Tường Phong Truyền Kỳ

Quyển 2 Chương 2: Khách điếm đồng thuận

Gần đây Đỗ Thanh Thanh hơi phiền não, phiền là thu nhập của khách điếm giảm hơn phân nửa, các khoản thuế má cũng không rảnh rỗi lo đến, chạy bàn đầu bếp không còn lòng dạ đi làm, Lưu Liên hỏi nàng ta phải làm thế nào, nàng ta nói: giảm biên chế.

Kết quả còn chưa chờ Đỗ Thanh Thanh lên tiếng, lão Bạch chạy bàn, tú tài tính sổ sách và đầu bếp miệng rộng toàn bộ đều chạy sang khách điếm Đồng Phúc làm việc. Trong khách điếm rộng lớn chỉ còn mỗi bà chủ Đỗ Thanh Thanh và tiểu muội tạp dịch Lưu Liên, thấy thật sự sắp tiêu tùng, Đỗ Thanh Thanh thầm lo lắng trong lòng.

Không biết phải làm sao, nàng ta không thể không bỏ Thất huyền cầm mình thích đàn nhất xuống, cầm bàn tính lên, sổ sách thì mình có thể làm được, Lưu Liên cũng có thể giúp đỡ nấu nướng, nhưng chạy bàn thì sao, tạp vụ thì sao, lẽ nào bắt Lưu Liên làm hết toàn bộ. Hơn nữa, Đỗ Thanh Thanh nhìn vết sẹo to màu đỏ bên trái mặt Lưu Liên, mình thì nhìn quen rồi, nhưng khách khứa sẽ không thích một cô nương xấu xí bưng trà rót nước đâu.

Vậy là Đỗ Thanh Thanh quyết định: Khách điếm Đồng Thuận tuyển chạy bàn.

Nào ngờ ngày đầu tiên phỏng vấn đã có chuyện. Không biết có một nữ nhân ăn mặc cổ quái từ đâu chạy đến, hỏi nàng ta sở trường là gì, không ngờ lại không biết gì cả, còn gào ầm lên rằng mình vừa đến Điệp Vũ viện của Mãn tú bà ứng tuyển nhưng bị đuổi ra, không ngừng than thở tại sao họ không thưởng thức những ca khúc âm hưởng Trung Hoa mình hát, cuối cùng, lúc bị Lưu Liên theo lệnh kéo ra cửa còn liều mình hét lớn rằng “Tôi là cô gái xuyên không, tôi muốn chờ Hoàng đế Vương gia ở kỹ viện và tửu lâu”. Vuốt mồ hôi, mới sáng sớm đã gặp mụ điên, Đỗ Thanh Thanh vô cùng vô cùng rầu rĩ.

Ngày thứ hai, lại có một nữ nhân chạy đến, chỉ nghe nàng ta gào ầm lên rằng “Tuy không phải là nước nữ tôn, nhưng miễn cưỡng cũng tạm được”, sau đó lại nói một lô một lốc lý luận quản lý kinh doanh khách điếm gì đó, rồi lại mặt mày hớn hở nói là nghe theo kế hoạch của nàng ta, bảo đảm khách điếm Đồng Thuận sẽ trở thành Lạc Dương đệ nhất tửu lâu, còn mình phải chia một nửa cổ phần cho nàng ta. Ta khinh, ta chỉ tuyển nhân viên thôi chứ đâu phải tìm cổ đông.

Vậy là Đỗ Thanh Thanh lại vô cùng vô cùng bực bội sai Lưu Liên lôi nữ nhân này ra ngoài. Nghe Lưu Liên nói, lúc nữ nhân đó đi tình cờ gặp phải nữ nhân chỉ biết hát hôm qua, hai người trò chuyện một lúc rồi ôm nhau kêu lớn “Đồng chí, tìm được cô rồi”, sau đó nắm tay nhau nham hiểm cười lớn bỏ đi.

Trải qua hai ngày hú vía, Đỗ Thanh Thanh đã hoàn toàn mất lòng tin vào việc tuyển người chạy bàn, bởi vậy, ngày thứ ba, lúc hai tiểu cô nương trước mặt này đây bước vào nói muốn ứng tuyển, tim gan bị tàn phá hết mấy ngày của Đỗ Thanh Thanh lại bất tri bất giác giật thót.

