Tường Phong Truyền Kỳ

Quyển 1 Chương 30: Vĩ thanh

Chiếc xe ngựa xóc nảy trên con đường gồ ghề, Y Như Bạch vô thức dựa vào thành xe, ánh mắt uể oải, tay nắm chặt góc váy. Thì ra đến cuối cùng nhạc dứt người đi, vẫn chỉ còn một mình độc lai độc vãng, giống như lúc nàng bò ra từ đống thi thể mgười năm trước, cô độc một thân một mình phiêu bạt trên đường như du hồn…

Sau đó, nàng va phải một cỗ xe ngựa hoa lệ, phủ phục trước y bào thêu hoa dát vàng, nàng nghe thấy giọng nói mạo hiểm của mình: “Chỉ cần cho tôi thời gian, ba năm, không, một năm, tôi có thể nuôi cho ngài cổ hoa lợi lại nhất.”

Vậy là nàng có vàng, có nhà, có Phường vải, xung quanh thêm một đôi mắt giám thị trong bóng tối, nhưng không ai có thể ức hiếp nàng, làm tổn thương nàng nữa. Ngày đêm không nghỉ, nàng rạch trên cổ tay mình hết đao này đến đao khác để nuôi Tương tư cổ vương thích máu kia, nàng trồng hoa, nuôi cổ, chế thuốc, chứng minh cho người ở nơi xa kia giá trị tồn tại của mình.

Từ đó nàng chỉ mặc y phục trắng, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân không được quên mối huyết hải thâm thù này.

Sau đó nàng gặp Tường Phong, tiểu nha đầu trên mặt lúc nào cũng vui vẻ kia đang bò trên cửa sổ, cái mặt nhỏ tròn tròn, đôi mắt cong cong thèm thuồng, lấy lòng vẫy vẫy đuôi: “Tỷ tỷ, thịt kho tàu trong nồi của tỷ có thể chia cho ta một chén không?”

Ba năm ngắn ngủi này đã trở thành thời gian đẹp đẽ nhất trong đời nàng, nhưng mà nàng không ngờ rằng tình bằng hữu của mình và Tường Phong bắt đầu bằng một chén thịt kho tàu, cuối cùng cũng kết thúc bằng một chén thịt kho tàu.

Sau đó nữa, Ngũ Hoa ngã trước cửa nhà, lúc nàng tỉ mỉ bôi thuốc cho hắn, Tường Phong đang bưng chén thịt ngồi bên cửa, cười híp mắt thích thú nói: “Bình thường cô hay nhặt mèo nhặt chó, lần này còn nhặt cả người nữa, sau này coi như bảo tiêu của cô đi, còn tên ấy à, gọi là thịt Ngũ hoa đi.”

Còn nhớ nam nhân đó đứng dưới gốc đào trong đình thâm tình nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng: “Mạng này của ta chính là của nàng.” Cuối cùng suýt chút nữa hắn giao mạng cho nàng thật.

Khí huyết trong người đột nhiên dâng trào, Y Như Bạch sực tỉnh, tay trái nhẹ phủ lên cổ tay phải bị thương, Cổ vương lại vùng vẫy nữa rồi sao. Cũng nhờ năm xưa mẹ đã để lại cho nàng bảo vật này, nhờ có nó nàng mới có thể khiến đám hung thần ác sát giết người không chớp mắt của Ly Thiên giáo cúi đầu nghe lệnh. Cuối cùng thì kẻ đầu sỏ Lão thái quân cũng vì cổ trùng trong người nên mới bị áp chế không thể nào phản kháng, trơ mắt để nàng chém xuống từng đao từng đao.

Cha, mẹ, cuối cùng con đã báo được thù cho hai người rồi, nhưng con đã mất đi bằng hữu tốt nhất và người con yêu thương nhất…

Đột nhiên xe ngựa thắng gấp rồi dừng lại, xa phu cũng không lên tiếng nữa. Y Như Bạch hoảng hốt ngước mắt nhìn vào cửa xe.

Một lúc sau, một bàn tay trắng mịn vén rèm, ngón tay thon dài ưu mỹ, động tác không hề có tỳ vết, còn Y Như Bạch lại kinh tâm động phách, không dám động đậy. “Là cô?”

“Y Như Bạch… Mộ Dung Tuyết Y? Cô cũng to gan quá nhỉ.” Người kia cười nhẹ, giọng nói ôn hòa như gió xuân thổi ngang mặt, “Ta và Môn chủ đều bị cô lừa gạt, cô bỏ mặc đại sự của Môn chủ, tự ý hành động, làm bại lộ Tương tư cổ hoa, bây giờ Mộ Dung sơn trang đang tìm cô khắp nơi đó, món nợ này tính thế nào đây?”

Y Như Bạch cắn răng không đáp, thân hình khẽ nhích về phía sau, tay trái tìm kiếm trong ngực. Chưa chờ nàng phản ứng thì người kia đã búng tay một cái, tay trái nàng đau đớn rũ xuống. Mắt hoa lên, người kia đã xông vào xe ngựa, tay phải bóp chặt lấy cổ nàng.

Bàn tay như ngọc của người kia nhẹ siết chặt, Y Như Bạch chỉ cảm thấy hơi thở ngày càng khó khăn, hai tay huơ loạn, vô lực giãy dụa, trước mắt dần dần mơ hồ…

Ra khỏi xe ngựa, người kia nhàn nhạt ra lệnh cho tả hữu: “Xử lý một chút rồi đưa cô ta về.” Rất nhanh, xe ngựa, Y Như Bạch đang hôn mê và thi thể của xa phu, ngay cả dấu chân cũng mất hút trên đường, không để lại bất kỳ dấu vết gì, giống như chưa từng xuất hiện.