiếng trượt trên mặt đất như có vật gì đó bị đẩy ra, Hầu Ca bỏ tay xuống, ngạc nhiên nhìn lão giả đã lại đứng cách nó gần chục mét, vẻ mặt lão đầy tức giận nhìn nó, rồi quát:

“Ranh con, đừng tưởng ta không làm gì được ngươi!”

Rồi hắn lại lao đến, Hầu Ca lại giơ tay lên xin, xong lại thấy lão đứng xa mình một quãng, vẻ mặt càng tức giận hơn trước. Đến lúc này máu mới kịp chảy lên não, Hầu Ca mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hình như nguồn sức mạnh thần bí kia vừa giúp nó đẩy lui lão già này ba lần liên tiếp. Hiểu ra, Hầu Ca mừng rỡ như điên, ít nhất bây giờ có một ít lực hoàn thủ, cũng không hoàn toàn ở thế bị động như vừa nãy. Nghĩ vậy, Hầu Ca nhìn về phía lão già, tuy không cố ý nhưng ánh mắt đầy tia châm chọc:

“Tiền bối, vừa nãy hình như người nói tiếp được người mười chiêu thì có thể qua. Ta tính nãy giờ đã sáu chiêu rồi đi!”

Lão già nghe vậy thì hừ lạnh, “Có chút bản lĩnh mà đã tưởng qua được ta dễ dàng vậy sao?” Nói đoạn, lão nghiêm mặt, nhìn rất tập trung, rồi khí tức của lão như chú nhập vào thanh kiếm. Lão già lại lao lên, Hầu Ca giơ tay lên, như cũ chỉ huy luồng sức mạnh trong người đánh tới kiếm của lão giả.

Nhưng không như ba lần vừa rồi, lão giả không có bị đẩy lui, mà ngược lại, linh hồn của Hầu Ca bị phản trấn, bay ngược về phía sau, toàn thân choáng váng. Cơ thể Hầu Ca ở ngoài tháp cũng đột nhiên phun ra một búng máu, khiến ông nội Hầu Ca và Lục Hồng đứng gần đó cả kinh, vội vã chạy đến xem tình hình.

Lại nói Hầu Ca lúc này hoảng loạn không thôi, vừa mới tưởng có lực hoàn thủ, bây giờ sự thật bày ra trước mắt vẫn thật đau lòng, chả lẽ thật sự thất bại ở đây sao? Mà quan trọng hơn, không hiểu sao lão già này nhìn nó như có thù giết cha, không có vẻ gì sẽ nương tay.

Hôm nay mà xui xẻo, chết ở đây thật thì chả phải nó chưa dậy thì đã ra đi sao? Lão giả đúng như Hầu Ca dự đoán không vì đẩy lui nó mà dừng tay lại tiếp tục lao đến. Hầu Ca vẫn giơ tay lên cố đỡ, nhưng đúng như dự đoán, kiếm của lão già không bị đẩy lùi mà vẫn cắt thẳng đến người nó. Một lần nữa Hầu Ca lâm vào tuyệt vọng, đành nhắm mắt, xuôi tay.

Nhưng thời điểm mà đáng nhẽ ra thanh kiếm chạm vào và cắt da thịt Hầu Ca, thì một tiếng “keng” thuần túy vang lên. Lão giả một lần nữa bị chấn lui, trượt dài trên mặt đất. Lúc Hầu Ca mở mắt thì phát hiện trên người mình đang mặc một kiện áo giáp màu vàng cam như được tạo ra bằng lửa, mà không đúng, hình như đây là linh khí hệ hỏa mà ông nội nó nhắc tới.

Lão giả ở phía đối diện cũng ngạc nhiên không kém, tuy vẫn còn tức giận, nhưng lão giả thật sự đang nhìn Hầu Ca đầy nghi hoặc. Theo như lão biết, đấu khí hóa giáp không phải là một trong những thuật Hỏa Hồn Hầu biết. Tuy yêu hầu này đã tu lên đến cảnh giới cao nhưng vẫn chỉ là ma thú, đấu khí hóa giáp này vẫn là thuật của nhân loại.

Nhưng thuật này cảnh giới tu vi phải khá cao mới có thể sử dụng, mà ranh con trước mặt thì xác nhận là chưa tu luyện. “Mà khoan đã! Tại sao khí tức này lại không hề có chút yêu khí hay tà ác nào?! Hơn nữa lại thêm vài phần... nghĩa hiệp?” Lão giả chợt nhận ra có điều khác lạ. Ánh mắt chăm chú nhìn Hầu Ca, rồi tự lẩm bẩm “Hình như đúng là khí tức của ‘hắn’... Nhưng tại sao lại chịu chung một chỗ với Hỏa Hồn Hầu? Chả phải hai kẻ này thủy hỏa bất dung sao?”

