Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 83

"Ai ya, nơi này vẫn luôn làm ra mấy trò kỳ lạ như thế"

Tiêu Diễm dùng tay phủi đi trên áo không tồn tại nếp nhăn, thuận miệng càu nhào, Hình Liệt Phong chỉnh lại mặt nạ, cười đáp.

"Ta nghe rằng mỗi chỗ sẽ có cách truyền tống khác nhau, nhưng không ngờ ở nơi này lại có cách truyền tống thú vị như thế"

Sau khi bọn họ đến cửa hàng trang phục, đã được truyền tống đến nơi này, cách truyền tống đúng là khá gây bất ngờ, ai mà nghĩ đến truyền tống lại là bị đẩy xuống một cái hố đen.

Thế nên cả bốn người đều đã xuất hiện ở đầu bên kia của truyền tống trận, là một căn phòng trống với diện tích khá nhỏ hẹp, chỉ có bốn cây đèn đá đặt ở góc phòng và có một trận đồ được vẽ ở giữa phòng

Lúc này bọn họ chính là đang đứng giữa trận đồ, chợt Hình Liệt Phong nhìn Mộ Thần Hy đang đứng bên cạnh, hỏi.

"Biểu đệ, Vũ Linh đâu? Chẳng phải nha đầu đó đứng cạnh đệ à?"

Mộ Thần Hy chỉ tay về phía sau, Hình Liệt Phong và Tiêu Diễm nhìn lại, thấy Vũ Linh đang nằm bò dưới đất, gương mặt Vũ Linh lúc này tím tái như một xác chết, tay bụm miệng lại như đang cố kìm nén để không phải phun ra ngoài, cả người cứ run run như bị điện giật.

Hình Liệt Phong: "Nha đầu đó ổn không đây?! Chúng ta còn ít nhất một chặn nữa đấy"

Tiêu Diễm: "Không ổn chút nào, chứng choáng váng khi bị dịch chuyển của nha đầu này ngày càng tệ hơn thì phải."

Cả ba người nhìn Vũ Linh yếu ớt chống người đứng dậy lại bị té ngã, cố bám trụ đứng vững thì cả người lại run rẩy dữ dội hơn, trông như sắp đứt hơi, khiến Hình Liệt Phong phải lo lắng quay sang Tiêu Diễm hỏi.

"Oi, có cách nào trị không? Nhìn nha đầu đó như sắp chết rồi ấy!"

Tiêu Diễm nhún vai, hờ hững đáp.

"Vô phương, bệnh này là bệnh nan y rồi"

"Vậy phải làm gì đây? Tình trạng thế này làm sao tham gia được"

"Chịu..."

"K-không sao đâu, nghỉ, mo-một chút sẽ ổn thôi"

Hình Liệt Phong và Tiêu Diễm nhìn Vũ Linh hướng họ cười trấn an, biểu cảm trên mặt là hoàn toàn không thể nói thành lời, hai người cảm thấy nha đầu này đi dọa ma sẽ rất được đấy, bộ dạng này thật sự chẳng có chút đáng tin gì hết, ngược lại càng đáng sợ hơn.

Vũ Linh dựa lưng vào tường thở dốc, lòng thầm gào thét điên cuồng, trước giờ dù luôn biết khi bị truyền tống thì mình sẽ bị choáng váng buồn nôn, nhưng lần này là lần đầu tiên biểu hiện trầm trọng như thế.

Hơn nữa thấy ba người kia dù bị lọt hố còn bị truyền tống bất ngờ,nhưng bộ dáng của họ vẫn anh tuấn ngời ngời, nhìn lại Vũ Linh, trông thê thảm tới không dám nhìn thẳng.

Vũ Linh lấy ra một viên thuốc màu xanh nhạt, thứ này là Vũ Linh tự mình luyện chế, tác dụng chính là dùng cho những lúc này, bị vài lần khiến Vũ Linh tự nhủ rằng mình cần một thứ có thể giúp bản thân khôi phục sau những lần truyền tống.

Bằng không lỡ bị truyền tống bất ngờ, ai mà biết đầu kia của truyền tống trận có gì, giả như có nguy hiểm mà thân thể vì bị truyền tống mà không thể phản ứng, đến khi đó thì chết rất oan.

