Truyền Kỳ Xứ Mộng

Chương 55: Kế của Ngộ Không (27.1)

“Nghị sự, Ngộ Không đưa diệu kế

Ra chơi, Hầu tử tiến công thành”

Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi tháng 11/2005, mấy người Nguyễn Lão bàn bạc phương hướng giải độc cho Nguyễn Lão và kỳ vọng vào bọn trẻ. Còn đầu tháng 1/2006, Nguyễn Lão giải thích các sự tình Xứ Mộng cho đám trẻ hiểu rõ hơn. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.

Tháng 11 năm 2005.

Hai con hạc sải cánh bay trên bầu trời thung lũng Tổ Đỉnh. Trên lưng con hạc thứ nhất, Thái Thượng Lão Quân đang ngồi. Trên lưng con hạc thứ hai, Trương Chân Nhân đang đỡ Nguyễn Lão. Bay bên cạnh hai con hạc này không chậm hơn một chút nào là Tôn Ngộ Không.

Bốn người bọn họ sau khi tạm thời áp chế độc trong người Nguyễn Lão đang nhanh chóng dời khỏi Tổ Đỉnh, nhằm hướng Lạc Hồng Đạo Quán mà bay tới. Vốn dĩ Ngộ Không không định đi cùng, thế nhưng từ khi thấy Nguyễn Lão bị trúng độc, hắn quyết định “đã giúp thì giúp cho chót”, hộ tống ba lão giả về đến nơi an toàn, phòng ngừa phe Ma Thần tập kích thêm trên đường.

Thế nhưng trên đường đi tuyệt nhiên không có phục kích nào của bè lũ Ma Thần. Khoan nói quân chủ lực của bọn chúng đã bị tổn thất nặng nề trong chuyến đi này, kể cả có không bị tổn thất nặng nề vậy, chúng cũng khó lòng kiếm được thêm ngay người khác để trợ giúp thêm. Vốn bọn chúng nghĩ ba tên anh em Ma Thần kia là đã đủ, thế nên toàn bộ lực lượng còn lại của Ma Thần vốn đang tập trung làm một nhiệm vụ khác ở xa. Hai tên đến trợ giúp được kia cũng là may mắn lắm mới kiếm ra được, thì lại đã bị Ngộ Không đánh cho một chết, một bị thương phải bỏ chạy.

Một đường về Đạo Quán, bốn người đều không ai nói một lời nào. Nguyễn Lão thì có vẻ do mết quá đã thiếp đi, Trương Chân Nhân chủ yếu lo chiếu cố cho Nguyễn Lão. Ngộ Không thì chỉ tập trung nhìn trước ngó sau, đảm bảo an toàn. Còn Thái Thượng Lão Quân thì mi mày cau rất dữ, có vẻ như chìm sâu trong suy nghĩ, không rõ là đang nghĩ chuyện gì.

Gần nửa ngày sau, núi Lạc Hồng cùng Đạo Quán lấp ló trong núi đã hiện ra ở trước mắt bốn người. Núi này ở Xứ Mộng tên gọi Lạc Hồng chả qua là vì Lạc Hồng Đạo Quán của Nguyễn Lão ở đây, còn ở tại Địa Cầu thì vị trí này tương ứng với núi Trầm tại huyện Chương Mỹ, Hà Nội. Điểm khác là tại Xứ Mộng, núi Lạc Hồng cao hơn khá nhiều so với núi Trầm tại Địa Cầu.

Đến Đạo Quán, bốn người lại tiếp tục thẳng tiến vào phòng nghị sự. Trước khi vào phòng, Ngộ Không còn lớn tiếng gọi vọng ra, âm vang thẳng vào Tụ Hồn Tháp sau núi:

“Lão già trong tháp kia, chuyện này lão đến cùng bàn bạc cũng hay đó!”

Giọng Ngộ Không sang sảng, lại còn cố tình dồn nội lực vào truyền âm, thế nên lúc đó trước núi sau núi đều nghe rõ, đến cả bọn trẻ đang luyện tập cùng Lục Hồng ở sau núi cũng nghe rõ mồn một. Cả lũ ngơ ngác nhìn xung quanh.

