Từ Bi Điện

Chương 39

Tóm lại lòng nàng hướng về người ngoài, nàng dưỡng thương ở chỗ ca ca xong liền vội vàng trở về Càn Thanh cung. Nhưng mà hắn cũng không thể nói gì, muội muội đã trưởng thành, có chút chuyện hắn không thể làm chủ, nàng không thể hiểu được những gì mà hắn nghĩ trong lòng. Hiện giờ nàng chỉ biết trải qua những ngày hạnh phúc cùng tiểu Hoàng đế, có lẽ là do có bạn tuổi xấp xỉ, chưa cần biết có yêu không, dù sao tìm được người có thể chơi cùng, cũng không cần đặc biệt xin phép ai để rời đi cả. Tâm tư Nguyệt Hồi chính là đơn giản như vậy, đơn giản đến mức có chút ngớ ngẩn.

Lương Ngộ nhìn nàng, nửa người nàng ở bên trong cửa, nửa người ở bên ngoài, dường như nói xong sẽ vội vàng rời đi. Hắn đứng lên gọi nàng lại: “Muội vào đây, ca ca có chuyện muốn nói với muội.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyệt Hồi không tiện lùi chân về, chỉ đành phải bước vào, nàng buông tay xuống cười: “Ca ca có gì cần phân phó, muội nghe đây.”

Lương Ngộ đi ra từ sau bàn ra, đến trước mặt nàng, chưa nói gì cả mà chỉ tỉ mỉ quan sát mặt nàng.

Dáng vẻ Nguyệt Hồi rất giống với mẹ hắn, có lẽ nàng không nhớ nhưng hắn nhớ rất rõ tướng mạo của mẹ. Mái tóc bồng bềnh này, đôi mắt long lanh sáng ngời này, thậm chí nàng dần dần được nuôi dưỡng tốt hơn, thân hình hay động tác đều lộ ra phong thái của mẫu thân hắn năm đó. Còn bản thân mình, hắn không biết chính mình và cha mẹ giống nhau đến mức nào, bọn họ đều không còn nữa, hiện giờ chỉ có thể so sánh với Nguyệt Hồi.

Hắn kéo nàng đến trước gương đồng, hình ảnh hai người đứng cạnh nhau được phản chiếu lên gương: “Nguyệt Hồi, muội nhìn ca ca xem có giống muội không?”

Nguyệt Hồi là một nha đầu ngốc, nàng nào biết tâm tư của ca ca. Khuôn mặt phản chiếu nàng trên gương, Nguyệt Hồi cười lớn: “Không giống chút nào cả, nếu dáng vẻ của muội mà giống huynh chắc muội nằm mơ cũng phải cười tỉnh.” Nàng vừa nói vừa kéo Lương Ngộ xuống để cho mặt mình và mặt hắn xếp sát cạnh nhau: “Nhìn đôi mắt này, cái mũi này… Sao mũi của huynh lại cao như vậy, còn đôi mắt này sao có thể đẹp như thế! Muội cũng oán chết, có phải bọn họ không muốn sinh muội nên chắp vá từng chút như vậy? Huynh nói xem muội lớn lên giống mẫu thân, vậy chắc chắn huynh giống phụ thân! Ai da, hóa ra phụ thân đẹp như vậy, khó trách khi đó mẫu thân khóc lóc nỉ non phải gả cho ông ấy.”

Lương Ngộ không nói, một người giống cha, một người giống mẹ, có thể mà! Hắn cũng cẩn thận nhìn kỹ rồi nhíu mày, bất kể là giãn ra hay cau lại, thật sự không có điểm nào giống cả.