Đây cũng là để nghị mà Mộ Thần Hy đưa ra cho Vũ Linh, bởi Mộ Thần Hy đã là người nhận ra vấn đề này đầu tiên, cũng rèn luyện cho Vũ Linh rất nhiều, chỉ là như Tiêu Diễm nói, nó là bệnh nan y rồi, giống như chứng mặt manh của Vũ Linh vậy.

Lần này truyền tống bất ngờ, Vũ Linh còn chưa kịp uống thuốc là đã bị dịch chuyển, lần sau phải uống sẵn trước mới được, thực sự là khó chịu quá đi~

"Các vị, mời đi theo tiểu nữ"

Một người đẩy ra cánh cửa kéo, người này mặc trên người áo choàng đen và đeo lên mặt nạ, với giọng nói dễ nghe của một cô gái, người đó cung kính nói.

Vũ Linh chợt nhật ra căn phòng mà họ đang đứng là một căn phòng không có ai ngoài bốn người họ ở đây, trên các vách tường có vẽ những bức họa sống động về bốn mùa, ở chỗ vẽ phong cảnh mùa hạ cũng là cửa ra.

Bốn người Vũ Linh đi theo cô gái đó, dù cơ thể còn mệt mỏi, nhưng uống thuốc vào thì Vũ Linh cũng thấy đỡ hơn nhiều lắm, Tiêu Diễm cảm thấy hứng thú với thứ thuốc Vũ Linh uống, nên đã dọa dẫm Vũ Linh để lấy một bình thuốc đó về nghiên cứu.

Vũ Linh bị Tiêu Diễm lấy phong ảnh thạch, thứ có chức năng giống máy chụp ảnh, do bị Tiêu Diễm ghi lại hình ảnh thê thảm khi nãy của mình, nên chỉ có thể u oán lấy ra một viên thuốc cho Tiêu Diễm.

Vũ Linh cũng chỉ có ba lọ, mỗi lọ năm viên, chúng đều luyện từ thuốc tốt quá trình lại rất phức tạp nên rất quý, có thể nói đây là thứ thuốc nghiêm túc nhất mà Vũ Linh chế tạo ra được, dù trong quá trình tạo ra nó, Vũ Linh cũng lỡ tay làm ra không ít thứ kỳ dị.

Quan trọng là Vũ Linh gần như mặt dày ăn vạ với Hàn Tư Viễn để được lấy linh dược từ kho, còn bị Hàn Tư Viễn ra giá là sẽ làm khổ sai một tháng, chỉ nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh rồi, nhưng vì mạng nhỏ, Vũ Linh đành cắn răng chấp nhận.

Khó khăn lắm làm ra mười lăm viên, muốn luyện lại cũng chưa chắc thành công, vậy mà...Tiêu Diễm, tên ác độc này!!!

Sau khi đi ra khỏi căn phòng, bốn người Vũ Linh đã nhìn thấy một hành lang dài, hai bên vách tường đều sơn màu đỏ, chúng trải dài đến gần như không có điểm cuối, trên trần nhà là những viên dạ minh châu được lắp thành một hàng dài.

Ánh sáng lờ mờ từ chúng phát ra không thể làm rõ mọi vật xung quanh, ngược lại càng làm không gian nơi đây thềm phần bí ẩn cùng xa xăm.

Đi chừng hai mươi phút vẫn chưa nhìn thấy cuối đường, cô gái phía trước vẫn cứ im lặng dẫn đường, ba người Tiêu Diễm, Mộ Thần Hy và Hình Liệt Phong cũng khí mở lời nói chuyện, không khí im lặng đến trầm trọng.

Vũ Linh cũng chỉ có thể im lặng và nhìn chằm chằm vào cô gái đi phái trước như ba người bên cạnh, lòng thầm nghĩ việc đi đến chợ đen giao dịch hội đúng là rắc rối thật, còn cái hành lang này đến bao giờ mới tới đích?

Nếu cứ bước đi trong một nơi dài đăng đẳng như thế, còn không nói chuyện hay có âm thanh gì khác chi phối, thì tâm lý rất dễ bị khủng hoảng dẫn đến hoang mang mất kiểm soát

Lát sau Vũ Linh chợt thấy cô gái biến mất trong tầm mắt của mình, Vũ Linh kinh ngạc nhìn lại thì thấy Tiêu Diễm và Hình Liệt cũng đã không còn thấy bóng dáng, lúc này Mộ Thần Hy chợt kéo tay Vũ Linh, truyền âm nói.

