Tuyệt Thế Niệm Thần

Chương 4: Trị liệu

Chương 4:Trị liệu.

Tạ Giai Giai nghe được Ninh Hàn câu trả lời, giơ lên ngón giữa khinh bỉ nói.

“Tui cứ nghĩ mình ngây thơ đâu rồi, không nghĩ hôm nay gặp người còn ngây thơ hơn cả tui nữa.Ông nói sự việc chỉ có gặp trong mơ thôi ấy, ngoài đời người tốt gần như tuyệt chủng rồi, trừ ông ra nha.”

Ninh Hàn có chút từ chối cho ý kiến.Đạt đến tri thức tu luyện, Ninh Hàn tâm cảnh đã không phải thứ gì có thể ba động.

Diệp Lệ Nguyệt chuông điện thoại lúc này cũng vang lên, sau khi nghe điện thoại xong, từ ngoài cửa đi vào Diệp Lệ Nguyệt áy náy nói.

“Xin lỗi nha, công ty có chút việc.Tui phải đi rồi, bái bai.”

Ninh Hàn ánh mắt kinh ngạc nhìn đã đi xa Diệp Lệ Nguyệt, quay sang hỏi Tạ Giai Giai.

“Giai Giai bạn học, Lệ Nguyệt bạn học cũng là đi làm thêm cho công ty nào đó sao?”

Tạ Giai Giai ánh mắt quái dị nhìn Ninh Hàn.

“Ông quả thật không biết?”

“Biết cái gì đâu?”

Ninh Hàn bị nàng mấy câu hỏi hack não cũng thành thói quen.

“Để em đến nói đi.Anh hai thật là đầu gỗ, cứu người ta mà không biết người ta gia cảnh thế nào, thật là…”

Ninh Khinh Tuyết chạy đến xung phong nhận việc giới thiệu.

“Chị Nguyệt được gọi là một trong tứ đại hoa khôi của trường chúng ta ấy.Không chỉ xinh đẹp, học giỏi, mà còn làm kinh doanh thành công trước tuổi nữa.Nghe nói công ty của chị tổng trị giá khoảng vạn tiền bạc ấy.”

Ninh Hàn trong lòng có chút kinh ngạc, không ngờ Diệp Lệ Nguyệt lại ưu tú đến vậy.Mới 18 tuổi mà giá trị con người đã đạt đến vạn tiền bạc

Tạ Giai Giai cảm thấy Ninh Khinh Tuyết nói có chút phóng đại, lắc đầu nói.

“Nào có như em nói nhiều như vậy.Thực ra công ty trên danh nghĩa là Lệ Nguyệt làm chủ, nhưng chủ phía sau màn là Diệp gia.Mọi sản nghiệp làm ăn kinh doanh, Diệp gia sẽ tiến hành hỗ trợ bỏ vốn vào, cử người trẻ tuổi trong tộc đi tiếp nhận.Tiền kiếm được mỗi năm 6 phần gửi về gia tộc, 3 phần là mình hưởng tiền công, 1 phần tiền hoa hồng.”

Ninh Khinh Tuyết cùng Ninh Hàn cũng hiểu ra.

“Thì ra là dạng làm thuê cao cấp cho người nhà.Em cứ nghĩ là chị Nguyệt hai bàn tay trắng lập nghiệp cơ đấy.”

Ninh Hàn cười, em gái chưa ra đời lăn lộn nên có một số thứ vẫn không biết.Làm chủ cũng không phải ngồi mát ăn bát vàng như mọi người hay nghĩ, chờ em gái vào công ty của Diệp Lệ Nguyệt làm việc, để nàng ma sát một chút việc đời mà trải nghiệm đi.

Nói chuyện một hồi, Tạ Giai Giai nhìn đồng hồ cũng đã gần 1 giờ trưa, thầm hô hỏng bét, vội vàng nói.

“Xin lỗi 2 người, tui phải đi rồi.Mấy quán cơm nhà tui đang cần người vận chuyển nguyên liệu nấu ăn đến.Bái bai!”

Hai người gật đầu chào hỏi, Tạ Giai Giai móc ra một cái danh thiếp cùng một tấm thẻ nhét trong tay Ninh Khinh Tuyết.

“Cái này là địa chỉ mấy quán cơm mà chị đang quản lý, còn cái này là thẻ khách quý, em đến ăn uống sẽ có ưu đãi.”