Kể từ hôm Nguyễn Lão cùng mấy người Thái Thượng Lão Quân lên đường đi Tổ Đỉnh hội đến lúc này cũng đã được gần một tuần. Trong mấy ngày này, Lục Hồng y theo lời Nguyễn Lão, gần như là cho bọn trẻ nghỉ ngơi, dưỡng sức, chủ yếu chỉ làm vài nhiệm vụ nhẹ nhàng, giúp người già, trẻ nhỏ ở các thôn làng lân cận, hay tu luyện, tập võ sau núi. Hôm nay, vừa hay cả lũ đang tập luyện thì nghe tiếng Đại Thánh vang vọng khắp núi, mà hình như lại đang gọi vị kia trong Tụ Hồn Tháp, Lục Hồng trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an.

Không lâu trước, hắn mơ hồ cảm nhận được khí tức của sư phụ cùng ba vị kia trở về, còn đang vui vẻ chuẩn bị gọi đám trẻ vào thăm hỏi sự tình thì chợt nghe thấy câu này. Theo hiểu biết của hắn, trừ phi có việc gì quan trọng thì các vị này mới cần phải tụ tập lại họp bàn. Dù gì mỗi người họ đều như thần thánh một vùng, nếu không phải chuyện gì lớn, đâu có dễ dàng tụ họp lại?

Thực ra, đúng là thỉnh thoảng các vị ấy có tụ tập lại đánh bài, chơi mạt chược đấy, nhưng việc này thường diễn ra có kế hoạch, mà cũng không diễn ra vào cái giờ này. Càng nghĩ, Lục Hồng lại càng thấy không ổn, mặt mày càng cau có lại. Mà hiển nhiên, chuyển biến này không qua mắt được Hầu Ca, kẻ suốt ngày thích ngồi quan sát người khác.

“Lục Hồng sư huynh!” Hầu Ca tiến qua, nói: “Có chuyện gì sao?”

Chưa đợi Lục Hồng trả lời, Hầu Ca đã lại cau mày, hỏi tiếp:

“Tiếng nói vừa rồi nghe quen quen, là của ai vậy?”

Hiển nhiên là Hầu Ca chưa có gặp hay nói chuyện qua với Tôn Ngộ Không, thế nên làm sao biết giọng Ngộ Không được. Thế nhưng dù gì kiếp này nó cũng là fan cuồng của Ngộ Không. Dù rằng phim truyền hình không phải là Ngộ Không thật, nhưng nhờ nguyên tác của Ngô Thừa Ân, cũng khắc họa được vài phần về cách ăn nói của Ngộ Không. Lại thêm các kiếp trước của Hầu Ca có quen biết với Ngộ Không. Thế nên, dù Hầu Ca không thể nào biết đó là Tôn Ngộ Không, cũng lơ mơ cảm thấy quen thuộc.

“À không có gì đâu” Lục Hồng đáp, lòng hắn đang rối như tơ vò. “Các em tiếp tục tự tập luyện đi, anh đi có chút việc. Mỹ Miêu, em quản lý các bạn giúp anh!”

Nói rồi hắn mau chóng chạy về phía Đạo Quán. Hầu Ca nhìn theo bóng lưng Lục Hồng, cau mày nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định lén theo sau. Nếu là lúc bình thường, thì có thêm vài tên Hầu Ca nữa đi theo Lục Hồng cũng dễ dàng nhận ra, thế nhưng lòng hắn đang lo lắng, không hề để ý, thế nên Hầu Ca đi theo một hồi lâu mà Lục Hồng vẫn không hề phát giác. Lòng vòng một hồi, hai người này một trước một sau đã đến gần phòng nghị sự của Đạo Quán. Vừa lúc đó thì trong phòng Nghị sự vọng ra tiếng vỗ bôm bốp cùng một tiếng cười ha hả:

“Hay, hay lắm! Cứ theo kế này của con khỉ nhà ngươi đi!”