Nguyệt Hồi không dùng phấn thơm, lúc ở nhà người hầu còn giúp nàng thu xếp, lúc vào cung nàng lại lười dùng. Ngoại trừ mùi phấn, mùi thơm riêng trên người nàng thoang thoảng, đặc biệt khiến người ta dễ chịu…

Hắn lùi lại một bước nói: “Được rồi, muội đi đi, đến chỗ Hoàng thượng trước giờ Mão, sau đấy Từ gia sẽ vào đó.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyệt Hồi “ồ” một tiếng, trong lòng nghĩ tới dáng vẻ của Hoàng hậu tương lai sẽ như thế nào, lanh lẹ rời khỏi buồng sưởi.

Nàng gặp Tần Cửu An bưng một cây san hô đỏ sậm đi từ phía đối diện vào, Tần Cửu An kêu một tiếng cô nương: “Người đã bình phục rồi?”

Nguyệt Hồi nói đúng vậy, vừa cài nút mũ ô sa nữ quan. Hình dáng của mũ về cơ bản cũng giống mũ của nam tử, khác ở chỗ mũ ô sa của nữ quan được thêu hoa tinh xảo, ở chính giữa có một viên minh châu, hai bên cánh mũ có treo dây, sáng chói, hơi lắc nhẹ là sẽ lung lay.

Nguyệt Hồi lắc đầu, giống như tượng quan được làm bằng đất sét trên sạp nhỏ. Tính tình của nàng vốn hoạt bát, nàng cười nói: “Hai ngày nay đã làm phiền thiểu giám rồi, cảm ơn ngài.” Nàng nói xong rồi lách mình đi ra khỏi cửa lớn.

Tần Cửu An thở dài: “Rốt cuộc cũng là một cô nương trẻ tuổi, thật là mạnh mẽ!” Hắn ta vừa nói vừa vào buồng sưởi đặt san hô, cười nói: “Đây là do Nam Uyển vương phái người đưa tới hiếu kính lão tổ tông, một nam một bắc cách mấy ngàn dặm, người đó vác hộp trên lưng vào kinh, nhìn một chút, không thấy bị va đập chút nào.”

Lương Ngộ ngước mắt: “Nam Uyển vương?”

Tần Cửu An nói đúng vậy: “Chính là người Nam Man Tử Kỳ, gia tộc chuyên cung cấp mỹ nữ. Lần trước không phải có ý chỉ để Nam Uyển đưa cô nương vào cung sao, Nam Uyển vương là người thông minh, vị trí Hoàng hậu tạm thời để cho người khác chiếm, nhưng cô nương nhà bọn hắn chỉ cần có ngài chiếu cố chẳng lẽ không thể có được một cái danh Quý phi sao?”

Lương Ngộ thay đổi tầm mắt liếc nhìn cây san hô kia, tỉ lệ san hô rất tuyệt hảo, hồng đến mức giống như máu. Nam Uyển vương này đúng là cẩn thận danh bất hư truyền, rất là hào phóng, nói đưa cho Lương Chưởng ấn chút đồ chơi mua vui nhưng không đem đến phủ mà đưa thẳng vào trong cung. Quang minh chính đại như vậy, không tính là đút lót, mọi người đều thấy được.

Lương Ngộ lần nữa lật sổ ghi chép trong cung, rũ mắt nói: “Chờ sang năm sau thì sắp xếp việc đón người. Đại hôn của Hoàng thượng vào tháng ba, những cô nương trong vương tộc sẽ vào Kinh tầm khoảng tháng sáu, tháng bảy, như vậy đều rất tốt, không bạc đãi Hoàng hậu, cũng bảo vệ được thân thể của Hoàng thượng.”

Tần Cửu An nói: “Việc lập hậu đã ở ngay trước mắt, vậy Hoàng thượng dự định xử trí với bốn vị nữ quan kia như thế nào?”

Lương Ngộ nhúng bút, hờ hững nói: “Không lên tiếng chính là không để lại, những thứ không dùng này đã làm mất công ta tốn sức một phen.”

Tần Cửu An rụt cổ, không dám đáp lời. Cũng may hôm nay Hoàng thượng rất quan tâm đến Nguyệt Hồi, chỉ cần Nguyệt Hồi cô nương vẫn gợi lên hứng thú đối với Hoàng thượng, không kể đến việc có hắn trợ giúp, sớm muộn gì nàng cũng có một vị trí nhỏ ở phi vị.

