Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 13: Chọc không nổi gấu con

Thân phi kiếm rộng chừng hơn một thước, dư sức cho Tô Thiếu Bạch và Tưởng Mạc Ngọc ngồi trên đó. Tô Thiếu Bạch tò mò sờ cự kiếm* bên dưới mình, nhìn qua rõ ràng chỉ là thép được tôi luyện thông thường***, lại còn lớn lên trông thấy, chỉ trong một chốc mà từ một thanh trọng kiếm** bình thường hóa thành to như thế này, chẳng lẽ chính là Linh kiếm trong truyền thuyết? Nói vậy thì thứ này chính là dùng Khí hỏa của Chú Kiếm sư tạo thành à? Chuyện này chẳng khoa học tí nào!

*cự kiếm: cây kiếm lớn, để hán việt nghe được hơn nên Ngạn không thuần Việt từ này

**trọng kiếm: là loại kiếm có trọng lượng nặng, thường được đeo sau lưng thay vì đeo bên hông như bình thường

***Thực ra chỗ này nguyên văn là bách luyện cương, đây là một kiểu luyện thép, cái này thì để dịch ra khá là khó, nên Ngạn xin phép được dịch thoáng nghĩa cho dễ hiểu nhất, còn về chi tiết, Ngạn cũng sẽ tìm hiểu thật kỹ rồi giải thích một bài về cái này (nếu quá dài)

Tại thời điểm sống mái một phen khi đó, thấy thiếu niên giết quái xà, cậu cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà giờ nghĩ lại, cái người mang vẻ mặt cao cao tại thượng trước mặt này, dung tư thì thanh nhã, biết phá không phi hành, mà vừa xuất thủ thì liền kinh thiên động địa, đây chẳng phải là vị Kiếm tu nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt trong miệng Tư Đồ Phong và Đỗ Văn thì là ai chứ?

Tô Thiếu Bạch mở to đôi mắt hoa đào, hàng lông mi vừa mảnh lại vừa dài run rẩy kịch liệt, nghi ngờ đánh giá thiếu niên áo lam phía trước. Thế mà hồi nãy cậu lại còn muốn đánh lộn với người ta nữa chứ, đúng là tự tìm đường chết mà!

"Ngồi xuống!" Bọn họ bị ném đến vị trí gần mũi kiếm, mà thiếu niên áo lam lại đứng một mình ở nơi chuôi kiếm, cách hai người rất xa. Làn gió mát rượi khẽ thổi qua gò má vô cùng tuấn mỹ của y, sợi tóc phất phơ, tay áo tung bay, bồng bềnh như tiên. Mà mở miệng ra là giở cái giọng thiếu kiên nhẫn, thực sự là phá hư mỹ cảm vô cùng. Cái vị tiên nhân này, hình như tính tình không được tốt cho lắm.

Tô Thiếu Bạch ôm chặt Tưởng Mạc Ngọc và cái rổ, ngồi xuống ngay ngắn. Nếu thiếu niên trước mặt này là Kiếm tu, vậy thì giữa đám người tu tiên cũng là người đứng trên đỉnh kim tự tháp rồi, khó trách y lại có thể kiêu ngạo đến vậy. "Tiên trưởng" Đại nhân tùy tiện duỗi đầu ngón tay là có thể bóp chết hai người phàm bọn họ rồi, vậy mà hiện tại là biến "thuận phong kiếm" cho bọn họ, còn gì mà chưa đủ nữa chứ? Thái độ khẩu khí gì chứ, chỉ là phù vân mà thôi.

Cự kiếm của thiếu niên bay không cao, chỉ lướt trên tán cây vài thước mà thôi, theo sau con chim cắt lông trắng đang bay xa xa. Tưởng Mạc Ngọc cuộn người lại sợ hãi, chỉ dám khe khẽ hít thở. Tô Thiếu Bạch vỗ lưng bé nhẹ giọng trấn an, mặc dù trong lòng cậu cũng có chút run sợ, không có đai an toàn cũng chẳng có ghế bảo hộ, ai mà không sợ chứ, nếu mà ngã xuống, không chết cũng thành tàn phế đó!

