Tuyệt Địa

Chương 52: Trò chơi sinh tử (5)

Bị gã mập chơi chiêu gậy ông đập lưng ông, dùng đúng lời lẽ kia đáp lại, Địch Khoan giận quá cười dài:

- Ta chọn thứ ba, chính tay ta giết chết lũ xuẩn ngốc các ngươi, rồi sẽ đoạt hết các thứ!

Nhưng Địch Khoan còn đang ngửa mặt gầm rú thì Trần Phi đã thần tốc xuất thủ ám chiêu. Thiết Lung hư hư thực thực thình lình hiện ra, chụp gọn thân hình cường tráng của Địch Khoan vào trong. Gã đứng yên bất động, cái miệng vẫn còn há rộng nhìn rất hoạt kê.

- Tà chiêu gì thế này? Thằng nhóc kia mau giải trừ cho đại ca ta, nếu không ta lấy mạng ngươi!

Địch Khiêm giật mình, tay cầm trường thương thô to phóng đến uy hiếp Trần Phi.

Đã quá quen với những trận chiến kiểu này, bọn Cao Thủ không chờ Trần Phi nhắc đã vô cùng phối hợp, lao tới tấn công Địch Khâu còn chưa kịp phản ứng gì. Về phần Địch Khiêm thì bọn họ giao phó cả cho Trần Phi.

Mũi thương của Địch Khiêm rung mạnh, đột nhiên từ một hóa thành ba thương ảnh đâm vào thượng, trung và hạ bàn của Trần Phi. Một chiêu này rất độc, vì vào tầm đánh thì Địch Khiêm mới thần tốc xuất thủ, ý đồ không cho Trần Phi kịp trở tay. Cũng do thấy Thiết Lung thuật của Trần Phi trói chặt được Địch Khoan nên Địch Khiêm đã thu hồi toàn bộ ý tứ khinh địch, toàn tâm toàn lực xuất chiến.

Đối diện thương ảnh như điện này, Trần Phi không dám khinh suất, lùi về phía sau tránh né.

Sau khi chạm trán Liễu Thôi, Trần Phi nhận ra những cao thủ Dẫn Khí đỉnh phong đều rất lợi hại, mỗi người có sở trường riêng, chẳng thể khinh thường bằng không sẽ trả giá đắt. Vì vậy, thay vì tung người lên cao như mọi lần rồi nhân cơ hội thi triển Lôi Minh Tam Thức phản công, Trần Phi quyết định tạm tránh mũi nhọn, tìm hiểu một chút thử xem đối thủ như thế nào.

Sớm đoán biết Trần Phi sẽ lùi lại, Địch Khiêm lướt nhanh tới, nạt to:

- Nằm xuống!

Trường thương trong tay gã gặt một cái thật mạnh, rung rung lắc lắc vụt hóa thành vô số bóng thương đâm tới. Thương ảnh trùng trùng, khí thế che lấp cả bầu trời, không chừa cho Trần Phi một lối thoát dù nhỏ.

Tạo nghệ của Địch Khiêm trên phương diện thương pháp đích thực bất phàm. Thực tế, những bóng thương kia không hề là hư ảnh, mà đều có uy lực sát thương như nhau. Chiêu thức này có tên gọi Bách Ảnh Minh Thương, tuyệt chiêu đắc ý của Địch Khiêm, một khi xuất ra thường dễ dàng hạ gục địch thủ. Do tốc độ Địch Khiêm xuất chiêu quá nhanh nên lưu lại tàn ảnh khiến cho Trần Phi có cảm giác mắt mình hoa lên, bị quá nhiều bóng thương phủ chụp.

Vù! Vù!

- Không dễ như thế!

Trần Phi quát khẽ, song thủ dựng ngược, tức thì hai lớp tường đất mọc lên, chặn đứng thế tới của vô số thương ảnh.

Bụp! Bụp! Bụp!

Thổ Tường vừa triển hiện, trước thế công dũng mãnh của Bách Ảnh Minh Thương liền bị đâm thủng lỗ chỗ như tổ ong, nặng nề sụp đổ. Không chỉ một mà những hai bức tường đất đều rơi vào tình trạng nứt vỡ như nhau.

- Khá đấy, nhưng vẫn phải nằm xuống cho ta!

Địch Khiêm trợn dọc mắt, đầy vẻ khó tin khi thấy Trần Phi nhanh như vậy đã phóng ra hai lần Thổ Tường thuật, tạm thoát chiêu công của mình. Bất quá, gã không ngạc nhiên lâu, bóng thương trùng điệp tiếp tục triển khai, quyết đoạt mạng Trần Phi.