Bên kia Nguyệt Hồi tới trước mặt Hoàng thượng, cười nói: “Nô tỳ da dày, đã khỏe hẳn rồi, Vạn Tuế gia chớ lo lắng thay nô tỳ.”

Hoàng đế đi ra từ sau bàn, dựa vào ánh sáng ngoài trời cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, dưới ánh sáng cũng không thấy tái nhợt, y cười nói: “Như vậy cũng tốt, trẫm còn sợ hôm nay nàng không dậy nổi, bây giờ thấy nàng tràn đầy sinh lực, trẫm đã an tâm rồi.”

Nguyệt Hồi ngửa đầu nhìn, thấy Hoàng đế còn đội khăn lưới, tự nhiên đi tới hỏi: “Ai thay ta làm việc vậy? Có hầu hạ được Hoàng thượng không?”

Hoàng đế nói: “Không ai hầu hạ, trẫm tự chải tóc. Trước đây khi trẫm chưa làm Hoàng đế, ở Nam Tam Sở đều phải tự chăm sóc bản thân. Những tên thái giám chải đầu vụng về, có lẽ là bởi vì trẫm không được ưa thích nên bọn họ thường kéo căng khiến da đầu trẫm rất đau.”

Nguyệt Hồi không khỏi líu lưỡi: “Lúc ta chạy thuyền ở bến tàu, ta cảm thấy được sinh trong nhà đế vương thật tốt, không cần vì năm đấu gạo mà khom lưng. Nhưng bây giờ ta nghe thấy như vậy lại cảm thấy tại sao đãi ngộ của hoàng tử còn chia thành nhiều tầng chứ?”

Hoàng đế nói: “Thái giám sẽ nhìn người mà hạ đĩa đồ ăn, khi đó mẫu thân trẫm mất sớm, không ai che chở, đại bạn cũng không có ai, trước mặt chỉ có hai tên thái giám tam đẳng, trừ cướp ăn cướp uống thì không chịu hỏi gì cả. Sau đó trẫm làm Hoàng đế, phạt hai tên hỗn láo kia đi rửa thùng phân, vốn tưởng rằng hết thảy đều có thể long trời lở đất, nhưng ta nghĩ sai rồi, ta không có cách nào phong tấn chức vị cho mẫu thân ta, đến bây giờ bà ấy vẫn chỉ là một Thái phi.”

Hóa ra làm Hoàng đế cũng có lúc không vừa ý, Nguyệt Hồi an ủi hắn: “Không sao cả, chờ Thái hậu trăm tuổi, ngài có thể phong cho mẫu thân của ngài.”

Hoàng đế nghe xong lời nàng nói liền cười rộ lên: “Nàng tiến cung mới được mấy ngày, ngược lại đã biết thụy hiệu (*) rồi.”

(*) Thụy hiệu: là danh hiệu chỉ được đặt ra cho người đã qua đời và mang tính lễ nghi cũng bái.

“Ăn cơm của ai thì phải để ý đến người đó, hiện nay ta đã là người trong cung, những thứ này đương nhiên phải biết.” Nàng nói xong nhìn đồng hồ chim tước Tây Dương trên bàn; “Khi nào Hoàng hậu nương nương và người nhà vào cung?”

Hoàng đế nói: “Giờ Thân tiến vào, giờ Dậu rời đi… Phải đi qua tràng theo lệ, đây là quy củ từ những người đi trước.”

Nguyệt Hồi “ồ” một tiếng, sắc mặt bình tĩnh. Nhưng lòng Hoàng đế hơi khựng lại, y nhẹ nhàng túm ống tay áo nàng: “Hoàng hậu sắp vào, có phải nàng không vui không?”

Nguyệt Hồi nói sao có thể: “Ta còn trông ngóng nương nương tiến vào, từ nay về sau ngài đã có bạn rồi.”

