Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 45: Ai là Nam Cung Hạo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với Chú Kiếm sư và Luyện Đan sư mà nói thì Bà Sa Kính Thiên chính là nơi thiên tài địa bảo, bên trong có vô số kỳ trân diệu thạch khó tìm trên thế gian, thảo dược trân quý có thể dùng làm khí thạch, tư liệu xưa cũ dùng để luyện chế ra linh khí cực phẩm nghịch thiên hoặc linh dược. Những thứ có tiếng tăm như Xích Huyết thạch, Bích Tiêu, cỏ Long Ngọc Quế đều xuất xứ từ nơi này. Bà Sa Kính Thiên, gần như là thánh địa bảo tàng đứng đầu trong lòng Chú Kiếm sư. Nếu có thể lấy được bảo vật kinh thiên động địa trong này, cả đời cũng không hối tiếc.

Lối vào Bà Sa Kính Thiên nằm tại sơn cốc Bình Tú phía nam đại lục Đông Hoàng, cứ mỗi năm năm sẽ mở ra trong vòng ba tháng. Quy củ tiến vào Bà Sa Kính Thiên cũng vô cùng nghiêm khắc, tu sĩ bình thường, tu vi dưới Luyện Khí kỳ hoặc trên Kim Đan kỳ thì không thể vào, Chú Kiếm sư hoặc Luyện Đan sư thì chỉ khi có thể biến hóa ra Khí hỏa mới có thể đi được. Ngoài ra, bất luận là thắng lợi trở về hay là trắng tay quay lại, mỗi một tu sĩ chỉ có thể vào trong đó một lần. Bảo địa như thế, chỉ đi một lần sao có thể cam lòng? Có nhiều người có lòng tham mơ mộng về trân bảo muốn quay lại lừa gạt trà trộn vào trong đoàn đều bị văng ra, không có bất kỳ ngoại lệ nào. Mà với người ở bên ngoài, dù thế nào cũng không thể vào Bà Sa Kính Thiên. Vì vậy, các Chú Kiếm sư luôn quý trọng cơ hội tiến vào một lần duy nhất này.

Có kỳ trân dị bảo, đương nhiên cũng có những cây ma linh thú bảo vệ, nguy hiểm trùng trùng, chứ đừng nhắc đến những tên xấu xa muốn đoạt bảo vật. Mấy trăm năm qua, có vô số Chú Kiếm sư và tu sĩ bỏ mạng trong Bà Sa Kính Thiên. Vậy nên, hiện tại mỗi khi Bà Sa Kính Thiên mở ra, Bác Sơn phái và những môn phái Chú Kiếm sư hoặc luyện đan khác đều biết cách mà mời những môn phái tu tiên lớn hỗ trợ, phái những đệ tử tinh anh từ Kim Đan kỳ trở xuống đi theo làm đội hộ tống, bảo vệ môn hạ đệ tử của mình vào Bà Sa Kính Thiên tầm bảo.

Thông thường những Chú Kiếm sư đều ở lì trong môn phái tu luyện, rất ít khi xuất hiện bên ngoài, với một môn phái nổi tiếng như Bác Sơn phái, tiến vào Bà Sa Kính Thiên tầm bảo là cơ hội để tầm bảo của những nhóm môn hạ đệ tử trước khi thể hiện khả năng bản thân tại đại hội Bách Khí, mà mấy đại môn phái cũng có thể nhân dịp này quan sát biểu hiện của nhóm Chú Kiếm sư hiện tại, muốn tìm chút tham khảo trước khi quyết định ký kết thuộc khế tại Đại hội Bách Khí.

Huống chi, trừ bỏ hứa hẹn thù lao về linh khí với các môn phái Chú Kiếm sư, khi đoạt được vật bên trong Bà Sa Kính Thiên, nếu người được bảo vệ là Chú Kiếm sư, thì mấy đệ tử tinh anh này cũng có thể chia nửa những thảo dược trân quý đào được, còn nếu người được bảo vệ là Luyện Đan sư, vậy cũng thể chia nửa kỳ trân khí thạch đào được, nói chung, làm hộ vệ cho Chú Kiếm sư hoặc Luyện Đan sư vào tầm bảo thì ngoài việc nhận được hảo cảm của bọn họ, mượn cơ hội thăm dò thực lực của họ, thì thù lao cũng vô cùng hậu đãi. Vì vậy hàng năm mấy đại môn phái đều cẩn thận lên danh sách đội hộ tống, vô cùng kỹ càng.

