Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 8: (Đã chỉnh sửa)

Chương 8: Nam Chủ Ra Sân.

Hôm nay là một ngày ngắn ngủi như thường lệ đối với nhiều người, nhưng đối với Vũ Linh nó là một ngày dài không thể dài hơn.

Đứng trên một đỉnh núi, Vũ Linh mắt to trừng mắt nhỏ xem thủ phạm mang mình tới đây.

Nếu nói Tử Hà là một mỹ nam, vậy thì Tử Dận chính là cao hơn một bậc, Vũ Linh dám chắc Tử Dận nếu mặc vào trang phục màu đỏ, chắc chắn người này sẽ hóa thân thành cấp bậc yêu nghiệt.

Đặc biệt là đôi mắt hồ ly kia, đặt ở hiện đại sẽ giây sát toàn bộ phái nữ, không, ngay cả nam nhân cũng sẽ bị mê hoặc

Tử Dận đưa Vũ Linh từ Thần Tiêu Điện đến nơi này, hiện đang nhìn Vũ Linh một cách kỳ dị đến mức Vũ Linh nổi một tầng da gà, sau một lúc mới hỏi.

"Nha đầu, ngươi tên gì thế?"

"Vũ Linh"

Vũ Linh trả lời, tâm tình mệt mỏi a, hôm nay không biết là lần thứ mấy bị hỏi tên, thật là muốn viết tấm bảng đề tên đặt trước ngực cho khỏe.

"Vũ Linh à, tên rất tốt. Vậy thì nghe đây, ta là Tử Dận, cũng là sư tổ của ngươi."

Tử Dận vừa nói xong, lại thấy nha đầu này trợn mắt há hốc mồn, vẻ mặt phong phú sinh động cực kỳ, mặt càng vui vẻ.

Hắn thu hai đồ đệ, đáng tiếc cả hai đều là khối băng, cả ngày đều bày ra mặt than thật không chút nào thú vị, xem nha đầu này thật là vừa mắt a, vẻ mặt đổi tới đổi lui nhiều màu, rất tốt đùa nha.

"Huh, sư tổ?"

Vũ Linh cho là mình nghe lầm, tại sao lại là sư tổ a, không phải là sư phụ sao, vậy ai mới là sư phụ?

"Đúng, sư tổ. Sư chất ngoan, sư phụ của ngươi tạm thời không thể ra mặt dạy ngươi, ta thay nàng nhận ngươi làm đệ tử, từ giờ ngươi sẽ sống ở trên Lăng Tiêu Phong này"

Tử Dận gật đầu, kiên nhẫn giải thích.

Chờ đã, Tử Dận đạo quân? Lăng Tiêu Phong?

Omg, ai nói cho Vũ Linh biết, quái thế nào bản thân lại bị sư phụ của nam chủ bắt tới ngọn núi mà nam chủ tu luyện, thế giới này quá huyền huyễn, nàng muốn về địa cầu.

Tử Dận người này thật không dám giấu, đây chính là sư phụ của vị nam chủ trong truyện, xuất hiện rất ít nhưng đều rất kinh động, còn được không ít người yêu thích đề làm nam phụ số n+1?

Chẳng lẽ, người này muốn Vũ Linh làm đệ tử của nam chủ thay thế vị trí của nữ chủ?!

Không thể nào, Vũ Linh còn chưa kịp làm gì đã bẻ gãy mất tình tiết quan trọng nhất của truyện rồi sao?

"Giờ này...ta từ chối còn kịp không?"

Dù Vũ Linh không thích Lưu Thẩm Nhã, nhưng tuyệt đối không muốn vướng víu vào cốt truyện thế này, ai biết sẽ có chuyện gì sảy ra nếu cốt truyện bị Vũ Linh làm tan nát thành cặn bã như vậy.

Khó khăn lắm mới sống lại còn có được cơ thể thật sự, Vũ Linh còn chưa sống tới ba ngày, sẽ phải chết non thêm nữa sao?!?!

Nooooonoooooooo....

"Huh? Ngươi vừa nói gì đó? Gió lớn quá ta nghe không rõ nha~"

Vũ Linh: "..." Tới cọng cỏ còn biết ngài đang giả ngu, trời nắng nóng thế này gió nào mà thổi qua chứ!

