Truyền Kỳ Xứ Mộng

Chương 59: Phụ Chương: Lý do đình chiến

“Nghìn năm đại chiến, toan liều mạng

Thốt nhiên tiếng khóc định can qua.”

Núi Tản Viên, Xứ Mộng.

Bầu trời một mảng u ám. Mây đen kéo che kín mặt trời. Từng tiếng sấm rền vang, sét lóe sáng từng góc trời. Sóng nước cuồn cuộn đánh tới chân núi. Kèm theo tiếng sấm vang dội trên không là từng tiếng sóng vỗ vào vách đá.

Sâu bên trong cung điện ở trên núi Tản Viên, ở trên một chiếc giường, một mỹ nữ đẹp như tiên đang nằm. Toàn thân nàng toát mồ hôi, trông có vẻ rất khổ sở. Bên cạnh giường nàng có một mỹ nhân đẹp không kém gì nàng cùng hai bà cụ đang ân cần chăm sóc nàng. Người trên giường này chính là Ngọc Hoa Mị Nương. Mà người mỹ nữ ở cạnh giường đang lau mồ hôi cho nàng chính là chị gái nàng, Tiên Dung Mị Nương. Hai nàng đều là con gái của Hùng Vương thứ mười tám. Cả hai nàng, cũng lại đều là vợ của hai trong bốn vị Tứ Bất tử theo quan niệm người Việt Nam. Nàng Tiên Dung thì là vợ Chử Đồng Tử, còn nàng Ngọc Hoa thì là vợ của Sơn Tinh, hay Đức Thánh Tản.

Ngay bên ngoài cửa phòng, một nam tử mặt mày tuấn tú, thân hình vạm vỡ, mình trần, đóng khố da hổ đang đi đi lại lại. Vẻ mặt chàng lộ rõ sự nóng ruột, lo lắng. Người này ngoài Sơn Tinh ra thì còn ai vào đây nữa? Đương lúc Sơn Tinh còn lo lắng, đứng ngồi không yên, thì nghe thấy một tiếng kêu thất thanh:

“Báo!!!” Một tên lính thân khoác áo choàng lông màu nâu có vài đốm trắng li ti, đầu có hai cặp sừng hươu chạy hớt hơ hớt hải tới chỗ Sơn Tinh, vừa chạy vừa hô hoán, “Đại Vương! Thủy Tinh lại đánh tới chân núi rồi ạ!”

“Hả?” Sơn Tinh tức giận. “Tên điên này lại muốn đánh sao? Sao sớm không đến, muộn không đến lại đến đúng vào lúc này?” Chàng ngừng một lúc rồi lớn tiếng, “Được, hắn muốn đánh thì ta cũng chiều! Mau, theo ta ra ngoài nghênh địch!”

Dứt lời, Sơn Tinh đã vội vàng chạy ra khỏi cung điện. Để lại tên lính vừa chạy vào báo ở tít phía sau.

Hai bên vách núi, từng đoàn từng đoàn binh sĩ do các loại hổ báo, hươu nai biến ra đang ném từng tảng đá lớn nhỏ xuống phía dưới. Mà ở dưới nhìn lên, trong sóng nước là từng đám từng đám thủy quái đang nhe nanh, múa vuốt. Đá của quân đội do Sơn Tinh ném xuống bị từng đợt sóng xô qua một bên.

Ở chính giữa đám thủy quái, một nam tử mặt mày kiều mị đang ngồi kiệu do bốn con thuồng luồng kéo, ngẩng đầu nhìn lên. Hắn ta cũng ở trần, đóng một cái khố vảy rồng, thân hình tuy không vạm vỡ như Sơn Tinh, thế nhưng bắp thịt cũng vô cùng rắn chắc. Kẻ này, không ai khác, chính là Thủy Tinh.

Suốt gần một nghìn năm nay, kể từ khi Vua Hùng thứ mười tám ngầm trợ giúp, thiên vị Sơn Tinh, gả nàng Ngọc Hoa cho chàng, Thủy Tinh không có năm nào là không đánh lên núi Tản. Mà tuy không có năm nào thành công cướp lại nàng, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ bỏ cuộc. Có một loại người cố chấp, dù biết mười mươi là mình không thành công, nhưng cũng nhất quyết không bỏ cuộc. Mà Thủy Tinh, chính là loại người này.