"Đừng phân tâm, theo ta"

"Ah! Vâng"

Khi Vũ Linh vừa dứt lời, Vũ Linh đã thấy Mộ Thần Hy kéo mình đi qua một bức tường trong suốt, sau đó Vũ Linh đã thấy được hai người Tiêu Diễm, Hình Liệt Phong và cả cô gái khi nãy.

Vũ Linh nhìn lại, thấy mình vẫn đứng trong hành lang, nhưng phía sau thì không biết lúc nào đã xuất hiện một cánh cửa màu đỏ có khắc hình ngọn lửa, bốn người đi thêm một đoạn và Vũ Linh thấy có ba lối rẽ ở đây, nhóm người Vũ Linh theo cô gái rẽ sang bên trái và đi lên một thang lầu.

Sau khi đi đến tầng thứ ba, Vũ Linh đứng trên cao kinh ngạc nhìn xuống bên dưới, cảm thấy ngạc nhiên với những gì mình đang thấy.

Đây là một căn phòng vô cùng rộng lớn như một quảng trường, với lối kiến trúc vuông kín, có một khoảng không ở giữa nên có thể nhìn rõ các tầng phía trên, đồng dạng các tầng phía trên cũng nhìn xuống được bên dưới, có đến mười tầng thông nhau như thế

Khi nhìn xuống bên dưới, nơi có một đài cao nằm ở trung tâm, Vũ Linh còn thấy ở trong căn có bốn lối đi, mỗi lới đi có một màu khác nhau, trung tâm căn phòng có đài cao rộng lớn với tám khối pha lê được dựng quanh, chúng phát ra ánh sáng mờ nhạt màu vàng làm căn phòng trở nên thật huyền bí

Trong này còn có rất nhiều người, họ cũng ở các tầng nhưng nhiều nhất là ở bên dưới, Vũ Linh thấy họ đều che giấu giống mình có người mặc áo choàng, có người đeo mặt nạ cũng có người mang đấu bồng hay khăn che mặt, tóm lại nhìn vào đây chẳng biết ai là ai cả, nhìn như mấy tổ chức mờ ám vậy.

Nó khiến Vũ Linh thoáng thở phào một chút, ít ra bản thân cũng không trông quá kỳ quái và đáng nghi.

Những người này đều ngồi xuống những cái bàn được đặt quanh đài cao, nhưng cũng có không ít người đứng ở bên ngoài, Vũ Linh để ý là khoảng cách các bàn đều duy trì một khoảng cách cần thiết.

Cố gái dẫn họ đi đến tầng thứ ba, thang lầu đi lên các tầng nằm ở một nơi khá bí mật, và chẳng cần đi ra đại sảnh bên dưới, sau đó họ vào một chiếc bàn trống, ở trên này các bàn đều có vách ngăn nên lại có thể dễ dàng nhìn xuống bên dưới.

Trên bàn có linh trà linh quả rất đầy đủ, sau khi bốn người Vũ Linh ngồi xuống, cô gái đó đưa cho bốn người Vũ Linh một tấm thẻ màu đỏ có đánh số, sau đó đã xoay người rời đi.

Mỗi chiếc bàn ở đây đều có một trận mâm đặt ở giữ, đó là cách âm trận, nên người bên ngoài sẽ không nghe thấy họ nói gì, tương tự Vũ Linh cũng không nghe được họ đang nói những gì, nên khi vào phòng Vũ Linh đã thấy không khí trầm lặng đến quỷ dị dù có rất nhiều người ở đây.

Thật là chu đáo, Vũ Linh không khỏi thầm nghĩ, nơi này đến toàn là lão quái vật, dù họ không cố ý nhưng khi đạt tới tầm cao như họ, ngũ quan đều vô cùng nhạy cảm, nên một chuyển động nhỏ họ cũng nhận ra, nên mọi thứ mình nói họ đều nghe được, nhất là khi ở trong một không gian như căn phòng này, thì đều đó càng được phóng đại hơn.

Nên có thứ này, sẽ khiến cho người khác cảm thấy thoải mái hơn, khi sự riêng tư được giữ kín, nhưng có thể thẳng tay chuẩn bị những thứ như thế này, chủ nhân của nó hẳn phải cực kỳ giàu có.

