Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 55: Lý Tâm Nhi

Chương 55: Lý Tâm Nhi.

Không thể nào! Điều này thật hoang đường!!!

Vũ Linh trừng mắt nhìn chằm chằm trước mắt thiếu nữ, nàng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc trên người màu vàng nhạt váy mỏng, mơ hồ hiện rõ bên dưới lả lướt đường cong.

Mi tâm của nàng có một dấu ấn chu sa màu đỏ chói mắt, môi mỏng khẽ nhếch lên thành một nụ cười tràn đầy cợt nhã, nàng ta đứng dưới bóng râm của vách đá làm nổi lên cảm giác ám ách u tối, đôi mắt của nàng lại mang âm trầm xem Vũ Linh.

Nếu không phải Lý Tâm Nhi là người đầu tiên quan tâm thân thiện với Vũ Linh từ khi nàng đến thế giới này, hơn nữa đối với Lý Tâm Nhi Vũ Linh ấn tượng còn khá khắc sâu, cho nên Vũ Linh vẫn mơ hồ nhìn ra đường nét quen thuộc, thêm vào giọng nói cùng cách đối phương gọi mình bằng tên Nhị Nha, bằng không Vũ Linh thật sự đều không thể tin nỗi đây là nàng từng biết Lý Tâm Nhi.

Trừ Lý Hồ,Lưu Thẩm Nhã cùng Lý Tâm Nhi, Vũ Linh cũng chưa từng nghe được người khác gọi mình bằng tên Nhị Nha, chỉ là năm xưa Lý Tâm Nhi bị trắc ra không linh căn và đã được đưa về Hà Thụ Thôn, giờ lại thấy nàng ở đây không những thế trên người còn có linh lực ba động, nhất thời Vũ Linh không mấy gì tin vào điều mình chứng kiến.

Người này, thật sự là Lý Tâm Nhi?

Nhưng nếu nàng ta thật là Lý Tâm Nhi, vậy tại sao Lý Tâm Nhi lại ở đây? Chuyện gì đã sảy ra khi Lý Tâm Nhi rời khỏi Thiên Kiếm Tông mà trở về Hà Thụ Thôn?

"Ngươi đã thay đổi nhiều đấy, Nhị Nha, àh nha ta quên mất, nếu không lầm thì ngươi đã đổi tên rồi, vậy ta nên gọi ngươi là Vũ Linh mới đúng chứ nhỉ?"

Lý Tâm Nhi vuốt ve mái tóc dài trước ngực, cười nhẹ nói, Vũ Linh im lặng không lên tiếng, giờ Lý Tâm Nhi mang đến cho Vũ Linh cảm giác rất kỳ lạ, trực giác cho rằng nên tránh xa nàng ta ra.

" Xem nào, cũng đã ba năm rồi nhỉ kể từ khi chia tay, ngươi cùng Lý Hồ hẳn là trôi qua rất tốt đi!"

Lý Tâm Nhi than thở, lại như hồi ức cảm khái nói.

"Nhớ năm xưa chúng ta còn rất hứng khởi khi được chọn đi tham gia tuyển chọn đệ tử, ngươi nhớ lúc ở trong trọng lực trận không? Lúc đó hài tử trong thôn hầu như đều bị loại hết ở đây, dến lúc lên thiên thê thì chỉ còn lại ba người chúng ta, ngươi nhớ chứ khi leo lên thiên thê nhém chút là ngươi trượt chân té xuống rồi, là ta đã bắt trụ ngươi lại, bằng không ngươi cũng đã bị đánh rớt, à, cả khi ngươi đuổi đến cuối cùng khi đi vào bí cảnh đấy, ngươi còn mượn ta y phục để thay, thật là nhớ a-"

Vũ Linh nhíu mi, tuy Lý Tâm Nhi biểu hiện rất bình thường, như là đang cùng cố nhân ôn chuyện cũ, nhưng Vũ Linh lại càng nghe càng cảm thấy không đúng, không, kể cả việc Lý Tâm Nhi xuất hiện đã là không đúng, tất cả đều thật quỷ dị.

