Từ Bi Điện

Chương 53

Người nghe nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý. Lương Ngộ cũng thử nghĩ xem, nếu không có những người không liên quan sẽ thế nào, kết quả là vẫn thủ túc tình thâm, hắn sẽ giúp nàng gả cho một người giàu có, sau đó mỗi năm tới ngày giỗ của phụ mẫu, huynh muội hai người sẽ tế bái, sau khi hai người hai ngả, thời gian gặp mặt thậm chí còn không nhiều như bây giờ.

Có mất có được, đây là cuộc sống. Chỉ là nàng cho rằng mình nghĩ về Hoàng đế, người làm ca ca hắn sẽ không vui, tuy nói là đúng nhưng ngoài miệng hắn không thể thừa nhận.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hắn nói: “Huynh muội hai ta cách mười một năm mới tìm được nhau, huynh biết muội ỷ vào huynh, huynh cũng không biết nên thương muội thế nào mới tốt. Cho dù có gặp nhiều người, nhưng không có người nào có thể buộc chặt ai cả đời được. Muội đừng hiểu lầm ca ca không cho muội thích Hoàng thượng. Nhưng nhà đế vương khác với nhà bình thường, không thể hành động theo cảm tính, càng không dám phủ đầu chẳng ngó ngàng tới… Những lời huynh nói, muội hiểu chưa?”

Nguyệt Hồi ngây ngốc, gật đầu một cái: “Bây giờ ca ca thích giảng đạo lý quá.”

Lương Ngộ lại bị lời của nàng chặn lại, không muốn nhiều lời nữa, thuận tay sắp xếp lại giá bút, lạnh nhạt nói: “Bây giờ đã khá muộn rồi, quay lại Nhạc Chí trai thôi.”

Nguyệt Hồi nói: “Muội không định trở về, vừa rồi không phải đã từng nói rồi sao, giống như lần trước, huynh trực đêm, muội ở cùng huynh.”

Lương Ngộ nhíu mày nói: “Lần trước khác lần này, muội không nên ở lại trực phòng của huynh.”

Nàng vẫn rất cố chấp: “Khác nhau chỗ nào, rõ ràng muội thấy giống.”

Nàng đúng là óc lừa, không nhớ những chuyện này, Lương Ngộ nói: “Lần trước muội giả trang thái giám, bây giờ muội là nữ quan ngự tiền, sao có thể giống nhau chứ.”

Nguyệt Hồi cảm thấy ca ca đang lừa mình dối người: “Mọi người ở Càn Thanh cung có ai là không biết thái giám lần trước là ta chứ?” Dù sao nàng đã quyết tâm, ra bên ngoài nhìn, đúng lúc Nguyệt Hoa môn từ từ khóa cửa lại, nàng ai da một tiếng: “Khóa cửa rồi, vậy phải làm sao bây giờ, muội muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong hẻm vang lên tiếng gõ mõ cầm canh của tiểu thái giám: “Các đại nhân, hạ thuế ruộng, cẩn thận đèn đuốc…” Toàn bộ cửa lớn cửa nhỏ trong Tử Cấm thành đồng loạt chuyển động, phát ra tiếng khóa cửa nặng nề. Càn Thanh môn cũng bị đóng lại, khóa vào, lúc này hoàng thành chính thức tiến vào đêm dài.

Cho nên hắn xua đuổi nàng một lúc, cuối cùng nàng vẫn được như ý, hắn nhìn nụ cười thắng lợi trên khuôn mặt nàng, quay đầu nói: “Để huynh phái người đưa muội về.”

Hắn muốn đi ra ngoài, Nguyệt Hồi luống cuống tay chân kéo hắn lại, dậm chân nói: “Huynh còn đuổi muội đi, muội sẽ nằm xuống đây đấy!”

Nàng là người nói được làm được, một cô nương mười tám tuổi, nói chuyện hay hành động đều không suy nghĩ, vẫn may hắn nhanh tay nâng nàng dậy: “Muội lại hỗn!”

Lời đe dọa của hắn không có bất cứ tác dụng gì với nàng, nàng bĩu mỗi ngả người ra sau: “Huynh lại muốn đuổi muội?”

Lương Ngộ bị nàng làm loạn không có cách nào khác, nói: “Người lớn như vậy rồi, sao còn học bộ dạng của trẻ con! Được được, muốn ở lại thì ở lại, muội làm huynh quá đau đầu.”