Một màn này làm cho Trần Phi tê dại da đầu. Thương thức lợi hại như vậy, hẳn lấy đi không ít linh lực của Địch Khiêm, chẳng biết gã có thể duy trì được bao lâu. Chỉ biết muốn ngăn chặn thì Trần Phi cần phải phóng xuất hai lớp thổ tường, lặp đi lặp lại sáu bảy lần như vậy nó sẽ cạn kiệt linh lực, không phải cách hay.

Bên kia, Địch Khoan đã có dấu hiệu lai tỉnh, giây lát nữa thôi sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự kiềm tỏa của Thiết Lung, gia nhập vòng chiến. Đến lúc đó lưỡng đầu thọ địch, Trần Phi nhất định rơi vào tình thế nguy hiểm, cần phải đánh nhanh thắng nhanh, sớm giải quyết gã Địch Khiêm này.

Nghĩ vậy, nhưng Trần Phi vẫn xuất ra hai bức tường đất chống đỡ, cũng nhằm mục đích khiến cho Địch Khiêm khinh địch để tiện bề hạ thủ.

Quả nhiên, thấy Trần Phi không có gì hay ho ngoài việc liều mạng phòng ngự, Địch Khiêm cười vang:

- Ngươi chỉ có mỗi trò chơi cũ rích thế này thôi hử? Để ta xem ngươi làm con rùa rút đầu đến khi nào.

Vù! Vù!

Ầm! Ầm!

Mấy chục bóng thương đâm liên tiếp như cuồng phong bạo vũ, dễ dàng xô đổ hai bức tường đất vừa được Trần Phi tái lập. Thương kỹ của Địch Khiêm do va chạm với tường đất, tuy phá nát chướng ngại vật nhưng cũng hơi khựng lại trong giây lát, chưa thể tiếp đà công kích. Ngay đúng thời điểm này, Trần Phi nắm bắt thời cơ ném một xấp linh phù ba bốn tấm đánh tới.

Địch Khiêm nghe tiếng động lạ, chú mục nhìn kỹ thì thấy sau lớp bụi đất dày đặc có ba bốn vật thể sáng lòa xẹt đến. Biết có chuyện chẳng lành, gã lập tức múa tít trường thương, tạo thành một màn thương ảnh dày đặc vô cùng kín kẽ trước mặt, ngay cả một giọt nước cũng khó bay lọt qua.

Bùng! Bùng!

Hỏa cầu cùng phong nhận bắn đến bao nhiêu đều bị thương kỹ của Địch Khiêm đánh bạt ra, không cách nào gây tổn hại dù chỉ một sợi lông tóc.

Đáng tiếc, Địch Khiêm mải chú ý thế công trên không của Trần Phi, mà quên rằng dưới mặt đất cũng có ám chiêu của nó. Ngay sau khi ném xấp linh phù kia ra tung hỏa mù, Trần Phi đã nhẹ nhàng điều động một tấm phù Địa Thứ bay là là sát mặt đất, tiếp cận vị trí Địch Khiêm đang đứng, hành động này chậm hơn chỉ một nhịp. Lúc này, mọi chú ý của Địch Khiêm đều bị mớ linh phù kia thu hút, khó thể phát giác cũng không có gì lạ.

Phụp! Phụp! Phụp!

Hàng loạt gai đất nhọn hoắt như bàn chông âm thầm từ dưới lòng đất đâm mạnh lên, đúng ngay lúc Địch Khiêm vừa đánh bạt mọi đòn công kích của Trần Phi, còn đang đắc ý cười dài định tiến công.

Không thể không nói, phản xạ của Địch Khiêm cực kỳ nhanh. Ngay khi cái gai đất đầu tiên mọc lên chỉ cách chân gã vài gang tay, Địch Khiêm đã biết có điều không ổn, trúng kế địch nhân. Gã đề khí lên thượng bàn, nhún chân bay người lên cao, vừa kịp lúc tránh khỏi cả chục gai đất đâm nát nơi gã vừa đứng.

Tiếc cho Địch Khiêm tâm tư cẩn mật, nhưng đối thủ của gã cũng có tâm cơ không kém. Thời điểm Địch Khiêm phóng lên khỏi mặt đất, lơ lửng trên không trung chưa kịp đáp xuống thì Trần Phi đã bay đến đón đầu, Hắc Nê kiếm lóe lên.

- Đừng mơ tưởng ám toán được ta!

