Tu Luyện Với Hệ Thống Khốn Nạn Tại Dị Giới

Chương 7: "thằng hề" trở thành nhân vật chính

Vũ tỉnh dậy, hắn thấy mình đang bị treo ngược trên một ngọn cây, trước mặt hắn là cô gái ‘ngực lép’ mà hắn vừa gặp. Cô ta nhìn Vũ bằng ánh mắt căm thù.

“Nói! Ngươi là ai? ”. cô ta hét lên với giọng điệu chất vấn.

“Ta tên Điệp Vũ, còn cô?”

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết”

“Ờ, Vậy thì cứ gọi là ngực lép cô nương đi.”

‘Phập’ một con dao phi tới cắm vào cây, còn thiếu tí nữa là ghim vào mặt của hắn. Cô gái đỏ mặt giận giữ. Cô hét lên:

“Lép cái đầu ngươi! ta tên là Lam Nhu. Nếu ngươi còn nói chữ ‘lép’ một lần nữa thì hừ hừ ta sẽ cắt phăng cái ‘phần lồi’ của ngươi!”

Vũ nhìn về phía con dao bên cạnh khuôn mặt rồi nhìn lại phía Lam Nhu đang phì phò trừng mắt nhìn hắn.Hình như mình chọc nhầm người rồi.

“Vậy Lam Nhu cô nương tại sao cô lại treo ta như thế này? ta thấy chóng mặt, thả ta xuống được không? ”

“Trước tiên trả lời câu hỏi của ta. Ngươi tại sao ngươi lại từ trên trời rơi xuống? Và còn lúc nãy cơ thể ta ngươi đã... đã… đã thấy hết rồi phải không? ”

Điệp Vũ im lặng suy nghĩ xem hắn nên giải thích kiểu gì *Nói rằng mình bị bà thần bắt cóc qua đây thì không được rồi! phải trả lời sao đây? *

‘Phập’ một con dao nữa phi tới lần này có cắm ngay khe hở giữa hai chân hắn, chỉ cần lệch một chút nữa thôi là hắn sẽ tuyệt nòi. Vũ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn nói:

“Ta là một thường nhân đang đi trên đường thì bị một con chim rất to bắt đi, đang bay thì bị một cơn gió mạnh thổi qua, con chim đó lảo đảo thả ta rơi xuống hồ. Vì vậy nên làm ơn, cô mau bỏ con dao trên tay xuống!!!”

Lam Nhu nhớ lại lúc nãy đúng là có một cơn gió rất mạnh. Có vẻ như tên này nói thật. Tuy tin những gì Vũ nói nhưng cô vẫn cầm con dao trên tay. Sau đó bằng một chất giọng âm trầm cô hỏi: “Vậy lúc rơi xuống thì ngươi đã thấy những gì?”

“Cái này thì hahaha, lúc nãy cô đánh ngất ta nên ta không nhớ gì cả”.

“Hừ tốt nhất là nên như vậy!” nghe Vũ nói thế cô mới hạ con dao xuống.

Điệp Vũ thở phào nhẹ nhõm sau đó hắn cất tiếng hỏi:

“Cô làm gì ở nơi rừng rậm này?”

Suy nghĩ một chút cô trả lời:

“Gia Gia ta bị thương nên ta đi tìm Lục Tảo giúp người trị thương.”

“Tại sao không mua mà phải tự thân đi tìm?”

Lam Nhu nhìn vào hắn như nhìn vào một tên nhà quê. Cô cất giọng nói:

“Lục Tảo là loại dược vật trị thương hiếm có nên giá của nó ở mức trên trời. Mà cho dù có tiền thì cũng chưa chắc mua được. Điều đơn giản đó mà ngươi cũng không biết sao?”

“Cô nhìn vào ngoại hình của ta cũng biết ta là dân nghèo thiếu ăn rồi. Mấy cái dược vật hiếm có làm sao ta biết!”

Lam nhu nhìn vào ngoại hình gầy gò và khuôn mặt thiếu sức sống của hắn cô thầm nghĩ *Coi bộ tên này đã nhiều ngày thiếu ăn, thiếu ngủ rồi”.

‘Phập’ tiếng phi dao lần nữa vang lên. Sợi dây trói chân hắn đứt ra. Cơ thể hắn nặng nề rơi xuống đất, khi định than phiền về sự thô bạo của cô, thì một mẩu bánh mì rơi vào ngực hắn.

“Ăn đi! nhìn ngươi thật thảm hại.”

Coi bộ cô ta cũng tốt bụng đấy chứ. Hắn thầm nghĩ.

“Đa tạ.”

Điệp Vũ cầm lấy mẩu bánh mì ăn ngấu nghiến, mẩu bánh mì khô khan, nhạt nhẽo nhưng hắn vẫn ăn ngon lành, đã nhiều ngày rồi hắn chưa có gì vào bụng.

“Khục Khục” do hắn ăn quá vội nên bị nghẹn.

“Ngươi đúng là một tên đàn ông vô dụng” Lam Nhu lấy trong giới chỉ ra một túi nước sau đó quăng cho hắn.

Điệp Vũ vừa ăn, vừa uống nước ừng ực chẳng mấy mấy chốc, hắn đã ăn xong.

“Lúc nãy cô nói đi tìm Lục Tảo, vậy tìm được chưa?”

“Lục Tảo thường sống dưới những hồ nước sâu, nó hấp thụ linh khí xung quanh hồ nên bình thường những hồ nước do nó sinh sống có linh khí rất mỏng nhưng chỉ có Vũ Sư mới có thể cảm nhận được nồng độ linh khí. Cho nên ta chỉ biết Lục Tảo ở trong khu rừng này mà thôi, còn vị trí cụ thể thì………”

Lam Nhu lộ ra vẻ mặt buồn bã. Đối với cô ấy thì gia gia của cô rất quan trọng.