Nghe được lời nói của Văn trưởng lão, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tô Thiếu Bạch thoáng chốc sáng ngời, đã sớm nghe đến chuyện giữa tháng sau Bà Sa Kính Thiên sẽ mở ra, cậu đương nhiên cũng rất muốn đi để mở rộng tầm mắt, thiên tài địa bảo đó! Nghĩ đến cũng đã khiến người ta sôi trào nhiệt huyết rồi! Đáng tiếc, lúc đầu vẫn chưa nghe sư tôn đề cập với cậu chuyện này, cậu cũng không dám mở miệng hỏi. Dù sao có người nói nơi này vô cùng hung hiểm, hơn nữa cũng chỉ có một cơ hội để đi, cùng lắm thì đợi thêm năm năm nữa.

Chuyện về Bà Sa Kính Thiên, bất luận là Tư Đồ Phong hay nhị sư huynh Hồ Khuê cũng đã nói với cậu vài lần, hai người cũng đều từng đến bảo địa, nhưng cảnh tượng miêu tả khác nhau hoàn toàn.

Tư Đồ Phong nói, Bà Sa Kính Thiên mà hắn thấy, là một vách đá dựng đứng, chất chồng trập trùng, nguy hiểm vô cùng. Hồ Khuê lại nói, Bà Sa Kính Thiên là màn nước động tiên, hang động phía sau thác nước có nhiều lối rẽ, tựa như mê cung, thông suốt bốn phía, hắn mơ màng đi cùng đội hộ tống vòng vo bên trong mấy ngày, suýt nữa là đã bỏ lỡ cơ hội. Tô Thiếu Bạch nghe bọn họ nói lại càng mơ hồ, nhưng cũng rất chi là hiếu kỳ, giờ nghĩ lại, lý do hai vị sư huynh thấy khác nhau hẳn là vì diện tích của Bà Sa Kính Thiên vô cùng rộng, lúc đi vào sẽ bị ném đến một nơi ngẫu nhiên, hoàn toàn không có bất cứ quy luật nào. Mà nói về chuyện ở bên trong thiên tài địa bảo, hai người lại đồng lòng tỏ rõ là chuyến đi này không tệ, vẻ mặt khát khao vô cùng.

"Sư phụ, năm nay con cũng có thể tham gia sao?" Đôi mắt hoa đào mở to, do dự nhìn yêu bài "dành riêng" cho mình ở bên hông. Trên danh nghĩa thì cậu là đệ tử động tu không có phẩm trật, hẳn còn chưa đủ tư cách tiến vào Bà Sa Kính Thiên.

Khối đá Khí hỏa trước Bác Văn Đường, tháng mười hai hàng năm, đệ tử Bác Sơn phái đều có thể đến trước đá Khí hỏa kiểm tra Khí hỏa, nếu Khí hỏa lên cấp thì có thể đến Bác Văn Đường đăng ký tư liệu của mình lần nữa, đổi thân phận và yêu bài mới. Tháng mười hai năm ngoái, Tô Thiếu Bạch và sư tôn có từng bàn bạc qua, quyết định tiếp tục khiêm tốn tu luyện, tăng cường tu vi và khả năng luyện khí, không gấp gáp đổi yêu bài đệ tử động tu Cam phẩm làm gì.

"Chỉ cần con muốn đi, chuyện này dĩ nhiên vi sư sẽ đứng ra thay con." Trong lòng Văn trưởng lão đã có dự tính. Chuyện này không khó, chỉ cần nói qua cho Chưởng môn biết tiểu đồ đệ đã biến hóa ra Khí hỏa là được. Chỉ là trên danh nghĩa, sợ rằng phải để nó chịu thiệt một chút, không thể quang minh chánh đại đứng phía trước, ngược lại còn hổ thẹn đứng cuối cùng.