Dù đang rơi vào tình thế bị động, không có chỗ để tụ lực nhưng Địch Khiêm vẫn ngoan cường phất mạnh trường thương đánh lên, nhằm thẳng vào thế kiếm Hắc Nê sáng lòa đang được Trần Phi từ vị trí cao hơn chém xuống như thiểm điện.

Keng!

Địch Khiêm đã sai lại càng sai. Gã nào biết, điều Trần Phi cần không phải là đoạt mạng gã ngay. Trần Phi chỉ cần vũ khí song phương chạm vào nhau, kết cục tất yếu bày ra.

Một luồng lôi điện cực mạnh len lỏi từ trường kiếm Hắc Nê truyền sang trường thương của Địch Khiêm, tiếp đó xộc thẳng vào nội thể khiến gã giật nảy lên. Thân hình Địch khiêm nặng nề gieo xuống đất, dù chưa chết nhưng đã bị tê tâm liệt phế, nội thương không hề nhẹ.

Một kiếm đắc thủ, Trần Phi không vì vậy mà đắc ý, nhanh chóng trầm người xuống quyết nhân cơ hội Địch Khiêm bị thương lấy mạng gã. Vẫn còn đó kẻ khó chơi nhất là Địch Khoan, không thể đùa được.

- Nhị đệ!

Xui xẻo cho Trần Phi, đang định bồi cho Địch Khiêm một kiếm đi chầu diêm chúa thì Địch Khoan tỉnh dậy, rống to như sấm động, cuồng nộ chạy đến kịp thời đón lấy Địch Khiêm trước khi gã va thẳng xuống mặt đất cứng bên dưới.

Đặt Địch Khiêm đang rỉ máu đen bầm nơi khóe miệng xuống một chỗ trống trải, Địch Khoan hằn học nhìn Trần Phi muốn tóe lửa:

- Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!

Linh lực Trần Phi đã tiêu hao ít nhiều, giờ không phải là lúc để tiết kiệm, đối đầu với một cao thủ Dẫn Khí đỉnh phong như Địch Khoan đang sung mãn sẽ rất bất lợi. Trần Phi ném ngay một viên Hồi Khí đan vào miệng, tranh thủ hồi phục linh lực, được chừng nào hay chừng đó.

Phía bên kia, có tiếng gã mập cười một tràng khoái trá:

- Ở lại giữ mạng tên đó, hay qua đây cứu lão tam, con trâu nước kia hãy chọn đi, hắc hắc!

Địch Khâu một chọi một với Cao Thủ còn khả dĩ chiếm chút thượng phong, nào ngờ lại bị những hai người đồng cấp vây công đã sớm bị dồn ép chẳng có thời gian để thở. Tính mạng gã chỉ còn được tính bằng giây, tựa chỉ mành treo chuông.

Cơ mặt Địch Khoan co giật dữ dội. Gã đang đứng trước một sự chọn lựa quá khó khăn, không thể nào vác theo thân thể nặng nề của Địch Khiêm chạy qua bên kia cứu người được. Lại nói, nếu cứu Địch Khâu thì Địch Khiêm tất sẽ bị Trần Phi giết chết, chỉ có thể chọn một trong hai. Nhưng hai người này đều là huynh đệ ruột thịt của Địch Khoan, chọn ai bỏ ai đều rất khó nói, nhất thời chẳng biết làm thế nào.

Sắc diện Trần Phi đã khá lên, chậm rãi đề xuất:

- Để hết mọi thứ lại, bọn ta sẽ cho các ngươi đi, chẳng ai phải tổn hại!

- Đừng hòng! Lũ các ngươi mới là kẻ phải rời đi.

Hai mắt Địch Khoan đỏ ngầu, gằn giọng nói từng tiếng.

Trần Phi cười khẽ:

- Nhìn tình hình là biết thôi. Ngươi và tam đệ có thể đấu lại ba người chúng ta hay không, nên tự lượng sức!

Địch Khoan thở ra từng hơi nặng nhọc, hào hển như trâu cày ruộng xa. Thằng nhóc kia nói không sai, gặp đối thủ cỡ này, nếu là lúc thường thì Địch Khoan đã buông bỏ, bảo toàn tính mạng huynh đệ. Nhưng đây lại là đại hội Đệ Thập Tân Tinh, tương lai Địch Khoan có tiến vào tầng lớp đệ tử hạch tâm cao cao tại thượng hay không đều trông cậy cả vào lần này, gã không cam tâm từ bỏ. Bất kể lý do gì, Địch Khoan cũng không bao giờ buông, trừ khi gã ngã xuống mới chấp nhận nhắm mắt xuôi tay.