Dù vậy, mấy sợi lông tơ dựng ngược của Vũ Linh đã nhắc nhở rằng, tốt hơn là nên im lặng đi.

"Vậy thì xin cho hỏi, sư phụ của ta, là ai vậy?"

Vũ Linh thấp thỏm, hỏi, dù trong lòng gần như đang gào thét.

"Sư phụ của ngươi sao, chà, nên nói sao nhỉ, có vì tên khốn nào đó mà giờ sư phụ ngươi không thể trực tiếp ra mặt thu nhận ngươi làm đệ tử, cho nên là sư phụ của nàng, ta đã tự làm chủ để ngươi nhận nàng làm sư phụ"

"Yên tâm đi, nếu nàng ta nhìn thấy ngươi, chắc chắn sẽ không dị nghị gì với quyết định của ta, mà có chăng nữa thì ta cũng bắt nàng ta câm mồm ngủ tiếp luôn đấy, ha ha"

Vũ Linh nhìn vẻ mặt thoải mái của Tử Dận, lòng thầm nghĩ mình hình như vừa nghe điều gì nguy hiểm lắm thì phải.

"Sẵn đây ta nói luôn, sư phụ của ngươi tên là Băng Cơ, giống như ngươi, nàng ta cũng là băng linh căn, nên làm sư phụ của ngươi là quá hợp rồi còn gì"

Nghe Tử Dận nói vậy, mắt Vũ Linh sáng lên, vì Vũ Linh sẽ không phải trở thành đồ đệ của nam chủ, cũng sẽ không xâm phạm đến cốt truyện.

Nếu nhớ không lầm nam chủ có một sư tỷ tên là Băng Cơ tiên tử, vị này từng là song tu bạn lữ với chưởng môn Tử Hà.

Nhưng vì vài chuyện sảy ra khiến Băng Cơ tiên tử lâm vào ngủ say không cách nào thức tỉnh, nguyên tác cho đến cuối cũng không thấy nàng tỉnh lại.

Mà hiện tại, Vũ Linh được thông báo sẽ là Băng Cơ tiên tử đệ tử, còn là do Tử Dận đạo quân đích thân thay mặt thu đồ, dủ vẫn thấy đầy flag nhưng ít ra cũng đỡ hơn trở thành đệ tử của nam chủ nha.

"Giờ ngươi đã là sư chất của ta, ta cũng nói cho ngươi, trên Lăng Tiêu Phong, nơi này hiện tại chỉ có ta và đồ đệ thứ hai của ta Mộ Thần Hy, thêm ngươi sẽ là ba người."

Tử Dận đưa ra ba ngón tay, đắc ý nói.

Vũ Linh:"..." xin nhờ, điều này không có gì là đáng đắc ý cả.

"Phải rồi, vì sư phụ Băng Cơ của ngươi không thể ra mặt dạy dỗ ngươi, nên ta sẽ thay nàng làm điều đó"

Vũ Linh gật đầu, cảm thấy chỉ cần không có quá nhiều liên quan đến nam chủ hay cốt truyện, thì ai làm sư phụ hay ai chỉ dạy đều được cả.

Chợt Vũ Linh dè dặt hỏi.

"Vậy còn người sư thúc ấy thì sao?"

Vũ Linh cũng muốn biết tình trạng của nam chủ thế nào để nắm bắt cốt truyện tốt hơn.

"Ah, còn sư thúc của ngươi hắn tên Mộ Thần Hy, cũng giống ngươi và sư phụ ngươi đều là biến dị linh căn, chỉ khác chỗ hắn là lôi hệ, nhưng ngươi và hắn thì có cấp bậc cao hơn là thượng phẩm, sư phụ của ngươi chỉ là trung phẩm"

Tử Dận ngồi xuống bàn đá, nhàn nhã giới thiệu cho Vũ Linh nghe

"Thế nào, giờ còn không muốn nhận ta sao?"

Tử Dận nhướng mi, hứng thú xem Vũ Linh, thật ra mọi việc diễn ra ở Thần Tiêu Điện hắn đều đặt vào mắt, cũng thấy thật thích tính khí ngoan cố không chịu khuất phục của nha đầu này.

