Truyền Thuyết Ác Thần

Chương 3: Thiên tài thì cũng có năm bảy loại

Sau khi Cố Thiên tỉnh dậy sau mười chín ngày hôn mê, hắn lập tức bị cha của mình bắt trở lại cho kịp đợt huấn luyện, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa chính là lễ hội lửa của Trường Sinh đảo.

Cố Thiên và Cố Linh chính là hai người được chọn để hóa trang thành “Thiên Cẩu” để chúc tụng các vị thần bảo hộ cho Trường Sinh đảo.

Cố Thiên lúc này đang cùng tập luyện với Cố Minh, chính là đại đệ tử của Cố Triết cũng là vị siêu cấp thiên tài đứng đầu của Trường Sinh môn trong hơn ngàn năm qua.

Hai mươi hai tuổi, tu vi tầng năm võ kỹ và tầng bốn pháp thuật cùng tầng bốn tốc độ. Một người không chỉ vận dụng thuần thục ba loại sức mạnh khác nhau mà còn đạt được thành tựu.

Cố Minh còn được xem như một trong bốn vị thiếu niên thiên tài đứng đầu Thiên Phận lục địa. Là niềm tự hào của cả Trường Sinh đảo, cũng như sự hâm mộ của tất cả thanh niên trẻ.

- Vẫn chưa đủ hỏa hầu, chẳng lẽ đệ nằm trên giường lâu quá ngay cả cách vận dụng võ kỹ cơ bản cũng không thực hiện được sao. Nên nhớ đệ thân mang trọng trách là người kế thừa Trường Sinh môn đó. - Cố Minh lạnh nhạt nói.

- Không phải đệ không muốn, mà rõ ràng huynh quá mạnh thì có. - Cố Thiên phản bác.

Đừng nói là bản thân hắn chưa thích ứng được với sức mạnh kỹ năng cùng sự linh hoạt của cơ thể, mà rõ ràng vị sư huynh Cố Minh này không biết thế nào nương tay.

Phải biết vài giờ đồng hồ trước, khi Cố Thiên có thể sử dụng được võ kỹ dựa theo trí nhớ của tiền kiếp, dù không linh hoạt hoàn toàn một trăm phần trăm, nhưng rõ ràng khiến hắn hưng phấn không thôi.

Một kiếm chém xuống, tạo ra một luồng kiếm khí cực mạnh bắn ra, sau đó dựa vào tốc độ lướt tới trước, một kiếm chém ngang qua có thể nói mang đến cho Cố Thiên cảm giác vô cùng phấn khởi.

Kiếp trước hắn cũng chỉ là người bình thường tuy xem như có chút khí lực nhưng rõ ràng để đạt đến trình độ này chính là điều viển vông. Thế mà nhờ cơ duyên thế nào hắn lại trùng hợp được xuyên không tới một thế giới vô cùng thần kỳ này, may mắn hơn nữa hắn không phải bắt đầu từ cảnh phế vật như các tiểu thuyết hắn thường đọc.

Là thiên tài đó, một trong những người trẻ tuổi giỏi nhất đảo, cảm giác này khiến hắn điên cuồng biết bao, nhưng sau khi gặp phải Cố Minh thì hắn liền cảm thấy sự hưng phấn này dường như nhanh chóng trở về số không. Dù là thiên tài nhưng cũng có năm bảy loại, người ở trước mặt mình chính là loại mà dù mình được xem là thiên tài nhưng trước mặt hắn ta chẳng có bao nhiêu trọng lượng.

Tốc độ, võ kỹ phối hợp nhuần nhuyễn, thế nhưng cuối cùng Cố Minh chỉ để lại một lời nhận xét:

- Quá kém cỏi.

Cứ như thế Cố Thiên bị Cố Minh bắt thực hiện động tác võ kỹ này đủ một ngàn lần. Dĩ nhiên, Cố Linh ở bên cạnh tranh thủ chọc phá hắn, khiến cho Cố Thiên điên tiết.

Ở bên trong Trường Sinh môn, các đệ tử sẽ học tập sức mạnh dưới sự dạy bảo giữa các vị trưởng lão hoặc đường chủ khác nhau. Chỉ có ba người, Cố Minh, Cố Thiên và Cố Linh là cùng học tập dưới sự chỉ dạy của tông chủ Cố Triết.

- Mà ta cảm thấy từ khi huynh tỉnh dậy, dường như rất khác đó Cố Thiên. - Cố Linh bỗng nhiên nghiêm túc nói.

Nghe những lời này, Cố Thiên nhất thời giật bắn lên, hắn thầm rủa trong lòng “dĩ nhiên là không giống rồi, ta có phải là hắn đâu”. Nhưng ngoài mặt vẫn một bộ dáng hết sức bình tĩnh nói.

- Khác là khác thế nào, người ta vẫn đang tuổi dậy thì đó. Dĩ nhiên phải khác nhau từng ngày rồi.

- Đây, trước đây huynh làm gì biết nói đùa chứ, lúc nào cũng mang theo cái bộ dạng nghiêm túc không khác gì đại sư huynh. Nhưng bất quá muội thích huynh của bây giờ.

Cố Linh sau khi nói bỗng nhiên có chút đỏ mặt, rồi bỗng nhiên biến mất.

