Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 6: 6: Vũ Hồn

Hai năm sau, tại một quán ăn nhỏ ở một thành trì nào đó tại Thiên Đấu Đế Quốc.

“Ông chủ, làm sao còn chưa có thức ăn?” Một người khách trung niên ngồi tại cái bàn gần cửa sổ hỏi.

“Đến ngay, đến ngay!!!” Một giọng nói trẻ con vang lên, tiếp đó là một đứa trẻ bước vào, trên tay còn mang theo một bát mì thật lớn, hương thơm tỏa ra xung quanh.

“Mì của ngài đây, xin mời dùng!” Đứa trẻ nọ lễ phép nói, sau đó liền xoay người rời đi.

Sau khi phần ăn của mình được mang tới, người khác trung niên kia mới để ý tới người vừa mang đến, cười hỏi: “Này nhóc con, làm gì mà lại có sẹo thế kia?”

“Không biết, sinh ra đã thế rồi.” Đứa trẻ nọ xoay đầu lại, cười cười trả lời rồi nhanh chóng rồi đi.

“Tiểu Mặc, đến đây!” Bỗng chốc, ông chủ của quán ăn gọi.

“Đến ngay!” Đứa trẻ lập tức đáp.

Đúng vậy, đứa trẻ này chính là Mục.

Sau khi phát hiện ra vấn đề tu luyện, hắn liền đợi sau khi thức tỉnh vũ hồn rồi mới tiếp tục.

Còn về việc tại sao hắn lại ở đây thì phải kể từ hai năm trước.

Lúc đó, sau khi Mục trả phòng tại thị trấn gần Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, hắn liền nhanh chóng rời khỏi đó.

Mặc dù hành sự cẩn thận nhưng vẫn dẫn đến sự chú ý của mấy tên hồn sư bất chính, thế là Mục bị bọn hắn đuổi giết.

Bởi vì đám người đuổi giết Mục có tu vi không cao, chỉ mới có đạt đến Hồn Sư, lấy kinh nghiệm lịch duyệt giang hồ bao nhiêu năm của Mục thì còn lâu mới giết được hắn.

Mặc dù thoát được một kiếp nhưng qua chuyện này, Mục trông giống hệt như một đứa bé ăn mày.

May mắn, hắn được lão Trương – ông chủ tiệm mì kia nhận về nuôi.

— QUẢNG CÁO —

Thế là hai năm qua, Mục vừa giúp lão Trương bán mì, vừa luyện tập cơ thể.

Mặc dù hắn không thể tu luyện công pháp nhưng rèn luyện cho cơ thể mạnh lên thì không thành vấn đề.

Còn về tại sao hắn bị gọi là ‘tiểu Mặc’ thì Mục chính là dùng tên giả.

“Tiểu Mặc, lại đây ăn bát mì rồi cùng với đám tiểu Thông đến Vũ Hồn Điện thức tỉnh vũ hồn.

Ngươi cũng 6 tuổi rồi đó.” Lão Trương với khuôn mặt hiền hòa ấm áp cười nói.

“Vâng, Trương thúc.” Mục trả lời.

***

Sau khi ăn sáng, Mục liền theo đám trẻ con gần đó đi đến một phân điện của Vũ Hồn Điện.

Nói về Vũ Hồn Điện thì đó là một tổ chức mới nổi lên gần 300 năm nay, đứng đầu là Giáo Hoàng – Thiên Vũ Phong, vũ hồn là Lục Dực Thiên Sứ, tu vi là 98 cấp Phong Hào Đấu La.

Trên Đấu La Đại Lục tồn tại hai đại đế quốc là Thiên Đấu Đế Quốc cùng Tinh La Đế Quốc.

Mặc dù hai đại đế quốc này thống trị cả đại lục nhưng lại không hề chăm lo cho dân chúng.

Nói đơn giản thì chính là việc đơn giản như thức tỉnh vũ hồn cũng không làm nổi.

Người dân bình thường không hề có cơ hội thức tỉnh vũ hồn.

Chỉ khi có thân phận quý tộc hay là thành viên của các gia tộc, tông môn lớn thì mới có người đến giúp thức tỉnh.

Mãi cho đến khi Vũ Hồn Điện thành lập thì việc này mới hoàn toàn chấm hết.

Mục sau khi đến nơi này thì chỉ đứng một góc, lẳng lặng đánh giá toàn bộ phân điện của Vũ Hồn Điện.

Qua một lát, từ bên trong bước ra một thanh niên tầm hơn 30 tuổi, anh tuấn phi phàm, mặc trên người một cái màu trắng bên trên còn có hình của Lục Dực Thiên Sứ, hiển nhiên là người của Vũ Hồn Điện.

Người này sau khi bước tới trước mặt đám trẻ con thì cười ôn hòa nói: “Xin chào các bạn nhỏ, ta gọi là Triệu Mã, 39 cấp Hồn Tôn, ta sẽ là người giúp các ngươi thức tỉnh vũ hồn.

Bây giờ thì theo ta vào trong.”

Sau khi vào trong, Triệu Mã lấy ra sáu tảng đá hình tròn đen thui cùng với một lam thủy tinh cầu.

Rất nhanh, Triệu Mã đã đặt sáu tảng đá kia thành hình lục giác, sau đó chỉ tay vào một đứa trẻ gần đó, gọi: “Tiếp theo xuất hiện bất cứ việc gì thì không cần sợ hãi.

Ngươi lên trước.”

— QUẢNG CÁO —

Sau khi đứa bé đầu tiên bước vào trong hình lục giác được tạo thành từ sáu tảng đá kia, Triệu Mã hai mắt sáng bừng lên, quát lớn một tiếng: “Hùng Sư, phụ thể.”

Một làn thanh quang nhàn nhạt đầu tiên từ giữa mi tâm của Triệu Mã phóng thích ra, theo vị trí mi tâm hướng lên, tiến vào bên trong thể nội.

Triệu Mã màu tóc vốn là màu đen, sau khi thanh quang rót vào, trong nháy mắt biến thành màu vàng, trên tay hắn xuất hiện bộ lông màu vàng nhạt, đồng thời thân thể hắn tựa hồ so với trước kia bành trướng hơn rất nhiều, toàn thân sung mãn.

Triệu Mã hai tay nhanh chóng đánh ra, sáu đạo lục quang nhàn nhạt rót vào trong sáu tảng đá màu đen trên mặt đất.

Nhất thời, một tầng quang hoa từ trong sáu tảng đá phóng thích ra, hình thành một cái kim sắc quang tráo đem đứa nhỏ bao phủ vào bên trong.

Tiếp đó, từng điểm màu vàng từ tàng đá màu đen dưới đất bay ra, lại tiến nhập vào trong thân thể đứa bé khiến cho thân thể khẽ rung lên.

Bỗng, Triệu Mã nói: “Đưa tay phải của ngươi ra.”

Đứa bé nọ theo ý thức đưa tay ra, lập tức, một cái cán chày xuất hiện trong lòng bàn tay.

Đừng xem cái cán chày này là quang ảnh hư ảo mà nó là thực sự tồn tại.

Triệu Mã nhíu nhíu mày: “Là khí vũ hồn, cán chày cũng có thể miễn cưỡng làm vũ khí.

Để xem hồn lực như thế nào?”

Đứa bé nọ sau khi thu lại vũ hồn của mình liền theo lời của Triệu Mã đưa bàn tay bé nhỏ của mình lên lam thủy tinh cầu.

Qua một lát, không có gì xảy ra, lam thủy tinh cầu vẫn ảm đạm như cũ.

Thấy vậy.

Triệu Mã khẽ lắc đầu, nói: “Không có hồn lực, ngươi không thể trở thành hồn sư, qua bên kia đứng đi!”

Sau khi có người thứ nhất, đám trẻ rốt cuộc cũng không nhịn được mà nhao nhao cả lên làm cho Triệu Mã phải khổ sở một phen.

Qua hơn hai mươi đứa trẻ thì chỉ có sáu đứa là có hồn lực nhưng chỉ là 3 đến 4 cấp, cũng xem như là bình thường.

Mục khi vào bên trong phân điện của Vũ Hồn Điện thì vào sau cùng, tự nhiên cũng là người cuối cùng.

Hắn cũng giống như những người khác, bước vào trong hình lục giác nọ rồi hướng mắt nhìn về phía Triệu Mã.

Mới đầu, Triệu Mã có hơi ngạc nhiên nhìn về phía Mục, nhưng sau đó liền trở lại bình thường, điều này có lẽ chính là do hai vết sẹo trên mặt Mục.

Hắn chậm rãi nói: “Anh bạn nhỏ, làm sao có có sẹo như vậy?”

Mục vốn định mở miệng nói vài câu qua loa thì Triệu Mã đã bắt đầu thức tỉnh vũ hồn cho hắn.

Lúc này hắn cảm thấy có một luồng linh lực truyền khắp cơ thể, sau đó một vật gì đó như muốn chui ra từ bàn tay phải của hắn.

— QUẢNG CÁO —

Theo bản năng, Mục mở bàn tay phải ra thì bên trong chính là một mầm cây màu đỏ như máu.

Khi Mục thấy mầm cây này thì kinh ngạc không thôi, bởi vì đây chính là mầm cây của Sinh Thân Thụ mà ngày trước hắn dùng để trùng sinh.

“Hửm, Lam Ngân Thảo sao lại có màu đỏ, quái lạ?” Triệu Mã tự nói lí nhí trong miệng.

Nếu mà Mục nghe được lời này thì có lẽ sẽ có biểu hiện quái dị.

Sinh Thân Thụ – mầm cây đã cứu mạng của hắn mà lại bị so sánh mới một cây Lam Ngân Thảo thông thường thì chắc có lẽ Mục không còn gì lời nào để nói nữa.

“Được rồi.

Mau thu vũ hồn của ngươi lại rồi sau đó kiểm tra hồn lực.” Triệu Mã sau khi khôi phục bộ dáng như trước thì mỉm cười nói.

Theo lời của Triệu Mã, Mục liền nhanh chóng thu hồi vũ hồn của hình mình, sau đó thì đặt tay lên lam thủy tinh cầu nọ.

Một làn ánh sáng nhàn nhạt từ lam thủy tinh cầu nọ phát ra, mặc dù cực kỳ yếu ớt nhưng lấy nhãn lực của 39 cấp Hồn Tôn của Triệu Mã thì có thể nhìn ra.

Sau một lát, Mục thu tay đi thì Triệu Mã chậm rãi nói: “Hồn lực của ngươi đạt nửa cấp.

Ngươi cũng đừng nản chí, dù là nửa cấp thì vẫn có thể tu luyện thành hồn sư, còn đỡ hơn là không có hồn lực.”

“Vâng!” Mục cũng chỉ đáp cho qua chuyện.

Sau khi thức tỉnh vũ hồn, đám trẻ cũng bước ra khỏi phân điện của Vũ Hồn Điện.

Những đứa trẻ mà có hồn lực như Mục thì bị Triệu Mã giữ lại, sau đó liền phát cho bọn hắn một cái Vũ Hồn Điện chứng minh, bảo là có nó thì có thể đến một học viện hồn sư sơ cấp bất kỳ mà học tập.

Sau đó Triệu Mã liền đích thân tiễn đám nhóc ra về..