Truyền Kỳ Xứ Mộng

Chương 42: Tiến vào Tổ Đỉnh (21.1)

“Chúng tiên lũ lượt vào Tổ Đỉnh

Can thiệp bất bình, đụng người quen”

Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Đầu tháng 11/2005, bốn người Tôn Ngộ Không, Dương Tiễn, Âu Cơ, và Lạc Long Quân đều góp phần tạm đuổi lui phe Ma Thần. Đúng lúc cánh cửa Tổ Đỉnh kẽo kẹt mở ra. Còn cuối tháng 12 cùng năm, sau khi chia chiến lợi phẩm xong xuôi, trên đường ra ngoài, Hầu Ca nhặt được một miếng ngọc bội màu nâu vàng. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.

Đầu tháng 11 năm 2005.

Cánh cửa lớn vào Tổ Đỉnh kẽo kẹt từ từ mở ra. Không khí trong thung lũng Tổ Đỉnh vốn đang náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường. Chúng tiên trong Tiên Nhân Tam Cảnh đều đang nóng lòng chờ Tổ Đỉnh hoàn toàn mở, chuẩn bị tiến vào tìm bảo vật cũng như cơ duyên.

Ba người Nguyễn Lão, Lão Quân cùng Trương Chân Nhân đồng dạng hồi hộp, lo lắng nhìn về phía Tổ Đỉnh. Tuy Lạc Long Quân, Âu Cơ cùng Ngộ Không, Dương Tiễn xuất thủ đều đã giúp họ không nhỏ. Nhưng thanh thế đó chỉ sợ sẽ ép ba kẻ kia gọi thêm viện binh đến. Tuy rằng kể cả như vậy họ cũng sẽ không sợ hãi, nhưng “bớt đi một việc hơn là thêm vào một việc”. Trên đời chả ai nguyện ý kiếm thêm khó khăn cho bản thân giải quyết.

“Hai người các ngươi bám sát theo ta!” Thái Thượng Lão Quân nhỏ giọng nhắc nhở hai người Nguyễn Lão. Trương Chân Nhân cùng Nguyễn Lão gật đầu nghiêm túc, rồi cả ba lão giả cùng chuyển ánh nhìn về cánh cửa lớn vẫn đang từ từ mở ra. Nếu Hầu Ca ở đây lúc này, hẳn là nó sẽ bình luận về tốc độ mở ra “siêu chậm chạp” của hai cánh cửa này. Nhưng nó không ở đây, nên toàn bộ Tiên Nhân Tam cảnh tất cả đều chỉ như biết nín thở từ từ chờ đợi hai cánh cửa này mở ra hoàn toàn.

“Rầm!!!” Hai cánh cửa cuối cùng mở rộng, kéo theo một tiếng động long trời khi chúng mở hoàn toàn. Chả biết ai là người khởi xướng, nhưng rất nhanh toàn bộ đoàn người trong thung lũng đều lũ lượt lao về phía Tổ Đỉnh. Phần lớn người nơi đây đều tránh nhau. Nếu không phải có thâm thù đại hận gì, hoặc là cấp bậc quá thấp, chủ yếu chỉ định tìm kiếm cơ duyên qua tranh đấu ở ngoại vi, thì những kẻ đến đây đều không muốn tranh chấp với kẻ khác trước khi thứ tốt đến tay. Ba người nhóm Thái Thượng Lão Quân cũng nhanh chóng vọt vào trong Tổ Đỉnh. Với Lão Quân dẫn đầu, Trương Chân Nhân đi giữa, Nguyễn Lão bọc hậu.