Cũng như Sơn Tinh, hắn đã yêu thầm nàng Ngọc Hoa từ xa từ rất lâu. Vậy nên, ngay khi Vua Hùng kén rể, hắn vội vã tới. Thế nhưng, chỉ vì Vua Hùng ưng ý Sơn Tinh hơn, đã thiên vị cho chàng, mà hắn thậm chí không có cơ hội với nàng Ngọc Hoa. Thế nhưng, hắn không bỏ cuộc. Hắn tin, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn cũng có thể mang tới hạnh phúc cho nàng Ngọc Hoa. Suốt gần một nghìn năm qua, năm nào hắn cũng đánh lên núi Tản, ngoại trừ việc trả thù Sơn Tinh, còn là để nàng Ngọc Hoa thấy tấm chân tình của hắn. Thế nhưng, liệu tấm chân tình này của hắn có làm nàng cảm động chăng?

Thủy Tinh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì một tiếng quát từ trên núi vọng xuống:

“Thủy Tinh, tên chết tiệt này! Ngươi thua liền gần một nghìn năm nay vẫn chưa chịu bỏ cuộc sao?! Đến bao giờ thì ngươi mới chịu hiểu Ngọc Hoa đã là vợ của Sơn Tinh ta rồi?”

“Ta cứ không chịu hiểu đấy!” Thủy Tinh quát lại, “Nàng đã là vợ ngươi thì sao? Ta mặc kệ! Ta chỉ cần đánh bại ngươi, giết chết ngươi, là nàng có thể trở thành vợ của ta. Rồi ta có thể đem hạnh phúc đến cho nàng. Có thể sẽ mất vài nghìn năm, thế nhưng ta tin tấm chân tình của ta có thể làm nàng cảm động!”

Sơn Tinh cười lớn, “Ha ha, ta khuyên ngươi đừng mơ tưởng hão huyền nữa, Thủy Tinh!”

“Mơ tưởng hão huyền hay không phải đánh mới biết được!” Thủy Tinh đáp, đoạn nhảy khỏi kiệu, một quyền đánh tới Sơn Tinh. Sơn Tinh cũng không chậm trễ, đấm ra một quyền đấu lại với quyền thế của Thủy Tinh.

Hai người kẻ đánh người đỡ, hoàn toàn là dùng quyền pháp, không dùng bất cứ vũ khí gì. Thế nhưng từng quyền từng quyền của Thủy Tinh mang theo âm hưởng gầm thét của sóng dữ, uy thế của thuồng luồng, cá mập, thủy quái. Còn từng quyền Sơn Tinh đánh ra lại vững chắc như núi non, thạch bàn, mạnh mẽ như địa chấn. Hai người họ cứ vậy, quyền đánh, quyền đỡ, người gạt, người đẩy, đấu liền trăm hiệp mà vẫn không phân cao thấp. Trong lúc hai người đánh nhau, thì ở xung quanh, sấm chớp cũng thét gào, sóng cũng từng đợt xô vỗ vào vách núi, mà thủy quái cùng các loài mãnh thú trốn sơn lâm cũng nhe nanh, múa vuốt, gầm gừ, rồi xông vào cắn xé lẫn nhau.

Một trận chiến kinh thiên động địa, khiến trời đất biến sắc đang diễn ra. Có lẽ trận này là trận gay cấn nhất giữa hai người này trong gần một nghìn năm nay. Thế nhưng, trong cung điện, một cuộc “chiến” khác đang diễn ra.

Nàng Ngọc Hoa nằm trên giường, hai chân dạng ra, mặt hết sức cau có, khó coi. Phía bộ hạ của nàng, một ba cụ đang ngồi đỡ. Mà chị nàng thì đang nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng:

“Cố lên em!” Nàng Tiên Dung nói với em gái mình. “Đẩy mạnh nào! Sắp được rồi... Thở đều...”

Hai bà cụ ở cạnh vẻ mặt cũng đầy khẩn trương. Một bà cụ đã bưng chậu đi thay nước.

Lại nói về trận chiến bên ngoài cung điện. Sơn Tinh và Thủy Tinh lúc này đã đứng tách nhau ra. Nhưng ánh mắt hai người vẫn đầy thù hằn nhìn nhau. Đoạn, Thủy Tinh nói:

“Sơn Tinh, hôm nay chúng ta quyết trận sinh tử đi, cứ năm nào cũng đánh như thế này cũng nhàm chán lắm rồi!”

“Ta sợ người chắc?” Sơn Tinh hừ lạnh, “Ngươi thích thì ta chiều!”

Liều mạng? Phải, có lẽ cũng nên liều mạng, kết thúc mọi chuyện ân oán ở đây hôm nay đi! Cả hai người Sơn Tinh, Thủy Tinh cùng nghĩ. Rồi, cả hai người cùng giở cấm chiêu của mình ra. Cấm chiêu của Thủy Tinh là tập trung toàn thể sức mạnh của biển cả về, nén lại thành một viên đan hoàn gọi Thủy Tâm Lung Linh Đan. Khi nuốt viên thuốc này vào, Thủy Tinh tạm thời sẽ tăng sức mạnh lên đáng kể, thế nhưng nếu không cẩn thận, có thể bạo thể mà chết ngay sau đó.