Cố Thiên trong đầu còn chưa kịp nhảy số, sao cô gái này có thể thay đổi nhanh đến như vậy được cơ chứ nói biến mất là biến mất. Cố Thiên sau khi thở dài một hơi lại tiếp tục đứng lên luyện tập, mặc dù hắn không phục lắm trước những lời vị đại sư huynh này nói, nhưng hắn cũng rõ nếu muốn thay đổi bản thân trước tiên chính là thay đổi thái độ.

Cứ như vậy, hắn tập luyện đến cả buổi chiều hoàng hôn buông xuống. Phải nói là trên Trường Sinh đảo này, ánh hoàng hôn buông xuống vô cùng đẹp mắt, từng ánh nắng chiếu trên các ngọn đồi xanh, hòa vào nhau như một bức tranh.

Cố Thiên ngắm nhìn cũng có chút thần thờ.

- Ở đây đẹp quá, không khác gì những tấm hình mà hắn nhìn thấy về các địa điểm du lịch như thiên đường ở Trái Đất. Có lẽ nên đi dạo một chút.

Cố Thiên đi ra khỏi phạm vị của Trường Sinh môn, trong vô thức Cố Thiên đi ra dọc bờ biển của Trường Sinh đảo.

Thấy một nhóm thủy thủ đánh cá đang đứng chụm với nhau kể chuyện, Cố Thiên không nhịn được sự tò mò của mình, cũng đến gần lắng nghe.

- Ở đó có một con thú biển. Tôi thật sự đã trông thấy nó. - Một vị thủy thủ già nói.

- Đúng vậy, tôi cũng đã trông thấy nó, thuyền của tôi đã bị nó nhấn chìm.

- Chẳng lẽ tin đồn về vị vua biển là có thật sao.

Những tiếng nghị luận xôn xao về con thú biển nào đó, kích thích trí tò mò của Cố Thiên. Hắn nhắm mắt ngưng thần một xíu chợt nhớ tới trong trí nhớ tiền kiếp, xung quanh Trường Sinh đảo này nghe nói đã có tồn tại loại thú biển chúng được xưng là vua của biển cả và chúng nắm giữ kho báu vô cùng lớn lao trên biển cả.

Dù là hết sức tò mò loài thú biển này, nhưng theo giác quan nhanh nhẹn của người xuyên không cho hắn biết, cái cấp độ của hắn bây giờ mà muốn đi tìm kho báu thì chẳng khác nào tự đi tìm cơ hội xuyên không lần thứ hai của mình.

“Thế giới này quá rộng lớn và kỳ lạ, tuy nhiên dù chỉ mới trải qua một ngày cảm nhận không khí của Trường Sinh đảo, bản thân mình lại đặc biệt thoải mái”. - Cố Thiên cảm thấy trong cơ thể mình càng ngày càng hòa nhập với thiên nhiên và con người nơi đây.

Cố Thiên lại tranh thủ trời chưa tối hắn, đi bộ men qua cánh rừng, đây là nơi mà hắn thường xuyên trốn khi còn bé. Không biết trong tiềm thức của hắn muốn cảm nhận thực sự những gì tiền kiếp trải qua để có thể dung hợp hoàn toàn từ linh hồn đến thể xác hay đơn giản chỉ là ngẫu hứng của hắn.

Vừa đi vào thì Cố Thiên gặp một nhóm thợ săn, trong đó dường như có người nhận ra anh ta.

- Cố thiếu gia, người tính vào rừng sao, cùng chúng tôi săn bắn đêm nay không? - Một tên thợ săn nhận ra Cố Thiên lập tức chào hỏi.

- Các người vào rừng săn thú sao. Thú vị đấy có thể cho tôi đi theo được không?

- Không thành vấn đề, được đi săn cùng thiếu gia là vinh hạnh của chúng tôi đấy. - Một gã cầm cung khác nói.

Cố Thiên cùng với nhóm thợ săn năm người tiến vào rừng, phải nói dù nhóm thợ săn võ kỹ hay tốc độ cũng chỉ mới cấp một nhưng sự thành thục khi phối hợp của họ khiến Cố Thiên phải đánh giá lại con người ở Thiên Phận lục địa này.

Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ, đã có vài con thỏ, hai con huơu cũng như một con heo rừng bị bắn hạ.

Nhóm thợ săn sau khi bắn hạ con heo rừng dường như cũng rất mãn nguyện, bọn họ cột nó lên cái cây đã chuẩn bị sẵn, để khiêng về.

“Soạt, soạt”

Trên đường về một thợ săn với thính giác cực nhạy, nghe thấy âm thanh như của một con thỏ đang chạy. Lập tức rút cung ra xoay người bắn vào nơi phát ra âm thanh.

Tuy nhiên, con vật này dường như rất nhanh lập tức né được, khiến cho người thợ săn có chút ngỡ ngàng. Sau đó gã lập tức rút cung theo lợi dụng thân pháp nhanh chóng của mình tiến đến, hắn quyết tâm muốn săn con vật này.

Đến lúc chuẩn bị bắn, đột nhiên con vật quạy mặt lại, đôi mắt vô cùng quyến rũ nhìn về phía nhóm thợ săn khiến bọn họ nhất thời bị mê hoặc trong giây lát.

Thế nhưng, nhóm thợ săn này dường như đều là những người có kinh nghiệm, bọn họ lập tức định thần lại.

- Mẹ kiếp, thì ra là một con hồ ly. Không ngờ trong Trường Sinh lâm này lại có con yêu vật như vậy, chúng ta mau chia ra tìm nó đi.