Thái Thượng Lão Quân ở đây tu vi có thể tính là một trong những kẻ cao nhất. Ngoại trừ Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Linh Bảo Đạo Quân, khó tìm được ai có tu vi cùng thần thức có thể sánh cùng với ông. Thêm nữa, ông là Đại đệ tử của Hồng Quân Đạo Tổ, ít nhiều có hiểu biết về sư phụ mình. Vậy nên, ông đi đầu là hợp lý nhất, thuận tiện tránh các loại bẫy rập. Trương Chân Nhân vì tu vi tính ra thấp nhất trong ba người nên đi giữa. Tuy vậy, thực ra còn một lý do là Trương Chân Nhân có sở trường là Thái Cực Quyền, có tác dụng vô cùng lớn trong mượn lực, trả lực, hoàn hảo có thể trợ giúp hai người còn lại trong trường hợp xảy ra sự vụ gì, cũng như phòng ngừa đánh lén các loại. Nguyễn Lão đi sau cùng vì tuy ông tu vi không tính là cao, nhưng cái danh xưng Thủ hộ giả không phải là hư danh.

Thực ra cái danh này để chỉ một chức nghiệp sớm đã không còn tồn tại ở Xứ Mộng. Thủ hộ giả vốn là một nhóm người với thiên chức bảo vệ an ninh nơi Xứ Mộng, có thể hiểu như cảnh sát đặc biệt của Xứ Mộng. Nhưng trong một kiếp nạn khá lâu trước đây, các Thủ hộ giả đã gần như hoàn toàn hy sinh, số còn lại quy ẩn sơn lâm, Nguyễn Lão chính là một ví dụ.

Với chức vụ chuyên trị an, bảo hộ Xứ Mộng khỏi đủ các loại tấn công, nếu không có các chiêu bài bảo mệnh cũng như phòng hộ, chắc chắn đã sớm ngã xuống. Mà Nguyễn Lão không những sống tốt mà còn đã tu đến Đạo Thánh, gặp qua gần như toàn bộ các nhân vật đứng đầu Xứ Mộng, chắc chắn không tầm thường. Ít nhất, với Nguyễn Lão bọc hậu, ba người có thể khá yên tâm. Trừ phi gặp phải cao thủ, còn nếu không, coi như đội hình của họ vô cùng an toàn.

Tổ Đỉnh này nhìn bên ngoài thì không quá to lớn, nhưng nó là một kiểu không gian túi, bên trong rộng lớn hơn vẻ bề ngoài. Tổ Đỉnh này tính ra thì là một pháp bảo cao cấp, đã có chút linh trí. Ngoại trừ các bẫy rập cùng thử thách do Hồng Quân Đạo Tổ thiết kế, một số bẫy rập là do chính Tổ Đỉnh tự sắp đặt cũng như kích hoạt khi có người tới gần. Các hành lang của Tổ Đỉnh uốn éo, lòng vòng, xoáy tròn như vòng ốc, dần dần dẫn vào sâu bên trong không gian Tổ Đỉnh. Mà càng tiến vào sâu thì tài phú càng tốt cũng như thử thách càng khó khăn. Ba người nhóm Lão Quân rẽ trái, quẹo phải một hồi, men theo các hành lang, tránh né các loại bẫy rập, gần như là một đường thẳng tiến xuyên qua vòng ngoài, tiến sâu vào trong Tổ Đỉnh. Mãi đến khi tới một gian phòng rộng ba người mới dừng bước.

***

Cuối tháng 12 năm 2005.

Sau khi ra khỏi bảo động, Hầu Ca nhanh chóng gọi Đại bàng, tiếp tục cuộc hành trình tới giải giao hữu. Trên đường hoàn toàn không có sự tình bất ngờ nào khác nên nó rất nhanh đã tìm được vị trí đấu giải theo như bản đồ ông nội nó giao cho.

Nơi đây là một đồng bằng lớn mênh mông. Đài thi đấu được xây dựng vô cùng to lớn, hoành tráng, với vô cùng nhiều người tấp nập ra vào. Trước các cửa vào đài thi đấu, có vài tên to con đứng soát vé. Các loại sập tiệm hàng phục vụ cho các nhu cầu thi đấu hay giải trí của người đến xem thi đấu được dựng nên quanh đài đấu. Từ đồ ăn thức uống, các loại đan, dược, dịch chữa thương, tăng lực, đến các hệ thống cá cược, các loại trò chơi giải trí khác. Nói chung nơi này thực vô cùng náo nhiệt.