Con chim cắt lông trắng đang bay ở phía trước chợt hạ thấp xuống, thi thoảng còn kêu lên vài tiếng, giống như đang cười nhạo chủ nhân nhà mình bay chậm quá.

Thiếu nhiên ném cho con chim cắt lông trắng một cái trừng mắt, lông mày anh tuấn nhăn lại, nghiêng đầu hỏi, "Ở đâu?"

Tô Thiếu Bạch sững người một chút mới nhận ra thiếu niên đang hỏi chỗ cậu muốn đến. "Thôn Thái Bình". Bình thường khi nói chuyện nhiều lắm là vừa đọc vừa hiểu, mà còn cái vị này, thì vừa xem vừa lý giải mà lại còn phải lấp thêm chỗ trống nữa chứ! Nói không quá hai chưa, còn lại để người ta tự hiểu.

So với phi kiếm thì cuốc bộ đương nhiên không thể bằng được, nên đối với Tưởng Mạc Ngọc và Tô Thiếu Bạch mà nói thì tiết kiệm được không ít thời gian, trong chốc lát dòng suối nhỏ, nơi bọn họ mới gặp ban nãy, đã xuất hiện trước mặt. Lúc này là thời điểm mặt trời lặn, bên bờ suối không có một bóng người, mà nhìn từ xa còn có thể thấy bóng lưng của nhiều người đang tụm ba tụm năm, hiển nhiên là bọn họ đang trở về nhà. Nếu hai người tự mình trở về, xem chừng vất vả đến khuya mới về đến nơi.

Thiếu niên áo lam thả bọn họ bên bờ suối, con chim cắt lông trắng bay trên không trung cũng thả lỏng móng vuốt, dây cá chuẩn xác rơi ngay bên cạnh rổ.

"Trưa mai, chờ ta ở đây." Thiếu niên vừa dứt lời, cự kiếm đã nhấc mình bay lên không, hoàn toàn không để cho cậu có cơ hội mở miệng đáp lại. Con chim cắt lông trắng cũng giương cánh đuổi theo kiếm ảnh kia.

"Ầy!" Lúc Tô Thiếu Bạch mở miệng nói, thì nửa góc áo cũng đã không còn bóng dáng trước mặt rồi. Đại nhân à, vừa dợm bước đã dùng tốc độ hai trăm cây số rồi, không sợ gây ra tai nạn trên không hả! Mà nghĩ lại cái phương tiện bay bay của cái vị mặt lạnh kia, cậu lại cảm thấy muốn ói nữa rồi.

Mặc dù nhà Tưởng gia cách bờ suối không xa, nhưng xách nhiều đồ như vậy, đối với Tưởng Mạc Ngọc và Tô Thiếu Bạch mà nói thì quả thực rất khó khăn. Đương lúc Tô Thiếu Bạch còn rầu muốn chết, trên con đường đất chợt xuất hiện một bóng người ôm khăn trăng quen thuộc, đang đi về phía hai người. Thì ra mẹ Tưởng thấy cả hai vẫn chưa về nên đâm ra lo, lại thấy mặt trời đã sắp khuất núi, liền chạy ra ngoài tìm bọn họ.

"Đâu ra vậy?" Thấy con gà rừng trong giỏ xách và tám con cá mập mạp, mẹ Tưởng khó hiểu hỏi, hai đứa trẻ này không phải là ra ngoài hái rau dại sao?

Tô Thiếu Bạch ngượng ngùng gãi đầu, "Là người ta cho."

"Cho?" Mẹ Tưởng khó hiểu nhìn cậu. Mấy con cá này vừa nhìn là thấy rất ngon rồi, nếu mà đem ra chợ bán, mỗi cân ước chừng ít nhất cũng phải được mười đồng tệ, chỗ này có tám con, mỗi con vừa nhìn đã biết ít nhất là ba bốn cân rồi, hơn nữa còn có thêm con gà rừng kia, tổng cộng trong ngoài giỏ xách cũng phải có giá trị gần 400 đồng tệ. Trước kia mỗi tháng thu nhập Tưởng gia cũng cỡ bốn năm trăm đồng tệ, lúc thôn Thái Bình giàu có nhà cửa đông đúc, chi phí trong nhà mỗi tháng cũng tầm thế này, ai lại tùy tiện tặng cho hai đứa trẻ thế này nhiều đồ như vậy chưa? Mẹ Tưởng nghi ngờ nhìn hai đứa trẻ trước mặt.

