Nguyệt Long Thiên

Chương 39: Câu Hỏi Của Tần Thiên Lạc

Sau khi trở lại vào phòng hăn tiến đến chiếc ghế trống ở trong bàn mà ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống hắn hỏi Ngân Linh:

- Này Ngân Linh tỷ, Lăng Phiêu tỷ nói là tỷ muốn gặp ta có chuyện gì hay sao?.

Ngân Linh uống một hớp trà rồi trả lời hắn:

- Cũng không phải ta tìm ngươi mà là tỷ muội của Thiên Lạc muốn tìm ngươi.

Nói rồi nàng chỉ vào hai tỷ muội ngồi cạnh của nàng hắn nhìn qua hai người rồi hỏi:

- Hai vị tìm ta có chuyện gì sao?.

Hai người các nàng nhìn nhau do dự một lúc rồi Thanh Thanh lên tiếng nói:

- Thật ra chuyện này cũng không có gì chỉ là tỷ muội chúng ta có vài thắc mắt về thiếu thành chủ vô tỷ được sư tỷ nghe thấy nên muốn giúp ta hỏi trực tiếp với người mà thôi.

Hắn gật đầu rồi chờ đợi một chút nhưng không ai lên tiến hắn nghi hoặc hỏi:

- Vậy hai vị thắc mắt chuyện gì về ta, nếu được ta sẽ giải đáp với hai vị tiểu thư đây a.

Tiểu muội Thiên Lạc lên tiến hỏi:

- Thiếu thành chủ thanh kiếm trong tay người thật đặc biệt a, là của người tự thiết kế ra sao?.

Thanh Thanh lên tiếng mắng Thiên Lạc:

- Thiên Lạc muội còn nhỏ hỏi mấy thứ đao kiếm này làm gì chứ.

Thiên Lạc phòng má nói:

- Muội đã mười ba tuổi rồi a, tỷ ta không còn nhỏ nữa, ba năm nữa là ta có thể đủ điều kiện vào Đế Viện rồi a,

Tỷ tỷ nàng liền nói:

- Muội muốn đến đế viện thì ít nhất phải đợi tới bốn năm nữa a, năm nay chính là tuyển hạch đệ tử của Đế Viện, tuyển hạch là hai năm một lần nha,

Thiên Lạc nói:

- Bốn năm thì bốn năm ta đâu có vội chứ.

Nguyệt Long Thiên lên tiếng:

- Tiểu muội sao lại có chú ý đến kiếm của ta vậy?.

Thiên Lạc nói:

- Vì muội thấy nó thật đặc biệt.

Hắn nhìn nàng hỏi:

- Chỉ vậy thôi sao?.

Nàng nói:

- Đúng chỉ vậy thôi, có chuyện gì sao?.

Hắn nói:

- Không có chuyện gì, ta chỉ cảm thấy tính cách của muội rất giống với một bằng hữu của ta trước đây.

Nàng nghiên đầu nói:

- Vậy sao, vị bằng hữu kia của huynh cũng yêu thích tìm hiểu những chuyện kỳ thú sao?.

Hắn cười nhẹ rồi nói:

- Đúng vậy hắn rất thích tìm hiểu mấy thì kỳ lạ, nhưng...mà thôi không dài dòng nữa ta sẽ nói muội biết mấy cái hình điêu khắc trên thanh kiếm này.

Thiên Lạc vui vẻ nói:

- Vâng.

Hắn lấy thanh bạch kiếm của mình ra và nói:

- Khuôn mặt ở trên chuôi kiếm này được gọi là dạ xoa quỷ là một loại yêu vật ở một đất nước xa xôi, được gọi là Phù Tang Viễn Cổ Đế Quốc nơi này bị chia thành năm thế lực lớn và vô số thế lực nhỏ khác, những thế lực này vì mở rộng đất đai mà tranh đoạt liên miên đến cuối cùng khi ma tộc tiến đến, vì lòng dân ai oán và lợi ích của chính bản thân mà từng thế lực một lần lượt lâm vào cảnh diệt vong.

Hắn thở ra, hớp một ngụm trà rồi nói tiếp:

- Từ đó những binh sĩ và nhân dân vì lãnh thổ mà lập thệ sao khi chết nếu oán hận quá sâu sẽ được hoá thành quỷ dữ trở về báo thù cho chính mình, nhưng mà bọn họ đã tính sai những quỷ dữ này sau khi bào thù sẽ vĩnh viễn không thể siêu thoát nên oán niệm tích tụ sâu đậm bắt đầu gây nghiệt khắp nơi chỉ có một vài người có thiên phú hoặc công pháp đặc thù mới có thể tiêu diệt bọn hắn, người ta gọi bọn hắn là dạ xoa vì diện mạo xấu xí ghê tởm đầu quỷ thân người trên tráng còn có hai cái sừng cong lên đỉnh đầu, hơn hết bọn hắn chỉ ở trên núi cáo hoặc rừng sâu u ám, hình dạng thường thấy là toàn thân điều màu đỏ từ đầu đến chân có tóc thẳng đứng và rắng chắc như tinh thiết và thần lực cùng tốc độ mạnh đến kinh người, từng có sách ghi chép quỷ này có thể đập chết một tu sĩ Thoát Tục Cảnh đỉnh phong khá dễ dàng mà không chút tổn hại a.

Thiên Lạc cùng chúng nữ nghe xong kinh ngạc Thiên Lạc hỏi:

- Bọn chúng đáng sợ như vậy tại sao không tấn công mấy tên ma sĩ mà lại tấn công phàm nhân cùng tu sĩ nhân tộc?.

Chúng nữ cũng đồng loạt thắc mắt:

- Đúng thế, sao chúng không công kích đám ma sĩ kia?.

Hắn để tách trà trên tay xuống rồi nói:

- Vì bọn hắn có cùng chung một mục đích.

Chúng nữ đồng thanh:

- Mục đích gì.

Hắn cười nói:

- Tiêu diệt nhân tộc.

Tới đây thì mọi người cũng hiểu vì sao từ nãy đến giờ hắn chỉ nói dạ xoa tấn công vào nhân tộc cùng tu sĩ chứ không có ma sĩ cùng Ma Tộc.

Thiên Lạc lại hỏi:

- Vậy tại sao vị bằng hữu kia lại chọn da xoa để điêu khắc lên chuôi kiếm này tặng người vậy thiếu...Nguyệt ca ca.

Hắn mỉm cười nói:

- Bởi vì ta cùng hắn điều thích cái khuôn mặt này a trong đáng sợ lại có chút uy phong nên bọn ta quyệt định dùng nó để làm ký hiệu nhận dạng trong nhóm a.

Thiên Lạc thắc mắt hỏi:

- Vậy còn hoa trên kiếm thì sao?.

Hắn cười trả lời:

- Cái này là ta tự khắc vào vì ta thì hoa này thôi, còn muội muốn tìm hiểu có thể mượn sách ta đưa cho Ngân Linh tỷ để đọc thử.

Thiên Lạc nói: Vâng.

Sau khi giải đáp thắc mắt cho nàng hắn lại ngồi nói thêm vài câu rồi ra về trở lại phủ thành chủ.