"Ngươi thật là Lý Tâm Nhi?"

Vũ Linh mím môi, nhìn Lý Tâm Nhi dè chừng hỏi.

"Hửm, thế nào? Mới đó đã quên ta rồi sao? Ngươi là ta thật thất vọng đấy, phải, ta là Lý Tâm Nhi, người cùng thôn với ngươi đây"

Lý Tâm Nhi nhướng mi, cười hì hì nói, Vũ Linh cau mi nụ cười này thật giả tạo, dù vậy Vũ Linh vẫn tin đây thật sự là nàng biết Lý Tâm Nhi, này là trực giác mách bảo, do dự một lúc Vũ Linh mới hỏi ra điều minh nghi hoặc

"Thật là ngươi? Nhưng tại sao ngươi lại ở đây, chẳng phải ngươi đã về Hà Thụ Thôn?"

"Hà Thụ Thôn? Ha, ngươi muốn nói cái sơn thôn nhỏ bé đến nỗi không ai biết đến đó sao? Hừ, ta làm sao cam tâm trở về cái nơi rách nát nghèo khổ kia, giống như đám người ngu xuẩn ở đó suốt ngày chỉ biết lao động chân tay như mấy tên ngốc, cái cuộc sống nghèo hèn như thế chỉ khiến chôn vùi tương lai của ta"

Lý Tâm Nhi nghe thế liền hừ lạnh, mắt mang nồng đậm không cam lòng lửa giận cùng chán ghét, lại quay sang Vũ Linh, cười đánh giá.

"Xem ra ngươi cũng thông minh lên rồi đấy Vũ Linh, năm xưa ngươi giống như đứa ngốc đần độnsuốt ngày chỉ biết vô tư cười đùa, nay lại còn biết thử lòng của ta, chậc chậc, Vũ Linh ba năm qua ngươi hẳn là sống rất thoải mái đi, xem gương mặt trắng trẻo kia đúng là khác xa năm xưa nghèo túng ốm đói bộ dáng"

Lý Tâm Nhi híp mắt nhìn Vũ Linh từ trên xuống dưới, mang theo thẩm thị cười.

"Nhưng ta cảm thấy rất kỳ lạ, tuy rằng ngươi trở nên xinh đẹp hơn, nhưng có vẻ ngươi vẫn không cao lên chút nào, năm nay ngươi cũng mười một đi, trông ngươi hiện tại lại vẫn như tám chín tuổi, hơn nữa ba năm trôi qua ngươi dĩ nhiên vẫn là một người phàm không chút tu vi, chẳng phải ngươi có linh căn sao? chẳng phải ngươi được Thiên Kiếm Tông thu nhận sao? Trả lời ta đi, tại sao thế?"

"..."

Trầm mặt, Vũ Linh âm thầm dâng lên cảnh giác, Lý Tâm Nhi thật là có vấn đề, Vũ Linh bỗng ý thức được Lý Tâm Nhi là một tu sĩ, hơn nữa tu vi còn là luyện khí tam tầng, điều này làm Vũ Linh rất kinh ngạc, phải biết Lý Tâm Nhi là không có linh căn, cho nên không thể hấp thu linh khí, vì vậy mới mất đi tư cách gia nhập Thiên Kiếm Tông.

Nếu không phải cảm nhận được tình huống không đúng, Vũ Linh nhất định sẽ thay Lý Tâm Nhi mừng rỡ, ba năm qua hẳn là Lý Tâm Nhi đã đạt được kỳ ngộ nào đó nên mới có thể đạt được cơ hội tu tiên, cho nên Lý Tâm Nhi mới không trở về Hả Thụ Thôn đi, nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp.

Ba năm qua ngoại trừ lúc ở quãng trường tập hợp Vũ Linh mới nhìn thấy được Lý Hồ, bằng không nếu cứ tiếp tục ngồi im trên Lăng Tiêu Phong, nói không chừng cả đời Vũ Linh đều không gặp đến Lý Hồ vị này đồng hương, càng đừng nói đến Lý Tâm Nhi.