- Nhị đệ, tam đệ, thứ lỗi cho ta! Hôm nay các ngươi chết đi. Sau này nếu gặp lại dưới cửu tuyền, ta sẽ tự mình tạ tội!

Địch Khoan lầm rầm khấn vái, rồi bất ngờ đánh ra ba đạo ánh sáng đen tối mảnh như sợi tơ nhằm vào ba người Trần Phi.

Vận tốc của thứ ánh sáng quái quỷ này quá mức nhanh, Trần Phi chưa kịp phản ứng gì thì đã bị nó chui vào người. Trần Phi hơi hốt hoảng, nhưng nhận thấy không có gì khác lạ diễn ra tiếp theo nên cũng yên tâm đôi chút, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Địch Khoan đang có những hành động kỳ lạ.

Chỉ thấy Địch Khoan sau khi cất nhẫn trữ vật của Địch Khiêm thì nghiến răng, đôi tay vận lực bẻ gãy cổ Địch Khiêm đang hôn mê trầm trầm, chẳng những vậy còn vặn đứt cổ gã ra, máu phun tựa suối.

Trần Phi ngẩn người nhìn Địch Khoan tắm trong luồng máu tanh nồng nóng hổi từ cổ Địch Khiêm phún ra, thầm nghĩ có phải gã này đã giận quá hóa cuồng rồi hay không, vì sao tự dưng hạ độc thủ với huynh đệ của mình.

Địch Khoan toàn tâm toàn ý đứng tắm trong máu, mắt nhắm chặt, hai tay bắt quyết, miệng liên tục thì thầm niệm chú. Thân hình gã vốn đã cao to, hiện tại cơ bắp càng thêm nổi vồng lên cuồn cuộn, cảm tưởng như sắp xé rách lớp da toàn thân đến nơi.

Bên kia, chiến trận rốt cuộc đã kết thúc. Địch Khâu ôm hận ngã xuống khi chờ quá lâu mà chưa thấy Địch Khoan đến ứng cứu. Trong lúc gã mập lục soát thi thể Địch Khâu tìm nhẫn trữ vật, Mãnh Kích đến giờ mới rảnh tay ngó qua thấy cảnh tượng này, hốt hoảng kêu lớn:

- Huyết Hải Tàn Ma Công! Sư đệ mau giết Địch Khoan, đừng để gã hóa ma thành công!

Trần Phi vừa nghe, không hề chậm trễ chạy nhanh đến chỗ Địch Khoan vẫn đang đứng yên bất động lầm rầm niệm chú, như không thèm lý gì tới nó. Hắc Nê kiếm chém mạnh xuống đầu Địch Khoan, trúng chiêu này cho dù có mười cái mạng thì Địch Khoan cũng khó tránh khỏi cái chết.

Chát!

Thế kiếm mãnh liệt như vũ bão của Trần Phi còn cách đỉnh đầu Địch Khoan chừng một tấc thì bị chặn đứng lại, va phải một lồng sáng mỏng mà lại cực kỳ rắn chắc. Cánh tay Trần Phi tê dại nhưng chưa chịu dừng lại, tiếp tục dồn toàn lực đâm mạnh xuống, muốn xé toang lồng ánh sáng kia.

Chát!

Vẫn vô hiệu. Chẳng biết đây là thứ gì, khá giống với lồng linh lực phòng ngự của những đệ tử hạch tâm mà Trần Phi từng thấy qua đôi lần, không ngờ lại cứng rắn đến thế.

Lúc này, cơ thể Địch Khoan trương phình lên hết cỡ, y phục rách nát rơi xuống toàn bộ. Lớp da bao bọc bên ngoài thân hình lõa thể của Địch Khoan dần bị xé rách, cơ nhục và máu bên trong chảy ra, vô cùng ghê tởm. Dần dà, lớp máu huyết khô đi nhanh chóng, đóng thành những lớp vảy mỏng tựa vảy cá, mang một màu sắc đen kịt u ám. Trên trán Địch Khoan, hai chiếc sừng nhọn dần ló ra, răng nanh mọc dài nơi khóe miệng, chèn rách cả môi bên ngoài. Móng tay móng chân gã vươn dài tận mấy tấc, nhọn hoắt như dao cạo, cũng có sắc đen tuyền.

Mãnh Kích rụng rời tay chân, đây là lần đầu tiên gã chứng kiến tận mắt trường cảnh hóa ma của một con người, không sao ngăn được sự sợ hãi toát ra từ nội tâm. Gã bàng hoàng rống lớn:

- Chạy mau! Còn chậm trễ thì tất cả chúng ta sẽ bị giết sạch!

Ba người mang theo tâm trạng sợ hãi tột độ, vắt chân lên cổ mà chạy. Bọn họ chạy điên cuồng bất kể phương hướng, chạy mà không hề ngoái đầu nhìn lại đằng sau như sợ chậm đi một nhịp sẽ táng mạng trong tay gã Địch Khoan đã không còn ở phạm trù nhân loại.

Ở vị trí cũ, Địch Khoan đã hoàn thành quá trình ma hóa, đôi mắt chớp nhẹ chầm chậm mở ra, hé lộ cặp đồng tử trắng dã lạnh giá. Đây là đôi mắt trắng đục, hoàn toàn không có sắc thái nào khác, vô cùng kinh khủng. Gã cười sằng sặc, cái miệng méo mó khó khăn phun ra những từ ngữ khó nghe, không đầu không đuôi:

- Giết! Ta... sẽ... giết... hết...! Há há..

Chớp lên một cái, Địch Khoan mới đứng đó đã biến mất tăm, không để lại chút dấu tích. Chỉ có thể nói tốc độ quá mức kinh khủng, không phải tu sĩ Dẫn Khí đỉnh phong có thể làm được.

Cách đó vài dặm, bọn Trần Phi đang chạy như điên. Cảm thấy như vậy còn chưa đủ an toàn, Mãnh Kích lấy Phong Hành phù dán lên chân, gia tăng tốc độ, cuống quýt nói:

- Các ngươi mau sử dụng Phong Hành phù! Rất có thể gã kia đang đuổi theo, chúng ta cần phải nhanh chóng thoát đi xa khỏi gã chí ít vài chục dặm mới xong!

Trần Phi và Cao Thủ khó hiểu nhưng vẫn làm theo, tăng nhanh tốc độ di chuyển. Gã mập hỏi:

- Ngươi nói tên kia sử dụng tà công, tự hóa mình thành ma à?

Mãnh Kích gật đầu, mặt mày tái xanh, chân vẫn không ngừng chạy:

- Ta từng đọc qua không ít điển tịch, trong đó nhiều lần nhắc đến tà công hóa ma của các tà tu. Tùy theo trình độ người sử dụng mà tà công có mức độ lợi hại tăng dần, nhưng ở giai đoạn Dẫn Khí kỳ chỉ có tà công Huyết Hải Tàn Ma là thích hợp. Sau khi thi pháp, thực lực của tu sĩ sẽ tăng lên ngang với cảnh giới Tụ Linh kỳ, chẳng những vậy còn có một số bí kỹ quái dị rất lợi hại.

Gã mập nghiến răng:

- Lợi hại như vậy sao? Biết thế ta cũng tu luyện thử rồi, để phòng thân rất tốt!

- Đừng có điên! Tà công đề thăng thực lực càng nhiều thì cái giá phải trả càng lớn, quy trình cũng rất ngặt nghèo. Huyết Hải Tàn Ma Công muốn thi pháp thì phải huyết tế một thân nhân trực hệ, huynh có không? Vừa nãy, gã Địch Khoan kia giết chết nhị đệ Địch Khiêm chính vì lẽ đó. Ngoài ra, sau khi ma hóa thì đối phương cũng hóa cuồng, không còn thần trí minh mẫn để làm bất cứ việc gì ngoài giết chóc.

Mãnh Kích giải thích.

Trần Phi nhíu mày:

- Nếu gã đã hóa điên thì việc gì chúng ta phải lo sợ nữa, cứ tìm một nơi kín đáo ẩn nấp là xong. Thế nào Địch Khoan cũng tìm giết kẻ khác!

- Phải. Ta cũng thấy như thế!

Cao Thủ gật gù.

Mãnh Kích thở dài:

- Nếu tà công kia bất tiện như vậy, sẽ chẳng kẻ nào ngu ngốc mà tu luyện làm gì. Trước khi thi triển, hai người có để ý Địch Khoan đã bắn một thứ ánh sáng chết tiệt màu đen vào người chúng ta hay không? Đó chính là ấn ký do chính gã lưu lại, đảm bảo sau khi hóa ma phát cuồng sẽ theo ấn ký kia mà tìm giết chúng ta cho bằng được. Ta nhớ không lầm thì ấn ký này chỉ có tác dụng trong một phạm vi không lớn. Cho nên việc bây giờ là chúng ta phải cố kéo giãn khoảng cách, cho đến khi gã mất dấu không tìm được, sẽ quay ra truy sát những người khác. Như vậy chúng ta mới mong thoát nạn!