Hầu Ca là loại ham vui, đến một nơi như thế này khác gì trẻ con được thả vào cửa hàng kẹo? Vậy nên cái ý định đi tìm Lục Hồng rồi ngủ để linh hồn trở về Địa Cầu trực tiếp bị nó quẳng ra sau não. Đằng nào hôm đó cũng là Chủ Nhật, nó dậy muộn một chút cũng chẳng sao. Hầu Ca chạy nhảy, ngó trước ngó sau, dòm từng hàng quán, sập tiệm. Đi lại một hồi giữa biển người, nó rốt cuộc nhìn thấy một đám túm năm tụm bảy vào ở một góc. Tò mò, Hầu Ca vội tiến lại gần xem.

Chỗ này một tên nhóc tầm Đạo Nhân Lục Tinh đang ngã dưới đất, thoạt nhìn thụ thương cũng không nhẹ. Khóe miệng tên này vẫn còn vết máu. Đứng phía đối diện là một đám người, chừng Đạo Nhân từ Lục đến Cửu Tinh, cùng vài tên Đạo Sư Nhất đến Tam Tinh, tên cầm đầu là một tên Đạo Sư Lục Tinh. Nhìn đám người này mà trong đầu Hầu Ca chỉ xuất hiện một câu: “giết gà bằng dao mổ trâu”.

“Một đám người như thế này mà bắt nạt một tên Đạo Nhân Lục Tinh? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” Hầu Ca nghĩ thầm. Nhưng nó cũng không có nghĩ ngợi nhiều. Chỉ dựa vào bản chất hướng thiện của Hầu Ca không thôi cũng đủ hiểu nó nhất định sẽ ra tay can thiệp. Mà một đám ô hợp thôi, cao nhất còn chưa đạt đến Thất Tinh như hai tên Vô Cương cùng Trương Vô Thường mà Hầu Ca vừa đập cho một trận không lâu trước. Thế nên, chỉ hai hơi thở thời gian, Hầu Ca đã xuất hiện đứng chắn giữa tên Đạo Nhân Lục Tinh ngã dưới đất và đám người này.

Tên cầm đầu đám người này nhìn thấy Hầu Ca thì thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh thì khôi phục, đoạn nói:

“Nhóc con, khôn hồn thì tránh qua một bên, đừng cản trở việc của Cực Lạc Cốc của chúng ta!”

Dứt lời, một cỗ khí thế bộc phát ra, lao đến Hầu Ca. Hầu Ca không chút nao núng, khí tức của nó cũng nhanh chóng quét ra, lấy cứng đối cứng. Thế nhưng, rất nhanh thì nó cảm giác không đúng. Cỗ khí thế của tên này, nếu đem so với Vô Cương cùng Trương Vô Thường thì phải mạnh hơn nhiều lắm. Hơn nữa, trong cỗ khí thế này, Hầu Ca càm thấy sát ý, chiến ý, cùng một loại khí tức không rõ là gì khác rất nồng đậm. Lập tức, Hầu Ca hiểu, tên bề ngoài chỉ là Đạo Sư Lục Tinh này là đối thủ mạnh nhất nó từng gặp kể từ khi đặt chân tới Xứ Mộng.

Tên Đạo Sư Lục Tinh kia đồng dạng cũng cảm nhận được Hầu Ca cường hãn hơn tu vi bề ngoài. Tuy hắn vẫn đang chiếm thượng phong, nhưng hắn là người cẩn thận, chưa điều tra rõ, hắn không muốn gây hấn với một tên không có vẻ gì là tầm thường như Hầu Ca. Hắn nhanh chóng thu liễm khí tức, đổi thái độ, ôm quyền hướng Hầu Ca nói:

“Vị bằng hữu này, mỗi người chúng ta lùi một bước, thế nào? Nếu hôm nay đánh nhau, ngươi hẳn chịu thua thiệt. Vậy nên nếu như ngươi rời đi, chúng ta coi như bỏ qua.”