Kế bên bàn còn có một cột đèn, bên trong có dạ minh châu, ánh sáng của nó chỉ đủ sáng trong phạm nhỏ, nên mỗi cái bàn ở đây đều có một cột đèn như thế, mà xung quanh còn có rất nhiều dạ minh châu kết thành đèn chùm chiếu sáng cả không gian rộng lớn, thật xa sỉ.

"Nhiều người thật đấy"

Nhìn quanh một vòng, Vũ Linh không khỏi cảm thán.

"Đây chỉ là một trong các tụ điểm mà thôi, vẫn còn nhiều người hớn thế nữa đấy."

HÌnh Liệt Phong cười giải thích, Vũ Linh kinh ngạc nói.

"Thật chứ?"

"Ừm, cơ mà trong này không phải ai cũng là người đâu. Hơn nữa, đừng có quan sát lung tung, lỡ đắc tội với mấy tên khó tính thì rắc rối lắm đấy"

Vũ Linh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sao đó lại hỏi.

"Nhưng tại sao chúng ta lại đến đây? Chẳng phải chỉ nên hướng đến chợ đen giao dịch hội sao?"

"Đồ ngốc, chợ đen giao dịch hội đâu phải là nơi dễ dàng đến như thế, còn một đoạn nữa mới tới, chúng ta cứ ở đây chờ đợi đi"

Vũ Linh khó hiểu nhìn ba người, hỏi.

"Đây là thế nào?"

"Chúng ta đang đợi thuyền, thứ này rất quan trọng, giữ lấy cho kỹ"

Tiễu Diễm đưa cho Vũ Linh tấm thẻ bài màu đỏ khắc hình ngọn lửa, mặt sau tấm thẻ là hình một con chim.

"Đợi? Đợi gì chứ?"

Hình Liệt Phong một ngụm uống hết trà trong chén, cười hì hì đáp.

"Đợi thuyền"

"Thuyền? Nơi này làm gì có sông mà đợi thuyền"

Vũ Linh nhìn quanh căn phòng rộng như hội trường, căn phòng này còn chẳng có cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mà trong đây chẳng phải là ở trong nhà sao? Lấy đâu ra sông với thuyền mà đợi?

"Nha đầu ngốc, lát nữa ngươi sẽ biết, đừng hỏi nhiều"

Vũ Linh trừng mắt nhìn Tiêu Diễm, cả ngày hôm nay mọi người đều làm ra bộ dạng thần bí, Vũ Linh chỉ tò mò muốn biết để bản thân có chuẩn bị trước, còn tránh làm ra những điều ngu ngốc, vậy mà họ lại luôn không nói, thật là-

Vũ Linh nhàm chán chống cằm, giờ Vũ Linh đã mặc áo choàng che phủ cả người, trên đầu cũng đội mũ trùm, còn mang cả mặt nạ, vốn Vũ Linh cho rằng mình đã đủ kỳ dị, nhưng nhìn đến những người quanh đây, thấy có người trông con kỳ dị hơn.

Có người ngồi ở phía góc trái, dù có áo choàng rộng thùng thình che lấp, nhưng hẳn cũng cao hơn hai mét, bàn tay lộ ra ngoài đều là lông và móng vuốt, chắc là yêu tu.

Người ngồi ở bàn giữa chệch hướng đông một chút, người này bao phủ cả người bằng một bộ lông vũ màu đen rậm rạp, mặt nạ còn có hình chim, đôi mắt ẩn sau mặt nạ đó khiến ai nhìn vào cũng phải rùng mình.

Thật nhiều kỳ nhân dị sĩ, hơn nữa khí tức mà họ mịt mờ lộ ra, đều trông thật kinh khủng, Vũ Linh chỉ dám lướt mắt qua một lúc liền thu hồi lại, chuyên tâm gặm hồng chu quả trên tay.

Sau khi nhóm Vũ Linh đến, có những người khác cũng lần lượt xuất hiện, họ có thể đi theo nhóm hay đi một người, Vũ Linh thấy những người này xuất hiện từ bốn hướng, mỗi hướng có một cánh cửa có màu khác biệt, ba trong bốn cánh cửa đều làm từ gỗ và cách cửa màu trắng làm từ kim loại, nó khá bắt mắt.