“Khụ khụ.” Đỗ Thanh Thanh ho khan một tiếng, vẫy tay gọi Lưu Liên đến sau lưng mình để lấy thêm can đảm, lúc này mới quay đầu về phía hai người đến ứng tuyển.

Người có gương mặt tròn tóc thắt hai bím, da ngăm đen, mặc một bộ y phục vải thô nền xanh hoa trắng, trên đầu quấn một chiếc khăn vải cùng màu, trên người không có thêm trang sức gì, vừa nhìn thân hình nhỏ nhắn và cách ăn mặc đã biết là một đứa trẻ xuất thân cực khổ phải thường xuyên làm việc. Nhưng cũng thật kỳ lạ, trông nàng ta không xinh đẹp, nhưng lại có một đôi mắt sáng rực tinh ranh, nhìn vô cùng có linh khí, khiến mình không kìm được mà nhìn thêm mấy lần.

Còn người đi cùng nghe nói là muội muội kia trông lại như tiên nữ hạ phàm, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, y phục màu tím sạch sẽ tươi sáng, đôi giày vải dưới chân cũng rất tinh xảo, xem ra tỷ tỷ rất tròn trách nhiệm, có khổ đến đâu cũng không để muội muội thiệt thòi. Mái tóc dài đen nhánh thắt thành một bím, bên trên điểm xuyết mấy cánh đinh hương màu trắng, làn da trắng trẻo mịn màng, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn của mỹ nhân, má trái có một lúm đồng tiền nhỏ, mắt sáng răng trắng, xinh đẹp đáng yêu, ưa nhìn hơn tỷ tỷ mấy chục lần.

Đôi tỷ muội này thật thú vị, tướng mạo khác xa nhau như vậy, nhưng khí chất linh lợi lại rất giống người một nhà, đặc biệt là bộ dạng xiểm nịnh khi cười với mình, ngay cả phương hướng vẫy đuôi cũng giống nhau.

Nghĩ đến đây, Đỗ Thanh Thanh thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn tỷ tỷ, buột miệng hỏi: “Ta nói này Hắc muội, cô biết làm những gì?”

Hắc… muội…

Tường Phong âm thầm nhìn Hoa Miên Miên tựa đóa hoa bên cạnh, haiz, quả nhiên là nhìn lên không bằng ai mà, nàng trở thành Hắc muội rồi, rơi nước mắt, tổn thương tự tôn quá rồi.

“Tỷ tỷ ta tên Tiểu Phụng, không phải Hắc muội.” Hoa Miên Miên rất bảo vệ Nữ hiệp tỷ tỷ, lập tức bất mãn lên tiếng phản bác.

“Ồ. Này Hắc… không, Tiểu Phụng này, không phải ta cố ý đâu.” Đỗ Thanh Thanh khẽ nhích thân hình, nhìn Tường Phong đang bị đả kích, cảm thấy hơi ngại, nàng ta cầm chiếc khăn tay vuốt sơ mồ hôi trên trán, an ủi bổ sung, “Thật ra đen một chút cũng tốt, trông khỏe mạnh mà, năm ngoái chẳng phải Trường An còn có người chạy ra ngoại thành phơi nắng để mình đen sì đó sao, nói là hiện nay thịnh hành da bánh mật gì đó. Nè, như Lưu Liên nhà ta, chẳng phải da cũng đen đen vàng vàng đó sao, nhưng vừa chăm chỉ lại vừa giỏi giang, vừa nhìn đã biết là có thể chịu khổ, xóm giềng ai cũng khen không ngớt lời.”

Lưu Liên bên cạnh bị chỉ đích danh, ngượng ngùng cúi đầu, vết sẹo đỏ trên mặt càng đỏ hơn.

“Khụ khụ, không sao, không sao, bà chủ gọi ta là gì cũng được, ta có thể đổi tên theo nhu cầu bất cứ lúc nào.” Tường Phong cười vô cùng xán lạn, lại thầm khinh bỉ mình thêm lần nữa, haiz, ăn của người ta miệng cũng mềm, ăn của người ta miệng cũng mềm mà.