Nên nhớ, có không ít đệ tử một khi ra ngoài rèn luyện là không thể trở về, Lý Hồ cũng chỉ là ngũ linh căn ngoại môn đệ tử, tư nguyên dành được là có hạn, nếu không biết tự tranh thủ thì tu vi sẽ trì trệ, đợi đến lúc tuổi thọ hao hết thì coi như xong.

Nay gặp được Lý Tâm Nhi, đối phương cũng đã bước lên con đường tu tiên, nghĩ tới Lý Tâm Nhi trước kia quan tâm chính mình, Vũ Linh vừa thay nàng vui mừng lại cũng không lơ là mất cảnh giác.

Không thể trách Vũ Linh khinh người, mà là Lý Tâm Nhi xuất hiện quá mức trùng hợp, Vũ Linh còn không quên khi nãy nàng rõ ràng nghe thấy tiếng của Tuyết Dao, nhưng khi ra ngoài Tuyết Dao lại không thấy mà Vũ Linh lại bị tấn công, sau đó mới nhìn đến Lý Tâm Nhi, đây nhất định là có người đang muốn dụ nàng ra ngoài.

Lý Tâm Nhi xuất hiện quá trùng hợp cũng rất đáng nghi, Vũ Linh không thể không đề phòng, nàng cũng không ngu mà hớn hở tiến lên nhận thân, hơn hết những lời Lý Tâm Nhi nói khi nãy, thoạt nhìn nghe như đang cùng bạn lâu năm gặp lại vui vẻ trò chuyện, nhưng Vũ Linh nghe vào lại thấy giống như đang biến giọng oán trách.

Oán trách Vũ Linh cùng Lý Hồ vong ân phụ nghĩa, dù rằng nàng không biết mình đã làm gì, có lẽ thời gian qua Lý Tâm Nhi trôi qua không đơn giản, điều này hiện rõ ở việc Lý Tâm Nhi thay đổi, tuy chỉ cùng Lý Tâm Nhi nói vài câu, nhưng Vũ Linh nhạy cảm nhận ra Lý Tâm Nhi khí thái tỏa ra rất bất thường, thậm chí Vũ Linh còn thấy được trong mắt đối phương hiện lên mịt mờ ác ý.

Chết tiệt, tại sao lại là lúc này chứ, giờ Vũ Linh không có linh lực trong người, nếu có chuyện gì thì khó mà ứng phó, vì trước kia Nhị Nha vấn đề nên Vũ Linh cũng chỉ từ trong thức hải xem đến bên ngoài, Vũ Linh thấy rằng Nhị Nha cùng Lý Tâm Nhi cũng không tính thân quen, ở trong thức hải Vũ Linh thấy Lý Tâm Nhi người này khá giả tạo nhưng do Lý Tâm Nhi vẫn là một hài tử tâm tư cũng là đơn thuần, Vũ Linh cũng không để ý lắm, thêm vào lúc nàng tiếp nhận thân thể này đã lúc thử luyện gần di đến cuối.

Ngoại trừ việc mượn y phục ra thì Lý Tâm Nhi cùng nàng không có quan hệ gì cả, còn việc lên thiên thê, nếu nhớ không lầm là khi đó Lý Tâm Nhi vô ý bị người đụng vai làm Nhị Nha đi phía sau nhém chút té ngã, làm thế quái nào trờ thành nàng cứu lại rồi? .

Quả nhiên hôm nay Vũ Linh ra ngoài không đúng cách, bằng không sẽ không phải hết lần này đến lần khác đạp phải vận cứt chó này.

Lý Tâm Nhi từ trên cao nhìn xuống Vũ Linh, lòng dâng lên âm u oán hận.