“Lục tảo có hình dáng như thế nào? ta sẽ giúp cô tìm.” Điệp Vũ nói.

“Tại sao lại giúp ta?” Lam Nhu ngạc nhiên

“Ta không thích mắc nợ người khác, coi như là trả ơn thức ăn và nước uống đi.”

Lam Nhu nhìn hắn mặc dù vô dụng nhưng ít ra tên này còn có một tí khí chất đàn ông. suy nghĩ một chút cô nói:

“Lam Tảo có hình dạng giống như cây nấm, màu xanh, trên thân có đốm đen. Bây giờ ngươi lặn xuống dưới kia tìm đi” Lam Linh chỉ về phía cái hồ lúc nãy.

“Được rồi, để đó cho ta” Vũ vỗ ngực nói, hắn cởi cái áo sơ mi ra sau đó tiếng về phía bờ hồ.

Lam Nhu nhìn chằm chằm vào cơ thể cởi trần của hắn. Cô buột miệng nói:

“Không hiểu con chim kia nghĩ gì mà lại chọn kẻ như ngươi làm bữa ăn, khẩu vị đúng là quá tệ mà!”

“Im đi!” bằng một giọng nói bực bội hắn nhảy xuống hồ.

Mười phút sau. Vũ nằm sấp trên bờ hồ. Còn Lam Linh thì đang nhìn hắn, cô cố nén cười.

“Khục khục cái gì mà ‘để đó cho ta’ chứ! Bơi quá tệ, đứa trẻ năm tuổi còn bơi tốt hơn ngươi”

“Hộc hộc, im đi! ta vẫn còn … lặn... được, ta chỉ nghỉ... mệt thôi, bây giờ tiếp tục” Điệp Vũ đứng dậy hắn tiếp tục tiến về phía hồ.

“Cái hồ này chưa chắc đã có Lục Tảo đừng cố quá” Nhìn thấy hắn kiên trì như vậy cô bắt đầu lo lắng.

“Ta có thể cảm nhận được rằng nó tồn tại ở nơi này, bản năng game thủ của ta rất nhạy cảm với những vật phẩm cao cấp nên cô yên tâm đi”

“Game thủ? đó là cái gì? Mà nó là cái gì cũng được? Nếu ngươi không muốn sống thì cứ tiếp tục đi, ta mặc kệ!” thấy Vũ từ chối sự quan tâm của mình, cô bắt đầu giận dỗi. Nhưng khi nhìn thấy hắn sắp nhảy xuống mặt hồ thì cô lại không nỡ.

“Này dừng lại!”

Vũ nhìn về phía sau “Có chuyện gì sao?”

“Chúng ta cá cược đi.” Lam Nhu nói.

“Cá cược?”

“Đúng vậy, nếu ngươi tìm thấy Lam Tảo bên dưới cái hồ này ta sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của ngươi.”

“Bất cứ yêu cầu nào?” hắn nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, ‘ực’ hắn nuốt một ngụm nước bọt. “Thật chứ.”

Nhìn thấy ánh mắt của hắn Lam Nhu vừa giận vừa thẹn, cô trả lời:

“Đúng vậy, nhưng nếu bên dưới hồ không có gì thì ngươi phải trở thành gia đinh của ta, ta nói gì ngươi phải làm cái đó!”

Điệp Vũ nghĩ lại hắn bây giờ không biết gì về thế giới này, đồng thời cũng không có nơi đi, chốn về nên yêu cầu này cũng không tệ.

“Nhất ngôn cửu đỉnh, thua thì đừng có hối hận.”

“Ngươi yên tâm, Nhất ngôn cửu đỉnh”

Vũ nhảy xuống hồ

Lam Linh nhìn về phía mặt hồ, cô hét lên:

“Nè đã một tiếng rồi đó, ngươi mau lên bờ đi cái vụ cá cược lúc nãy không tính cũng được, ta cũng không thực sự muốn ép ngươi làm gia đinh đâu! ” Nhìn thấy gương mặt mệt mỏi đang liên tục thở dốc của hắn, cô bắt đầu cảm thấy đau lòng.

“Là nam nhi có thể yếu đuối chứ không thể nuốt lời, ta nói được thì làm được cô yên tâm.”

Mặc dù nghĩ về lợi ích khi làm gia đinh cho cô tiểu thư tốt bụng này cũng không tệ nhưng hắn lại cảm thấy không cam lòng. Từ lúc chết tới nay hắn luôn phải cúi đầu. cúi đầu trước lũ tông đồ kiêu ngạo, cúi đầu trước bà nữ thần mất nết, cúi đầu trước cái hệ thống tu khốn nạn. chẳng lẽ lại tiếp tục cúi đầu sao? hắn tự hỏi lòng mình.

Không! ta không cam tâm, ta sẽ xé nát cái vở kịch rẻ tiền của bà nữ thần, xé luôn cái ánh mắt khinh bỉ của lũ tông đồ, xé cả cái hệ thống khốn nạn trói buộc ta với cái vai diễn thằng hề này. Ta muốn trở thành cường giả.

Từ giây phút này ‘thằng hề" đã trở thành nhân vật chính.

Như đáp lại ước muốn của hắn, đôi mắt màu đen sáng lên ánh sáng màu tím.

‘Chân nguyên nhãn’ thức tỉnh và thứ mà hắn nhìn thấy là…...