Tu Chân Chi Giới

Chương 39: Tiết Mộ Bạch tiếp cận

“Được rồi những gì cần nói Lục trưởng lão đã nói hết, ta chỉ muốn nhắc nhỡ các sư đệ sư muội, tuy nói Lãnh Sương Cốc là địa điểm khảo hạch lần này đã được tông môn thông qua nhưng ở trong cốc mọi người cũng nên chú ý cẩn thận một chút, trừ khi có nhiệm vụ nếu không tốt nhất nên đi cùng tổ đội của mình.” Diệp Lạc Thần là người không thích nhiều lời nhưng vì hôm nay hắn có nhiệm vụ dẫn dắt đệ tử đồng môn tham gia kỳ khảo hạch tông môn lần này nên vì sự an toàn hắn phải dặn dò một chút.

“Được rồi Mạc sư đệ cùng Trang tam sư đệ đi cùng ta, Tô tứ sư đệ cùng La ngũ sư muội đi cùng Lục trưởng lão không thể để Lục trưởng lão một mình được.”

“Đại sư huynh muội muốn đi cùng huynh bên này được không?”

“Không được, mỗi người điều có nhiệm vụ trong người, Tứ sư đệ cùng La sư muội đi thôi.”

Diệp Lạc Thần nói xong dẫn chúng sư đệ sư muội lên Phi Hành Khí chuẩn bị rời đi tông môn.

“Vâng đại sư huynh.” Tô Khải cung kính trả lời.

“Sư tỷ muốn đi cùng Đại sư huynh mà, sư tỷ không muốn đi qua bên Lục trưởng lão. Tứ sư đệ, sư đệ đi nói với Đại sư huynh để sư tỷ đồng hành cùng Đại sư huynh đi mà.”

“Ngũ sư tỷ chúng ta vẫn là nên đi cùng Lục trưởng lão thôi.” Haiz…Đại sư huynh đã truyền âm cho hắn nói nếu như Ngũ sư tỷ không chịu đồng hành cùng hắn và Lục trưởng lão dẫn dắt đồng môn đệ tử thì sư tỷ có thể ở lại tông môn không cần tham gia đợt khảo hạch lần này nữa, chỉ là hắn không muốn nói ra làm sư tỷ đau lòng mà thôi.

“Nhưng mà ta không muốn qua bên Lục trưởng lão.” Nàng khó khăn lắm mới để Đại sư huynh cho theo dẫn dắt đệ tử khảo hạch lần này là vì muốn được gần Đại sư huynh sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được chứ.

“Ngũ sư tỷ tội gì chứ, đằng nào đến Lãnh Sương Cốc mọi người cũng sẽ tập trung cùng nhau bảo vệ chúng đệ tử vượt qua rừng Huyền Vụ mà, sau phải bận tâm làm gì chứ.”

“Tứ sư đệ nói cũng đúng, đi chúng ta đi thôi, qua Phi Hành Khí của Lục trưởng lão.”

.............

Kỳ Phong hắn mới không thèm để ý vì sao La ngũ sư tỷ lại náo động như vậy, hắn vẫn là đi theo Đại sư huynh tiến vào Phi Hành Khí cùng tổ đội của mình thì hơn.

Tiến vào Phi Hành Khí Kỳ Phong không thể thầm than Dịch Thần Tông lớn mạnh, cũng không hỗ là một trong tứ Đại tông môn đứng đầu đến Phi Hành Khí cũng rộng lớn như vậy. Sức chứa gần ba trăm người mà vẫn có thể tự do hoạt động, bên ngoài còn có bày cấm chế, có lẽ dùng để bảo vệ Phi Hành Khí tránh bị công kích đi.

“Mọi người tự tìm chỗ cho mình đi, mười ngày sau sẽ đến bên ngoài Lãnh Sương Cốc khi đó kỳ khảo hạch sẽ chính thức bắt đầu.” Tam sư huynh Trang Hạo căn dặn mọi người. Kỳ Phong cũng không nhìn ra được Tam sư huynh tu vi, có thể là Kim Đan kỳ đi.

“Chậc...lần này Tông môn đúng là bỏ vốn lớn vì Nhất Tinh bí cảnh, đem cả hạch tâm đệ tử với tu vi từ Kim Đan kỳ đến Kim Đan hậu kỳ còn không tính, lại còn thêm một vị Nguyên Anh vậy mà chịu dẫn dắt Luyện Khí hậu bối đúng là chuyện không thể tin nhưng đây lại là sự thật a.”

Từ lúc lên Phi Hành Linh Khí đến giờ hắn cũng không thấy Diệp Lạc Thần đại sư huynh cùng Mạc Thiên Hàn nhị sư huynh đâu cả, chỉ có Trang Hạo tam sư huynh dặn dò đôi câu rồi cũng biến mất. Kỳ Phong nghĩ có lẽ ba vị sư huynh là đi điều khiển chiếc Phi Hành Linh Khí này đi nên mới không có mặt ở nơi này. Mà cũng đúng thôi, để điều khiển được một chiếc Phi Hành Khí to lớn như thế này có lẽ sẽ tốn rất nhiều công sức a.

Nhìn mọi người tự tìm chỗ cho mình nghĩ ngơi, có người còn tranh thủ thời gian bắt đầu tu luyện, hắn cũng tìm một chỗ ngồi xuống cách tổ đội một khoảng ngắn, Kỳ Phong hắn chỉ là muốn được yên tĩnh một một chút mà thôi.

“Xin chào, ta ngồi đây không làm phiền sư đệ ngươi chứ.”

“Vị sư huynh này là ai, có thể vô thanh vô tức tiếp cận hắn từ lúc nào mà hắn không nhận ra.” Không có khả năng với tu vi luyện khí kỳ mà hắn còn không biết có người tiếp cận hắn, trừ khi người này ẩn nắp tu vi giống hắn có nghĩa là người này tu vi phải trên hắn rất nhiều đi, hắn cũng thật quá thiếu cảnh giác đi.

Kỳ Phong ngước nhìn lên thì phát hiện thì ra người đến là dịch dung, hắn cũng biết người này là ai cho nên nói “không phiền, sư huynh cứ ngồi đi.” Không phiền mới là lạ đó, hắn vì không muốn tiếp xúc với nhiều người nên chọn ngồi cách tổ đội một khoảng trống vậy mà lại tạo điều kiện cho người khác chen vào, sặc…đúng là thất sách mà.

“Cám ơn sư đệ, giới thiệu một chút ta là Bạch Mộ, sư đệ tên gì? Ùm…sư đệ tu vi thấp thật, là mới gia nhập tông môn không lâu sau?” Người này không phải ai khác mà chính là Tiết Mộ Bạch. Vừa hỏi Kỳ Phong, Tiết Mộ Bạch cũng đồng thời đánh lên cách âm cấm chế.

“Người này không phải tên là Mộ Bạch sao, hắn vẫn còn nhớ Diệp đại sư huynh từng gọi như thế mà sau hôm nay lại biến thành Bạch Mộ rồi? Sặc...chết cười hắn quá đi thôi, Bạch Mộ mệt cho huynh nghĩ ra cái tên này đã như vậy còn từ một Kim Đan kỳ thế nào tu vi rớt thê thảm xuống Luyện Khí kỳ thế này.” Nội tâm Kỳ Phong đang phỉ bán cái người nào đó đang trà trộn vào đội ngũ nhưng mà Kỳ Phong hắn cũng không đi vạch trần vì thực tế tu vi người ta chỉ cần dùng một ngón tay thôi cũng có thể búng chết hắn, hắn còn muốn hít thở không khí đâu.

“Nghĩ gì mà nhập thần vậy, mà sư đệ vẫn chưa cho ta biết tên a.” Tên nhóc con này nói chuyện với Tiết Mộ Bạch hắn vậy mà lại dám phân tâm nha, cái nàylà gap hắn chứ lỡ gặp người xấu thì như thế nào?

“Nếu Kỳ Phong mà biết nội tâm Tiết Mộ Bạch lúc này nhất định hắn sẽ nói “huynh không phải chính là người xấu sao?” người xấu hại hắn không được yên tĩnh đó, đáng tiết Kỳ Phong là không có thuật đọc tâm a.”

“Ách...đệ là Huỳnh Kỳ Phong.”

“Thật là sơ ý quá, hắn vậy mà nói chuyện với người lạ lại còn phân tâm. Mà sau hắn có thể nhìn ra lớp dịch dung của người này nhỉ, giờ nhìn kỹ mới thấy khuôn mặt tuấn mỹ của người này ẩn sau lớp mặt nạ hắn nhìn rất rõ ràng như vậy là sau? Kỳ Phong suy nghĩ không lẽ là do tử nhãn, có khả năng này sao?”

“Nguyên lai là Kỳ Phong sư đệ, trước đây không lâu cái tên họ Diệp cứu một người bị trúng độc thì ra người đó là sư đệ a, ta thấy mọi người nói về đệ suốt.”

“Sư huynh vừa nói cái gì?”

“Ah...ta là nói trước đây không lâu Diệp đại sư huynh từng cứu một người bị trúng độc, không phải là đệ sao?”

“Là Diệp đại sư huynh cứu đệ mà không phải là Trần Quân trưởng lão sao?” Thế này là thế nào, vì sao cứu hắn lại là Diệp đại sư huynh, sao không ai nói cho hắn biết hết vậy.” Kỳ Phong vò đầu bức tai cũng không nghĩ ra được là vì sao người cứu hắn lại là huynh ấy.

Cứu hắn là vì tiện tay thôi sau, vì cái gì lúc gặp ở Đan Trúc Các không nói cho hắn biết, vì cái gì lần gặp sau đó còn không thèm cho hắn một ánh mắt. Nhiều câu hỏi cứ lướt qua trong đầu mà Kỳ Phong không thể nào giải thích được.

“Kỳ Phong tiểu sư đệ, sư đệ thật không biết Diệp đại sư huynh là người đã cứu sư đệ sao?” Nếu hắn biết cái tên họ Diệp đó còn không có nói cho tiểu sư đệ này biết như vậy hắn cũng đã không nói rồi. Aiz...tên họ Diệp có trách hắn không ta? Nói thì cũng đã nói rồi, mặt kệ đẩy thêm phiền phức cho cái tên họ Diệp đó vậy.