"Dạ, là cho," Tưởng Mạc Ngọc tự mình ôm cái rổ không buông, cũng cố gắng đồng ý với lời Tô Thiếu Bạch nói, "Ca ca nướng cá ăn, người đó giúp bọn con bắt cá. Còn dẫn bọn con bay lên trời trở về nữa!"

Mẹ Tưởng tròn mắt nhìn, thở sâu, thanh âm cũng đè nén hẳn đi, "Mấy đứa gặp Tiên chủ?" Quanh đây nếu có ai đó có thể đưa bọn họ bay lên trời thì chỉ có thể là Tiên chủ núi Phù Lô. Nếu như là Tiên chủ, chắc chắn sẽ không xem mấy thứ này vào mắt đâu.

Tô Thiếu Bạch lại vò đầu lần nữa, "Hình như thế á." Cho dù không phải Kiếm tu, người kia chắc chắn cũng phải là người tu tiên. Có điều quần áo của thiếu niên kia cũng không giống với Tư Đồ Phong, chắc không phải là Bác Sơn phái.

"Về nhà trước vậy." Mẹ Tưởng yên lòng, cầm cá và rổ lên, dẫn hai đứa trẻ trở về.

Đối với cách xử lý cá và gà rừng, lần đầu tiên tư tưởng mẹ Tưởng và Tô Thiếu Bạch trái ngược nhau. Ý của mẹ Tưởng là muốn nhân mấy ngày nữa, tức vừa lúc tám thôn mười dặm có mở phiên chợ lớn gần nhà diễn ra trong hai ngày, thì đem cá và gà rừng đi bán.

Mà Tô Thiếu Bạch lại kiên trì muốn trữ đồ lại đặng còn tẩm bổ cho cả nhà ba người. Chỉ bằng vào mùi vị cũng đủ biết, mấy con cá này nhất định là đồ tốt. Cậu không muốn bán cho người khác đâu.

"Mẹ, con muốn đi chợ." Tưởng Mạc Ngọc Tưởng Mạc Ngọc níu góc áo mẹ Tưởng, nỗ lực biểu đạt ý kiến. (Editor: bé cưng loli cute quá >v<)

Giữa lúc tranh luận, hai người đành bất đắc dĩ nhìn nhau, cuối cùng, Tô Thiếu Bạch cũng đồng ý sáng sớm mai đem bốn con cá đi bán, tiện thể mang Tưởng Mạc Ngọc đi dạo một chút. Còn cái bạn trẻ Kiếm tu lúc nào cũng nghi ngờ người khác kia lại hẹn gặp cậu bên bờ suối vào buổi trưa, chắc là vừa kịp. Nếu có cơ hội, cậu còn có thể tìm cách bắt người ta đi bắt cá lần nữa. Mà giờ nghĩ kỹ lại thì, tính tình của bạn tiên trưởng kia thực ra cũng không có xấu xa đến vậy, chưa nói chuyện y cứu mạng cậu dưới miệng con quái xà kia thì vừa rồi cũng đã tiễn hai người về đến nhà, có lẽ thiếu niên có cảm giác không được tự nhiên với người khác mà thôi. Theo cách nói này thì kỳ thực nói không chừng còn rất dễ ở chung ấy chứ.

Mẹ Tưởng nói, xế chiều hôm nay Đỗ Văn có qua hỏi thăm sức khỏe Tô Thiếu Bạch, nếu không được thì đợi thêm hai ngày nữa vậy. Tô Thiếu Bạch chớp mắt mấy cái, mai không xuống quặng mỏ được, vẫn là ngày mốt đi vậy. Cậu vốn muốn tối nay chưng cách thủy mấy con cá này, còn dư thì lại ướp muối, về sau còn có thể nướng lên mang cho Đỗ đại thúc ăn, mà giờ ngẫm lại thì không bằng đến đưa luôn cho Đỗ gia đi, liền xin phép mẹ Tưởng.