Càng thích hơn khi tên Tử Hà kia bị nha đầu này chọc giận khiêu khích, nếu đã hợp mắt duyên thì cần gì phải đắng đo, cho nên hắn liền ra mặt nhận nàng.

"Vũ Linh bái kiến sư tổ"

Lần này Vũ Linh là thật sự quỳ xuống cúi đầu, suy nghĩ một chút Vũ Linh liền biết tình huống của mình hiện tại, tiến thoái lưỡng nan.

Bây giờ với biến dị băng linh căn dù muốn dù không thì Vũ Linh đều không thể bình yên mà tu luyện, cách tốt nhất vẫn là tìm một chỗ dựa vững chắc, mà vào môn hạ của Tử Dận đạo quân là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.

Nghĩ lại, chỉ cần chuyển tâm tu luyện thì mặc kệ là cốt truyện hay nam nữ chủ, muốn yêu muốn hận gì cũng chẳng liên quan tới Vũ Linh.

Huống chi nếu vào được nơi này, có Tử Dận làm hậu thuẩn sau lưng, chỉ cần không tìm chết, thì nói không chừng còn sẽ dễ dàng cho tương lai của bản thân phát triển.

Chưa kể, khi nãy Tử Dận đã ra mặt ngăn trở Tử Hà chèn ép Vũ Linh, nếu để Tử Hà tiếp tục dùng uy áp lên thì Vũ Linh có lẽ sẽ bị trọng thương nguy hiểm đến tính mạng.

Nguyên tác có viết Tử Hà người này tính cách có phần nóng táo cực đoan, việc Vũ Linh không khuất phục đã khiến Tử Hà cảm thấy mất thể diện trước mặt các phong chủ.

Nói không chừng hắn thật không cố kỵ mà giết luôn Vũ Linh, tuy là mầm non tốt nhưng không nghe lời cũng là phế vật, không thể trọng dụng thì diệt, đó là nguyên tắc của Tử Hà.

Thật khó tin một người như thế lại có thể đứng đầu cả môn phái, nhưng không thể phủ nhận rằng dù cực đoan nhưng đảm bảo tính trung thành cùng kỷ luật.

Nếu Vũ Linh ngay từ đầu sinh ra là ở thế giới này, mà không là chịu giáo dục quan niệm về bình đẳng của hiện đại, thì có lẽ Vũ Linh thật sự sẽ e sợ khuất phục trước Tử Hà.

Tóm lại, Vũ Linh là thật lòng cảm kích Tử Dận, nếu đã quyết định nhận Tử Dận làm sư tổ, vậy thì tương lai rất dài thời gian sau này bọn họ sẽ gặp mặt thường xuyên, tốt nhất vẫn không gây xích mích mất lòng, nói đi nói lại cái quỳ này là nên quỳ, Vũ Linh cũng cam nguyện quỳ.

"Chẳng phải ngươi nói không quỳ cha mẹ, càng không quỳ thần phật sao?"

Tử Dận nhìn Vũ Linh, như lơ đãng nói.

"Đệ tử không quỳ cha mẹ, là bởi không có dịp, hơn nữa họ cũng còn rất an khang khỏe mạnh, đệ tử không là vĩnh viễn rời xa nên không cần quỳ lạy"

"Còn không lạy thần phật, đệ tử chỉ tin vào những thứ gì mình tận mắt chứng kiến, huống chi đệ tử không cầu nguyện điều gì, vậy thì sao phải quỳ lạy khấn vái?"

"Tốt, có như thế mới là đệ tử Lăng Tiêu Phong chúng ta, nha đầu nhớ kỹ điều này, làm người phải đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt không khuất phục trước cường thế, nếu gặp địch nhân hùng mạnh, thì gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, Lăng Tiêu Phong không chứa kẻ hèn yếu"

Tử Dận vừa lòng xem Vũ Linh, nha đầu không tệ, tuổi còn nhỏ như thế đã có bực này lý trí suy nghĩ, có thể thấy là một nha đầu thông minh lanh lợi.

Cũng đáng bồi dưỡng, quan trọng là có nha đầu này ở, Lăng Tiêu Phong của hắn cũng đỡ hoang vắng tiêu điều.

"Trước tiên ta giúp ngươi chọn nơi làm động phủ tu luyện"

Tử Dận đứng dậy, phủi trên người không tồn tại bụi bẩn.