Giờ mới để ý, cửa mà nhóm Vũ Linh đi có màu đỏ và còn nằm ở phía nam-

Những điều này khiến Vũ Linh nhớ tới các bức họa trong căn phòng mà mình truyền tống đến, Vũ Linh tinh ý quan sát thấy có vài người cũng cầm một tấm thẻ trên tay, nhưng màu sắc đều rất khác biệt, cũng có vài người có màu đỏ giống tấm thẻ của Vũ Linh.

Xuân-Hạ-Thu-Đông, Xanh-Đỏ-Trắng-Đen, Đông-Tây Nam-Bắc, À...ra là thế.

Bắt đầu từ căn phòng họ đến, trong có có vẽ bốn mùa, mà chỉ có bức vẻ mùa hạ là cửa ra, còn lại đều là vách tường kín.

Ra khỏi căn phòng là hành lang được tô son màu đỏ, cánh cửa họ xuất hiện ở phòng này cũng là màu đỏ phía trên có hoa văn lửa, hiện tại trong căn phòng mà Vũ Linh đang ở, thì cách cửa này lại thuộc về hướng Nam.

Cùng với thể bài màu đỏ với hình con chim trên tay, nếu đúng như suy nghĩ của Vũ Linh, thì con chim này chính là thần thú đại diện cho hỏa, nằm ở hướng Nam-Chu Tước.

Chiếu theo như thế thì...

Mùa xuân, màu xanh, mộc, phía đông, hình rồng là đại diện cho Thanh Long.

Mùa Đông, màu đen, thủy, phía bắc, nên là Huyền Vũ.

Cánh cửa làm bằng kim loại kia nhất định là thuộc tính kim, và chỉ còn lại là mùa Thu, màu trắng, phía tây, hình hổ nên chắc là Bạch Hổ.

Nơi này phân theo tứ phương thần thú, nếu Vũ Linh đoán không sai, mỗi một hướng sẽ là một trạm dịch chuyển để đến được đây, thật thú vị, nhưng Vũ Linh không hiểu tấm thể này có tác dùng gì?

"Ah! Mà ngươi cũng nên chuẩn bị đi, chúng ta sẽ được truyền tống đi nữa đấy"

Tiêu Diễm nhìn Vũ Linh hào hứng nhìn ngó xung quanh, nhếch môi bất chợt nói một câu như thế, liền tỏ ra vui thích khi thấy mặt Vũ Linh cứng đờ lại.

Dù đã uống thuốc, nhưng không có nghĩa khi truyền tống sẽ không còn cảm giác gì, nó chỉ giảm nhẹ đến mức không bị trì trệ mệt mỏi, đủ để Vũ Linh chịu đựng được, Vũ Linh vẫn sẽ cảm thấy khó chịu khi bị truyền tống, thế nên Vũ Linh đã không khỏi rên rỉ.

"Ôi!!!!"

"Hahahaha"

Cách chỗ nhóm Vũ Linh ngồi không xa, thì một nhóm sáu người của Lưu Thẩm Nhã cũng vừa mới đến, nhờ có người thần bí kia dẫn đường, họ mới có thể đến được đây, thế nên họ mới thật sự tin tưởng lời mà người đó nói, không phải có thiệp là có thể đến chợ đen giao dịch hội.

Để đi tới nơi này, họ phải qua một cửa hàng y phục cũ kỹ, dù rất khó hiểu nhưng vẫn miễn cưỡng tin tưởng lời người kia nói, nhưng bọn họ không ngờ là từ của hàng đó, họ lại có thể đi tới được nơi này.

"Thật nhiều tu vi cao tiền bối"

Lâm Hân Nhi kinh ngạc nói, lần đầu nhìn thấy nhiều tu sĩ có tu vi cao như thế, dù đã có chuẩn bị tâm lý, Lâm Hân Nhi vẫn bị không khí căng thẳng trong đây làm kinh động

"Vậy ra đây là chợ đen giao dịch hội sao?"

Lâm Nguyệt cũng nhịn không được nỉ non, Lâm Khiếu thì chỉ có thế há hốc miệng đầy kinh dị.

"Thật đáng kinh ngạc"

"Những người nơi đây, thật mạnh. Đây mới là cường giả chân chính"

Lâm Thừa Phong hít sâu một hơi, trước đến nay tu sĩ có tu vi cao nhất mà Lâm Thừa Phong là xuất khiếu kỳ tu sĩ, hơn nữa không phải gặp thường xuyên, rất khó mà nhìn đến họ.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau