Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 52: Tìm đường sống trong chỗ chết

Gió phần phật thổi qua bên tai, dáng người kiệt ngạo chừng như có thể vứt bỏ thân thể bên vách đá lởm chởm bất cứ lúc nào. Nam Cung Hạo thấy bóng người thon gầy của Tô Thiếu Bạch càng rơi càng nhanh, bất chấp bụng như trào ngược, cả người tựa như cục chì trực chỉ rơi xuống bên dưới. Khi bắt kịp thân ảnh của đầu bếp nhỏ, Nam Cung Hạo dùng sức bắt lại mắt cá chân cậu.

Máu huyết chảy ngược, hơn nữa gió núi phần phật thổi, trên gương mặt của đầu bếp nhỏ vừa đỏ vừa trắng, cực kỳ thê thảm, cái thân thể này của cậu sợ độ cao đó nha! Đừng có chơi vậy chứ, dù có chơi nhảy bungee* cũng còn thắt dây nữa mà!

*nhảy bungee: là một trò chơi mạo hiểm, sau khi thắt dây lưng thì nhảy từ trên độ cao thật cao, rồi để mình thả tự do đến khi dây căng cứng, đương nhiên là dây phải ngắn hơn độ cao nhảy

Bắt được người rồi, Nam Cung Hạo mới xem như là thở phào nhẹ nhõm, trên lưng vận sức, một tay ôm lấy Tô Thiếu Bạch rồi xoay người hướng đầu lên trên, tay kia lấy phi kiếm cắm thẳng lên vách đá bên cạnh.

Roẹt roẹt roẹt!

Phi kiếm cắm quá nông, hoàn toàn không chịu được lực rơi của hai người, vẽ nên một đường tia lửa thật dài trên vách đá. May mà phi kiếm ma sát với vách đá, ít nhiều cũng giảm được tốc độ rơi của cả hai.

Bên cạnh vách đá truyền đến một mùi tanh, một quái trùng* ngàn chân trườn trên một cái hang động giữa vách đá, há mồm muốn kéo hai người về phía hang đá bên đó. Nam Cung Hạo án binh bất động, định mượn thế mà ôm lấy Tô Thiếu Bạch rơi vào sơn động. Quái trùng này khá giống với rết, không biết đã sống bao lâu, thân dài ngoằng với gần ngàn chân, kích thước lớn hơn gấp trăm lần mấy con rắn sa mạc màu đỏ trên kia, toàn thân đen kịt, giữa lưng lóe ánh lam, trên đầu có hai cái sừng kỳ dị màu lam nửa cong. Lúc há mồm có thể nuốt được khoảng ba, năm chiếc xe Hạc.

*quái ở đây là kỳ lạ, kỳ quái

Mắt thấy Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo sắp rơi xuống gần đó, đầu lưỡi to bằng cái cối xay lớn nhảy ra từ vào bụng, cuốn về phía hai người. Cả hai còn đang ở giữa không trung né không kịp, sắp bị nuốt vào bụng.

Bằng vào tốc độ ánh sáng, Nam Cung Hạo giơ kiếm chém thẳng vào cái lưỡi quái trùng, đầu lưỡi đỏ loét bị đứt đôi, đoạn lưỡi hơn nửa trượng rơi trên mặt đất không ngừng co giật. Quái trùng bị bị tập kích, ngẩng cái đầu ghê tởm lên, rít lên mấy tiếng, Tô Thiếu Bạch chỉ cảm thấy xương sọ mình cứ như bị ai đó cầm búa gõ mạnh vào, đau như muốn nứt, khí huyết cuồn cuộn dâng lên, quái trùng lập tức giơ móng quét ngang thân hai người, hất thẳng vào trong hang động. Nam Cung Hạo chỉ kịp ôm chặt Tô Thiếu Bạch trong ngực, sau lưng đã đập lên vách đá. Đừng nói là Nam Cung Hạo, ngay cả Tô Thiếu Bạch được y bảo vệ đằng trước cũng bị chấn động đến xây xẩm mặt mày.