Tại sao? Tại sao nha đầu ngu ngốc này lại may mắn hơn nàng? Tại sao một đứa nghèo khổ như thế lại được ông trời ban cho linh căn? Tại sao cuối cùng người thua cuộc lại là Lý Tâm Nhi nàng?

Thiên đạo trên cao, nói xem công bằng ở đâu?

Nàng là nữ nhi của thôn trưởng, từ nhỏ nàng luôn được mọi người yêu mến, so với những đứa trẻ khác trong làng nàng luôn dễ dàng có được mọi thứ mà bọn trẻ nghèo khổ ấy chỉ có thể nằm mơ mới có, nhưng nàng cũng không kiêu ngạo, nàng luôn tỏ ra thực hiểu chuyện mà quan tâm đến mọi người, cũng bỏ qua trong lòng cảm giác chán ghét mà cùng đám người dơ bẩn đó chung đụng.

Vậy mà nàng lại được những gì? Nhớ lần đó khi biết được mình có thể theo tiên nhân tu luyện cơ hội, nàng đã rất mừng rỡhưng phấn, từ nhỏ Lý Tâm Nhi đã luôn mơ ước được như tiên nhân hô phong hoán vũ, tự do bay lượn trên trời cao, cũng có thể mặc những y phục xinh đẹp, được như lời kể có thể trường sinh bất lão, dung nhan vĩnh trú, nàng luôn khao khát được trở nên như thế.

Nhưng thực tế lại tán thật mạnh vào mặt nàng, Lý Tâm Nhi nàng thậm chí còn thua kém cả hai đứa dơ bẩn nghèo hèn kia, tất cả lại chỉ bởi vì nàng không có linh căn?

Nàng không cam lòng, thật sự rất không cam lòng, Lý Tâm Nhi hận ông trời, chỉ vì cái thứ gọi là linh căn đó mà phá hủy đi giấc mơ của nàng, lại vì nó mà phán xét nàng không thể có tương lai.

Nàng hận!!! Vì sao nàng lại là người phải chịu số phận nghiệt ngã này, Nhị Nha thì sao? Lý Hồ thì sao? Tại sao bọn họ lại được ông trời ban cho linh căn mà nàng lại không có? Tại sao cả hai tên nghèo hèn ngu xuẩn đó lại thành người thắng cuộc?

Không!!! Nàng phải chứng minh cho ông trời thấy. Nàng-Lý Tâm Nhi mới là người cười cuối cùng.

Lý Hồ! Nhị Nha!! Nàng sẽ trả thù hai người họ, nàng muốn cho cả hai biết Lý Tâm Nhi ta đây không phải là kẻ mà hai người các ngươi có thể vượt qua.

Cho nên khi kết thúc thử luyện, Lý Tâm Nhi cùng những đứa trẻ khác được hai vị tiên trưởng đưa trở về, ra khỏi Thiên Kiếm Tông có không ít môn phái mời chào những kẻ thất bại bọn họ, Lý Tâm Nhi đã nghĩ biết đâu đây sẽ là cơ hội khác của nàng.

Nhưng nửa năm trôi qua, Lý Tâm Nhi vẫn không thể hấp thu linh khí, thậm chí Lý Tâm Nhi đã bị đẩy xuống làm kẻ quét dọn lau chùi trong nhà bếp, Lý Tâm Nhi không phục, trước kia nàng chưa từng làm những việc nặng nhọc thế này, cho nên Lý Tâm Nhi đã bất mãn lên tiếng phản kháng.

Chỉ là đáp lại nàng là sự trừng phạt cùng không ít lời chế nhạo châm chọc, Lý Tâm Nhi bị môn phái vắng lạnh, cuộc sống dưới ánh mắt lạnh lẽo khiêu khích từ xung quanh đã đẩy nàng đến giới hạn, và kết quả là Lý Tâm Nhi đã lén bỏ chạy, dù nàng không biết môn phái đã rất nhân nhượng với mình, một tên phế vật không thể hấp thu linh khí lại còn dám mở miệng bất mãn chất vấn, môn phái không trục xuất nàng đã là rất may mắn.