Nói xong, nàng lấy trong ngực ra một xấp giấy đưa cho Đỗ Thanh Thanh, đứng thẳng người, lớn tiếng đáp: “Đây là lý lịch xin việc, thư tiến cử và chứng nhận kỹ năng của ta, việc gì ta cũng làm được, rửa chén chẻ củi đi chợ ăn nấu ăn chạy bàn tính tiền tạp vụ, toàn bộ làm hết không thành vấn đề. Ta từng làm việc ở mười tám tửu lâu trung cao cấp và hai mươi ba tửu quán vô danh, tổng cộng mười năm kinh nghiệm làm việc phong phú.”

Hơi khựng lại, Tường Phong lại tiếp tục biểu cảm diễn thuyết: “Thời gian thử việc ba ngày, sau đó nếu bà chủ muốn thuê ta, ta có thể không cần những phúc lợi của nhân viên chính thức như là bảo hiểm xã hội, bảo hiểm lao động, chỉ cần bà bao ăn ở một ngày ba bữa, ngoài ra chỉ cần giúp bọn ta làm giấy tạm trú là được. Tiểu nữ và muội muội phiêu bạt xứ người, không nơi nương tựa, chỉ mong có một miếng gạch một viên ngói chắn gió che mưa, một cơm một canh lấp bụng, không bị đuổi tới đuổi lui, lang thang đầu đường xó chợ bị người ta ức hiếp là đủ rồi.”

Nói đến cuối cùng, Tường Phong đã hơi nghẹn ngào, không những khóe mắt Lưu Liên và Đỗ Thanh Thanh ươn ướt, ngay cả Hoa Miên Miên nghe đến trợn mắt há miệng cũng xuất hiện ảo giác, trong đầu bỗng xuất hiện cảnh tượng này:

Trong mưa gió bão bùng, nàng và Tường Phong ôm nhau co ro dưới mái hiên, Tường Phong nhường chiếc bánh bao nóng hổi duy nhất mới xin được cho nàng, còn mình có nói gì cũng không chịu ăn. Vậy là hai tỷ muội vừa ôm nhau giữ ấm, vừa mỗi người một miếng vui vẻ chia nhau ăn bánh bao. Ăn đến miếng cuối cùng, hai người đang nhường tới nhường lui, đột nhiên mấy tiểu ăn mày xuất hiện, nói hai tỷ muội chiếm địa bàn của họ. Vậy là hai tỷ muội đáng thương bị đuổi đi trong mưa. Hai người ướt như chuột lột dìu nhau gian nan tiến về phía trước trong bùn đất, lúc này một cỗ xe ngựa đâm vào Tường Phong, xe ngựa dừng lại, cái đầu thô tục đang chảy nước bọt của một tên ác bá thò ra…

Khi Hoa Miên Miên còn đang chìm đắm trong kí ức ảo giác đau khổ chua xót, ở bên này Tường Phong còn chưa dứt lời, Lưu Liên đã kích động liên tiếp kéo tay áo Đỗ Thanh Thanh mấy lần, gật đầu như gà mổ thóc ám thị nàng giữ Tường Phong lại, chạy bàn toàn năng như vậy phải đi đâu tìm đây chứ, hơn nữa lại còn đáng thương nữa, nhất định phải giúp họ.

Bà chủ Đỗ Thanh Thanh bên cạnh đương nhiên không dễ dàng đồng cảm như Lưu Liên lương thiện, nàng ta vừa lật lý lịch cửa Tường Phong, vừa thầm suy ngẫm. Ừ, đúng là cũng nhiều thư đề cử, của Hoàng Hạc lâu, của Nhạc Dương tửu quán, của Phù Dung các, còn có của khách điếm Đồng Phúc đối thủ của mình nữa, chứng nhận kĩ năng cũng không ít, Chứng nhận đầu bếp của Học viện nấu nướng Ngự lâm quân, Chứng nhận hành nghề theo dõi thu chi trung cấp, Chứng nhận thợ mộc nội thất sơ cấp… Còn có… còn có Chứng chỉ tiếng Tochari cấp bốn nữa.