"Đi chứ, con muốn đi!" Tô Thiếu Bạch lập tức gật mạnh đầu, một khi hy vọng được dấy lên, cũng tựa như ngọn lửa cháy lan trên đồng đỏ, phút chốc tràn ngập khắp trời, vô cùng nóng lòng, chẳng những muốn đi, quả thực hận không thể lập tức mọc thêm đôi cánh bay vào trong bảo địa trong truyền thuyết này trông như thế nào. Càng nén không nổi bắt đầu tưởng tượng tìm được bảo bối gì trong đó.

.

Thiên Kỳ môn, núi Vấn Kiếm.

Ngọn núi cao tận trời mây, tựa như mũi kiếm hóa thành đá, kiếm xông lên tận trời, đứng thẳng tựa đao, hướng thẳng đến trời cao.

Dưới bầu trời trong xanh, một đám mây đen lớn lại bao lấy đỉnh núi Vấn Kiếm, tạo nên một sắc trời u ám. Gió lạnh nổi lên bốn phía, giữa tầng mây thi thoảng còn có mới ánh chớp vọt ra, chiếu sáng mỏm đá.

Liên Vi Sơn đứng ngoài động phủ của Nam Cung Hạo, lo lắng đi tới đi lui. Kỳ hạn sáu tháng đã qua hôm trước rồi, nhưng đồ đệ lại không có chút dấu hiệu nào muốn xuất quan, Bà Sa Kính Thiên sắp mở rồi, nếu như không kịp, vậy chuyện hắn nhờ Hứa trưởng lão xem như uổng phí rồi. Nhìn sắc trời quỷ dị hôm nay, mười phần là hướng về phía Nam Cung Hạo đang bế quan trùng kích hậu kỳ Trúc Cơ rồi.

Một tia chớp to lớn bổ ngang tầng mây, rọi sáng cả tòa núi Vấn Kiếm, Liên Vi Sơn chợt ngẩng đầu, "Ầm ầm!", tiếng sấm từ xa truyền đến, chợt trên đỉnh đầu nổ vang.

Không đợi hắn cúi đầu, trên không trung có tia sấm sét màu đỏ ập xuống đầu, khí thế hừng hực hướng thẳng đến động phủ Nam Cung Hạo, từng tia từng tia bổ xuống bổ nát đồi núi, dưới tiếng vang đinh tai nhức óc, cửa động đột nhiên mở tung. Trước cửa động cuồn cuộn bụi dá, sau đó, một bóng người thon dài mạnh mẽ xuất hiện, là Nam Cung Hạo. Lúc này, cả người y tựa như một thanh bảo kiếm được rút khỏi vỏ, sát khí quấn thân, sắc bén không ngờ, mang theo kiếm ý ngập trời đứng ngạo nghễ giữa đất trời. Cuối cùng cũng đã bước vào hậu kỳ Trúc Cơ!

"Bang! Bang! Bang!" Kiếm ý trên người Nam Cung Hạo phóng ra, cây cối xung quanh động phủ đều bị chặt đứt!

Từ lúc y xuất hiện, khí thế sấm sét trên không trung bèn thu hồi lại, dần dần tiêu tán, trong thời gian chỉ nửa chén trà nhỏ, mây đen đầy trời đã biến mất không còn bóng dáng, lộ ra sắc trời sáng sủa.

Liên Vi Sơn vui vẻ tiến tới, muốn ôm lấy tiểu đồ đệ nhà mình nhéo nhéo mấy cái, "Hạo nhi! Con xuất quan rồi!"

Nam Cung Hạo khẽ nhúc nhích dưới chân, nghiêng sang bên trái, tránh khỏi móng vuốt của sư phụ. Đừng mơ mà ôm y!

Liên Vi Sơn nhào hụt đành phải thu hai tay lại, lúng túng chà chà tay, ấy da, xấu hổ cái gì chứ! Hồi bé chẳng phải thường để hắn ôm sao? Đồ đệ trưởng thành rồi thật là không tốt tí nào, càng ngày càng khó chơi.

Trên không trung truyền đến tiếng kêu dài, Bạch Chuẩn lao xuống đậu trên đầu vai Nam Cung Hạo, thân mật cọ cọ gò má như quan như ngọc của y. Nửa năm không thấy chủ nhân nha! Liên Vi Sơn trợn mắt giận dữ nhìn Bạch Chuẩn, cái con cắt này cố ý chọc giận hắn đây mà!