Một tháng trôi qua kể từ khi rời đi, Lý Tâm Nhi cụng phải chịu không ít ủy khuất, số tiền thưởng từ Thiên Kiếm Tông mà mà nàng cố gắng dấu lên cũng đã bị một đám lưu manh cướp mất, nàng chật vật đói khát như một tên khất cái, Lý Tâm Nhi luôn phải dãy dụa tin tưởng mình chỉ cần kiên định tìm tới tiên nhân, thì nhất định vẫn còn cách nào đó ngoài linh căn ra để nàng có thể tu tiên.

Sau khi chứng kiến tiên nhân thủ đoạn, Lý Tâm Nhi làm sao cam lòng làm một phàm nhân bình thường sống qua ngày, hơn nữa nếu để phụ thân biết nàng bị mang về do không có linh căn, nàng sợ mình sẽ giống như tỷ tỷ bị phụ thân gả bán cho thương nhân, đây tuyệt đối không là kết cục nàng muốn.

Từ nhỏ đến lớn phụ thân luôn sủng nàng, Lý Tâm Nhi hiểu rất rõ đó là do nàng đủ tuổi để tham gia kỳ hạn Thiên Kiếm Tông tuyển chọn đệ tử, phải mất ba mươi năm sau thôn của họ mới lần nữa được đưa vào khu vực xét tuyển, nhưng giờ trở về và để phụ thân biết nàng thất bại, bao năm qua đặt hy vọng vào nàng là vô dụng, thêm vào đó số tiền thưởng cũng đã bị lấy mất, chờ nàng sẽ là phụ thân đẩy mình xuống địa ngục.

Không, không thể trở về. Nàng phải tu tiên, phải cường đại để không bị bỏ qua như hiện tại.

Nhưng rồi Lý Tâm Nhi đã phải chấp nhận rằng hy vọng tu tiên của nàng đã thành vô vọng, mỗi ngày đều phải giành giật thức ăn tiền bố thí cùng đám khất cái xung quanh, Lý Tâm Nhi còn bị bọn họ xua đuổi đánh đập, kiêu ngạo của nàng đã dần biến mất, nàng phải chập nhận thực tại tàn khốc này.

Từng là nữ nhi của trưởng thôn, luôn chịu quan tâm kính nể từ mọi người như nàng, nay đã thành như thế này bộ dáng, Lý Tâm Nhi chỉ có thể chua chát cười khổ, may mắn thay nàng gặp được một tên khất cái đã cứu nàng, giúp Lý Tâm Nhi thoát khỏi đám khất cái đang đánh đập chửi rủa nàng, vì đã giành lãnh địa cùng con mồi của họ.

Tên khất cái đó chỉ hơn Lý Tâm Nhi hai tuổi, tuy có vẻ ngu ngốc khờ dại nhưng lại rất tốt với nàng, luôn giành thức ăn cùng chỗ ngũ cho nàng, còn chăm sóc nàng khi bị sốt, Lý Tâm Nhi đã nghĩ nếu cứ thế này cũng không tệ lắm.

Nhưng cho đến một ngày, Lý Tâm Nhi bị một đám lưu manh để ý, chúng muốn lăng nhục nàng còn muốn bán nàng thành nô lệ, tên khất cái kia đã nhào đến ngăn cản nhưng vẫn bị đám người đó dễ dàng mà đánh gục.

Lần đầu tiên, Lý Tâm Nhi cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là tận cùng của tuyệt vọng, nàng chỉ có thể trơ mắt bất lực trước mọi thứ.

Nàng hận!!!! Hận ông bất công với nàng!!!!!! Hận cả cái thứ gọi số phận!!!!!!!!!!!!!!! Càng hận thế giới mục nát vô tình này!!!!!!!!!!!!!!!

"Ồ, thú vị đấy, ánh mắt tràn đầy thù hận của ngươi thật làm ta thích thú"

Lý Tâm Nhi mở to mắt xem người đó đang đứng mỉm cười xem nàng, dưới chân người đó là thi thể của những tên lưu manh, máu đỏ trải khắp nơi, người đó đứng dưới trăng, xinh đẹp không thể tả.