Dùng thần thức bao quát toàn bộ Lăng Tiêu Phong, sau khi chọn ra một nơi vừa ý, Tử Dận liền kéo Vũ Linh ngự không phi hành bay tới.

Nơi Tử Dận chọn là một nơi có bãi đất trống rất lớn, còn có một thác nước và mảng rừng trúc, linh khí nơi này dày đặt không kém động phủ hai tên đồ đệ của hắn.

Ừm, không tệ, vậy thì chọn nơi này đi.

Cho Vũ Linh đứng sang một bên, Tử Dận bấm ra pháp quyết dọn dẹp xung quanh cỏ dại cùng đất đá chướng ngại, sau đó Tử Dận từ nhẫn trữ vật lấy ra một tòa ngọc lâu pháp khí, đánh vào linh khí thả ngọc lâu xuống cho chúng hóa lớn.

"Tạm thời ngươi cứ dùng tòa ngọc lâu này, sau này lại tự xây dựng động phủ, ta không biết ngươi thích tân trang động phủ thế nào nên vẫn là tự mình động thủ đi."

Vũ Linh trầm mặt xem ngọc lâu đang ở dưới ánh mặt trời phát ra lòe lòe ánh sáng, nhìn thế nào cũng không thoát khỏi từ xa hoa tráng lệ.

Vũ Linh nhất thời im lặng không biết nói gì, tại sao lại có cảm giác sư tổ là đang khoe của, hơn nữa, một mình Vũ Linh sống trong tòa ngọc lâu này, ổn sao?

"Sư tổ, có thể lấy cái khác không? Nhà tranh cũng rất tốt, cái này thì..."

Vũ Linh chỉ nhìn tòa ngọc lâu bị ánh mặt trời chiếu sáng tới chói cả mắt, thầm nghĩ vào đấy ở chắc không phải là lựa chọn tốt.

"Làm sao, đây là từ bạch ngọc chế tác mà thành, trước kia có người đưa ta một khối bạch ngọc, ở lúc rảnh rỗi ta đã chế tạo ra, ngươi không thích sao?"

Tử Dận cau mi nói.

"Không, ta rất thích. Chỉ là...nhất thời khó thích ứng"

Vũ Linh che mặt, lắc đầu đáp.

Thật không dám nói nhìn nó thay vì nói không thích, Vũ Linh càng sợ bị trộm dòm ngó.

"Nếu thích thì được rồi, chờ sau này ta tìm ra thứ khác tốt hơn luyện cho ngươi một cái khác, giờ thì để ta bày ra trận pháp giúp ngươi"

Tử Dận gật đầu, bắt tay vào bày trận pháp cấm chế, được một hợp thể kỳ đạo quân tự tay bày trận pháp, Vũ Linh xem như vinh dự lớn.

Làm xong mọi thứ, Tử Dận mới thu tay đưa cho Vũ Linh một tấm lệnh bài

" Ngươi còn chưa tu luyện, trong cơ thể không có linh khí nên không thể mở ra trận pháp, tạm thời ở trước khi ngươi tu luyện thì cứ dùng tấm lệnh bài xuất nhập"

Tiếp nhận lệnh bài, Tử Dận lại lấy ra một túi trữ vật, nói tiếp.

"Từ giờ mỗi ngày ngươi cứ đi lên đỉnh núi tìm ta, tới đó ta sẽ có việc phân phó cho ngươi."

"Đây là ngọc giản ghi chép về tu chân giới, ngoài ra còn có truyền tin ngọc giản, y phục của thân truyền đệ tử cùng vài thứ vật dụng linh tinh khác, nếu thiếu gì thì sẽ cho người bổ sung sau."

"Mọi thứ đã đưa cho ngươi, trước hết ngươi cứ xem xét lại rồi nghỉ ngơi đi, sáng mai đến trước động phủ của ta là được"

Tử Dận phân phó xong thoắt cái liền biến mất, Vũ Linh nhìn chỗ trống mà Tử Dận vừa đứng, cảm khái rằng người ở thế giới này so với mấy tay ảo thuật gia còn kỳ dị.

