Tử Dương

Chương 37: Luyện đan chi pháp

Dịch giả: Ma Đạo Tử

Mọi người tuy còn trẻ tuổi, nhưng nhiều ngày đọc kinh văn, đả tọa luyện khí, hành sự cũng trở nên trầm ổn hơn. Sở dĩ bọn họ kích động mà ra khỏi phòng là vì nghe ra ngụ ý của Ngọc Linh Lung, bọn họ nếu không chịu đựng khổ sở hôm qua thì đâu thể bách độc bất xâm.

Bách Lý Cuồng Phong lúc này vừa đi vừa cà nhắc, Dạ Tiêu Diêu thì cong người ôm lấy bụng, Mạc Vấn sắc mặt xanh trắng, Lưu Thiếu Khanh mặt đỏ tới mang tai, Liễu Sanh bước đi không ổn định. Ngọc Linh Lung đứng ở cửa Đông Điện bình tĩnh nhìn bọn họ mỗi người một dáng đi từ trong phòng bước ra, đi tới ngoài điện xếp hàng chính vị.

"Chén thuốc bình thường theo như quân thần tá sử (1) cùng lắm là hơn mười vị. Bốn mươi chín vị thuốc mỗi vị đều ẩn chứa ngũ hành, không ai có thể hoàn toàn trung hòa hết được. Mà các ngươi lúc trước chọn thuốc cực kì tạp nham, rất nhiều dược tính lắng đọng trong cơ thể không tiêu trừ đi. Nếu trong cơ thể các ngươi còn có dược tính ngũ hành thì có thể chịu bách độc mà không chết. Nếu sau này các ngươi lại tái phát những dấu hiệu lúc trước thì chính là đã bị trúng độc, cần cẩn thận." Ngọc Linh Lung nhìn mọi người xung quanh.

(1) Nguyên tắc chọn thuốc trong Đông Y, Quân chỉ dược vật trong đơn thuốc có tác dụng trị bệnh lớn nhất, hướng chủ công, là dược vật đứng đầu phương thuốc, không thể thiếu. Thần chỉ dược vật phụ trợ quân dược chữa bệnh. Tá dược là dược vật hỗ trợ quân thần dược, cũng thể tiêu trừ hoặc làm chậm độc tính của quân thần dược. Thông thường thì tối đa là 13 vị thuốc, 1 quân, 3 thần, 9 tá.

"Cảm tạ chân nhân ban thưởng." Mọi người nghe vậy lập tức khom người cảm tạ. Ngoại trừ A Cửu và Thiên Tuế ra, năm người khác đều có dấu hiệu trúng độc của chính mình. Ngày sau nếu lại xuất hiện phản ứng như vậy chắc chắn là có người âm mưu hạ độc bọn họ.

"Thế gian cũng có quân tử ngay thẳng, cũng có những kẻ chẳng khác nào yêu ma, đấu ngươi không lại thì sẽ nghĩ ra đủ các thủ đoạn độc ác để mưu hại. Tháp cao trăm thước, gió thổi chẳng hư, lại chẳng thể chịu con kiến đục khoét. Các ngươi được truyền thụ các pháp môn của Thượng Thanh, ngày sau nhất định sẽ bị nghi kị, nếu không có tị độc chi thân thì trong giang hồ một bước khó đi." Ngọc Linh Lung mỉm cười mở miệng.

Mọi cười nghe vậy lại cảm tạ lần nữa. Mạc Vấn hổ thẹn, Ngọc Linh Lung lúc này nở nụ cười thì nhếch khóe miệng bên phải lên, mà ngày hôm qua cũng là nhếch miệng như vậy, thế nhưng hắn lại cho là nàng cười lạnh âm độc. Thật ra, không phải Ngọc Linh Lung thiện biến ác, chẳng qua là hắn trong tâm thiện ác quấy phá, chẳng khác nào Trí Tử nghi hàng xóm (2).

(2) Đây là một điển cố. Ở nước Tống có một người giàu có tên là Trí Tử, một hôm vì trời mưa to, bức tường bị sụp xuống. Con của hắn nói nếu không tranh thủ thời gian sửa lại thì sẽ có đạo tặc đến trộm cướp, mà ông lão hàng xóm cũng khuyên như vậy. QUả nhiên tối hôm đó nhà họ bị mất trộm nhiều của cải. Lập tức Trí Tử cho rằng con mình là thông minh, đồng thời lại nghi ngờ lão nhân kia. Câu chuyện này ý nói nên cẩn thận với cái định kiến, nhiều khi vì định kiến mà cho đúng thành sai, sai thành đúng.