Một vẻ đẹp vừa cường đại lại nguy hiểm như vực sâu đang không ngừng dụ hoặc ngươi nhảy xuống.

"Ngài là...tiên nhân?" Lý Tâm Nhi ngây ngốc hỏi.

"Tiên nhân? hahaha, không, ta không phải là trong miệng ngươi nói tiên nhân" Người đó nhếch môi cười khinh xuy nói.

"Vậy ngài có thể mang ta đi tu tiên sao?"

Lý Tmâ Nhi gắt gao xem nam nhân trước mặt, trực giác của nàng cảm thấy người này có thể giúp nàng, hắn cường đại như thế nhất định là như Thiên Kiếm Tông đi ra tiên trưởng, không, thậm chí còn mạnh hơn.

"Ha, ngươi muốn tu tiên?"

"Đúng vậy, Tâm Nhi muốn được trở nên cường đại, muốn đường trường sinh"

Xem mắt tràn đầy kiên định Lý Tâm Nhi, nam nhân lại cười cợt trả lời.

"đáng tiếc, ta không là tu sĩ, ta là ma tu, là các ngươi ghê sợ ma tu, như thế ngươi vẫn muốn theo ta?"

Nghe thế, Lý Tâm Nhi sửng sốt, nàng quả thật từng nghe đến ma tu, cũng biết ma tu là cỡ nào đáng sợ tồn tại, nhưng nàng không ngờ tới trước mắt người này lại là trong truyền thuyết giết người không chớp mắt ma tu, chỉ là...nếu bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ nàng thật sự sẽ vô duyên đại đạo.

Nàng! Không! Cam! Tâm!

Ma tu thì sao? Chỉ cần có thể cường đại. chỉ cần được trường sinh thì dù có là ma tu nàng cũng nguyện ý.

"Vâng, xin hãy mang theo ta"

"Được thôi, nhưng ngươi đừng hối hận, bởi vì ngươi sẽ không có cơ hội đó"

Cuối cùng Lý Tâm Nhi đã đi theo người đó, cho đến bây giờ Lý Tâm Nhi vẫn cảm thấy mình thật may mắn khi đi theo ngài ấy, ngài ấy là nam nhân tuấn mỹ nhất nàng từng gặp, cũng là người cường đại nhất mà nàng từng thấy.

Trong mắt nàng cao cao tại thượng tiên nhân lại bị ngài ấy một chiêu giết chết, đám tiên nhân ấy lại như đám nô bộc thấp hèn không ngừng quỳ lạy xin ngài tha mạng, Lý Tâm Nhi cảm thấy rất muốn cười to, đây là nàng hao tâm tốn sức muốn trở thành tiên nhân sao?

Giờ họ chẳng khác gì một đám chó hoang, ah...cỡ nào đáng châm chọc, nhìn chúng khiến nàng cảm thấy bấy lâu nay kiên trì nhịn nhục là vì cái gì?

"Lý Tâm Nhi, xem đi, đây là ngươi tôn kính tu sĩ, ahaha, trong mắt ta chúng chỉ là đám ruồi bọ suốt ngày hô to vì đạo lý chính nghĩa, hừ, đám người giả tạo như thế tốt nhất nên biến mất hết đi, thật là chướng mắt. Ngươi còn muốn trở thành như bọn chúng?"

"Không, ngài nói đúng, những kẻ như thế nên biến mất, ta chỉ muốn trung thành theo ngài, thưa chủ nhân"

"Hahahaha"

Lý Tâm Nhi cung kính lại tràn ngập ngưỡng mộ xem nam nhân trước mắt, là người này, chính là người này sẽ thay đổi số phận của nàng, cũng là người nàng ái mộ nhất.

Hắn là...

Ma Cung thiếu chủ-Dạ Triệt.

...

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau