Tường Phong Truyền Kỳ

Quyển 1 Chương 3: Tường phụng tiên sinh

Bào Đại An đi một mạch đến lúc sắp hoàng hôn, Tiểu Phụng tuy không có Thiếp mời, nhưng nàng ta cũng như Lôi Tiểu Thư, đều lấy danh nghĩa đồ đệ của Bào Đại An mà thuận lợi theo vào Mộ Dung sơn trang.

Người phụ trách tiếp đón khách nhân của Mộ Dung gia là Nữ tổng quản Mộ Dung Đa Đa, thân mặc cẩm bào, tóc dài búi cao, dùng vòng vàng cố định, thể hiện sự khỏe khoắn thành thục. Nhìn nàng có vẻ không quá 25 tuổi, tuổi còn trẻ mà trầm ổn như nước, chỉ huy hạ nhân nhận lễ vật, đăng ký, tiếp đón khách nhân đâu vào đó.

Lôi Tiểu Thư nhìn dáng người khiêm cung của Mộ Dung Đa Đa đang dẫn đường phía trước, trong lòng tự hỏi, sư phụ và mình chẳng qua chỉ là hai bộ khoái vô danh của Lục Phiến môn, trước nay luôn hành sự theo tác phong “Phiêu bạt trong giang hồ nhất định phải kín tiếng” của sư phụ, tại sao lần này Mộ Dung gia lại tiếp đón trịnh trọng như vậy, không chỉ đưa thiếp mời đích danh, bây giờ đích thân Tổng quản còn ra dẫn đường.

Hắn nhìn bóng dáng hơi lộ vẻ già cỗi của Bào Đại An, lại nghĩ tới người sư phụ luôn thích nói dóc là năm xưa mình oai phong thế nào, nhưng một khi gặp nguy hiểm đấu đá thì luôn trốn qua một bên trước, chờ các bộ đầu khác tới trói kẻ xấu rồi mới nhảy ra, trong lòng thầm lắc đầu, sư phụ nhìn thế nào cũng không giống một đại hiệp âm trầm, chắc có lẽ Mộ Dung gia chỉ là coi trọng lễ mạo đối với quan sai thôi.

Tiểu Phụng không hề biết Lôi Tiểu Thư bên cạnh đã suy nghĩ bao nhiêu chuyện, nàng vui mừng hớn hở tham quan Đào Hoa Ổ của Mộ Dung sơn trang nổi danh Giang Nam. Từ khi tiên tổ của Mộ Dung gia định cư ở Cẩm Hồ thành tới nay thì luôn trồng hoa đào trong khắp sơn trang, trải qua mấy đời đã thành quy mô, sau đó lúc Mộ Dung lão thái quân gả vào đây khi còn trẻ, lại khai phá toàn bộ hậu sơn, đến nay đã trở thành mười dặm rừng đào miên miên bất tận, rực rỡ như ráng chiều, nổi danh thiên hạ. Người Giang Nam chưa thấy Đào Hoa Ổ thì thật là chuyện nuối tiếc trong đời, chỉ tiếc là cửa lớn của Mộ Dung gia không phải người nào cũng có thể bước vào.

Đi vào bên trong lại nghe thấy tiếng người ồn ào, thì ra là các nhân vật đến từ danh môn đã tới từ lâu đang hàn huyên. Vô danh tiểu tốt Lôi Tiểu Thư và Tiểu Phụng bằng hữu đương nhiên là không có duyên kết giao với những đại nhân vật này, bởi vậy hai người rất biết thân phận trốn đến một góc yên tĩnh ngắm hoa đào.

Hoa đào đương nhiên đẹp mắt, nhưng vị mỹ nhân trước mắt này cũng rất động lòng, chỉ tiếc vị mỹ nhân này là một… nam nhân. Nam nhân xinh đẹp bị quấy rầy kia từ từ thu lại móng sói đang đặt trên eo thon của tiểu sư muội Nga My nào đó, chớp chớp đôi mắt đào hoa câu hồn, vô tội mà thuần khiết nhìn hai khách nhân làm hỏng chuyện tốt này.

Lôi Tiểu Thư lập tức cảm thấy bản thân tội nghiệt trầm trọng, vội chắp tay xin lỗi, “Quấy rầy nhã hứng của nhị vị thật ngại quá, mặc kệ bọn ta, các vị cứ tiếp tục.” Tiểu Phụng nghe xong nhịn không được miệng giật giật, bảo người ta làm sao mà tiếp tục đây chứ.