"Xin hỏi chân nhân, tại sao Thiên Tuyền Tử và Diêu Quang Tử lại có thể trung hòa rất nhiều dược tính?" Mạc Vấn cúi đầu hỏi.

"Càn khôn đại đạo, âm dương không thiệt, bọn họ đều là dị loại, phàm dị loại đều có bản năng xu cát tị hung (tìm may tránh xui). Hai người họ có thể phân biệt rất nhiều dược tính, tập trung nghe giảng chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chính là nhờ bản năng." Ngọc Linh Lung cười đáp.

Mạc Vấn nghe vậy lại gật đầu, Ngọc Linh Lung nói rất đúng, chim thú hoang dã không thể nào tìm đến đại phu, nếu bị thương hay bệnh tật cũng chỉ có thể dựa vào bản năng đi tìm dược thảo tự chữa cho mình. Dĩ nhiên loại bản năng này chủ yếu tồn tại ở những động vật hoang dã trong rừng, chứ súc vật được thuần dưỡng trong nhà thì bản năng này đã tiêu giảm.

"Xin hỏi chân nhân, sau này nếu chúng ta uống nhầm thuốc độc sẽ xuất hiện triệu chứng ra sao. Nếu đau bụng mà phải cong người thế này thì chẳng phải mất hết sự thanh tịnh sao?" Dạ Tiêu Diêu ôm bụng cười hỏi.

Gã vừa dứt lời, mọi người liền cười vang. Mỗi người phản ứng khi trúng độc đều khác nhau, Mạc Vấn nếu uống phải thuốc độc thì sẽ thấy lạnh, Lưu Thiếu Khanh là nóng, mà ba người khác thì thật không ổn, nhất là Dạ Tiêu Diêu, đến thời điểm phải ra tay lại chạy vào nhà xí thì thật quấ xấu hổ.

"Nếu ăn phải độc vật, triệu chứng cũng không mãnh liệt bằng một thành so với lúc trước, không đáng ngại." Ngọc Linh Lung đáp.

Dạ Tiêu Diêu nghe vậy thì như trút đượch gánh nặng, Bách Lý Cuồng Phong cùng Liễu Sanh cũng thở ra một hơi dài, nếu trúng độc xong mà run lẩy bẩy lông mũi dựng đứng, khạc nước miếng còn đỡ, chứ nếu mà ngã xuống đất chân tay co quắp, miệng sùi bọt mép thì thật khó nói rồi.

"Chân nhân, thật sự là ngày sau ta không còn sợ độc vật nữa rồi sao?" Lưu Thiếu Khanh mặt đỏ cũng xen vào.

"Ngươi có thể vào trong điện thử uống tỳ đá." Ngọc Linh Lung cười nói.

Lưu Thiếu Khanh nghe xong thì liên tục khoát tay, tỳ đá còn gọi là thạch tín, vật kịch độc như vậy uống vào nếu không chết thì cũng không thoải mái gì.

"Sau này các ngươi luyện tập phù chú pháp thuật xong, tất nhiên sẽ phải hành tẩu thế gian trừ tà hàng yêu, tích đức lập công, tạo phúc cho thế nhân. Lúc này chiến loạn phân tranh, yêu nghiệt nổi lên bốn phương, bọn chúng giỏi dùng độc, nếu các ngươi không chống cự được độc khí thì nửa bước khó đi." Ngọc Linh Lung nói đến đây thì ngừng lại một chút rồi nói tiếp. "Hơn nữa các ngươi còn phải học tập luyện đan chi thuật. Khí bốc lên từ dược thảo khi bị lửa nhiệt độ cao thiêu đốt có độc, lại thêm đan sa dùng để dung đan lại càng là vật kịch độc. Nếu không có khả năng chịu độc thì không thể luyện dược được."

"Xin hỏi chân nhân, đan sa kia có phải là thủy ngân không?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi.

Ngọc Linh Lung nghe vậy khẽ gật đầu.

"Vì sao lại phải dùng vật kịch độc như vậy để ngưng đan?" Mạc Vấn truy hỏi, thủy ngân là một chất màu trắng như bạc, giống như nước, rất độc. Nếu uống nhầm thì thì cũng như nuốt vàng (3), dày vò ruột gan thống khổ mà chết.