Đỗ Thanh Thanh khép lại chứng chỉ bìa đỏ, ngẩng đầu nhìn lên trời, trong đầu đã xuất hiện một ảo ảnh khác: Một thương nhân Tây vực tóc nâu mắt xanh mũi cao, mang theo một đoàn lạc đà chở đầy thương phẩm rồng rắn dừng trước khách điếm của mình, Tường Phong mặc y phục tiểu nhị gật đầu cúi người, miếng bô lô ba la nói tiếng Tây vực mình nghe không hiểu ra nghênh đón. Nhìn xem, làm gì có chạy bàn nhà nào hơn được nhà mình, như vậy mới trâu chứ, trâu mộng đó! Từ nay khách điếm Đồng Thuận sẽ trở thành khách điếm có quan hệ với nước ngoài nổi tiếng nhất Lạc Dương, à không, nhất toàn quốc, thương đội Tây vực đông như trẩy hội, muốn vào ở phải đặt trước, Hoàng đế cũng ban danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất khách điếm”…

Nghĩ đến đây, Đỗ Thanh Thanh vô cùng hưng phấn đập bàn, chỉ vào Tường Phong đang nhìn quanh nhìn quất, “Hắc muội, à không không, Tiểu Phụng, cô được giữ lại, không cần thử việc gì hết, ngày mai chính thức làm việc. Ta sẽ không bạc đãi cô đâu, bao ăn bao ở, tiền công bằng với Lưu Liên, mỗi tháng một trăm đồng, năm ngày nghỉ một ngày.”

Thấy Tường Phong cười tươi rói gật đầu đồng ý, Đỗ Thanh Thanh lại quay đầu hỏi Hoa Miên Miên vẫn còn đang ngơ ngác, “Vậy còn cô? Cô biết làm gì?” Tỷ tỷ giỏi giang như vậy, chắc muội muội cũng không tệ đâu nhỉ.

Hoa Miên Miên lúc này vẫn còn đang tìm trong ảo tưởng “chuyện xưa thê lương”, mình đang nhào lên người tỷ tỷ Tiểu Phụng, khóc lóc thảm thiết, tên ác bá đầu sỏ đang trơ trẽn sáp lại gần, chỉ huy thủ hạ kéo mình về phủ, Tiểu Phụng giãy dụa muốn cứu mình, kết quả bị quyền cước đấm đá túi bụi, mình bị kéo đi ngày càng xa khỏi tỷ tỷ chỉ còn thoi thóp…

Đột nhiên gương mặt của Tường Phong sáp lại trước mặt, tay huơ huơ thức tỉnh nàng, lúc này Hoa Miên Miên mới sực tỉnh, thu lại cảm xúc bi thương, nàng gãi gãi đầu, nhìn Tường Phong vẫn còn trước mặt, thầm hạ quyết tâm, nhất định không thể để ảo tưởng trở thành sự thật, nhất định không thể bị đuổi đi, nhất định phải được giữ lại.

Vậy là nghĩ một hồi, Hoa Miên Miên dò hỏi: “Ta… ta biết bán Đại lực hoàn.” Chuyện này cũng được coi là sở trường chứ.

Chúng nhân toát mồ hôi. Một lúc sau, Lưu Liên liếc nhìn Hoa Miên Miên đáng thương, quay sang thấp giọng thương lượng với Đỗ Thanh Thanh: “Đại… Đại lực hoàn này, thật ra… thật ra cũng có thể làm món khuyến mãi cho khách điếm của chúng ta.”

Đỗ Thanh Thanh không gật đầu cũng không phản đối, nàng ta hít một hơi thật sâu, nhẫn nại tiếp tục hỏi: “Còn nữa không? Ngoài chuyện… bán Đại lực hoàn này.”

Hoa Miên Miên cảm kích nhìn Lưu Liên vừa nói giúp mình, cô nương xấu xí nhưng lại có lòng dạ rất tốt. Nàng dè dặt đáp: “Ta… ta còn biết đánh gia… ái da…” Hoa Miên Miên liếc Tường Phong vừa đá mình một cước, lập tức sửa lời: “Ta biết múa đao múa thương, không không, là biết chút công phu phòng thân.”

Đỗ Thanh Thanh và Lưu Liên lại toát mồ hôi. Lưu Liên đồng tình nhìn Hoa Miên Miên ỉu xìu vì bị đả kích, lại xoắn khăn tay nói với Đỗ Thanh Thanh: “Thật ra… Thật ra khách điếm của chúng ta tuy không kiếm được bao nhiêu tiền…”

Nghe vậy, Đỗ Thanh Thanh trừng đôi mắt phụng, Lưu Liên giật mình rụt cổ, cúi đầu lấy dũng khí tiếp tục nói hết: “Nhưng bà chủ xinh đẹp như vậy, cũng phải đề phòng bọn xấu, có bảo tiêu hộ viện cũng được lắm, giữ cô ấy lại nhé.”