Không đợi Ninh Khinh Tuyết cùng Ninh Hàn nói gì, Tạ Giai Giai cũng đã rời khỏi phòng đi xa.

Ninh Hàn nhìn trong tay Ninh Khinh Tuyết danh thiếp, kinh ngạc lấy ra trong túi mình tấm danh thiếp mà Tần Kiệt đưa mình.Hóa ra là cùng một chỗ, Tạ Giai Giai lại là quản lý của chuỗi quán cơm này, Tần Kiệt chỉ làm ông chủ một chi nhánh thuộc chuỗi quán cơm này thôi.

Như đã có quyết định, Ninh Hàn móc ra trong túi một cái nokia 1202 đời cũ gọi điện cho Tần Kiệt.

“Alo, xin hỏi là ai ở đâu dây bên kia vậy?”

“Chào anh, là em Ninh Hàn đây.Hôm trước anh có nói em cân nhắc tham gia sự tình Dạ Dày Vương ấy.Em đã có quyết định nên mới gọi điện cho anh.”

“Vậy em đã hỏi ý kiến gia đình rồi?em cho anh câu trả lời chắc chắn giúp anh để anh còn bàn giao với cấp trên.”

Tần Kiệt có chút vội vàng nói ra.

“Vâng.Em quyết định tham gia chương trình này đại diện phía quán của anh.”

Ninh Hàn nói ra chính mình quyết định.Tạ Giai Giai là bạn học của Diệp Lệ Nguyệt, để cho Ninh Hàn lại ấn tượng rất tốt.Vì vậy mà Ninh Hàn suy nghĩ một hồi vẫn quyết định tham gia chương trình Dạ Dày Vương mà giúp đỡ quán cơm Tạ Giai Giai tạo danh tiếng.

Tần Kiệt đầu dây bên kia đã kích động đến muốn nhảy lên, giọng nói có chút cà lăm.

“Tốt, tốt quá.Cảm ơn em, cảm ơn em.Anh sẽ thông báo ông chủ, khi nào có tin tức tham gia chương trình thì anh báo cho em biết.”

Cúp điện thoại, Ninh Hàn mới quay sang nói với Ninh Khinh Tuyết.

“Khinh Tuyết, đi khóa trái cửa phòng lại đi.Anh muốn tiến hành trị liệu cho mẹ.”

“Trị...trị liệu?”

Ninh Khinh Tuyết vẻ mặt không hiểu nhìn Ninh Hàn.

“Anh ở trên núi được ông lão kia truyền cho một ít tri thức về mấy bệnh nan y, trong đó có ung thư một loại.Còn dạy anh phương pháp ức chế trong cơ thể tế bào ung thư, anh muốn thử xem hiệu quả thế nào.”

Ninh Hàn cố biên ra một cái lý do nói ra.

Ninh Khinh Tuyết có chút chần chờ, tận lực lắc đầu.

“Không được, anh hai đừng làm bậy có được không?mới có mấy ngày làm sao anh học được có thể chữa bệnh ung thư đâu.Em biết là anh muốn an ủi em thôi có đúng không?”

Ninh Hàn cười lắc đầu, xoa đầu của Ninh Khinh Tuyết.

“Cô em ngốc, anh là nghiêm túc.Em cũng không muốn mẹ nằm thống khổ trên giường bệnh mà chống chọi với ung thư phải không?Yên tâm đi, em ở một bên nhìn là được.”

Ninh Hàn nói xong, tiến đến nắm tay Ninh Vũ Dao, bắt đầu thực hiện trị liệu.Một luồng nhàn nhạt như vô hình sinh cơ khí tức tràn vào trong cơ thể Ninh Vũ Dao.

Mộc chi lực mặc dù mới bước vào nhập môn, nhưng ứng phó với mấy tế bào ung thư của phàm nhân trong cơ thể không mấy khó khăn.Ước chừng sau thời gian khoảng 1 tiếng trị liệu, Ninh Vũ Dao cũng mở mắt ra, sắc mặt chuyển biến tốt hơn không ít.

Có chút kinh ngạc về tình trạng chuyển biến của cơ thể mình, Ninh Vũ Dao quay qua hỏi Ninh Hàn.