(3) Nuốt vàng là một cách tự sát, là đồ bằng vàng như trang sức cũng được. Vàng không hề có độc, thế nhưng dịch vị thành phần chủ yếu là HCl, không thể hòa tan được vàng, nhưng khối lượng riêng của vàng lớn, ép xuống đường ruột, không thể thải ra ngoài được, cứ như vậy người nuốt vàng sẽ phải chết trong đau đớn tột cùng. Nếu có ăn phải thì uống thật nhiều sữa bò. Nếu là ăn phải miếng to thì phải đi mổ bụng.

"Dược thảo nếu như bị lửa đốt sẽ hóa thành tro bụi, cần phải dùng vật này hấp thụ dược tính thì mới thành đan. Nếu đan dược màu trắng tức là độc tính chưa trừ, nếu là màu vàng đỏ thì mới ăn được." Ngọc Linh Lung trả lời.

Mạc Vấn nghe vậy thì chậm rãi gật đầu. Huyền Dương Tử khi giảng Tham Đồng Khế cũng nói qua, dược thảo nếu đặt trong dược đỉnh mà đun nóng như vậy thì sẽ khô héo đi, chỉ có thể cho thêm đan sa vào hấp thụ dược tính. Hơn nữa đan sa lại có thể chịu nhiệt độ cao, nếu lắc lắc thì lập tức sẽ thành hình tròn, đây là tiêu chí đầu tiên của luyện đan. Chỉ có điều trừ đi độc tính vô cùng khó khăn, nếu luyện ra đan dược màu trắng thì chính là độc đan, không thể nuốt vào.

"Xin hỏi chân nhân, đan dược cùng chén thuốc có gì khác biệt, chúng ta vì sao phải bỏ dễ lấy khó?" A Cửu hỏi.

"Có ba nguyên nhân. Đan dược có dược lực mạnh hơn chén thuốc, một viên đan dược có thể bao hàm dược lực của trăm cây thảo dược. Thứ hai, đan dược sau khi được lửa thiêu dược tính chỉ còn một, gạt bỏ mọi tạp chất mà lấy tinh hoa. Thứ ba, tiện mang theo, nếu đến lúc cần thiết có thể lập tức sử dụng, không cần tốn thời gian đi sắc thuốc." Ngọc Linh Lung trả lời.

Mọi người nghe vậy đều gật đầu. Hiện này, quan lại cùng vương công quý tộc người ta đều có phong trào ăn đan dược. Đan dược đã trở thành một loại xa xỉ phẩm dùng để dưỡng sinh, kéo dài tuổi thọ, dược lực rất mạnh, mà nhất là độ khó để luyện ra một viên đan dược, một xe thuốc cũng không chắc làm ra ba viên. Đây cũng chính là đạo lý vật hiếm thì quý, từ cổ chí kim không thay đổi.

Ngọc Linh Lung thấy mọi người không còn gì để hỏi liền bắt đầu giảng về luyện đan chi thuật. Bảy người, mỗi người được đưa tới một cái đỉnh đồng. Những đỉnh đồng này lớn nhỏ không đều, trống mái đều có. Cái lớn thì to ngang chậu rửa mặt, cái nhỏ thì chỉ bằng một cái bát. Đây đều là đồ từ cổ đại, người luyện đan tin rằng vạn vật có linh, đỉnh khí cũng như vậy, đồ vật càng có từ lâu thì sác xuất thành đan càng lớn.

Hơn nữa quy củ luyện đan cũng rất nhiều. Lấy lò đan đồng đỉnh làm ví dụ, đỉnh ba chân là để Càn Đạo (nam tu sĩ) sử dụng, đỉnh bốn chân là để Khôn Đạo (nữ tu sĩ) sử dụng. Người phân nam nữ, đỉnh chia cao thấp, sử dụng lẫn lộn thì không thể nào thành đan. Ngoài ra đồng đỉnh càng lớn thì càng không quý, đồng đỉnh càng nhỏ thì càng khó có được, loại lớn là để cho vào số lượng lớn dược thảo, còn loại nhỏ thì là một Thần Khí có thể rút ra tinh hoa của dược thảo. Mà những đồng đỉnh này cũng không coi là thượng phẩm, chỉ là tạm thời tìm được để dùng tạm.

Hiện tại trong điện còn có đến gần bảy trăm loại dược thảo dược thạch, truyền thụ cũng chỉ là dạy cho bọn họ kỹ xảo và pháp môn, thế nên lúc lựa chọn cũng không có yêu cầu gì hà khắc, chỉ cần tùy ý cầm lấy vài loại rồi rót thêm đan sa vào là có thể châm lửa luyện đan.