Mẹ Tưởng gật đầu vô cùng đồng ý với chuyện này. Mấy hôm trước Tô Thiếu Bạch té xỉu, cũng là Đỗ Văn đưa về, bọn họ nên tặng lại người ta chút gì đó. Lại nghĩ đến chuyện định giữ tươi bốn con cá đặng mai còn đem đi bán, bà quyết định sang giếng nhà bên cạnh xin thùng nước lạnh, bèn đem bốn con cá làm ướt nước một chút trước. Mẹ Tưởng xách cái thùng rỗng, tiện tay đem rổ cá cho Tô Thiếu Bạch rồi đẩy cửa ra, nhìn thấy mặt trời sắp khuất núi rồi, nếu trễ chút nữa là hôm nay Đỗ gia sẽ không kịp làm cá ăn mất,

Trong thôn chỉ có một con đường lớn, từ đông sang tây, Tô Thiếu Bạch cầm cá đi sang đầu thôn phía đông, Đỗ Văn có từng nói nhà ông là căn thứ hai, cửa nhà sơn đen, rất dễ tìm.

Nhìn hai cánh cửa lớn trước mặt, mặc dù không thể so với nhà trưởng thôn, như so với cánh cửa đơn cửa Tưởng gia thì quả thật có khí thế hơn nhiều, xem ra Đỗ gia chắc là một trong những gia đình sống tương đối tốt ở thôn Thái Bình này. Tô Thiếu Bạch gõ cửa rồi đợi một chút, lát sau cánh cửa mới hé mở một chút, Đỗ Văn không có nhà, chỉ có người vợ có khuôn mặt đầy đặn ngại ngùng nhìn qua khe cửa bé tí. Sau khi nghe lời của cậu, bà vẫn khoát tay không chịu nhận, Tô Thiếu Bạch nói mãi, bà mới chịu cầm lấy cá, rồi xoay người dùng một cái bọc vải màu xanh nhạt bọc tám cái trứng gà lại, cho cậu đem về tẩm bổ.

Mất cái này, được cái kia [2], chiều không đào được trứng chim, đổi lại tám trứng gà xem như cũng không tệ. Tô Thiếu Bạch mang tâm tình thật tốt xách cái bọc nhỏ trở về, đi chưa được mất bước, thì thấy hai người xa lạ đứng ngăn giữa đường, một mập một gầy. Người gầy trông qua còn rất nhỏ, khoác một chiếc áo gấm màu trắng sữa, gấu áo còn có hoa văn chìm hình hoa cỏ, so với quần áo ngắn tay không vừa vặn trên người Tô Thiếu Bạch thì vô cùng đẹp đẽ quý phái, mặt mày tinh xảo, giữa đám người bình thường khó mà tìm được ai được như vậy lắm, lúc này nó khoanh tay, mặt khó coi đánh giá cậu.

Còn cái tên mập mập kia thì khoác cái áo vải bông màu xanh biếc, độ chừng mười bốn mười lăm tuổi, thật ra thì nhìn có chút quen quen. Mặt gã tròn vo, cặp mắt một mí ti hí chỉ còn như cái khe, lúc nói chuyện còn run rẩy cái cằm, hiện tại đang bám vào nói gì đó bên tai đứa trẻ gầy gầy kia, nhìn kiểu gì cũng giống như một thiếu gia được chiều chuộng quen thói cùng với tên thuộc hạ đang muốn làm chuyện gì xấu xa.

"Tại sao ngươi muốn ở lại Tưởng gia?" Đứa trẻ khoanh tay hất mặt vênh váo hỏi cậu, quả thật đúng là bộ dáng lai giả bất thiện* mà. Mà cái người mập mập đứng phía sau nó lại xoa xoa thắt lưng, thần tình trăm phần trăm y như một tay sai xấu bụng.

*lai giả bất thiện: nguyên văn là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, ý nói người đến không có ý tốt, mà người tốt thì lại không có mặt

Tô Thiếu Bạch lạnh lùng hừ một tiếng, cuối cùng cũng cảm thấy tại sao lại thấy cái tên mập mập kia quen mắt, chắc gã là con trai của người phụ nữ mập mạp muốn đuổi mẹ con Tưởng gia ngày đó, con trai giống mẹ, từ tướng mạo đến dáng người giống nhau đến bảy tám phần. Nghĩ đến đây, cậu dĩ nhiên lại càng không thèm để ý hai người, xách giỏ trứng gà cứ như là không thấy gì mà đi vòng qua bọn họ, những người ở thế giới gì không biết ăn uống cái gì để mà trưởng thành nữa, chỉ biết dựa vào thân hình mà ngang ngược không biết lý lẽ.