Cạch, phi kiếm trên tay phải Nam Cung Hạo cũng rơi xuống, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

"Đợi ở đây!" Y cắn đầu lưỡi, ép bản thân tỉnh táo, quát với Tô Thiếu Bạch. Thiên tài Kiếm tu phất tay phóng ra đạo kiếm khí, bay thẳng đến mắt quái trùng, còn mình thì lăn tại chỗ một vòng, linh hoạt nhặt phi kiếm tiến về phía nó, nhưng thân hình dường như có chút bất ổn.

Không xong, mới vừa rồi Kiếm tu đại nhân nhất định đã bị thương rồi! Tô Thiếu Bạch tìm được đường sống từ chỗ chết, tay chân gần như không còn khí lực, núp sau vách tường cố gắng giảm đi sự tồn tại của bản thân, hy vọng không tạo thêm phiền phức cho Nam Cung Hạo, nhưng trong lòng lại nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng. Cậu chưa từng nghe qua về quái trùng trước mặt, mấy con bò cạp lửa trước đó quả thực chẳng là gì so với con quái vật trước mặt này. Kiếm tu đại nhân vừa rồi vì bảo vệ cậu nên bị đập lên tường đá bị thương, rốt cuộc phải làm sao đây?

Cậu run rẩy tìm kiếm trong nhẫn trữ vật hồi lâu, lấy ra công khí sư phụ đưa cho và Hàm Chướng lô màu đỏ mà nhị sư huynh Hồ Khuê tặng. Tô Thiếu Bạch hoang mang nhìn cái lư hương còn chưa to bằng mắt quái trùng này, chần chờ, sư huynh nói lúc sử dụng món đồ này, có thể đuổi rắn, côn trùng, chuột, kiến, không biết có tác dụng với côn trùng lớn như vậy không?

Cuối cùng cậu vẫn bất chấp tất cả, đốt toàn bộ mộc hương bên trong, cầm vạt áo trước đưa về phía quái trùng quạt một cái, rồi lại ngồi xổm giơ công khí, huơ trái huơ phải, dời qua dịch lại, muốn tìm khe hở để bắn quái trùng, nhưng lại sợ ngộ thương đến Nam Cung Hạo.

Quái trùng và Nam Cung Hạo ở bên kia đang triền đấu đến hồi gay cấn, phi kiếm Nam Cung Hạo mấy lần chém tới giáp và thân của quái trùng, tia lửa bắn khắp phía, vang vọng khắp nơi, nhưng chỉ lại được mấy vệt trắng, căn bản không chém được. Nhưng kiếm khí Nam Cung Hạo đã đâm mù một mắt quái trùng, khiến quái trùng nóng nảy co giật, phun ra mấy luồng khói đen, thân thể to lớn đụng nát mấy tảng đá cạnh cửa hang động, đá vụn bắn ra, suýt nữa đập phải Tô Thiếu Bạch, đánh bay Hàm Chướng lô. Tô Thiếu Bạch vội đưa tay bảo vệ lư hương, khói đen quái trùng phun ra, không biết có độc không, giờ không kịp đưa cho Nam Cung Hạo ăn dược chống độc, toàn bộ đành dựa vào Hàm Chướng lô tinh lọc khí độc vậy.

Nam Cung Hạo quỷ mị lướt nhanh hạ đến bên sườn quái trùng bị mù, giơ kiếm dọc theo khóe miệng quái trùng rạch ngang một đường, "Phập", lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng đến tận xương trong lớp giáp cứng. Quái trùng bị chém một vết thương dài gần một trượng, hai cái sừng trên đầu điên cuồng vùng vẫy, đánh cả người Nam Cung Hạo đứng gần đó lên vách đá, khóe miệng có một chất lỏng màu xanh lam nhạt tanh hôi chảy ra, văng khắp cửa hang, chạm đến nơi nào thì nơi đó vang lên tiếng "xèo xèo", bốc lên một luồng khói trắng gay mũi. Nam Cung Hạo trượt theo vách dá, ngã xuống nền đất.

Tô Thiếu Bạch thấy Nam Cung Hạo ngã xuống, gấp đến độ muốn xông lên phía trước mấy bước, tay run rẩy, công khí bỗng nhiên phát động, một trăm lẻ tám cây ám khí được phát động, ánh bạc lóe khắp trời, đánh thẳng tới quái trùng.