Nàng nhe răng vươn hai tay ra: “Để muội xoa bóp cho huynh nha? Huynh đau ở đâu?”

Lương Ngộ tránh né, nhìn nàng, thở dài: “Tính mặt dày mày dạn này của muội giống ai vậy chứ? Năm đó mẫu thân cũng không giống muội.”

Nguyệt Hồi khuyên hắn nhìn xa trông rộng hơn chút: “Mẫu thân chưa từng sống ở bến tàu, nếu không chắc chắn sẽ giống ta.”

Nàng chưa bao giờ cãi thua, ca ca cuối cùng nhượng bộ, không nói lý với nàng nữa. Nàng mỉm cười ngồi xuống ghế bành, quanh người tản ra không khí thắng lợi, nàng nghĩ kỹ lại, mỗi lần chưởng ấn đại nhân tàn nhẫn độc ác cãi nhau với nàng, hình như chưa bao giờ chiếm ưu thế, không phải bởi vì hắn không lợi hại mà là vì hắn quan tâm tới nàng. Người ca ca tốt như vậy, nàng còn thi thoảng có chút tà niệm với hắn, thật đúng là xấu xa mà.

Cho nên một mặt nàng tự trách, một mặt lại từ từ suy nghĩ vớ vẩn, dẫu sao vẻ ngoài của Lương Ngộ thật đẹp, bất kể nhìn thẳng nhìn ngang thế nào cũng không chê vào đâu được, quả thật là một đối tượng tốt để yêu đối với các cô nương mới lớn. Đáng tiếc hai người là người thân, nàng thường cảm thán như vậy, chủ yếu là vì họ nhận nhau mới được hơn một tháng, miệng nàng thì gọi ca ca nhưng suy nghĩ đôi khi lại quá phận. Thí dụ như hiện tại, sau khi nàng bình tĩnh lại nhớ tới giấc mơ tối hôm qua, cảnh tượng trong mộng làm nàng mặt đỏ tim đập, nghĩ lại lần nữa khiến nàng vừa xấu hổ vừa vui sướng.

Lương Ngộ âm thầm quan sát nàng, thấy nàng ngẩn người, khi thì cười ngây ngộ, lúc thì nhìn trộm hắn, không biết trúng tà gì.

“Muội lại có ý đồ xấu gì vậy?” Hắn cất sổ ghi chép vào trong tráp, khóa lại.

Nguyệt Hồi nói không có: “Chỉ là muội thấy được trực đêm với huynh rất vui thôi.”

Lại được càn quấy trước mặt hắn, sao có thể không vui chứ! Lương Ngộ thở dài: “Đến canh ba phải vào xem bệnh tình Hoàng thượng thế nào, nếu không được có thể lâm triều, phải đến thượng triều phòng sớm cho kịp truyền lời.”

Nguyệt Hồi nghĩ một lát rồi nói: “Không triệu người tới buồng sưởi phía đông giống như lần trước sao?”

Lương Ngộ lắc đầu: “Lần trước Hoàng thượng chưa tự mình chấp chính, bị ốm yếu đã không ổn rồi. Hiện tại đại cục đã định, rất khó miễn lên triều, không ai dám xen vào. Chúng ta có thể bất động thì bất động, người thường đi bên bờ sông sao có thể không ướt giày, chưa đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, không cần muội phải ra tay.”

Nguyệt Hồi “à” một tiếng: “Dù sao muội cũng nghe huynh, huynh bảo muội ra tay thì muội ra tay, bảo muội chải đầu cho Hoàng thượng, muội lập tức chải đầu cho Hoàng thượng.”

Nàng nói như vậy, ngược lại rất giống một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời. Lương Ngộ sắp xếp đồ trên bàn xong, đang muốn kêu người đem bữa tối lên, xoay người thấy nàng chớp mắt nhìn mình, ngập ngừng hỏi nàng sao vậy.

Nguyệt Hồi có chút do dự, ậm ừ một lát mới mở miệng: “Ca ca, huynh đã từng mơ thấy muội chưa?”

Hắn nói không có: “Ngày nào muội cũng ở trước mặt huynh, huynh mơ thấy muội làm gì?”