Hầu Ca vẫn cảnh giác nhìn lão già trước mặt. Tuy nó thấy lạ là lão già này không điên cuồng tấn công nó như lúc nãy, mà lại yên lặng như đang suy nghĩ cái gì, nhưng vẫn không dám buông lỏng. Vẫn cứ cẩn cẩn thận thận nhìn lão. Đột nhiên, có vẻ như nghĩ xong, lão giả hướng ánh mắt đến Hầu Ca, đoạn nói:

“Ranh con, bây giờ ta hỏi ngươi một câu, nếu ngươi trả lời hợp ý ta, thì ta cho ngươi qua, nếu ngươi trả lời sai, thì dù có phải liều mạng, ta cũng lưu ngươi lại. Thế nào?”

Hầu Ca ngạc nhiên vì yêu cầu của lão, nhưng nghĩ lại thì nó cũng đâu có lựa chọn nào? “Xin tiền bối hỏi!” Hầu Ca còn đang chờ một câu liên quan đến đạo lý, đạo đức hay sức mạnh gì gì đó, hay thậm chí mấy câu thử thách tâm trong sạch hay thiện lương, thì câu hỏi của hắn khiến Hầu Ca thật dở khóc dở cười:

“Nghe đến cái tên Tôn Ngộ Không, ngươi có cảm nhận gì?”

What? Hỏi cái quái gì vậy? Câu này là câu hỏi quyết định có qua thử thách tầng này hay không sao? Thể loại gì vậy? Đầu óc lão già này bị nước vào à? Tôn Ngộ Không thì liên quan quái gì đến việc là người tốt hay không hay có xứng đáng qua tầng hay không? Cơ mà thôi, dẹp! Hắn đã thích hỏi “trúng tủ”, thì mình đáp cho hắn lắc mắt luôn đi. Hỏi ai không hỏi, lại đi hỏi thiếu gia ta về Đấu Chiến Thắng Phật – Tề Thiên Đại Thánh, Thủy Liêm Động – Hoa Quả Sơn, Mỹ Hầu Vương, Tôn Hành Giả, Ngộ Không, vậy thì ta cho ngươi sáng mắt. Nghĩ vậy, Hầu Ca liền đáp:

“Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không là thần tượng của ta! Ách, quên, nghĩa là ta rất hâm mộ ông ý... Á, quên, hâm mộ hình như cũng là từ hiện đại... nghĩa là ta rất tôn kính và ái mộ Đại Thánh ấy.” Rồi Hầu Ca bô bô một tràng về sự kính ngưỡng với Tôn Ngộ Không như một fan cuồng K-Pop nói về thần tượng của mình, kể ra một loạt các chiến tích của Ngộ Không, rồi cảm nhận khi mình xem những tập phim đó, bình luận như súng máy đến cả giờ đồng hồ không cần nghỉ.

Lão già phía trước thấy Hầu Ca bô bô ra một tràng những từ khó hiểu thì hơi hối hận vì đã hỏi câu này. Nhưng lão cũng xác định thằng ranh trước mặt không có vẻ như đang nói dối, mà thật sự có một sự cuồng tín đối với con khỉ kia. Theo như lão biết, Hỏa Hồn Hầu hận cay hận đắng toàn bộ các Hầu Vương trong Hội đồng Hầu Vương Xứ Mộng, vậy nên nếu Hỏa Hồn Hầu thật sự kiểm soát đứa trẻ này thì có đánh chết nó cũng không giả vờ yêu thích con khỉ đó tới vậy được. Như vậy thì chỉ còn khả năng kia.

Lão giả như chợt hiểu ra điều gì, nhìn Hầu Ca đầy ý vị. Quả đúng là nếu nghĩ lại thì nếu là “hắn” thì thật sự có thể làm ra cái sự tình điên rồ đó. Mà cũng chỉ có “hắn” mới đủ độ điên để làm ra cái sự tình này. Thấy Hầu Ca vẫn còn thao thao bất tuyệt về kiếp nạn thứ n của thầy trò Đường Tăng trên đường đi lấy kinh, lão giả thở dài, rồi quát:

“Được rồi, được rồi! Ngươi có thể ngừng nói! Ta tin ngươi! Ngươi có thể qua lên tầng chín!” Nói đoạn, lão giả tan ra như mây khói y hệt lúc lão xuất hiện, cứ như thể lão không thể chịu thêm một giây nghe Hầu Ca tuyên truyền về sự tuyệt vời của Tề Thiên Đại thánh vậy.

Hành động này khiến Hầu Ca vô cùng bực mình. “Chính ngươi bảo ta nói, chí ít cũng phải ở yên nghe ta kể xong 81 kiếp nạn rồi mới đi chứ? Có biết phép lịch sự tối thiểu là gì không? Ta đã vì vội lên tầng mà phải cắt ngắn đoạn phân tích 72 phép thần thông của Đại Thánh rồi mà!” Nhưng nghĩ đến đây Hầu Ca cũng chợt nhớ ra chuyện chính, vội vã quẳng suy nghĩ về lão già kỳ quặc kia sang một bên rồi phóng vội đến phương vị cầu thang lên tầng...

Muốn biết liệu Hầu Ca có thuận lợi hấp thu sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu hay không, cũng như nghi thức hạ đài – vượt tháp diễn ra như thế nào, xin chờ chương sau sẽ rõ.