"Đứng lại!" Đứa trẻ kia lớn tiếng gọi.

Tô Thiếu Bạch đương nhiên là không để ý nó, một tên nhóc miệng còn hôi sữa, làm sao có thể khiến người ta sợ hãi chứ. Đáng tiếc rằng cậu lại quên mất một điều là, hiện tại chính mình cũng là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, hơn nữa, thế giới này có một kiểu người rất hung hãn, chính là người tu tiên.

Lúc đó cậu đâu biết rằng, tên nhóc được tên mập mập kia năm lần bảy lượt lôi kéo trước mặt này, chính là cái người tên Đỗ Nhị mà Tưởng Mạc Ngọc đã nói ngày đó, tên là Đỗ Kiếm Thu, năm nay chín tuổi, chẳng những là con trai của trưởng thôn thôn Thái Bình, mà trời sinh lại là người tu tiên đơn linh căn hệ thủy. Hai năm trước được một vị Kim Đan trưởng của môn phái tu tiên tên Điểm Mặc đi ngang qua chọn trúng, ngăm ngoái vị Kim Đan trưởng lão này còn tới thăm rồi chỉ điểm thêm cho Đỗ Kiếm Thu tu luyện, còn để lại không ít linh dược, công pháp cho nó luyện tập làm quen, chỉ còn đợi đến khi nó mười tuổi, chấm dứt duyên trần thì liền đưa nó đến môn phái tu luyện. Đỗ Kiếm Thu thực ra cũng rất thông minh, dưới sự chỉ điểm của trưởng lão, chín tuổi đã có thể dẫn khí vào cơ thể, tự mày mò lên đến tầng một Luyện Khí, thiên phú như thế này khó mà tìm được, vị trưởng lão kia lại càng cưng nó như châu như bảo. Nói tóm lại thì, từ nhỏ đến lớn, Đỗ Kiếm Thu chính là thiếu gia được người bưng nước rót, mà chính bối cảnh này đã biến nó thành một tên gấu con dũng mãnh.

Sau một khắc, Tô Thiếu Bạch liền bị trả cái giá thảm thương chỉ vì khinh người. Một xung lực cực mạnh đập vào lưng, giống như có ai đó hung hăng đứng đằng sau đạp cậu một cước, cả người Tô Thiếu Bạch bay xa khoảng hai trượng, "Bốp" một tiếng liền nằm bẹp trên đường, hất tung không ít bụi bặm.

"Lộp bộp!" Cái bọc đựng trứng gà cũng bị hất bay khỏi tay cậu, văng vào trên tảng đá ven đường, lòng trứng bị đập nát liền chảy ra thấm ướt cái bọc thành màu xanh đậm.

.

Lời tác giả:

Ninh Mông: Tiểu Bạch, Tiểu Hạo, lại đây bán manh cho đại gia nào, chúc mừng qua hôm nay là có thể bò lên trên bảng rồi~ [3]

Tô Thiếu Bạch [chớp chớp đôi mắt hoa đào, đổ mồ hôi hột]: Bán... Bán manh? Tui hổng làm đâu.

Nam Cung Hạo [lạnh mặt]: Phế vật!

Tô Thiếu Bạch [híp cặp mắt hoa đào]: Vậy ngươi làm đi!

Nam Cung Hạo:...

(Editor: Há há há, cho chừa nha, này thì suốt ngày cứ phế vật, hông bán manh được anh thành phế vật luôn đó nha!! =))) )

.

oOo

Chú thích:

[1] Tiêu đề của chương: Chỗ này nguyên văn là hùng hài tử, nhưng vì Ngạn muốn việt hóa luôn nên chuyển thành gấu con

[2] Mất cái này, được cái kia:

Nguyên văn: 失之东隅, 收之桑榆

Hán việt: THẤT CHI ĐÔNG NGUNG, THU CHI TANG DU

Dịch nghĩa: MẤT BÊN ĐÔNG, ĐƯỢC BÊN TÂY

Giải thích sơ bộ: Đông ngung 东隅: nơi mặt trời mọc, cũng chỉ lúc sáng sớm. Tang du 桑榆: nơi mặt trời sắp lặn chiếu đến, cũng chỉ nơi mặt trời lặn. Ví lúc ban đầu tại một phương diện nào đó thất bại, nhưng cuối cùng lại thành công ở một phương diện khác.