Vũ Linh cầm lệnh bài mở ra trận pháp đi vào bên trong, giờ Vũ Linh không biết Tử Dận là bày cho mình trận pháp gì cả, dù sao đến cả việc tu luyện còn chưa, thì mấy thứ phức tạp đó Vũ Linh càng như xem thiên thư.

Nhưng thấy trong tiểu thuyết thường viết, trận pháp là thứ thường gặp nhất ở tu chân giới, nếu tinh thông sẽ giúp ích rất lớn cho sau này, dù vậy, trận pháp cũng chỉ là phụ tu, không thể so sánh với các con đường chính thống như kiếm tu.

Nguyên tác viết nữ chủ Lưu Thẩm Nhã rất tinh thông phù chú, còn những thứ khác như luyện đan luyện khí hay trận pháp đều không thông thạo, cùng lắm là biết sơ qua.

Nhưng nữ chủ chính là nữ chủ, dù thiếu hụt thì chỉ cần tìm thứ khác bù đắp, như sau này có huyễn linh mèo có thể phát hiện cùng phá rách tất cả trận pháp cấm chế, nên càng dễ dàng tìm được cơ duyên bảo vật.

Ngọc lâu to khoảng một biệt thự hai tầng cở nhỏ, có tất cả sáu phòng, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng kho, một phòng dành cho linh thú và một phòng luyện công.

Bên trong ngược lại với vẻ xa hoa hào nhoáng bên ngoài, trang trí rất tinh mĩ thanh nhã, nhìn đến đó Vũ Linh thoáng thở dài nhẹ nhõm, xoăn tay áo lên, Vũ Linh bắt đầu dọn dẹp hành lí.

Lăng Tiêu Phong, trên đỉnh núi là động phủ của Tử Dận, lúc này Tử Dận đang ngồi thư thích uống trà, mắt ngắm nhìn đào lâm nở rộ, lát sau Tử Dận buông tách trà xuống, híp mắt nhìn người đến, cười khẽ nói.

"Tới rồi à"

"..."

"Ta đã mang người trở về, thay sư tỷ ngươi thu nàng làm đệ tử. Thế nào, không đi xem tân sư điệt của ngươi sao?"

Rót thêm trà vào tách, Tử Dận tiếp tục nâng lên uống, thầm nghĩ cũng nên thay đổi một thượng phẩm linh trà khác, mùi vị này đã uống chán rồi.

"Không cần."

Người đến là một nam tử mặc huyền y, tóc đen dài tùy ý xõa tung, một phần buộc lên bởi một đoạn vải lụa màu tím, trên y phục có thêu phù văn đồ án đám mây bằng chỉ bạc nhưng thi thoảng lại hiện lên tia chớp màu tím, trông thần bí mà lãnh mạc.

Nam tử nhìn tuổi chừng hai mươi, mày kiếm mắt phượng sắt bén, mũi cao thẳng tắp, dung mạo sắt nét lại không thô tục, khiến cho bất cứ ai nhìn vào đểu không thể tìm thấy điểm sai lệch.

Hoàn mỹ, nhìn vào người này, nhất là dung mạo kia, thì trong đầu của người đối diện chỉ có hai từ như thế.

Tuy nhiên một gương mặt như thế lại bị khí thế băng hàn cô tịch làm giảm đi phần sáng rọi, lộ ra sự cao quý lạnh lùng không thể ngước nhìn.

Nếu có Vũ Linh ở đây, nàng sẽ liền nhận ra, nam tử này chính là nguyên tác nam chủ, người mang thượng phẩm biến dị lôi linh căn, có thể chất đứng đầu Cửu Dương Thần Thể, cũng là Mộ gia gia tộc thiếu chủ Mộ Thần Hy.

Ngay cả người như Tử Dận tự nhận mình tuấn mỹ phi phàm anh tư ngời ngời, vậy mà khi đối mặt với tên đồ đệ này, dù không cam lòng nhưng hắn vẫn phải tự mình nhận thua về dung mạo lẫn tư chất.

Chậc, người so người, thật là tức chết.

Huống chi, so với Băng Cơ thì tên đồ đệ này mới là khối băng hóa thân, hắn thật không hiểu đúng là thượng phẩm lôi linh căn, tính cách của tên đồ đệ này phải táo bạo không kiềm chế mới đúng.

Thế quái nào càng lớn càng thì mặt càng tê liệt,