Nhưng phu thê có thể thật sự đến được với nhau, tính ra cũng không nhiều. Vị Từ Hoàng hậu này đúng là y chọn, cũng là nhìn vào các thế hệ đã rất trung thành của nhà họ Từ, vì miệng của thiên hạ mà chọn.

Có thể nhìn ra người này có tâm tư với người kia hay không. Tình cảm của Nguyệt Hồi đối với y hiển nhiên không đủ để chiếm làm của riêng, Hoàng đế bởi vì không thể khơi gợi được sự ghen tuông của nàng mà cảm thấy có chút thẫn thờ.

“Đêm nay trẫm dẫn nàng đi Hậu Hải, nàng quay về chuẩn bị đi.” Hoàng đế có chút lấy lòng nói.

Nguyệt Hồi do dự: “Không phải đêm nay còn phải thiết đãi Từ gia sao…”

“Đám người kia đi thì chúng ta xuất cung.” Hoàng đế tính toán: “Giờ Dậu không tính là muộn, ta cho người thả hoa đăng ở hồ, chúng ta sẽ tạm biệt năm cũ đón chào năm mới.”

Nguyệt Hồi nghe xong, tuy cảm thấy tốt nhưng trong lòng vẫn còn nhớ ca ca, hôm qua nàng mới đồng ý ăn cơm và xem pháo hoa với hắn, bây giờ lại thành đi cùng Hoàng thượng, quay đầu phụ hắn, vậy không tốt cho lắm.

Nhưng người này là Hoàng đế, mặc dù nhìn dễ nói chuyện, người cũng ấm áp nhưng không thể thật sự coi y là người bình thường. Tóm lại Nguyệt Hồi vẫn còn vài phần kiêng kị, chỉ hỏi: “Tây Hải Tử là hoa viên hoàng gia, ngài đi đến đó, Chưởng ấn có đi cùng không?”

Hoàng đế nói không cần: “Bên kia có người chuyên hầu hạ rồi.”

Nàng do dự: “Vậy… để ta quay về nói cho Chưởng ấn một tiếng.”

Hoàng đế còn nghĩ chu toàn hơn nàng một chút: “Nàng đừng vội, chờ yến tiệc kết thúc, trẫm sẽ tự mình nói với đại bạn. Đại bạn cực khổ một năm, chuyến này để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt, chỉ chúng ta đi thôi.” Y nói xong thấy nàng còn do dự, cười nói: “Nàng yên tâm, chúng ta mang theo Tất Vân như lần trước. Nàng cũng không cần lo, trẫm sẽ không làm chuyện xấu với nàng, nàng ở trong mắt trẫm không giống những cung nhân trong hậu cung, trẫm kính trọng nàng, tình nguyện làm bằng hữu cũng sẽ không phá hủy tình bạn này.”

Lời đã nói đến mức này rồi thì quả thực không có gì phải lo lắng. Nguyệt Hồi là một người to gan, cân nhắc một lúc cảm thấy người này đáng tin, việc chơi đùa đã chiếm hết tâm trí nàng. Nàng bắt đầu toàn tâm toàn ý mong đợi Từ Hoàng hậu vào cung, mong đợi đại yến tế trời kết thúc thật sớm, nàng thích ngồi ở trên mặt băng vừa ăn lê đông lạnh vừa nhìn pháo hoa trong Tử Cấm thành.

Thời gian đương nhiên trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới giờ Thân. Bởi vì cô nương Từ gia vẫn chưa chính thức ngồi lên ngai Hoàng hậu, nghi thức khi vào cung chỉ cao hơn một chút so với mệnh phụ phu nhân (*). Lễ nghi ba quỳ chín lạy không dùng được nhưng vì để thể hiện được Hoàng đế coi trọng, Lương Ngộ đã tự đi đến Đông Hoa môn nghênh đón.

