Tu Luyện Với Hệ Thống Khốn Nạn Tại Dị Giới

Chương 19: Vui quá hóa buồn

Rừng rậm tử vong.

Trời đã vào thu, những cánh rừng đã ngả sang màu vàng, những chiếc lá rụng rơi trên đất gợi cho ta cảm giác vắng vẻ.

Trong khung cảnh đó có một bóng người đang chậm rãi đi xung quanh khu rừng. Nhưng không ai nhìn thấy hắn.

Bởi vì hắn đang tàn hình.

Kỹ năng không cấp độ thuộc tính Ám [Thiềm hành].

Kỹ năng không cấp độ là những kỹ năng có uy lực phụ thuộc vào mức độ tu luyện của người dùng, nhưng số lượng vô cùng ít ỏi.

[Thiềm hành] là kỹ năng giúp người dùng trở nên vô hình, ưu điểm của nó là ít tiêu hao đấu khí nên có thể kích hoạt trong thời gian dài. Nhược điểm của nó là khi di chuyển ở tốc độ cao hoặc tấn công sẽ mất đi khả năng tàng hình. Và bởi vì hắn chỉ mới tu luyện tần thứ nhất của [thiềm hành] nên những kẻ có thực lực tương đối sẽ có thể cảm nhận được vị trí của hắn. Cho nên nó hầu như vô dụng trong chiến đấu.

Điệp Vũ trong khi tàng hình lặng lẽ đi tới chỗ một con sói bạc sơ cấp đang ăn thịt trên mặt đất.

4 mét, 3 mét, 2 mét. Hắn nhảy lên.

Lưỡi đao trên tay ánh lên ngọn lửa đỏ.

‘Phập’

Đầu của con Sói Bạc rơi xuống đất. Điệp Vũ thản nhiên đi tới xác của nó thu thập vật phẩm. Sau đó dùng thổ thuật chôn xác con sói xấu số xuống đất.

Đây là nạn nhân thứ 23 trong ngày của hắn.

Đã ba ngày kể từ khi hắn rời khỏi thương hội. Để trốn Nhược Trúc hắn đã bỏ luôn ngôi nhà mới thuê mà thuê luôn một ngôi nhà khác ở khu phía bắc.

Sau một ngày nghỉ ngơi, hắn dành ngày thứ hai để học vũ kỹ.

Cuộc gặp gỡ với Nhược Trúc đã giúp hắn nhận ra rằng vũ kỹ giúp hắn sống sót trong cái thế giới điên khùng này không phải là vũ kỹ chiến đấu mà vũ kỹ chạy trốn!

Vì vậy hắn quyết định bỏ ra một ngày để tu luyện kỹ năng [thiềm hành].

Nhưng mà hắn có thể chạy trốn khỏi nguy hiểm chứ không thể chạy trốn khỏi lời nguyền.

Vì vậy hắn lại lần nữa trở về với nguy hiểm.

“Woooo!!!” Tiếng sói tru vang lên.

Từ phía vách đá một con Sói Bạc to lớn xuất hiện trước mặt Điệp Vũ.

Nó khác với những con Sói Bạc mà hắn đã đối mặt trước đây. Nó to gấp đôi con so với những con sói bạc bình thường. Con mắt màu máu trừng trừng nhìn hắn.

Sói Bạc trung cấp! nó có sức mạnh ngang với vũ đồ cấp 6. Mà Điệp Vũ chỉ mới là vũ đồ cấp 4, cho nên hắn khá là phân vân việc có nên hay không nên săn luôn con quái này.

Nhưng con sói kia không chờ hắn đưa ra quyết định đã lao thẳng tới phía hắn.

Hắn thi triển kỹ năng [Phong Bộ] né sang một bên. Sau đó ném một cái túi đen vào phía con sói.

Con sói bạc dùng bộ móng vuốt sắc nhọn của mình xé nát cái túi.

Từ trong cái túi, một đống bụi màu đen và đỏ bung ra hất vào mặt con sói bạc.

Khi tiếp xúc với đống bụi đó, con sói trở nên quằn quại vì khó chịu, cố gắn dùng chân của nó để chà sạch đống bụi trên mặt nhưng càng làm nó càng trở nên quằn quại. Nước mắt nước mũi chảy ra.

‘Ấu’ nó kêu lên như một con chó con khác hẳn với điệu bộ hung dữ ban đầu.

Thứ bụi mà con sói ăn phải vào mặt là hỗn hợp giữa tiêu xay và bột ớt. Vì không có độc dược nên hắn dùng tạm những thứ này nhưng mà ngay cả hắn cũng không ngờ nó có hiệu quả đến như vậy.

*Xem ra mình nên thường xuyên dùng những thứ này khi đi săn.” -hắn thầm nghĩ.

Điệp Vũ nhảy về phía con sói đáng thương. Lần nữa phát đông [Diễm Trảm] hắn chém vào cơ thể con sói bạc. Trúng đòn chí mạng con sói chết ngay lập tức.

Khi đang định thu thập chiến lợi phẩm thì ‘Vèo’ từ bầu trời một con chim ưng bay xà xuống chổ hắn. Đôi móng vuốt sắc nhọn của nó xòe ra như muốn cắt đứt hắn ra làm hai.

Điệp Vũ thi triển “Phong bộ” né sang một bên, tiện tay dùng kiếm bồi thêm một nhát [Diễm Trảm].