Lục Hồng thì tiến tiếp đến phòng Nghị sự chuẩn bị gõ cửa. Mà Hầu Ca thì đang thập thò ờ góc tường gần đó ngó ra thì bỗng cảm thấy nhói đau ở bên tai phải, rồi tai phải của nó bị kéo xếch lên:

“Đang tập luyện cậu chạy đến đây thập thập thò thò làm gì thế hả?” Giọng con Mỹ Miêu vang lên bên tai Hầu Ca.

Thì ra khi Mỹ Miêu thấy Hầu Ca bỏ đi, nó vội vã giao Khuyến Nhi quản Thiên Thử với Lê Vị, rồi cũng vội vã theo sau Hầu Ca. Thế nhưng phần vì tu vi Mỹ Miêu cao hơn Hầu Ca, phần vì Hầu Ca mải chú ý Lục Hồng, nên cũng không có phát hiện ra Mỹ Miêu đang theo sát.

“Ấy, đau, đau! Bỏ tay ra rồi nói!” Thằng Hầu Ca đang đau điếng vội đưa tay lên gỡ tay con Mỹ Miêu ra, “Mà suỵt! Be bé cái mồm thôi, kẻo bị phát hiện bây giờ!”

Hầu Ca vừa dứt lời thì giọng của Nguyễn Lão từ phòng Nghị sự cũng vang ra, thế nhưng giọng ông mang theo một nét yếu đuối, mỏi mệt khác với bình thường:

“Lục Hồng, Hầu Ca, Mỹ Miêu, nếu đã đến rồi thì cùng vào đi. Phần tiếp theo cũng có liên quan đến các cháu!”

Lục Hồng nghe vậy mới giật mình quay lại, nhìn thấy Mỹ Miêu và Hầu Ca mặt đỏ, xấu hổ đang từ sau góc tường đi ra, tiến tới cửa phòng Nghị sự. Hầu Ca thì tay phải đang đưa lên gãi đầu, trên mặt cười nhăn nhở, còn Mỹ Miêu thì hơi cúi gằm mặt xuống. Lục Hồng thấy vậy thì cũng không nói gì, chỉ gật đầu với hai đứa rồi đẩy cửa phòng Nghị sự ra, chờ hai đứa đi qua rồi hắn mới tự mình đi qua, đồng thời đóng cửa lại sau lưng hắn.

Vừa bước vào phòng ba người bọn họ đã thấy Nguyễn Lão ngồi tựa vào ghế chủ vị, dáng vẻ tiều tụy, xanh xao. Xung quanh ông, vây quanh một cái bàn tròn là bốn người khác. Thái Thượng Lão Quân cùng Trương Chân Nhân thì Hầu Ca và Mỹ Miêu đã gặp qua. Còn một lão giả béo, dáng vẻ thư sinh, thân áo trắng, tay cầm hồ lô rượu, râu ria gọn gàng, cùng một kẻ dáng vẻ cân đối, người đầy lông lá, mặt mày dữ tợn, thân mặc cà sa. Hầu Ca thấy ông nội tiều tụy, nên cũng không chú ý quan sát người khác mà trực tiếp chạy đến bên ông:

“Ông! Ông làm sao vậy ạ?” Giọng Hầu Ca đầy lo lắng, đã hơi lạc đi.

Không hiểu sao, nhìn thấy dáng vẻ Nguyễn Lão, Hầu Ca bỗng nhớ lại dáng vẻ của ông không lâu trước khi ông mất ở Địa Cầu. Hồi đó, nó mới lớp ba, ông nội nó có lẽ là người nó thân thiết nhất, còn hơn cả bố mẹ hay bạn bè ở lớp. Mà cũng phải thôi, hồi đó Hầu Ca gần như cũng không có bạn bè gì ở lớp. Quả thật, năm đó, ông nội nó mất đi là một sự việc đau buồn kinh khủng đối với Hầu Ca, như thể có người đánh toàn bộ hơi thở ra khỏi phổi của nó, khiến nó không còn thở nổi, đau đến choáng váng đầu óc, tối tăm mặt mũi. Phải một thời gian sau, nó mới bình thường lại được. Tất nhiên, đó là nội tâm nó dậy sóng thôi, còn bề ngoài thì nó cũng chẳng khác thường là mấy, chỉ trầm lặng hơn mà thôi.