“A Hàn, mẹ đây là xảy ra chuyện gì?làm sao đau đớn cũng dịu bớt rồi?”

Ninh Hàn cười cười, lộ ra sắc mặt vui mừng.

“Quá tốt, quả thật có thể ức chế tế bào ung thư.Mẹ, ngài tình trạng cơ thể đang chuyển biến theo hướng tốt lên.An tâm mà nằm dưỡng bệnh đi thôi, còn lại cứ để con lo.”

Ninh Khinh Tuyết một bên quan sát cũng thấy rõ bệnh của mẹ chuyển biến tốt hơn, khuôn mặt đáng yêu kích động đến đỏ bừng, chạy đến nắm tay Ninh Vũ Dao.

“Trời ơi, mẹ vậy mà tốt lên rồi?Anh hai là thế nào làm được vậy?quá lợi hại, quá thần kỳ.”

Ninh Khinh Tuyết gương mặt sùng bái nhìn Ninh Hàn, ánh mắt kích động lắp lánh vài viên sao nhỏ.

Ninh Vũ Dao nghe Ninh Khinh Tuyết nói, có chút ngạc nhiên hỏi.

“Bệnh của mẹ chuyển biến tốt là anh hai con làm?”

Ninh Khinh Tuyết gật đầu, hưng phấn nói.

“Vâng, anh hai lúc té núi bị gãy xương, được một lão cao nhân cứu giúp, còn học được tri thức chữa bệnh.Vậy là từ đây mẹ không còn đau nhức thống khổ nữa rồi.Cả nhà chúng ta đều sẽ bình an.”

Ninh Hàn nhìn Ninh Khinh Tuyết, cười cười.

“Ừ, cả nhà chúng ta sẽ bình an cả một đời.Mà Khinh Tuyết, việc này trước hết đừng nói ai biết, đều quy công lao cho thuốc nha.”

Ninh Hàn suy nghĩ một hồi mà dặn dò em gái mình.Việc này quan hệ trọng đại, ở bản thân chưa có khả năng tự vệ lực lượng trước đó, không nên để bản thân quá mức chói mắt.

Vì bảo vệ người nhà, Ninh Hàn nội tâm trở nên mạnh mẽ ý tưởng bắt đầu hình thành.Đã thấy được Mộc chi lực thần kỳ, Ninh Hàn quyết định tu luyện nhiều ra thêm một ít Mộc chi lực.Vì là giai đoạn nhập môn nên Mộc chi lực sau khi sử dụng sẽ mất đi, cần phải tu luyện lại.Chỉ khi đến giai đoạn viên mãn Mộc chi lực, đột phá tiến vào Mộc chi ý cảnh mới sẽ tự động sản sinh Mộc chi lực trong cơ thể.

“Đúng rồi anh hai.Hay là bảo bác sĩ đến cho mẹ kiểm tra một thoáng thân thể đi.”

“Được.”

Ninh Hàn không chút suy nghĩ gì gật đầu, bản thân cũng muốn nhìn xem, Mộc chi lực chính xác hiệu quả là ở mức độ nào.

Rời khỏi phòng bệnh, tiến vào thang máy mà xuống lầu trệt mời bác sĩ, nhân tiện thanh toán tiền thuốc trong vòng 1 tuần tới cho mẹ.

Khi Ninh Hàn đi ngang qua phòng cấp cứu, một nhóm hộ y cùng bác sĩ đang tranh luận với một nhóm người nhà bệnh nhân.

“Mấy người làm ăn như thế là sao?Bệnh viện có tiếng mà không thể chữa khỏi cho ba tôi.”

Một phụ nữ khoảng 30 tuổi cả giận nói.

“Xin cô đừng kích động, quả thật chúng tôi đã cố hết sức.Tình trạng bệnh nhân đã vô vọng cứu chữa.”

Nhóm hộ y mang theo áy náy nói lời xin lỗi.

Vị bác sĩ đứng một bên không nói chuyện lúc này cũng mở miệng.

“Mong cô thông cảm, ca này vô cùng khó, tôi đã liên hệ đến một vị bác sĩ có hy vọng trì hoãn bệnh tình của lão gia tử, chắc là cũng sắp đến rồi.”

“Mọi người nhường đường.”

Một vị chân dài người đẹp bác sĩ chạy vội vàng đến chỗ nhóm người đang tranh luận.Nàng có chút mệt, thở hổn hển thanh âm không đều hỏi.