Xuất xứ: Nam triều . Tống . Phạm Việp (范晔): Hậu Hán thư – Phùng Dị liệt truyện (后汉书 - 冯异列传).

Giải thích điển cố: Phùng Dị là một danh tướng thời Đông Hán, từng theo Quang Vũ Đế Lưu Tú nam chinh bắc chiến, lập nhiều công lao hiển hách. Năm nọ, Lưu Tú bị hãm vào trùng vây, suốt cả đêm dẫn quân đột phá chạy về phía nam, đến đình Vô Lâu, huyện Nhiêu Dương. Lúc bấy giờ, trời đổ cơn mưa lớn, gió thốc lạnh buốt, các tướng sĩ bị đói rét bức bách, ai nấy đều nản lòng nhụt chí. Thấy tình hình như thế, Phùng Dị liền xông vào mưa gió đi tìm củi, lương khô về nấu lên một nồi canh rau bốc hơi nghi ngút. Lưu Tú cùng mọi người ăn xong, khôi phục tinh thần, ý chí chiến đấu tăng lên và họ cùng nhau lên đường, cuối cùng thoát được cảnh hiểm nguy. Sau khi Lưu Tú xưng đế, phong Phùng Dị làm Chinh tây Đại tướng quân, sai ông dẫn quân hội cùng đội quân của Đặng Vũ, Đặng Hoằng tiến về phía tây, thảo phạt quân Xích Mi đang chiếm cứ vùng quan trung.

Đương thời quân Xích mi đóng quân 20 vạn, thế binh lớn mạnh. Phùng Dị kiến nghị trước tiên phái người đến trong quân Xích Mi để dụ hàng, làm lung lay lòng quân địch, sau đó do Đặng Vũ, Đặng Hoằng hai tướng dẫn quân đánh vào phía đông của địch, riêng mình dẫn quân tiến về phía tây, tấn công quân Xích Mi từ hai phía, mới có thể giành được thắng lợi. Nhưng Đặng Vũ, Đặng Hoằng muốn lập công, không nghe theo lời khuyến cáo của Phùng Dị, vội dẫn quân công kích quân Xích Mi, kết quả đại bại trở về, tổn thất đến 3000 quân.

Phùng Dị nghe tin vội chuyển dời quân, chờ đợi thời cơ. Mấy ngày sau, Phùng Dị mai phục tại Thằng Trì, sai binh sĩ thủ hạ mặc trang phục quân Xích Mi, nấp bên đường dụ địch tiến vào. Quân Xích Mi lọt vào vòng vây, Phùng Dị hạ lệnh, trong phút chốc phục binh bốn bên nổi dậy, giết quân Xích Mi người ngã ngựa nhào, bôn tẩu tứ tán.

Trận chiến Thằng Trì, Phùng Dị đại thắng tiêu diệt 8 vạn quân địch. Báo tiệp truyền đến kinh thành, Lưu Tú lập tức viết chiếu thư, gởi đến tiền phương bày tỏ lời thăm hỏi động viên. Trong chiếu thư viết rằng:

Tướng sĩ chốn tiền phương đánh trận, vô cùng gian khổ, tuy lúc đầu các khanh giống như chim bị bại, rủ cánh trốn đến Khê Phản, nhưng cuối cùng tại Thằng Trì vỗ cánh bay cao, có thể gọi là "thất chi đông ngung, thu chi tang du" vậy.

Link tham khảo ở đây.

[3] Hình như chỗ này ý của Ninh Mông là leo lên bảng xếp hạng thì phải, về quy tắc của web Tấn Giang thì mời mọi người xem ở đây, còn chi tiết thì tui hổng rõ, bộ này Ninh Mông viết từ năm 2014 rồi, chủ yếu là vì Ngạn thấy khúc sau dễ thương quá nên mới biên luôn ở đây, chứ hồi đầu là tính bỏ đó~