Vì thế Nguyệt Hồi cảm thấy có lẽ quả thật mình có chút không bình thường, hắn nói như vậy rất có lý, ngày nào cũng ở trước mặt, tại sao nàng lại mơ thấy hắn chứ?

Lương Ngộ cực kỳ bình tĩnh, gọi người tiến vào như thường, phân phó truyền thiện rồi sai người đi xem thử tình trạng của Hoàng thượng, sau khi đã an bài xong, hắn quay người nói: “Tại sao muội lại đột nhiên hỏi vậy? Chẳng lẽ hôm qua mơ thấy ta?”

Nguyệt Hồi chột dạ, nếu nói là mơ thấy, chắc chắn hắn sẽ hỏi nàng mơ thấy gì, chẳng lẽ nàng nói mình táng tận lương tâm đè hắn ở cây hôn một cái sao? Không được, có chết nàng cũng không thể nói, đành cười ha ha, nói linh tinh: “Muội không bao giờ nằm mơ… À mà tối nay chúng ta ăn gì vậy?”

Lương Ngộ không trả lời nàng, còn đang lo lắng. Hắn đã mơ thấy nàng vô số lần, không phải lạc mất thì cũng là chạy, trong lòng lo lắng đến nỗi đêm xuống sẽ biến ảo tưởng thành ác mộng, khiến cho hắn không thể thở nổi. Đây vốn là chuyện riêng tư, hắn không muốn nói ra, nhưng đột nhiên nàng lại hỏi tới, hắn cũng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ mình không để ý bị nàng phát hiện ra gì rồi?

Hắn lo sợ, đi một vòng trước cửa, rồi lại quay vào. Hắn liếc nhìn sắc mặt của nàng, nàng đang giả vờ nhìn xung quanh, vẻ mặt khiến người ta không thể tin được.

“Nguyệt Hồi, có phải muội gạt huynh chuyện gì không?” Hắn cẩn thận nói: “Hai ngày nay muội rất kỳ lạ, không giống như trước kia.”

Nguyệt Hồi hoàn toàn bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử, rõ ràng chột dạ muốn chết, lại chắc chắn nói không có: “Muội không giấu diếm điều gì với huynh cả, chỉ là tò mò nên thuận miệng hỏi thôi. Không phải mọi người đều nói ban ngày nghĩ gì, ban đêm thấy cái đó sao…”

Cả hai đều có tâm sự, nhưng nhìn đối phương lại không nói thật lòng, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.

Cũng may bữa tối đã được đưa lên, người chạy đi xem tình hình của Hoàng thượng ở buồng sưởi phía đông cũng đã quay về, khom lưng nói: “Hồi bẩm lão tổ tông, Vạn Tuế gia đang ngủ. Tiểu nhân hỏi đại tổng quản, hắn nói Vạn Tuế gia có vẻ đã tốt hơn so với lúc sáng, đã ngủ yên được rồi. Hồ Viện sử và vài thái y cũng ở đó, nếu có gì xảy ra sẽ lập tức bẩm báo với lão tổ tông, xin lão tổ tông không cần lo, tạm thời cứ yên tâm.”

Lương Ngộ “ừ” một tiếng, đuổi tên đó ra ngoài rồi bảo Nguyệt Hồi ngồi xuống, Tần Cửu An bên ngoài lại tiến vào, chắp tay nói: “Trong mấy tên thổ phỉ mà chúng ta bắt được, có một tên tình nguyện làm ám vệ cho chúng ta, lão tổ tông định xử trí những tên còn lại như thế nào?”

Lương Ngộ rửa tay trong chậu đồng do tiểu thái giám đem đến, lấy khăn lau cẩn thận, nói: “Tên quy phục cho ở lại, những người còn lại đợi đến khi chọn được thời điểm tốt, áp đến trước cửa chợ giết chết trước mặt mọi người. Hoàng thượng mới tự mình chấp chính, đúng lúc nên lập uy, dùng những loạn đảng này làm gương, để cho bá tánh nhìn một chút, xúc phạm quy tắc và đối nghịch với triều đình sẽ có kết cục gì.”

Tần Cửu An nói vâng, bấm đốt ngón tay tính toán: “Ngày mai hai vị vương gia ngoại trấn rời kinh, đúng là ngày tốt nhất.”