Rồi lại nghe thấy tiếng lạch cạch, mấy cái ám khí rơi xuống khắp nơi, giáp quanh thân quái trùng khó mà chạm phải, căn bản chỉ ghim nhưng không vào được. Tô Thiếu Bạch đang muốn chán nản, lại thấy quái trùng phát cuồng lần nữa, thân thể to lớn điên cuồng lăn lộn loạn xạ bên vách đá. Lại nhìn kỹ, không ngờ lúc dùng ám khí tấn công, bắn bậy bắn bạ lại đâm mù luôn con mắt còn lại của nó.

"Ha ha!" Thật tốt quá! Tô Thiếu Bạch vui vẻ chưa đến hai giây thì ngừng lại, lui về bên vách đá chạy trối chết. Âm thanh Thanh âm hưng phấn của cậu đã chỉ rõ được phương hướng tấn công cho quái trùng, nó quay đầu lao thẳng về phía Tô Thiếu Bạch. (Ngạn: =_= Ngu dã man~)

Nam Cung Hạo chống phi kiếm đứng dậy, nhảy lên đầu quái trùng, tập trung kiếm khí vào trong tại phi kiếm, cả người như một thanh thần binh lợi khí*, khắp trời đột nhiên tỏa ra luồng sát khí ngất trời lạnh thấu xương, trong nháy mắt dùng hết toàn bộ sức mạnh đâm thẳng lên thân nó.

*thần binh lợi khí: tạm dịch là vũ khí sắc bén thần kỳ

Tô Thiếu Bạch sợ đến mức áp lưng vào hang đá, lấy thanh thước ngọc đại sư huynh cho nắm chặt trong tay, tay trái đã phát động pháp trận trong công khí thu hồi lại ám khí. Nghĩ bụng nếu thực sự không được thì cá chết lưới rách một phen, đợi quái trùng nuốt cậu vào bụng thì lại phát động công khí lần nữa, cậu cũng không tin cả bên trong mà còn không ghim được!

Mà trong lúc đó, cự kiếm* trong tay Nam Cung Hạo sắc bén bổ xuống đầu quái trùng, "Phập!" một tiếng đâm sâu đến tận cùng. Sau khi thành công, Nam Cung Hạo lập tức tung người nhảy đến trước Tô Thiếu Bạch, kín đáo bảo vệ cậu phía sau. Sau đó lấy từ trong vòng trữ vật ra một vật như tấm bình phong, ngăn trở trước mặt cả hai.

*cự kiếm: kiếm lớn

Tiếng rít vang vọng khắp nơi, quái trùng đau đến độ lăn lộn, đập nát vô số cột đá bên trong hang động. Quái trùng ngàn chân này có chết cũng không chịu phục. Nhất thời, toàn bộ hang đá đều rung động, đất đá bay mù mịt. May mà hai người đứng sau tấm bình phong, được phòng khí bảo vệ, mới tránh khỏi bị đập phải.

Hô hấp của Nam Cung Hạo gấp gáp hơn bình thường rất nhiều, đầu vai và quần áo sau lưng đều bị trầy rách, mấy vết thương có khi sâu đến tận xương. Máu đã nhuộm quần áo màu xanh nhạt thành màu tím. Thấy vết thương trên người y, tựa như có một bàn tay vô hình bóp vào trong tim đầu bếp nhỏ, tâm trí rung động.

"Xin lỗi." Tô Thiếu Bạch đứng phía sau Nam Cung Hạo, nhỏ giọng nói.

"Dài dòng!" Lời nói của Kiếm tu đại nhân vẫn cứ khó coi như trước.

Dần dần, quái trùng ngừng giãy dụa. Trong không khí tràn ngập mùi tanh hôi, nhưng khói đen phía trước đã biến mất không ít.

"Chết, rốt cuộc cũng chết!" Tô Thiếu Bạch ló đầu ra ngoài, thấy quái trùng cuối cùng cũng bất động, vỗ vỗ bả vai Kiếm tu đại nhân nói, quái trùng này, nhất định thuộc cấp bậc BOSS trong đám dị thú! Nam Cung Hạo như trút được gánh nặng, thở dài một hơi, thân thể bị vỗ hai cái, liên mềm nhũn ngã sấp, "Rầm!" Tấm bình phong màu đỏ đen phòng khí trong tay y cũng đổ rầm xuống đất.