“Tình trạng thế nào?mà thôi để tôi tự mình xem đi.”

Khương Sơ Tình càng xem, chân mày càng nhíu lại, sắc mặt có chút ngưng trọng nói ra.

“Bệnh nhân bị trúng độc, nếu không giải độc trong 1 tiếng, bệnh nhân sẽ chết.Loại độc này tôi cần lấy máu bệnh nhân đi xét nghiệm thành phần độc tính mới có thể dùng thuốc giải độc thích hợp.”

Trung niên nam tử người nhà bệnh nhân lúc này cũng không kiên nhẫn được nữa.

“Ba tôi trúng độc đã là 2 tiếng trước, đưa đến chỗ bệnh viện mấy người nãy giờ đều nói là tìm cách giải độc.Nếu chờ mấy người tìm ra cách giải độc thì ổng đã độc phát thân vong từ lâu rồi.”

Phụ nữ trung niên cũng nhịn không được hét lên,

“Mấy người này quả thật là lang băm mà.Chỉ nói qua loa vài câu cho có lệ rồi bỏ mặc bệnh nhân, ba ơi ba, ba chết thì bọn con biết sống sao đây?”

Khương Sơ Tình bị hai người quá khích có chút không thích.

“Hai người bình tĩnh lại, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.Việc hai người cần làm là chờ kết quả xét nghiệm ra thành phần độc tính mới có thể giải độc cho lão gia tử.”

Ninh Hàn cũng tiến đến quan sát lấy tình huống của ông lão.Trong đầu vận chuyển Nguyên Từ thần quyết, tập trung tinh thần, trong lòng khẽ quát.

“Nguyên Từ chi nhãn, mở ra.”

Ánh mắt Ninh Hàn dần lấp lánh lóe lên tia sáng, hình ảnh trước mắt trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.Nhìn xuyên cơ thể của ông lão, Ninh Hàn thấy được ở vùng cận tim có một luồng không rõ chất lỏng đang di chuyển hướng về phía tim mà đến.

Ninh Hàn trong lòng vừa mừng vừa sợ.Này đoàn chất lỏng vô cùng có khả năng là Phệ Tâm chi thủy.Thông qua lúc nãy quan sát, chất lỏng có ít nhất 5, 6 giọt.Nếu mà sở hữu Phệ Tâm chi thủy mà nói, Ninh Hàn lại có thể bắt đầu thực hiện luyện đan.

Phệ Tâm chi thủy là một trong những loại nước chủ tài liệu để luyện chế Luyện Tâm đan, là một loại đan dược dùng để rèn luyện ý chí tâm cảnh cho tu sĩ.

Ninh Hàn từ khi đạt được tri thức tu luyện cũng khá hứng thú với việc luyện đan.Vì theo trong Nguyên Từ thần quyết, nếu tu luyện công pháp này thì Tinh Thần lực vô cùng mạnh mẽ so với tu sĩ bình thường, việc luyện chế đan dược cũng dễ dàng hơn.

Ninh Hàn vội vàng chạy đến nói ra.

“Không kịp đâu, ông lão độc đã muốn đến tim, nếu quá 15 phút nữa mà không giải độc thì sẽ chết.”

Mọi người nghe xong âm thầm cả kinh, Khương Sơ Tình nhíu mày nhìn Ninh Hàn.

“Thằng nhóc, Em ở đâu chạy ra nói lung tung?Không có bắt mạch kiểm tra làm sao biết độc đã đến tim đây?Đây là bệnh viện không phải chỗ để nói giỡn, đi chỗ khác chơi.”

Ninh Hàn bị Khương Sơ Tình lời nói xem thường cho tức giận.

“Chị nếu muốn người nhà bệnh nhân chết thì cứ đứng đó nói nhảm đi thôi.Tôi đến là để cứu người, không phải là nói giỡn.”

Khương Sơ Tình thấy Ninh Hàn sắc mặt nghiêm túc muốn trị bệnh cho ông lão, nội tâm âm thầm buồn bực, ở đâu chạy ra thằng nhóc bị thần kinh.

“Em là bị bệnh nặng lắm rồi, nên đi làm cái kiểm tra tổng quát đi,...nè em định làm gì?”