Lương Ngộ nghe xong liền cười: “Chọn ngày không bằng trúng ngày, vậy thì chọn sáng mai đi. Suốt đêm dán cáo thị ra bên ngoài, tin tức truyền tới Lưỡng Quảng, bọn loạn đảng đó cũng sợ hãi.” Hắn vừa nói vừa lấy đũa, chỉ chỉ: “Trước khi hành hình phải mai phục người ở xung quanh pháp trường, nhỡ đâu có người cướp tội nhân, sẽ có niềm vui bất ngờ đó.”

Tần Cửu An lĩnh mệnh đi ra ngoài, không gian cuối cùng trở nên yên tĩnh. Hắn nhìn Nguyệt Hồi: “Sao muội thất thần vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị à?”

Trên bàn cơm mà hắn nói chuyện chém giết đơn giản như chém dưa, xắt rau, đây là thủ đoạn của đề đốc Đông Xưởng. Nguyệt Hồi và hắn ở riêng, nàng chỉ cảm thấy hắn là ca ca, cho dù mình chơi xấu thế nào hắn vẫn có thể thông cảm. Nhưng một khi có người ngoài ở đây, ca ca lập tức đổi sang một vẻ mặt khác, lạnh lùng, tàn nhẫn, mọi người chớ tới gần.

Nguyệt Hồi cầm bát cơm trong tay, rụt rè nói: “Muội nghe nói huynh có biệt hiệu là Lương thái tuế (*), quả thật rất đúng.”

(*) Thái tuế: thời xưa chỉ bọn cường hào, ác bá.

Hắn đã từng nghe qua cái tên này, nhưng chưa bao giờ quan tâm người khác gọi hắn là gì. Hắn làm Sai sự Ti Lễ giám, Đề đốc Đông Xưởng, nếu cứ để ý đến cái tên thì cỏ trên mộ hắn đã cao ba thước rồi.

“Huynh không làm thái tuế, người khác sẽ coi huynh như đậu hũ. Bên ngoài mọi người có nói huynh thế nào chứ, huynh có thể không chế được chuyện sống chết của họ mới là thiết thực nhất.”

Quả nhiên danh xứng với thực, Nguyệt Hồi xới cơm nghĩ. Khiến người ta sợ hãi tốt hơn để người ta ức hiếp, nếu hắn nói đúng thì nhất định là đúng.

“À, Tiểu Tứ đã đi chưa?” Lúc trước nhiều việc, nàng chưa kịp hỏi hắn, đến lúc này mới nhớ đến tiểu tử Tiểu Tứ: “Đệ ấy có nhờ huynh nhắn gì với muội không?” Lương Ngộ nói: “Đã đi rồi, cũng không nhắn nhủ gì cho muội, chỉ nói muội hãy học nữ công gia chánh, chờ đến khi hắn làm xong việc, nhất định sẽ vào thăm muội.”

Nguyệt Hồi nghe xong, buồn bã, lẩm bẩm nói: “Đứa nhỏ Tiểu Tứ này, thật là khó ưa. Muội đã vất vả bao nhiêu, ngón tay bị đâm mấy cái, đệ ấy không nói được một lời khen, còn bắt bẻ tay nghề của muội, thật đúng là bạch nhãn lang (**).”

(**) Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính.

Lương Ngộ không tham gia vào đề tài này của nàng, nhàn nhã ăn cơm, hai chân dưới bàn vắt chéo.

Đương nhiên đôi khi Nguyệt Hồi cũng rất tinh tế, nàng biết Tiểu Tứ phải xa nhà nên đặc biệt làm gấp hai đôi lót giày. Tiểu Tứ có, ca ca không có, nàng còn chuyển cho Tiểu Tứ thông qua ca ca, chỉ sợ ca ca không vui, liền nịnh nọt: “Tiểu Tứ phải đi Nam Uyển nên muội làm trước cho đệ ấy, chờ đến khi muội rảnh sẽ làm cho huynh một đôi…”

Một đôi? Lương Ngộ cười nhạt, Tiểu Tứ được hai đôi, hắn lại chỉ có một đôi, nàng quả thật là công bằng nhỉ.

“Không cần.” Hắn lấy múc một muỗng canh, chậm chạp đưa đến bên miệng: “Mọi thứ của huynh đã có Cân Mạo cục sắp xếp, huynh thiếu cái gì chỉ cần đến đó lấy là được.”