(*) Mệnh phụ phu nhân: Người phụ nữ được phong phẩm tước do chồng là vương hầu hoặc làm quan to thời phong kiến.

Ti Lễ Giám luôn luôn làm đủ các nghi thức, đoàn người cẩm y đai ngọc dừng chân đứng chờ trong không gian tuyết trắng, dõi mắt nhìn chính là một khung cảnh tuyệt đẹp.

Xe của Từ phủ rốt cuộc cũng tới, người xuống xe đầu tiên là Từ Thái phó, thấy Lương Ngộ liền chắp tay nói cảm ơn: “Mọi việc đều làm phiền Đông Xưởng xử lý rồi.”

Từ Túc trước đây là tổng quản của Thượng Thư phòng, những hoàng tử kia đều đã học qua ông, Hoàng đế cũng coi như là học trò của ông. Một vị quan văn có học vấn còn đứng ở trong triều không phải là chuyện dễ dàng gì nhưng phong thái của Từ Túc là ai làm Hoàng thượng thì ủng hộ người đó, bởi vậy giao tình giữa ông và Lương Ngộ cũng tính là không tệ, dù sao đều có chung một mục tiêu, đều là ủng hộ Hoàng đế.

Lương Ngộ tặng lễ vật, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Từ lão, ta bận bịu nhiều việc, chưa kịp đến phủ ngài để chúc mừng, hôm nay ta bù lại lễ vật này.”

Từ Túc không phải tên ngốc, có những lời không cần phải nói ra thì ông cũng hiểu rõ. Nếu như Thái hậu làm chủ thì cho dù ra sao, ngôi hậu cũng không thể nào rơi trúng đầu Từ gia. Chỉ có Hoàng đế cùng Lương Ngộ liên kết lại, Lương Ngộ lại ở giữa hòa giải, lúc này mới tránh được nhà mẹ đẻ Thái hậu đi lên, cũng tránh cho mấy chục năm tiếp theo Thái hậu vẫn tiếp tục kiểm soát hậu cung.

Trong làn tuyết bay phất phơ, Từ thái phó cách tay áo nắm cổ tay Lương Ngộ: “Xưởng công thành toàn, Từ mỗ không bao giờ quên.”

Lương Ngộ đang chờ chính lời này, cười nói: “Từ lão quá lời rồi, đều là chia sẻ chút lo lắng giúp Hoàng thượng thôi.” Hắn nói xong quay đầu lại nhìn, thấy cẩm y vệ đang vây quanh xe phượng, hắn nâng ý chỉ trong tay lên, thái giám chấp sự bắt đầu mở cây lọng lớn đứng ở một bên che gió tuyết, hắn tiến lên, vén rèm xe, giơ cao tay lên.

Từ Hoàng hậu mặc trang phục lộng lẫy, đầu đầy châu ngọc, ngọc bội leng keng. Ngọn đèn phản chiếu rõ khuôn mặt đoan trang xinh đẹp, không có nhan sắc kinh người nhưng lại rất có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ. Một trọng lượng nhẹ nhàng rơi trên tay hắn, nàng ấy nhẹ nhàng tiếp đất rồi đứng vững, gật đầu nói: “Làm phiền rồi”, đây là khí chất mà gia đình thi lễ (**) dạy dỗ ra.

(**) Thi lễ: Dòng dõi nhà Nho, biết lễ nghĩa.

Xem ra hợp với tiêu chuẩn của Hoàng hậu, nhưng mà cũng có một nhược điểm, nữ tử quá giữ lễ độ thì không thú vị, sợ rằng cuối cùng chỉ có thể thắng được sự tôn trọng của Hoàng thượng chứ không thể có những thứ khác.

Lương Ngộ hành lễ với nàng ấy, nhẹ nhàng nói: “Nương nương, thần là Chưởng ấn Ti Lễ giám Lương Ngộ, hôm nay phụng mệnh Thái hậu đi nghênh đón nương nương. Đây là lần đầu tiên nương nương tiến cung, e rằng sẽ có chỗ bất tiện, có gì cần sai khiến thì có thể phân phó cho thần làm.”