Bởi vì khi luyện đan sẽ sinh ra độc khí nên hôm nay cũng không có đạo đồng tạp dịch đến hỗ trợ, mọi người chỉ có thể tự thân vận động mà thêm củi thêm lửa, dung luyện nấu thuốc.

Luyện đan mới đầu cần quan sát rất nhiều phản ứng sinh ra do dược thảo kết hợp đan sa, thế nên bên trên đỉnh đồng cũng không đậy nắp. Sau đó một lúc, khói đen bốc lên dày đặc, độc khí đan sa từ trong đỉnh lan ra bốn phía, toàn bộ Đông Điện sương mù tràn ngập. Mọi người có thể chịu được độc tính nên chỉ ho khan liên tục, mà đạo nhân què canh cổng khi thấy đám người kia nổi lửa hun khói liền chạy ra ngoài, còn những tạp dịch đưa cơm cũng không dám tới gần, chỉ để nồi cháo ở cửa ra vào rồi trở về.

Thời gian luyện đan cũng không cố định, ngắn thì một canh giờ, dài thì mấy ngày thậm chí mấy tháng. Có điều lúc này mọi người cũng chỉ là luyện tập, lấy hai canh giời làm hạn định, mà sau hai canh giờ thì trong đỉnh cũng chỉ có một đám cặn bã và bụi đất chứ chẳng còn gì nữa.

"Các ngươi tuy rằng có thể chịu được độc khí nhưng cũng không thể liên tục luyện tập được. Từ giờ trở đi, buổi sáng thì nổi lửa luyện đan, buổi chiều thì đi theo Tư Mã đạo trưởng tập luyện võ nghệ." Ngọc Linh Lung nhìn bọn họ nói.

Mọi người nghe vậy thì khom người xác nhận, Ngọc Linh Lung phất phất tay rồi quay người rời đi.

"Rốt cuộc cũng có thể luyện võ được rồi, đi, cùng đi tắm nào." Bách Lý Cuồng Phong nhìn mọi người vung tay một cái.

"Mạc Vấn đi thôi." Dạ Tiêu Diêu tay kéo lấy Mạc Vấn còn đang sững sờ ở đằng kia.

"Hắn còn muốn tắm cùng A Cửu kìa, chúng ta đi thôi." Bách Lý Cuồng Phong cười đùa rồi đi thẳng.

Bốn người đi rồi, Thiên Tuế cũng chậm chạp rời khỏi đây, trước Đông Điện chỉ còn lại Mạc Vấn cùng A Cửu.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" A Cửu thấy Mạc Vấn vẫn đứng ngẩn ra, cũng biết hắn đang tự hỏi chính mình việc gì đó.

"Tấm lòng của Lý chân nhân và Hiên Viên Chưởng giáo thật giống nhau, đều không muốn để chúng ta biết mà cảm động và nhớ đến ân đức của họ." Mạc Vấn lắc đầu nói. Ngọc Linh Lung từ đầu đến cuối vẫn không nói cho mọi người biết sở dĩ họ có thể chịu được dược tính như vậy nhập thể mà còn sống, thậm chí đạt được bách độc bất xâm là vì trước đó nàng đã bỏ vào trong bình thuốc loại dược vật thần dị nào đó.

"Chúng ta chính là Thượng Thanh chuẩn đồ, nếu có thể được Tổ Sư thu nhận thì bối phận còn cao hơn bọn họ, lúc này bọn họ làm vậy cũng là hợp tình hợp lý, tránh cho sau này vị trí đảo lộn rất khó gặp được nhau." A Cửu suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói.

"Lý chân nhân lúc trước đã hiểu lầm, ngươi có thể phân biệt rất nhiều dược tính dược thảo cũng không phải là do bản năng mà do ngộ tính hơn người, gặp qua là không quên." Mạc Vấn quay người bước đi.

"Cũng không hẳn, tuổi của ta lớn hơn các ngươi rất nhiều, hơn nữa quanh năm ở nơi núi rừng, những dược thảo này hầu hết từng gặp qua." A Cửu được Mạc Vấn khích lệ, đôi mắt hiện lên nét cười.

"Ngươi có thiên phú như vậy, sau này nhất định là một Đại thánh thủ. À đúng rồi ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Mạc Vấn vừa đi vừa hỏi, đến giờ hắn chẳng những còn chưa nhìn thấy dung mạo của A Cửu mà đến tuổi của nàng cũng không biết.

"Không nói, nói ra lại hù ngươi." A Cửu cười khẽ.

Mạc Vấn nghe vậy cũng không hỏi nữa, chậm rãi trở về phòng, múc nước tắm rửa.