Nguyệt Hồi còn muốn tiếp tục lấy lòng, cười nói: “Vậy không giống, muội tự làm là tâm ý của muội.”

Lương Ngộ liếc nhìn nàng: “Tấm lòng này của muội, huynh đã biết, không cần vội thêu thùa may vá, cẩn thận bị thương. Hơn nữa hình muội thêu quá xấu, huynh không thích, tốt nhất muội nên luyện chữ đi.”

Vế trước dường như rất quan tâm đến nàng, dáng vẻ giống như ca ca tốt, vế sau dần dần trở nên đáng ghét. Nguyệt Hồi bị hắn chọc tức: “Được thôi, lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, không cần càng tốt, muội đỡ mất thời gian.” Nàng vừa nói vừa hung hăng cho cơm vào miệng, lẩm bẩm nói: “Người khác học từ nhỏ, có kỹ thuật, muội có thể cắt được miếng lót giày đã là tốt lắm rồi, huynh còn kén chọn! Dù sao tầm mắt của Chưởng ấn đại nhân cũng cao, chúng ta không xứng, vẫn là Tiểu Tứ tốt nhất, còn biết tích phúc, không giống một vài người.”

Tâm tình Lương Ngộ rất tốt, không hề để bụng chuyện của nàng. Miếng lót giày ở dưới chân lúc đầu còn hơi chật, bây giờ dường như đã giãn ra, vừa hơn rồi.

Nàng càu nhàu, hắn tùy ý để nàng càu nhàu, làm như không nghe thấy. Sau khi ăn cơm xong, hắn đi đến buồng sưởi phía đông một chuyến, thấy Hoàng đế ngủ yên, yên tâm quay về. Hắn thấy thời gian đã muộn, Càn Thanh cung không giống nha môn Ti Lễ giám, ở đó còn có dư phòng để ngủ, ở đây thì không, hắn đành để nàng nằm giường hắn, còn mình nằm tạm ở ghế một đêm.

Nguyệt Hồi miệng thì nói ngượng ngùng nhưng khi lên giường thì rất nhanh nhẹn, sau đó quấn chặt chăn, thò đầu ra hỏi: “Ca ca, huynh đổi mùi nệm rồi à? Muội vẫn thích loại cũ hơn, loại này có mùi như mùi chân ấy.”

Nàng đang cố ý nói đểu hắn, Lương Ngộ cũng không để ý tới nàng, buông rèm ngoài rồi nằm xuống.

Kỳ thật trong lòng hắn khá vui, người thân duy nhất đang ở bên cạnh, tuy rằng đối chọi gay gắt với hắn, cuối cùng hắn không phải lẻ loi một mình. Hắn quay đầu nhìn nàng, đôi mắt nàng long lanh dưới ánh đèn, hắn đứng dậy, thổi tắt đèn trên bàn, căn phòng lập tức tối lại, chỉ còn một ngọn nến yếu ớt đang cháy. Hắn nói ngủ đi, trước nửa đêm còn có thể chợp mắt một lát, tới giờ Tý còn phải dậy, đi xem bệnh tình của Hoàng thượng.

Chỉ một canh giờ ngắn ngủi, hắn vẫn có thể nằm mơ, trong mộng không thể phân biệt được thật giả, hắn thấy Nguyệt Hồi nắm một con diều chạy trên cánh đồng bát ngát.

Gió rất lớn, khiến bích tích (*) của hắn bay lên chắn tầm nhìn, đến khi nhìn kỹ lại, Nguyệt Hồi đã biến thành con diều bay lơ lửng trên bầu trời. Lòng hắn nôn nao, hắn cuống quít đuổi theo, bỗng nhiên dây diều bị đứt, nàng lập tức bay đi xa, cuối cùng hắn không thể đuổi kịp. Hắn gấp đến độ tim như nứt ra, cuồng loạn gọi “Nguyệt Hồi”, gọi quá hoảng loạn, tự đánh thức chính mình.

(*) Bích tích: chỉ các nếp gấp, vạt áo trên quần áo.

Là mơ… Hắn mơ màng mở mắt ra, thở gấp, còn chưa kịp hoàn hồn, bóng người ngồi xổm kế bên ghế dọa hắn giật mình.

Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt Nguyệt Hồi phát sáng như mắt cú, nàng nắm tay vịn ghế, nói: “Ca ca, lần này huynh mơ thấy muội!”