Nam nhân nhẹ nhàng phủi cánh hoa trên trán, tư thế ưu nhã động lòng người, đôi mắt tràn đầy tình ý quét qua hai người làm hỏng chuyện, một tên tiểu tử ngốc ngếch ngớ ngẩn và một tiểu cô nương thôn dã tướng mạo bình thường, ừm, có thể coi như không thấy. Vậy nên hắn quyết định thuận theo dân ý, tiếp tục.

Trong lúc Lôi Tiểu Thư trợn mắt há miệng kinh ngạc và Tiểu Phụng vô cùng hứng thú xem kịch, nam nhân tiếp tục tiến lại gần cái miệng nhỏ vị tiểu sư muội Nga My mặt đỏ còn hơn hoa đào kia, tiến gần, tiến gần…

Đột nhiên một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, xuyên qua hành lang, từ xa đã nghe được một giọng nói hưng phấn: “Tổng quản! Tổng quản!”

Lần này thì nam nhân liên tiếp bị phá đám kia không cách nào tiếp tục được nữa, hắn bực bội thả tay, đương nhiên, người thất vọng còn có Tiểu Phụng. Nàng còn chưa xem được kịch hay, chỉ đành cùng Lôi Tiểu Thư quay người về phía âm thanh phá đám ầm ĩ kia.

Mộ Dung Đa Đa cũng không được vui, đôi mày khẽ nhíu. Trước mặt bao nhiêu nhân vật lão làng trong võ lâm, thủ hạ của mình lại kinh hoàng thất thố thế này, thật quá không xứng với xưng hiệu “Thiết diện Tổng quản” của bản thân. Nàng ta đanh mặt lại, đang tính trách mắng thì người đến kích động nói: “Tổng quản! Tường… Tường Phụng tiên sinh bái trang!”

Người bên trong lại một phen náo động.

Tượng Phụng tiên sinh! Tường Phụng tiên sinh từ xưa đến nay không dùng diện mạo thật gặp người khác lại trực tiếp đến đăng môn bái phỏng Mộ Dung gia!

Mộ Dung Đa Đa không khống chế được sự kinh động trong lòng, dường như muốn xông ra ngay để mục kích chân dung, nhưng lý trí của nàng ta cuối cùng cũng được tu dưỡng bao năm kéo trở về. Nàng ta nhìn sang đại thiếu gia Mộ Dung Chu Y thần tình không giấu nổi kinh ngạc bên cạnh, “Chu Y thiếu gia, nhị vị Lão gia và Lão thái quân đều không ở đây, chi bằng người và ta cùng ra cung nghinh Tường Phụng tiên sinh?”

Câu nói chưa hết thì một giọng nữ nhân trong trẻo từ bên ngoài đình vọng vào, “Không dám làm phiền chủ nhân, Tường Phụng tự mình vào là được rồi.”

Chúng nhân hoa mắt, một thân ảnh trắng muốt từ giữa các cây hoa nhẹ nhàng lướt xuống, chân ngọc khẽ điểm, nhẹ lựa lông hồng, trong lúc chúng nhân còn thất thần thì nữ tử áo trắng đã theo cánh hoa hạ xuống giữa đình, hồng và trắng giao nhau, tự nhiên yểu điệu, đứng vững trong gió. Chúng nhân không nhịn được thầm khen ngợi, giang hồ đồn đại quả không ngoa, thật đúng là tựa như Lăng ba tiên tử.

Lôi Tiểu Thư cũng không nhịn được mà kích động trong lòng, hắn vui mừng quá độ kéo kéo cánh tay của Tiểu Phụng, “Là Tường Phụng tiên sinh đó! Là Tường Phụng tiên sinh đó! Thật là đẹp quá đi!”

Tiểu Phụng giận dữ nhìn hắn, miệng lẩm bẩm: “Cô ta mang khăn che mặt mà, ai biết được là đẹp hay xấu, là thật hay giả chứ?”

Câu này của Tiểu Phụng tuy rất nhỏ, nhưng từ khi Tường Phụng tiên sinh tiến vào trong đình, bốn phía rất yên tĩnh, bởi vậy nghi vấn của nàng ta vẫn lọt được vào tai của từng người.

Nữ tử kia nhẹ nghiêng đầu về phía Tiểu Phụng, mặt cách một lớp sa không thấy được biểu hiện, Tiểu Phụng rụt người về phía sau Lôi Tiểu Thư.

Nữ tử kia trấn tĩnh nhìn quanh một lượt, ngọc thủ nhẹ vẫy, một vật từ trong tay bay thẳng về phía Mộ Dung Chu Y, Mộ Dung Chu Y giơ tay lên theo bản năng, đồ vật kia bèn rơi vào tay hắn. Hắn nhìn xuống, là một lệnh bài màu vàng và một tấm thiếp, thiếp đương nhiên là thiếp mời của Mộ Dung gia, lệnh bài chỉ to bằng một bàn tay, dùng vàng ròng chế tạo, mặt trước dùng chữ triện khắc “Sử bút”, mặt sau là chữ “Phụng” và ấn giám của Sử bút thế gia.