Từ Hoàng hậu nói được, không nói nhiều lắm, chỉ hơi cúi người: “Đa tạ Chưởng ấn đại nhân.”

Từ trước tới nay ở bên ngoài Lương Ngộ đều có tiếng xấu, người như vậy làm người ta sợ hãi nhưng cũng có thể khơi dậy ham muốn khám phá của người khác. Từ Hoàng hậu liếc mắt nhìn hắn, thật kỳ quái, vốn tưởng rằng những thái giám có quyền lực đều sẽ vừa trắng vừa béo, tướng mạo quái gở, nhưng người này thì không như vậy, hắn trẻ tuổi, nho nhã, tuấn tú, biết lễ tiết, biết tiến lùi đúng lúc.

Những khuê nữ bên trong gia đình quyền quý cũng sẽ nghe thấy những lời đồn đại ở bên ngoài, nhưng đàm luận tướng mạo của nam tử là tối kỵ, sợ rằng sẽ khiến cho các tiểu thư khuê các xuân tâm rạo rực. Từ Hoàng hậu rất ít khi gặp qua người có dáng vẻ như vậy, tuy rằng đã cật lực kìm nén bản thân, nhưng vẫn không tự chủ được lại liếc mắt nhìn hắn thêm cái nữa.

Cái liếc mắt này đã bị Lương Ngộ nhìn thấy, biểu cảm của hắn vẫn dịu dàng, cười nói: “Vốn dĩ hôm nay nương nương phải đi gặp mặt Thái hậu, chào hỏi Thái hậu trước, nhưng bởi vì phượng thể của Thái hậu không được khỏe, đánh phải giảm bước này đi. Tuy nói yến hội hôm nay là đại yến, thật ra chỉ là gia yến mà thôi, được chuẩn bị ở Phụng Thiên điện. Vạn Tuế gia đã đến đó rồi, chỉ chờ nương nương tới rồi khai yến.”

Lương Ngộ giải thích về mấy thói quen từ lâu ở trong cung, giọng nói lộ ra sự ấm áp, trầm tĩnh.

Bọn họ vừa đi qua thì có mấy cái đầu thò ra từ sau bức tường. Mấy nữ quan bên cạnh Hoàng đế, đặc biệt là bốn người hầu hạ bên giường không thể lộ diện trong trường hợp này, các nàng đành túm lấy Nguyệt Hồi, trốn ở trong góc nhìn lén, vừa ngâm giấm vừa lẩm bẩm: “Vị này chính là Hoàng hậu nương nương đấy, có vẻ không được xinh đẹp cho lắm.”

Nguyệt Hồi lại không cảm thấy như vậy: “Ta thấy khá xinh mà, đôi mắt lanh lẹ, lại còn to nữa!”

Tư Trướng cười nhạo, mặt sưng mày sỉa: “Lanh lẹ với to thì ta không nhìn ra, nhưng ta thấy nàng ta đang thể hiện mình là chủ tử nương nương quá mức. Bản thân còn sợ mình đi bị ngã sao, còn muốn Chưởng ấn của chúng ta đỡ nàng ta.”

Nhưng mà nói gì thì nói, sợ rằng không có nhiều cô nương khi thấy Lương Ngộ mà thờ ơ được. Thái giám đi lại rất nhiều trong cung phi, tầm mắt ca ca cao như vậy, sau này liệu có phát sinh chuyện gì với Hoàng hậu không?

Nguyệt Hồi đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút lo lắng, nghe thấy tiếng nhạc du dương của Giáo Phường ti truyền tới, lại thấy Hoàng thượng đi đến đan bệ nghênh đón. Nàng ngược lại không thèm để ý đến Hoàng thượng có thái độ như thế nào với Hoàng hậu mới này, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào ngón tay đang đỡ của ca ca, xem khi nào hắn thu tay lại.