"Ối!" Tô Thiếu Bạch cố gắng đỡ Nam Cung Hạo đã ngất, suýt chút nữa bản thân cũng té luôn ra đất, cậu mười bốn tuổi còn Kiếm tu đại nhân thì mười tám tuổi, nên thân hình khác xa nhau. Đưa ngón tay lên chóp mũi Nam Cung Hạo dò xét một chút, thấy người ta còn hô hấp mới yên lòng. Đời này kiếp này, có khi đây là cơ hội duy nhất cậu có thể trả thù lại Kiếm tu đại nhân.

Tạm thời đặt Nam Cung Hạo ở yên bên cạnh, Tô Thiếu Bạch đến cửa hang nhìn xuống dưới, khoảng cách từ hang động đến đáy khe đá còn ít nhất khoảng mười mấy trượng, ngẩng đầu lên nhìn, hừm, bầu trời phía trên khe đá chỉ còn lại một đường hẹp dài, hai bên vách đá dựng đứng, cao đến khó chạm. Bằng vào tình hình của cậu hiện tại, muốn đưa Nam Cung Hạo xuống phía dưới hay đi lên cũng khó như lên trời, xem ra chỉ có thể tạm thời ở lại trong hang động.

Cậu dọn sạch thi thể quái trùng đến một nơi xa, quét tước sạch sẽ, rồi phóng huỳnh thạch ra, lại lấy đệm chăn của mình từ trong nhẫn trữ vật ra, thay áo trong màu trắng cho Kiếm tu đại nhân rồi nhét người vào chăn. Trên áo khoác của Nam Cung Hạo đều bê bết máu, bị ma sát có hơi nát, được Tô Thiếu Bạch lột ra ném sang một bên. Lại đem Hàm Chướng lô và món phòng khí dạng bình phong đến gần đó, không biết có phải là do lư hương hay là do quái trùng này, trong hang động chẳng có bất kỳ chuột hay trùng nào cả. Còn bình phong hả, vừa vặn có thể chắn gió.

Tô Thiếu Bạch dựa theo tri thức nông cạn của mình, kiểm tra trên dưới cho Nam Cung Hạo, xương sườn bị gãy ít nhất hai cái, nội tạng có tổn thương hay không thì không biết, môi hơi tím, xem ra trúng độc nhẹ. Toàn thân có rất nhiều vết thương, có mới có cũ, xem ra vài ngày trước lúc đánh nhau với dị thú cũng có bị thương nhẹ. Đến lúc cởi giày cho người mới phát hiện trên chân có không ít vết rộp bị bể trên chân, đa số đã rách da, để lộ lớp thịt non màu đỏ tươi. Tô Thiếu Bạch cảm thấy khó chịu, cát rơi vào giày ma sát nhiều sẽ tạo thành vết rộp, mỗi ngày đều phải cẩn thận kiểm tra giày mới được, người này chẳng lẽ không biết sao? Thảo nào hôm đó nhìn dáng đi của y có chút kỳ lạ, giờ nghĩ lại chắc đây là nguyên nhân cho mấy vết phồng rộp trên chân cũng như những vết thương trên người. Thực sự là đến chết vẫn sĩ diện mà. Tô Thiếu Bạch thầm chửi trong lòng, nhưng cũng hiểu rõ, y là lãnh tụ tinh thần của toàn bộ đội ngũ, nếu như truyền ra tin y bị thương, dù là nhóm Kiếm tu hay là đệ tử Bác Sơn phái, e là đều chịu ảnh hưởng.

Lấy Yên Chi Khấu mà Thượng Quan Linh cho ra, Tô Thiếu Bạch cho Nam Cung Hạo dùng đan dược trừ độc và tu bổ thân thể, sau lại lấy một viên khác bóp rồi xoa lên vết thương trên người y. Xé một bộ áo trong mới của mình ra làm băng vải, thay Kiếm tu đại nhân băng bó kỹ từng vết thương trên người.