Thanh kiếm va chạm với cơ thể nó làm cho tay hắn tê rân còn con phi ưng kêu lên giận dữ.

Nó dùng đôi cánh to lớn của mình quạt ra một cơn lóc thổi bay Điệp Vũ.

Điệp Vũ bị hất văng ra xa, hắn lăng người trên đất để giảm lực va chạm. Hắn nhìn về con phi ưng.

Tch không phải xui vậy chứ.

Con ưng trước mặt hắn là [Thiết Đực Phi Ưng] thực lực sơ cấp đỉnh phong. Nó mạnh ngang với tên [Ngưu đầu dã nhân] mà hắn tiêu diệt lúc trước nhưng do đặc tính bay lượn mà nó còn khó chơi hơn tên quái vật kia. Lần trước sở dĩ hắn thắng được tên dã nhân là nhờ tên đó đã bị trọng thương từ trước cộng với sự khinh dịch của hắn đối với Điệp Vũ.

Mặc dù bây giờ hắn mạnh hơn lúc trước rất nhiều nhưng nếu chiến đấu với con phi ưng này hắn không nắm chắc phần thắng, mà việc chạy trốn còn bất khả thi hơn khi nó có khả năng bay lượn và giác quan sắc bén của thú săn mồi.

Trong quyển sách hướng dẫn ghi rằng [Thiết Đực Phi Ưng] khi ở trên mặt đất bị giảm đáng để sự cơ động. Vì vậy cơ hội tốt nhất để chiến thắng là lúc này!

Điệp Vũ quyết định tấn công.

Hắn dùng Phong Bộ lao tới, xung quanh hắn xuất hiện những mũi tên bằng băng. Hắn kích hoạt kỹ năng sơ cấp [Băng Tiễn].

Lúc nó định bay lên né tránh thì từ dưới đất vô số cành cây mọc lên trói chặt chân nó.

Những mũi tên đâm vào cơ thể của con Phi Ưng làm cho nó thét lên đau đớn.

Điệp Vũ dùng thanh kiếm của mình chém vào cơ thể con Phi Ưng.

Nó dùng đôi cánh sắc bén của mình xé nát đám rễ cây, sau đó nhảy lùi về sau tránh đòn.

Lưỡi kiếm chém hụt vào hư không, nhưng đòn tấn công vẫn còn. Chỉ thấy từ trong lưỡi kiếm một luồn kiếm khí sắc bén bay ra đập vào cơ thể của con phi ưng làm nó lảo đảo.

Vũ kỹ phong hệ [Kiếm Khí]. Đây là kỹ năng không cấp độ thông dụng mà hầu như bất cứ ai tu luyện phong hệ điều biết.

Do hắn chỉ mới tu luyện tầng thứ nhất của [Kiếm Khí] cho nên không tạo ra nhiều sát thương cho con Phi Ưng. Nhưng hắn chỉ cần ngăn cản không cho nó bay lên là đủ rồi.

Điệp Vũ lấy từ trong giới chỉ ra một bình rượu sau đó ném về phía con Phi Ưng. Bình rượu vỡ ra khi tiếp xúc với cơ thể của nó. Chất lỏng trong suốt văng ra làm ướt bộ lông của con Phi Ưng.

“Chết nhá!” Điệp Vũ nhếch miệng cười, sau đó hắn búng tay.

Một đốm lửa nẹt lên trong không khí, đó chỉ là một đốm lửa nhỏ nhưng khi tiếp xúc với bộ lông bị chất lỏng bám lên người thì ngọn lửa bùng lên dữ tợn.

Dầu lửa! Đây là thứ mà hắn mua khi ở khu thương mại. Hắn định chế tạo bom xăng nhưng do có thể sử dụng hỏa thuật cho nên cứ thế hắn bỏ vào bình rượu sau đó ném đi luôn.

Điệp Vũ định đợi con Phi ưng kiệt sức sau đó kết liễu nó, nếu ngọn lửa giết nó luôn thì càng tốt.

“Muốn móc lốp ta à! không dễ đâu! ta bị ăn hành bao nhiêu đó là đủ rồi!” Hắn nói với con phi ưng trong khi nhớ lại những trải nghiệm kinh khủng mà mình đã trải qua vài hôm trước.

Hắn đứng đó hả hê nhìn Phi Ưng vùng vẫy trong ngọn lửa.

Nhưng vui quá hóa buồn.

Con phi ưng vẫy cánh bay lên bầu trời. Nó không tấn công nữa mà bay khắp nơi như muốn trốn chạy khỏi ngọn lửa.

Những chiếc lông đang cháy của nó rơi xuống mặt đất, làm những chiếc lá vàng mùa thu của khu rừng bị bắt lửa. Ngọn lửa nhanh chóng lan ra.

Con Phi Ưng bay loạn khắp nơi. Nó bay tới đâu thì khu rừng cháy tới đó.

Điệp Vũ lặng người nhìn ‘tác phẩm’ do mình gây ra.

“Cái này.. cái này không liên quan tới ta. Ta chỉ là người qua đường vô tội mà thôi haha… Hôm nay săn nhiêu đây là đủ rồi, về thôi!”

Hắn quay người ra về.

Trên đường đi hắn không quên kích hoạt [Thiềm Hành] để tránh bị người khác nhìn thấy.