Thế nhưng, sau rồi nó gặp lại ông ở tại Xứ Mộng. Lý do chính mà Hầu Ca chuyên tâm tu luyện trước nay không ai biết, nhưng bản thân nó hiểu có lẽ chủ yếu chỉ vì muốn được dành thêm thời gian ở bên ông nội nó. Vậy mà, lúc này nhìn thấy dáng vẻ của ông nội, trong lòng Hầu Ca dấy lên một nỗi sợ hãi vô hình. Nó sợ nó sẽ lại mất ông nó một lần nữa, nó sợ không biết nó sẽ trở thành cái dạng gì nếu nó phải nếm trải nỗi đau ấy lần thứ hai.

Ông nội Hầu Ca nhìn Hầu Ca, không nói gì mà chỉ vỗ vỗ vai nó trấn an. Thay vào đó, Trương Chân Nhân mở miệng đáp lời Hầu Ca:

“Nguyễn Lão bị trúng độc. Chúng ta đang tìm nguyên liệu bào chế thuốc giải...”

Chưa đợi Trương Chân Nhân nói hết lời, Hầu Ca đã quay ngoắt qua, túm lấy hai tay ông:

“Chân Nhân! Xin ông giúp ông nội cháu!”

Lão già béo ở một bên nhìn thấy điệu bộ này của Hầu Ca thì cười tủm tỉm, mặt đầy vẻ chú ý nhìn Hầu Ca một cách thú vị, đoạn nói:

“Nhóc con, ngươi cứ nghe nói hết câu đã nào! Ngươi khẩn trương vậy cũng đâu có thay đổi đường gì ngay tức khắc?”

Nghe câu này, Hầu Ca mới quay qua, nhìn lão giả này. Quả thật, lúc trước vào phòng vì mải lo Nguyễn Lão, Hầu Ca không có quan sát kỹ lão giả này, Bây giờ nhìn lại, chả hiểu sao thấy lão có nét gì đó quen quen. Hầu Ca ấp úng:

“Ông... ông là?”

“Ồ, không nhận ra ta sao?” Lão giả lại cười, đoạn đưa hồ lô rượu lên uống một ngụm, rồi chỉ vào vết sẹo hình ngọn lửa cháy ở giữa trán.

Nhìn thấy vết sẹo này, bỗng Hầu Ca ngờ ngợ, lại nhớ tới tiếng gọi vang vọng khắp núi lúc nãy, liền đoán:

“Ông là kẻ ở trong Tụ hồn tháp? Không phải ông lại muốn mạng tôi chứ?”

Lão giả này còn chưa kịp nói gì thì sau lưng Hầu Ca đã vang lên một tiếng hừ lạnh:

“Chung Quỳ lão già này! Tự nhiên sao ngươi muốn mạng của hắn?! Nếu như hôm nay ngươi không cho Lão Tôn một câu trả lời hợp lý, thì dù thể xác thật của ngươi đang ở đâu, Lão Tôn cũng tìm bằng được cho ngươi ăn một gậy!”

Nghe giọng điệu này, Hầu Ca vội vã quay người nhìn qua. Có đánh chết nó cũng không ngờ nam nhân mà nó liếc mắt nhìn không kỹ lúc nãy lại chính là vị thần tượng nó ngày đêm hâm mộ. Nghĩ đến đây, Hầu Ca cảm thấy hơi thất bại. Suốt ngày mở miệng ra làm hâm mộ, thuộc làu cả bảy hai phép thần thông cùng tám mốt kiếp nạn mà đến khi gặp thật lại không nhận ra người ta. Cũng may nó tự an ủi là do quá lo cho ông nội, không có thời gian nhìn ngắm kỹ Ngộ Không nên mới lấy lại được chút cân bằng. Thế nhưng lão giả tên Chung Quỳ này thì Hầu Ca hiểu biết nông cạn, chưa có nhận ra là ai. Hầu Ca còn đang nghĩ thì lại nghe lão già được gọi là Chung Quỳ này đáp:

“Con khỉ nhà ngươi cáu cái gì chứ? Chả phải tên nhóc này vẫn còn sống sờ sờ ra đó sao? Có tổn thương cọng lông kẽ tóc nào đâu? Mà nhà ngươi chả lẽ không cảm nhận được khí tức của ‘hắn’ thì yếu ớt mà khí tức của Hỏa Hồn Hầu trong cơ thể nhóc con này thì khỏe hơn bao nhiêu sao? Làm sao có thể trách ta nhầm lẫn được?”

Nghe vậy Ngộ Không mới giật mình, quét mắt qua Hầu Ca, nhìn một hồi. Nhưng chưa đợi Ngộ Không nói thêm gì thì Thái Thượng Lão Quân đã nói chen vào:

“Thôi! Hai người các ngươi tranh cãi đủ chưa? Việc chúng ta định bàn là giải dược cho Nguyễn Lão cơ mà!”

Nghe lời này, Ngộ Không cùng Chung Quỳ đều yên lặng lại, mà toàn bộ các ánh mắt trong phòng đều quay qua nhìn Thái Thượng Lão Quân. Thấy mọi người đều đã yên lặng nhìn mình, Lão Quân mới tiếp tục hướng ba người Lục Hồng, Hầu Ca, và Mỹ Miêu, đoạn nói:

“Lần này giải dược sẽ do chính ta và Tôn Đại Thánh luyện chế. Phần này các ngươi không cần lo lắng. Thế nhưng nguyên liệu luyện chế giải dược còn thiếu hai thứ. Thứ nhất là Mộc Tủy Dịch làm nguyên liệu chính, thứ hai là hạt sen trăm tuổi, làm phụ gia.” Nói đến đây, Lão Quân ngừng lại một chút, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người trong phòng, rồi mới nói tiếp, “Thế nhưng hai nguyên liệu này, chỉ có ở trong Quỷ Phương Lâm. Mà cấm địa này chỉ có Đạo Vương trở xuống mới có thể vào được. Vậy nên, chúng ta lúc này đang bàn bạc, xem có nên hay không cho bọn trẻ mạo hiểm nhiệm vụ này.”

“Không cần bàn bạc, cháu sẽ đi!” Hầu Ca không đợi Lão Quân nói thêm đã ngay lập tức ngắt lời, quyết đoán nói.

“Hay! Có chí khí!” Tôn Ngộ Không cùng Chung Quỳ đồng thanh nói. Song, dường như nhận ra kẻ còn lại cũng lên tiếng lại chỉ liếc xéo nhau một cái rồi không nói thêm gì nữa.

Nguyễn Lão tuy đã dự đoán từ trước Hầu Ca sẽ nói câu này nhưng mặt vẫn tái mét lo lắng. Tuy ông cũng đã hiểu không còn cách khác, cũng như qua trải nhiệm thử thách ở Tổ Đỉnh, biết mình cần tin tưởng hơn ở Hầu Ca; thế nhưng dù gì kiếp này Hầu Ca cũng là cháu nội ông, ông muốn không lo cũng không thể nào. Thái Thượng Lão Quân nhìn qua Nguyễn Lão nhưng không nói gì. Trương Chân Nhân vỗ vỗ lưng Nguyễn Lão mấy cái rồi nói:

“Vậy cũng được. Vậy thì Lục Hồng ngươi chuẩn bị dẫn đội, Hầu Ca và Mỹ Miêu đi theo trợ giúp. Ba người các ngươi phải nhớ kỹ chăm sóc, chiếu cố tốt cho nhau. Nên nhớ, nếu như sơ xuất, tính mạng cả các ngươi lẫn Nguyễn Lão đều sẽ không ổn! Các ngươi đi chuẩn bị đi. Ngay ngày mai xuất phát luôn, nội trong một tuần phải hoàn thành nhiệm vụ!”