Mộ Dung Chu Y không lên tiếng, hắn đem lệnh bài đến trước mặt Chưởng môn Thiếu Lâm và Võ Đang, cung kính vòng tay, “Nhị vị Chưởng môn, Chu Y tài sơ học thiển, chưa từng hân hạnh nhìn thấy lệnh bài của Sử bút tiên sinh, nhị vị Chưởng môn học nhiều hiểu rộng, không biết có thể phân rõ thật giả chăng?”

Nhị vị Chưởng môn đón lấy lệnh bài, sau khi tỉ mĩ xem xét thì gật đầu thừa nhận, ngay lập tức chúng nhân lại một phen huyên náo, cúi đầu rỉ tai nhau.

Nữ nhân trước mắt đích thực là Tường Phụng tiên sinh thật!

Tường Phụng vẫn luôn im lặng không lên tiếng, lạnh lùng nhìn chúng nhân kiểm nghiệm lệnh bài. Đến khi Mộ Dung Chu Y mặt cười rạng rỡ bước đến trước mặt, hai tay dâng lệnh bài lên, ngữ khí thêm phần khách sáo, “Tiên sinh đại giá quang lâm, trang viện sơ sài, chi bằng để tiểu nhân dẫn đường, mời tiên sinh dời bước đến khách phòng nghỉ ngơi.”

Mộ Dung Chu Y là là người niên kỷ lớn nhất trong thế hệ vãn bối của Mộ Dung gia, hắn không phong lưu mê người bằng Nhị đệ Mộ Dung Cẩm Y, võ công cũng không cao cường bằng Tam đệ Mộ Dung Huyền Y, nhưng lại chấp nhận gánh trọng trách gia tộc, lo chuyện làm ăn của Phường rượu và Phường nhuộm. Do hắn tính khí tốt, trọng chữ tín, chuyện làm ăn của Mộ Dung gia cũng ngày càng đi lên. Một năm trước hắn mua được bí phương, ủ được Men mỹ nhân đặc chế của Mộ Dung gia, đem Phường rượu sắp phá sản khởi tử hồi sinh, nên đã trở thành truyền kỳ trong giới thương gia.

Tục có câu, đưa tay lên không đánh người đang cười, huống chi Mộ Dung Chu Y trước mặt cười vô cùng thân thiết, giống như Bồ tát được thờ trong miếu, vậy nên Tường Phụng cũng không nói nhiều. Đang muốn theo hắn bước vào nội đường thì bỗng nhiên sau tai có gió, nàng ta lạnh lùng hừ một tiếng, tay áo cuốn nhẹ, bên trong kẹp được vật bay tới, thuận thế hất trả về nơi phát ra.

Mộ Dung Chu Y quay người lại nhìn, không nhịn được trách: “Cẩm Y, đệ đang làm gì vậy?”

Mộ Dung Cẩm Y nhàn nhã bước tới, đôi mắt đào hoa vô tội vẫn lóe sáng như cũ, vừa rồi Lôi Tiểu Thư và Tiểu Phụng không chú ý kĩ đến cách ăn mặc của hắn, lần này thì coi như nhìn kĩ, ừm, quả nhiên là Cẩm y lang danh đúng như thực. Một thân đoạn bào màu tím nhạt, tay áo và vạt áo viền bằng chỉ vàng, trên áo có một đóa mẫu đơn lớn thêu bằng chỉ ngũ sắc, vô cùng rực rỡ, phú quý sang trọng. Nếu đổi lại là người khác mặc thì nhất định là quê mùa vô cùng, nhưng may mà là hắn mặc nên lại phong lưu tiêu sái không kể xiết, ngay cả trên tay cầm một nhành hoa đào trụi lủi cũng có sức hút riêng, hoa đào thì đã bị tay áo của Tường Phụng bằng hữu vặt trụi rơi xuống đất rồi.

Tường Phụng không nói không rằng nhưng trong lòng lại âm thầm kinh sợ, vừa rồi lúc cuốn lấy và bắn trả, bản thân đã thuận thế tăng thêm năm phần kình lực, không ngờ người này mặt mũi trông như kẻ vô lại, nhưng lại có thể điềm tĩnh như không mà đón lấy.