"Hạo nhi, may mà con đi ra kịp lúc, lần này đội hộ tống của phái chúng ta sẽ hộ tống Chú Kiếm sư của Bác Sơn phái, ngày mốt là khởi hành, vi sư còn sợ con không ra dẫn đội kịp."

Nam Cung Hạo nhíu mày, "Con đã đồng ý, thì sẽ làm được." Tô Thiếu Bạch, chắc cũng sẽ nằm trong đội ngũ lần này nhỉ? Nửa năm rồi không gặp, không biết người nọ thế nào rồi?

"Đúng đúng đúng! Hạo nhi nhà chúng ta đáng tin nhất mà! Vì thưởng cho đồ đệ đáng tin như con, vi sư đã giúp con chuẩn bị một niềm kinh hỉ trong chuyến đi này!" Liên Vi Sơn hớn hở nói, mái tóc màu bạc dưới ánh mặt trời lấp lánh chói mắt.

"Kinh hỉ?" Nam Cung Hạo nhướng mày, nghi ngờ nhìn sư tôn nhà mình, nếu nói là kinh hỉ, từ bé đến giờ, hai chữ kinh hỉ của sư tôn hình như đều không phải chuyện gì tốt cả.

"Còn không, lần này vi sư nhọc công lắm nhá!" Thanh niên tóc bạc cường điệu hóa vẻ mặt khiến Nam Cung Hạo khẽ giật giật khóe miệng, trong lòng có dự cảm vô cùng bất thường, đồng thời tự nhắc nhở chính mình, xem ra chuyến đi lần này phải thật cẩn trọng mới được.

.

Chính điện của Bác Sơn phái, Thính Phong Các, tọa lạc tại đỉnh núi Hoa Đình, là một cung điện hai tầng, chạm trổ tỉ mẩn, mái cong đấu củng [1], vô cùng xa hoa, từ xa nhìn lại, tựa như lầu quỳnh điện ngọc nửa ẩn giữa tầng mây, vô cùng tiên khí. Không hổ là môn phái máu mặt! Đủ cao đủ lớn, Tô Thiếu Bạch đứng tại cửa lặng lẽ tán thán trong lòng.

Nhóm đệ tử Bác Sơn phái được sắp xếp đi Bà Sa Kính Thiên lần này, có hai mươi lăm người, trong đó có hai mươi người là những đệ tử mới đã từng cùng Tô Thiếu Bạch sống ba tháng tại Bích xá, Tô Thiếu Bạch nhìn quanh một chút, Lý Ức Niên, Tôn Khởi Linh, Thẩm Phi Hồng, Thượng Quan Linh, Lâm Bái mấy người này đều có mặt trong đội ngũ, những người khác, có mấy đệ tử linh tu Bạch phẩm vừa lên cấp, cũng có vài vị sư huynh động tu vì nhiều nguyên nhân mà kéo dài đến tận bây giờ.

Có vài thiếu niên oán hận nhìn về phía Tô Thiếu Bạch, chỉ trỏ, "Sao hắn lại ở đây?"

"Hừ, ai biết, đệ tử đại trưởng lão tất có bản lĩnh lớn mà!" Giọng nói mỉa mai đáp trả, ánh mắt quét sang mang theo sự ghét bỏ và hèn mọn.

Tô Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn trời, lời bàn tán khắp nơi vẫn không kiềm được mà chui vào tai. Trong mắt người ta, mình là dựa vào sư tôn mà đi cửa sau, chậc! Mấy lời bát quái này, quả nhiên vẫn không nên thành nhân vật chính, nghe thật là khó chịu mà.

"Không phải hắn không biến hóa ra được Khí hỏa sao? Hẳn là không vào được Bà Sa Kính Thiên chứ?" Lại có người nói tiếp.

"Ai biết, đến lúc đó bị Bà Sa Kính Thiên ném ra thì tốt, xem hắn còn mặt mũi nào ở lại không."

"Đúng đó! Đồ bỏ biến hóa không ra Khí hỏa! Mất mặt xấu hổ thật."

Tô Thiếu Bạch rốt cuộc nhịn không được, bèn ném một ánh nhìn sắc lẻm về phía mấy người đang nhiều chuyện. Mấy người kia bèn xoay đầu không nói nữa.