Còn Sơn Tinh cũng chuẩn bị dùng một cấm chiêu không kém phần nguy hiểm. Chả là, thể chất của Sơn Tinh có chút đặc thù. Trong lồng ngực chàng, không phải là một trái tim bình thường, mà là một quả tim bằng đá mang tên Đại Địa Chi Tâm. Lúc bình thường, chính trái tim này giúp Sơn Tinh điều khiển núi non, đất đá. Thế nhưng ít ai biết, lúc nguy hiểm, Sơn Tinh còn có thể móc trái tim này của mình ra, sử dụng như một vũ khí. Vũ khí này có sức mạnh hủy thiên diệt địa, vì nó chính là tượng trưng cho sức mạnh cuồng nộ của toàn bộ đất đai. Thế nhưng, cái giá phải trả của Sơn Tinh là chàng sẽ bị suy yếu trong một thời gian dài sau khi dùng cấm chiêu này. Đó là chưa kể đến, thời gian trái tim của chàng ở ngoài lồng ngực càng lâu, thì thời gian và mức độ suy yếu của chàng càng tăng cao. Thậm chí, nếu trái tim chàng ở ngoài lồng ngực quá lâu, chàng có thể cứ thế mà ngã xuống.

Mà lúc này đây, cả hai người Sơn Thủy đều chuẩn bị liều mạng, ra cấm chiêu, đủ hiểu rằng họ đều đã quyết định đánh cuộc, đấu một trận sinh tử, một mất một còn với đối phương. Thế nhưng, ngay vào lúc mà Thủy Tâm Lung Linh Đan của Thủy Tinh chuẩn bị thành hình và tay Sơn Tinh chuẩn bị móc Đại Địa Chi Tâm ra, thì một tiếng trẻ sơ sinh khóc thanh thúy vang lên khắp núi rừng.

Tiếng khóc ấy vang lên, mây đen như bị xua đi, để lộ ra ánh mặt trời. Tiếng khóc ấy vang lên, sấm chớp như ngừng đánh, sóng vốn đang ầm ầm đánh tới vách núi bỗng thư thả, yên bình lại. Tiếng khóc ấy vang lên, cả thủy quái lẫn mãnh thú đang gào thét bỗng yên tĩnh lại. Tiếng khóc ấy vang lên, hai người Sơn, Thủy cùng lúc ngừng động tác của mình, đứng như trời trồng lại.

“Ta đã có con?” Sơn Tinh nghĩ thầm. “Ngọc Hoa nàng đã sinh con! Sơn Tinh ta được làm bố rồi!” Vẻ mặt chàng Sơn bỗng tươi roi rói, không che dấu nổi sung sướng. Chàng bỗng cười vang, hét đi hét lại một câu “Ta đã có con! Sơn Tinh ta là bố rồi!”

Trong khi đó, Thủy Tinh lại hoàn toàn sụp đổ ở trong lòng. “Nàng đã sinh con cho hắn... Nàng thật sự đã sinh con cho hắn?” Thủy Tinh thổn thức ở trong lòng. Nhưng suy nghĩ của hắn rất nhanh đổi. “Bây giờ ta không thể giết Sơn Tinh được nữa! Trước đây thì có thể, nhưng bây giờ thì không.”

Sức mạnh của Sơn Tinh, không ai hiểu rõ bằng Thủy Tinh. hai người họ đã đánh ngang sức ngang tài gần một nghìn năm qua. Tuy bảo là Sơn Tinh thắng Thủy Tinh, thế nhưng đó chủ yếu là nhờ Sơn Tinh chỉ cần thủ thắng ở núi Tản Viên, trong khi Thủy Tinh là kẻ dẫn quân tới công thành. Nếu như chỉ so tài không thôi thì hai người họ hoàn toàn không thể phân cao thấp. Nếu đánh đến cùng cũng chỉ có thể “lưỡng bại câu thương” mà thôi.

“Nếu mình cùng hắn liều chết, thì con của nàng sẽ phải lớn lên mà không có cha. Nếu mình cùng hắn cùng chết, thì ai sẽ lo cho mẹ con nàng? Mà kể cả nếu mình có sống sót, thì mẹ con nàng cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.” Thủy Tinh nghĩ mà chua xót trong lòng, “ Thủy Tinh ta thua thật rồi! Hôm nay ta thua thật rồi!”