Mộ Dung Cẩm Y cười tươi như nắng xuân, đương nhiên cũng phóng ra sóng điện làm hôn mê thêm vài tiểu sư muội Không Động, hắn nhẹ giọng than thở: “Đại ca đừng nóng, đệ chỉ là muốn lấy hoa đào tặng mỹ nhân, không ngờ Tường Phụng cô nương lại không hiểu phong tình như vậy, thật tiếc cho hoa đào của đệ quá đi.”

Tường Phụng lắc đầu không đáp. Mộ Dung Cẩm Y tiến gần thêm một bước, ánh mắt như mê như say khóa chặt lấy khuôn mặt sau tấm khăn che mặt màu trắng của nàng ta, “Tường Phụng tiên sinh nổi danh giang hồ nhưng xưa nay không gặp người khác, lần này đã chịu công khai xuất hiện chốn đông người, tại sao lại còn che che giấu giấu như vậy?”, hắn vừa nói vừa đưa mạnh giật mạnh tấm khăn che mặt.

Tường Phụng giận dữ la một tiếng “Hỗn xược”, đưa tay cản lại, hai người bèn giao thủ. Một tím một trắng, nhưng chỉ thấy thân ảnh lay động, hoa đào rơi rụng. Mộ Dung Chu Y thấy tình huống không hay bèn vội tiến tới, đang định mở miệng thì đột nhiên thấy một bóng đen lóe lên, hai người đã tách ra.

Ngón trỏ phải của Mộ Dung Cẩm Y xoay xoay tấm khăn che mặt, tay trái đặt sau lưng, biểu hiện trên mặt vô cùng đắc ý. Chúng nhân lại nhìn Tường Phụng, mày cong như trăng lưỡi liềm, da trắng hơn tuyết, mặt tựa phù dung, lạnh lùng như sương, trên tay đã có thêm một thanh nhuyễn kiếm màu đen, mũi kiếm lấp lánh bất định, bạch y hắc kiếm, xinh đẹp lạnh lùng, nét mặt quỷ dị mà mê hoặc.

Du Long kiếm!

Lôi Tiểu Thư một lần nữa khống chế tâm trạng kích động, nắm chặt lấy cánh tay Tiểu Phụng, “Đó chính là Du Long kiếm, danh kiếm Du Long xếp hạng thứ ba trong Binh khí phổ đó nhaaa…”

Tiểu Phụng lần này không giận hắn, nàng dán mắt vào thanh kiếm trên tay Tường Phụng lẩm bẩm: “Ngay cả… ngay cả Du Long kiếm… cũng làm ra được!”

Lúc này Mộ Dung Chu Y vừa hoàn hồn liền vội vàng vòng tay tạ tội, “Tiên sinh lượng thứ, tiểu đệ nghịch ngợm, nếu có chỗ đắc tội, mong người hải lượng bao hàm.”

Tường Phụng không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng liếc vẻ mặt muốn ăn đấm như cũ của Mộ Dung Cẩm Y, thu kiếm quay người đi vào nội đường, Mộ Dung Chu Y tức giận trỏ trỏ Mộ Dung Cẩm Y, rồi không kịp trách hắn liền đuổi theo phía sau Tường Phụng đi vào.

Người xung quanh thấy không có kịch hay cũng lần lượt tản ra, trong đình chỉ còn lại Mộ Dung Cẩm Y vẫn đứng tại chỗ. Một lúc sau, hắn từ từ rút tay trái từ phía sau ra, vội điểm huyệt cầm máu, vừa lẩm bẩm vừa cười: “Thủ đoạn thật độc ác, suýt chút tổn thương đến kinh mạch rồi.”

Triểu Kiều, tự Tường Phong, hay còn gọi Tường Phụng tiên sinh. Thông minh từ nhỏ, giỏi kinh sử, đọc qua liền nhớ, là Ban cô* của Võ lâm. Năm 8 tuổi đoạt được danh hiệu Sử bút, bào huynh than: “Tiếc là thân nữ nhi.” Thiếu thời ngao du thiên hạ, tính tình phóng khoáng thẳng thắn, kết giao rộng rãi. Truyền rằng thích mặc y phục trắng, đeo Du Long danh kiếm, nhẹ nhàng tựa Lăng Ba tiên tử. [Võ lâm chí, Danh bổ liệt truyện] (Giang hồ chính truyện)

*Ban cô, hay còn gọi là Ban Chiêu, được xem là nữ sử gia đầu tiên của Trung Quốc.

Ta luôn tưởng là đạp cánh hoa từ không trung bay xuống là một trong những cách xuất hiện ngu ngốc nhất, nhưng không ngờ rằng có một ngày mình lại xuất hiện trước mặt người ta như vậy, che mặt. [Sổ tay của Tường Phong] (Loạn đánh tỳ bà)