"Thiếu Bạch!" Lâm Bái đã chạy đến vỗ vai cậu. Tô Thiếu Bạch cười cười với hắn, từ sau khi bái sư, cơ hội gặp Lâm Bái và Triệu Lôi cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần gặp nhau, Lâm Bái đều chủ động chào hỏi cậu, tựa hồ còn nhiệt tình hơn hồi trước.

"Thật tốt quá, ngươi có thể tham gia, nhất định là đã biến hóa ra Khí hỏa rồi ha?" Lâm Bái lại một lần nữa khơi dậy đề tài ban nãy.

Không nói không được à! Sắc mặt Tô Thiếu Bạch tối sầm, ậm ờ đáp, không muốn vướng vào vấn đề này quá nhiều.

"Ta biết mà, Thiếu Bạch ngươi nhất định đã biến hóa ra Khí hỏa rồi!" Giọng nói của Lâm Bái trái lại lớn hơn một chút, thu hút không ít sự chú ý của người khác.

"Mười tháng chỉ có thể biến hóa ra Khí hỏa, còn tiếc không đi đổi yêu bài, xem ra là cầm lâu quá nên có cảm tình rồi nhỉ?" Có người chanh chua nói một câu.

Nghe thấy lời người kia nói, Lâm Bái phát giác mình lỡ lời, bèn che miệng lại, áy náy nhìn Tô Thiếu Bạch. Đối phương lắc đầu, ý nói bản thân cậu cũng không để trong lòng.

"Đúng rồi, Thiếu Bạch, ngươi biết không, nghe nói lần này chúng ta đi Bà Sa Kính Thiên, đệ tử đội hộ tống là đệ tử tinh anh của đại môn phái đứng đầu thiên hạ Thiên Kỳ môn đó, dẫn đầu chính là vị thiên tài Kiếm tu Nam Cung Hạo kia đấy!" Lâm Bái vội lấy công bù tội, đổi đề tài thành chuyện mình mới dò hỏi được.

Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, cái tên Nam Cung Hạo này, vừa nói ra là nửa núi Hoa Đình đã chìm luôn trong nước rồi, sóng lớn ngập trời luôn! Mọi người xung quanh đều kích động.

"Hắn nói cái gì? Nam Cung Hạo dẫn đội?"

"Thiệt hay giả?"

"Ừ, mấy hôm trước ta cũng có nghe sư tôn nói qua."

"Trời ạ, lại có thể cùng Nam Cung Hạo đi Bà Sa Kính Thiên!"

"Nếu như y dẫn đội, vậy ta an tâm rồi, theo y chắc chắn là an toàn."

"A, thật mong lúc đó người chung đội với ta là y, ta vì y nên mới chọn Khí hỏa thuộc hỏa đó!"

"Ngươi tỉnh lại đi, chắc chắn là dựa theo đẳng cấp Khí hỏa rồi, chung đội với y, chắc chắn là Lý Ức Niên."

"Phải rồi ha, nghĩ lại cũng khó nhỉ?"

"Nếu là tin giả ta liền lột da tên tiểu tử kia!"

Kiếp trước lúc thực tập trong khách sạn, có một thần tượng ngôi sao ca nhạc đang nổi tiếng đến khách sạn của Tô Thiếu Bạch bọn họ ở một ngày, phòng trong khách sạn đêm đó bị gần trăm người ái mộ ngôi sao ca nhạc đó bao hết, mấy người họ đều tụ tập lại ở ở đại sảnh, gây trờ ngại nghiêm trọng đến sinh hoạt của những vị khách thường khác trong khách sạn. Toàn là mấy cô bé mười mấy tuổi, bọn họ với bảo an thay phiên nhau đi đến thuyết phục, dù có tận tình khuyên can đi chăng nữa cũng không có hiệu quả. Đề tài bàn tán cũng như biểu cảm mơ mộng đầy hưng phất lúc nhắc tới người nọ của mấy thiếu nữ đó cũng không khác mấy với các thiếu niên đứng cạnh cậu lúc này.

Chắc chắn luôn, vị thiên tài Kiếm tu này, chính là minh tinh có danh tiếng nhất trong giới Tu Chân, gần nửa thiếu niên ở đây đều là người ái mộ y.