Thủy Tinh quay về phía Sơn Tinh, đang định nói gì đó thì cửa cung điện mở ra, nàng Ngọc Hoa được chị nàng dìu ra, mà một bà mụ đi bên cạnh thì đang bồng một đứa bé mũm mĩm. Thấy nàng Ngọc Hoa vừa mới sinh con mà đã vội ra đây, cả Sơn Tinh lẫn Thủy Tinh đều hồn bay phách tán, vội vã lao tới bên nàng, cả hai người cũng mặc kệ ân oán cá nhân giữa họ luôn.

“Ngọc Hoa, nàng...” Thủy Tinh định nói, nhưng lại thôi.

“Ngọc Hoa, nàng, sao nàng lại ra đây?” Sơn Tinh đến bên còn lại của Ngọc Hoa, đỡ lấy tay nàng, ân cần cùng lo lắng, hỏi.

Ngọc Hoa nhìn Sơn Tinh trìu mến, đưa tay phải lên áp vào má chàng vuốt ve, rồi lại đặt xuống vai chàng, đoạn nói:

“Sơn Lang, từ giờ chúng ta có con rồi, chàng đừng năm nào cũng đánh với Thủy Tinh ca nữa.”

“Ngọc Hoa, cái này phụ thuộc ở hắn...” Sơn Tinh đang định nói, nhưng nhìn thấy Ngọc Hoa Mị Nương nhíu mày, lại đổi giọng, “Được rồi, ta hứa với nàng, từ giờ không đánh nhau với hắn nữa. Hắn có đánh tới nơi, ta cũng sẽ chỉ đóng cửa không ra!”

Ngọc Hoa nghe vậy thì gật đầu, đoạn lại gắng gượng đi qua hướng Thủy Tinh. Sơn Tinh cùng Tiên Dung thấy vậy thì vội vã đỡ hai bên nàng. Còn Thủy Tinh thấy vậy thì cũng vội vã tiến về phía nàng để tránh cho nàng phải đi xa. Ngọc Hoa Mị Nương đến trước mặt Thủy Tinh thì đưa tay lên bắt lấy tay hắn, đoạn nói:

“Thủy Tinh ca, tấm lòng của ca, Ngọc Hoa hiểu, Ngọc Hoa xin nhận. Thế nhưng Ngọc Hoa không thể báo đáp lại theo cách ca mong muốn. Chỉ mong ca có thể đừng hàng năm đến đánh nhau với Sơn Lang nữa. Ngọc Hoa nguyện kết nghĩa huynh muội để hóa giải thù hận này. Coi như từ giờ trở đi, ca chính là nghĩa phụ của con gái Ngọc Hoa.”

“Ngọc Hoa, nàng...” Thủy Tinh bắt đầu rồi lại nghẹn ngào, sau một hồi lâu trầm mặc mới thở dài một hơi, đoạn nói, “Ài, cứ quyết định như vậy đi!”

Thế là ân oán gần một nghìn năm giữa Sơn Tinh, Thủy Tinh cứ thế mà kết thúc. Nhưng do chuyện nắng mưa, đê điều vẫn cần đốc thúc; thế nên, sau một hồi thương nghị, bọn họ quyết định bắt đầu tổ chức một giải giao hữu hàng năm dành cho các cấp độ từ Đạo Nhân đến Đạo Hoàng. Rồi dựa vào kết quả thi đấu mà quyết định nắng mưa trong năm đó. Giải giao hữu này nổi tiếng khắp Xứ Mộng, không những vì những phần thưởng mà hai người Sơn Thủy đưa ra cho các vị quán quân, mà còn do sự công bằng liêm chính của giám khảo Thủy Tinh. Tất cả các thế lực ở tại Xứ Mộng đều mong muốn đệ tử mình bồi dưỡng ra có cơ hội giành chức quán quân ở giải đấu này.

Về phần con gái của Sơn Tinh và Ngọc Hoa Mị Nương, nàng được cha mẹ đặt tên La Bình. Lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ và nghĩa phụ Thủy Tinh, nàng trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, đức hạnh, phải nói là tài sắc vẹn toàn. Sau này, khi cha mẹ nàng được phong thành thánh bất tử, nàng cũng trở thành Lâm Cung Thánh Mẫu, còn được dân gian biết đến với cái tên Mẫu Thượng Ngàn. Nàng là thánh mẫu cai trị toàn bộ các cửa rừng, đồi núi, hang động khắp địa bàn Hỏa Quốc tại Xứ Mộng, cũng như khắp đất nước Việt Nam ở tại Địa Cầu. Mẫu thượng ngàn còn rất nhiều công lao giúp đỡ nhân dân, được nhân dân tin yêu, tôn thờ.