Hầu Ca cau mày. Tuy nó biết tên này nói không sai, nó hiện tại chưa hoàn toàn khôi phục đỉnh phong. Mà thậm chí, có hoàn toàn khôi phục, cũng không nắm chắc mấy phần có thể thắng tên này. Nhưng lời lẽ tên này rõ ràng là nói láo. Cái gì mà “mỗi người lùi một bước”? Rõ ràng là tên khốn nạn này đang uy hiếp nó một cách trắng trợn. Tuy nó là người ưa hòa bình, cũng như không quan tâm thiên hạ nghĩ gì, nói gì về nó, nhưng nó cũng vô cùng cứng đầu. Vừa rồi nó đã đứng ra vì bảo vệ tên Đạo Nhân kia. Nếu chỉ vì bị uy hiếp mà bỏ cuộc, mặc dù nó cũng chả ngại hay sợ bị người đời chê cười đâu, mà đám đứng xem nãy giờ này cũng làm gì có mặt mũi mà đánh giá nó? Nhưng chung quy, bản thân nó sẽ không chịu được. Làm người phải có quy tắc. Mà một trong những quy tắc của Hầu Ca là những gì đã quyết làm thì khó đến mấy cũng phải làm đến cùng.

Hầu Ca chưa kịp mở miệng thì tên Đạo Nhân Lục Tinh ở sau lưng nó đã gọi:

“Vị đại ca này, em cảm ơn anh đã đứng ra. Nhưng hay là thôi đi, anh cứ dời đi thì hơn. Chỉ là nhờ anh chuyển vật này đến tay chị Mỹ Miêu của Lạc Hồng Đạo Quán. Có nó, nhất định chị ấy sẽ hoàn toàn khôi phục thương thế, có thể tham gia được vòng đấu kế tiếp.”

Hầu Ca nghe nửa câu đầu còn đang định mở miệng an ủi cùng từ chối, nghe đến nửa câu sau thì đứng hình. Lạc Hồng Đạo Quán chính là Đạo Quán của ông nội nó. Cái danh xưng này cũng là ông nội nó đã chọn vì lòng tự tôn dân tộc cũng như đạo lý “uống nước nhớ nguồn”. Mọi con dân Việt Nam đều hiểu hai từ “Lạc Hồng” có ý nghĩa gì. “Lạc” trong “Âu Lạc”, trong “Lạc Long Quân”, “Hồng” trong “Hồng Bàng”, chỉ vua hùng. Hầu Ca không đi rêu rao khắp nơi mình là người của Lạc Hồng Đạo Quán, nhưng không có nghĩa là nó không biết tên của Đạo Quán của mình. Nghe tên nhóc này nói đến Mỹ Miêu, lại còn cái gì mà chữa thương, khôi phục, Hầu Ca lại càng quyết tâm không thể bỏ mặc nhóc con này.

Nói đùa, từ khi nhóc con này còn là người xa lạ, Hầu Ca đã không có ý bỏ mặc. Bây giờ, Hầu Ca biết nó có liên quan đến Đạo Quán của mình, lại còn liều sống chết muốn giúp đỡ bạn bè mình, nó bỏ mặc thì thật không bằng cầm thú. Nghĩ đoạn, Hầu Ca trực tiếp làm như không thấy mấy tên Cực Lạc Cốc bên kia, quay lại đi tới chỗ tên nhóc con. Nó ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu tên nhóc, rồi mở miệng hỏi:

“Bé ngoan, nói cho anh biết, là ai đã đánh cho chị Mỹ Miêu bị thương?”