"Ầy, ta biết ta không có hy vọng được chung đội với y rồi, nhưng mà mấy tháng này có thể thấy y, ta cũng cảm thấy mỹ mãn rồi! Nghe nói y đẹp trai lắm đó!" Trong đôi mắt của Lâm Bái toàn là sao với sao.

Trời! Quên mất chỗ này còn có một người mắc bệnh nghiêm trọng nhất này. Tô Thiếu Bạch giật giật khóe miệng.

"Thiếu Bạch, ta cũng không tin ngươi nghe thấy tin Nam Cung Hạo đến mà trong lòng không kích động!" Lâm Bái nghi ngờ nhìn cậu, cố gắng tìm kiếm một chút sự giả vờ trấn định trong mắt cậu.

"Ta kích động cái gì à?" Ta cũng không phải fan não tàn của y. Tô Thiếu Bạch khinh thường liếc mắt. Nhưng mà người cùng nghề là oan gia. Nếu Nam Cung Hạo và thần tài đều là Kiếm tu thì sẽ khó tránh bị người khác đem ra so sánh, mặc dù nói dáng vẻ của thần tài nhất định sẽ thua, nhưng lấy đạo nghĩa mà nói thì cậu tuyệt đối sẽ rời chiến tuyến với thần tài đâu, cho dù Nam Cung Hạo có lợi hại ra sao.

Lại nói tiếp, biết nhau lâu như vậy, hình như cậu còn chưa biết tên của thần tài. Đầu bếp nhỏ nhíu mày.

Dáng điệu Lâm Bái tựa hồ như chắc chắn biết y sẽ tỏ thái độ thế nào, "Hừ, thấy bản tôn ngươi vẫn kiêu ngạo như thế à!"

"Vâng vâng, đợi đến khi gặp được y ta mời y nhận lấy đầu gối của ta!" Tô Thiếu Bạch nói cho có lệ. Thật sự trong lòng người khác y tốt như vậy à?

"Đầu gối?"

"À, ý là quỳ lạy y á!" Tô Thiếu Bạch le lưỡi. Cậu có một bụng từ ngữ mạng, nhưng lại không tìm được người nào để trao đổi, ôi, tự cổ anh hùng đều cô đơn nha!

"Yên lặng một chút!" Phía trước đột nhiên có người lên tiếng. Hai mươi mấy thiếu niên đứng trong đại điện lập tức yên tĩnh lại.

Chưởng môn đứng khích lệ bọn họ vài câu, sau đó để Hứa trưởng lão giải thích cho bọn họ những chuyện phải chú ý trong chuyến đi Bà Sa Kính Thiên lần này. Lần này Hứa trưởng lão cũng sẽ đi cùng, lúc mấy người Tô Thiếu Bạch vào Bà Sa Kính Thiên tầm bảo sẽ đợi ở cửa. Đi cùng với các đệ tử vào Bà Sa Kính Thiên cũng sẽ có hai mươi lăm vị Kiếm tu, mỗi người đều có một Kiếm tu bảo vệ bên mình, theo như bình thường thì hẳn là sẽ an toàn.

Hứa trưởng lão lại nói thêm hai câu nữa, nhắc nhở phải cẩn thận trong Bà Sa Kính Thiên, và nhớ chú ý hình tượng trước mặt Kiếm tu của Thiên Kỳ môn.

Vừa dứt lời, đệ tử gác cửa đến thông báo, Kiếm tu Thiên Kỳ môn đến rồi!

Mọi người trong đại sảnh mơ hồ có chút kích động, kiếm Thiên Kỳ môn tu đến rồi, Nam Cung Hạo có đến không?

Rồi thấy hai mươi mấy thiếu niên áo lam đứng thành ba hàng chỉnh tề đi vào đại điện, lưng đeo trường kiếm, thắt lưng buộc đai ngọc, tư thế hiên ngang. Mà người đi đầu, mày kiếm mắt sáng, phong độ bất phàm, khuôn mặt anh tuấn tựa như điêu khắc lại lạnh lùng nghiêm nghị, tựa hồ mọi thứ trên thế gian đều không thể khiến y cảm động, chỉ đứng tại đó, khí thế đã như bễ nghễ thiên hạ.

oOo

Chú thích:

[2] mái cong đấu củng: hình minh họa bên dưới