Bận rộn cả nửa ngày mới băng xong cho Nam Cung Hạo. Rồi lại sờ trán y, tạm thời không có dấu hiệu nóng, chỉ là hơi thở có chút nặng nhọc, cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại. Sắc trời bên ngoài cũng đã trở tối, Tô Thiếu Bạch thực sự không có tâm tình nấu đồ ăn, bèn qua quýt ăn rồi canh giữ bên người Nam Cung Hạo suốt cả đêm, lo lắng tình trạng y đột nhiên chuyển biến xấu. May là chuyện gì cũng không phát sinh, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Tô Thiếu Bạch mới ghé bên chăn Nam Cung Hạo nghỉ ngơi trong chốc lát.

Đến khi sáng bảnh, Nam Cung Hạo vẫn không tỉnh lại. Tô Thiếu Bạch thấy tình trạng y xem chừng đã ổn định, bèn đi dò xét đơn giản tình hình trong hang động. Hang đá này rất lớn, trông như một cái động thạch nhũ bình thường, không ít nơi có cột đá. Vào trong có lối rẽ, đường kính chí ít rộng hai mươi, ba mươi mét, mơ hồ gió lạnh thổi ra từ bên trong. Tô Thiếu Bạch tùy ý chọn một cái đi vào trong vài bước, bằng vào cặp mắt bình thường của cậu, căn bản không thấy điểm cuối. Lại nghĩ đến sức chiến đấu như cặn bã của mình và tình trạng trước mắt của Nam Cung Hạo, cậu tạm thời không vào trong xem xét. Sau khi ra khỏi vị trí ngã rẽ, rồi lại đi vòng gần 180°, mới đến cái chỗ lớn như phòng khách sạn, nơi hiện tại của cậu và Nam Cung Hạo.

Thi thể quái trùng cũng ở chỗ này, nên không gian bị chiếm gần nửa. Trực giác Tô Thiếu Bạch cảm thấy hai cái sừng của quái trùng hẳn là đồ tốt, bèn lấy dao ra muốn cắt bỏ nó, nhưng làm mãi, chỉ để lại vào đường trắng. Lại nhớ đến hôm qua Nam Cung Hạo cầm kiếm chặt nó cũng không thành, than thở một tiếng, xem ra phải tìm cách khác thôi.

Tra xét hoàn tất, Tô Thiếu Bạch ngồi trở lại bên người Nam Cung Hạo canh chừng, tiện thể tu luyện bù cho tối qua. Pudding cũng được cậu thả ra cho luyện tập điều chỉnh sức lửa với phối thạch. Hơn mười ngày không thấy mặt trời, sau khi ra ngoài, thần hỏa giũ giũ thân thể trước, vui vẻ bay vài vòng trên không rồi mới bắt đầu tự luyện tập.

Nhìn Pudding, Tô Thiếu Bạch nảy ra ý tưởng, không dùng dao được, có khi thần hỏa được thì sao? Bèn lập tức mang Pudding đến bên thi thể quái trùng, muốn thử đốt cắt bỏ hai cái sừng của quái trùng. Quả nhiên, sau khi thần hỏa thiêu đốt, đầu quái trùng phát ra vài tiếng xèo xèo, toàn bộ sừng của nó lấp lánh ánh lam rụng xuống, "Bịch!" rớt bên chân cậu. Tô Thiếu Bạch vui vẻ vỗ vỗ Pudding, quả nhiên vẫn là nó lợi hại nhất, vật dù cứng hình như cũng không chống nổi thần hỏa luyện hóa.

.

Lúc Nam Cung Hạo mở mắt ra, thì thấy đầu bếp nhỏ đưa lưng về phía mình, trong tay cầm thước ngọc và một vật như ống thẻ, đứng bảo vệ trước người mình, thân thể rõ ràng đã sợ đến run rẩy, nhưng nhất quyết không chịu lùi lại.

Đối diện Tô Thiếu Bạch, là hơn mười con rắn sa mạc đỏ quen mắt. Xem ra cũng không ít hơn trên kia là mấy.

"Khè khè!" Một con rắn sa mạc lè lưỡi ra, nhanh như chớp phóng tới Tô Thiếu Bạch, dẫn đầu tấn công.