Đỗ Thanh Thanh hừ lạnh, “Cô tốt bụng quá nhỉ, bảo vệ bọn họ đủ điều.” Quay đầu sang nhìn Tường Phong và Hoa Miên Miên, “Tiểu Phụng thì có thể giữ, muội muội kia nếu vẫn không nghĩ ra được là biết làm gì thì ta không cần đâu.” Nói xong định quay người đi vào nội viện nghỉ ngơi.

“Đừng mà.” Hoa Miên Miên cuống lên nhào tới phía trước, ôm lấy chân phải của Đỗ Thanh Thanh khóc lóc, “Ta… ta không muốn xa tỷ tỷ.”

Đỗ Thanh Thanh bất lực nhìn gánh nặng* đang bám trên chân mình, “Vậy cô có biết giặt áo nấu cơm không?” Hoa Miên Miên cúi đầu nhìn ngón tay mịn màng thon thả của mình, từ khi sinh ra đã cơm ngon áo đẹp, mười ngón đã từng nhúng nước bao giờ.

*Nguyên văn là đứa con ghẻ, ý chỉ gánh nặng, hòn đá vướng chân.

Thấy nàng không lên tiếng, Đỗ Thanh Thanh tiếp tục truy hỏi: “Có biết thêu hoa vá áo không?” Hoa Miên Miên lại nhìn lỗ thủng lớn đã được vá trên quần mình. Sáng nay ăn đậu hủ xong, Tường Phong đưa nàng đi trả đạo cụ thuê trước đó, lại lục trong tay nải ra hai chiếc áo vải, tự mặc một chiếc, thân hình của mình không kém Tường Phong là mấy, bộ màu tím thì để lại cho mình. Sau đó Tường Phong gỡ hết trang sức của mình xuống, lại lấy kéo cắt một lỗ lớn trên đầu gối, lấy kim nhanh chóng khâu lại. Mình khó hiểu hỏi lại, Tường Phong chỉ cười hi hi nói “Đây là trang phục phỏng vấn, ta có thể dùng bản sắc ra trận, nhưng khí chất cô quá cao quý, phải tạo hình lại mới được.”

Đỗ Thanh Thanh chờ cả buổi, thấy Hoa Miên Miên vẫn không có phản ứng, cuối cùng hết kiên nhẫn, nhấc chân rời đi, nhẹ nhàng vứt lại thông điệp cuối cùng: “Tiểu nha đầu từ từ nghĩ đi, cho ta một lý do để giữ cô lại. Tóm lại, tuy khách điếm của ta nhỏ, nhưng chưa bao giờ giữ người vô dụng.”

Đột nhiên tay áo bị níu chặt, chỉ thấy Hoa Miên Miên đứng dậy, vẻ mặt kiên định, khí thế như tráng sĩ chặt tay. Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới nặn ra một câu:

“Ta… ta có đầy đủ lý do – ta, là, hàng, tặng.”

Mùng chín tháng tư, bắt đầu làm việc ở khách điếm Đồng Thuận, Hoa Miên Miên tuy gặp trắc trở nhưng vẫn kiên trì bền bỉ, cũng được giữ lại. Đỗ Thanh Thanh tháo vát, Lưu Liên tốt bụng, Hoa Miên Miên thẳng thắn, ta vừa mừng vừa quý. Khổ nỗi, ba tháng sau, vật như xưa người đã khác, vạn sự dần xa, cố nhân chẳng còn. [Tường Phong hồi ức lục]

Tiểu Hoa hỏi: Đã có tiền tại sao chúng ta không ở khách điếm mà phải đi làm việc hầu hạ người ta? Muội bỏ nhà ra đi là để xông pha giang hồ mà.

Tiểu Phụng nói: Ba trăm sáu mươi nghề, không vinh hạnh vì ăn chực, không nhục nhã vì áo vải, tự cường tự lập, ngẩng đầu không thẹn giữa trời đất. Võ Đang Nga Mi là giang hồ, khách điếm trà lầu là giang hồ, kĩ viện sòng bạc là giang hồ, chợ búa tiêu cục đương nhiên cũng là giang hồ. Hoa muội muội, muội, đã ở trong giang hồ từ lâu rồi. [Chút chuyện giang hồ]