"A!!!" Đầu bếp nhỏ sợ hãi kêu to, dùng thước ngọc đập lên đầu con rắn sa mạc nọ, muốn toàn lực phát động ống thẻ trong tay.

Ám khí bay lượn trong hang đá, khiến người ta hoa cả mắt.

Trên mặt đất có vài thi thể rắn sa mạc, không ít con bị đóng trên mặt đất, thân thể giãy dụa không thoát được. Có bốn năm con không trúng ám khí, nhanh chóng trườn, mở cái miệng to như chậu máu phóng về phía Tô Thiếu Bạch.

Tô Thiếu Bạch không kịp thu hồi ám khí, đương lúc không biết phải làm gì, phía sau đột nhiên có người nắm eo cậu, ôm lấy rồi chuyển cậu ra phía sau, vài luồng kiếm khí màu trắng bạc bay qua, trong chớp mắt đám rắn sa mạc còn lại đều bị chém đứt thành hai khúc.

"Ngươi tỉnh rồi?" Đầu bếp nhỏ mừng rỡ kêu lên. Kiếm tu đại nhân đã hôn mê trọn ba ngày rồi.

Nam Cung Hạo không đáp, nhưng hô hấp nặng nề, mày kiếm nhíu chặt.

"Mau nằm trở lại, hiện tại ngươi không thể tùy tiện di chuyển." Nhận ra ai kia đang cố nén đau, Tô Thiếu Bạch vội vàng ấn y trở lại, thương thế của Nam Cung Hạo, ít nhất cũng phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng mới được, không phải người ta hay nói chấn thương gân cốt trăm ngày mới lành sao, cho dù thân thể Kiếm tu có mạnh mẽ cỡ nào, ít nhất thời gian nghỉ ngơi cũng phải tầm một phần mười chứ nhỉ?

Nam Cung Hạo lại không chịu nằm xuống, chỉ ngồi dựa vào vách đá bên cạnh, ý nói, chờ lát nữa lỡ như gặp phải kẻ địch, cũng thuận tiện nghênh chiến.

"Đói bụng không? Thân thể còn khó chịu chỗ nào không? Đan dược trong tay ta không nhiều lắm, mấy hôm nay cho ngươi mấy viên trừ độc tu bổ rồi, cũng chẳng biết có tác dụng hay không. Trên người ngươi có thuốc nào không? Ngươi ngất hết ba ngày, không thể ăn đồ có dầu mỡ ngay được, thế này đi, ta nấu cho ngươi chút cháo trước nhé." Tô Thiếu Bạch thấy y tỉnh lại, tinh thần chợt thả lỏng, giọng nói cũng không kiềm được sự vui mừng, thao thao bất tuyệt nói chuyện với người phía sau, rồi lại lấy nồi niêu và nguyên liệu ra, bắt đầu bận rộn. Mấy hôm nay Kiếm tu đại nhân vẫn bất tỉnh, trong lòng cậu cũng loạn cào cào, nên cũng không ăn ngon lắm, giờ tốt rồi, sau cơn mưa trời lại sáng!

Dò xét thương thế của mình, Nam Cung Hạo lấy ra hai viên đan dược cho vào miệng. Lại nhìn kỹ, phát hiện ngoại thương trên người mình đều được băng bó kỹ, ngay cả trên chân cũng quấn mấy vòng.

Nam Cung Hạo kỳ quái nhìn chằm chằm bàn chân mình, chỉ là mấy vết phồng rộp mà thôi, để ý làm cái gì.

"Tróc mấy lớp rồi, ngươi không đau sao?" Tô Thiếu Bạch quay đầu thấy Nam Cung Hạo đờ đẫn nhìn băng vải trên chân, thuận miệng hỏi.

"Đã quen rồi." Nam Cung Hạo không nặng không nhẹ đáng, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay chai sần. Từ khi còn bé đã tập vung kiếm, mỗi ngày từ ngàn lần đến vạn lần, tay chân cũng đầy vết chai, dù có đau cũng cắn răng nhẫn nhịn. Về sau có đau, cũng đã thành quen.

.

Tác giả: Phó bản hai người mở ra~