Ninh Hàn có chút không kiên nhẫn, tiến đến đặt tay lên tim của ông lão, bắt đầu dùng ý niệm câu thông Nguyên Từ thần sơn, âm thầm nói “Thu.”

Vì bảo đảm không có việc gì, Ninh Hàn còn bổ sung thêm một ít Mộc chi lực bảo vệ thân thể mình cho an toàn.

Quá trình chuyển dời Phệ Tâm chi thủy vào Nguyên Từ thần sơn bên trong không gian khá thuận lợi.

Ước chừng sau 1 phút, Phệ Tâm chi thủy cũng di dời đi hết từ cơ thể ông lão chạy qua Nguyên Từ thần sơn không gian.

Ninh Hàn cũng dời tay ra khỏi.

“Chờ một lúc ông lão sẽ tỉnh, hiện tại độc đã được giải.”

Để lại cho đám người câu nói, Ninh Hàn rời đi khỏi phòng cấp cứu.

Chờ Ninh Hàn đi được một lúc, nằm trên giường bệnh ông lão cũng tỉnh lại mà mơ hồ nói.

“Đây là đâu?”

Người nhà cùng mấy vị hộ y cùng bác sĩ gặp bệnh nhân tỉnh, biểu tình như nhìn thấy quỷ một dạng.Khương Sơ Tình đôi mắt đẹp lóe ra dị sắc liên tục, tiến hành phân phó nói.

“Đi, dùng máy đến kiểm tra cơ thể của ông lão thế nào?”

Sau kiểm tra, kết quả khiến đám bác sĩ cùng hộ y khiếp sợ, ông lão sức khỏe không có gì đáng ngại, tựa như chưa từng trúng độc một dạng.

Khương Sơ Tình cũng bị kết quả kiểm tra cho khiếp sợ đến, trong lòng nổi lên hiếu kỳ Ninh Hàn là thế nào làm được.Vội vàng hỏi mấy người hộ y.

“Có ai biết cậu nhóc lúc nãy là ai không?”

Mấy vị hộ y đều lắc đầu, trong bệnh viện một ngày đi ra đi vào mấy trăm đến mấy ngàn người, làm sao mà nhớ được một cá nhân là ai đâu.

Khương Sơ Tình đôi mắt đẹp lóe lên một tia thất vọng, móc điện thoại ra bấm một dãy số.

“Alo, ba à?chuyện là thế này.Hôm nay ở bệnh viện có một ca cấp cứu,...”

Ninh Hàn tiến đến quầy dịch vụ thanh toán tiền thang thuốc tuần kế tiếp, cùng gọi bác sĩ vận dụng máy móc tiến hành kiểm tra tình trạng cơ thể của mẹ.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ khiếp sợ, ung thư giai đoạn cuối chuyển biến theo hướng tốt, điều này quả thật khó tin.

“Kỳ tích, kỳ tích là đây chứ đâu.”

Bác sĩ phụ trách kiểm tra cảm thán nói.

“Mẹ em nếu cứ theo chiều hướng này phát triển thì có thể trừ tận gốc ung thư không bác sĩ?”

Ninh Hàn một bên hỏi dò.

Bác sĩ gật đầu, gương mặt lộ vẻ hưng phấn.

“Nếu mẹ em quả thật theo tình trạng này mà chuyển biến, có thể triệt để loại bỏ đi tế bào ung thư mà không cần xạ trị.Không được, phải báo ngay việc này cho viện trưởng.”

Ninh Khinh Tuyết thì cười tươi như hoa.

“Vậy là mẹ sẽ tốt lên phải không anh hai?Thật sự là quá thần rồi.”

Ninh Thần cưng chiều bóp cái mũi nhỏ nhắn của Ninh Khinh Tuyết.

“Cả nhà cùng vui có đúng không nào?Từ nay nhà chúng ta lại có thể cùng nhau.”

Có người vui vẻ có người sầu.Trung tâm thành phố Đà Nẵng,Triệu gia.

Triệu gia chủ nhà Triệu Long sắc mặt cung kính mời trà một nhóm 2 người một nam một nữ.

“Sứ giả, hiện tại Triệu Phi Dương đã chết, chúng ta quân cơ trà trộn vào Diệp gia triệt để mất tác dụng.Bước tiếp theo phải làm sao?”

Người nam sứ giả không có trả lời Triệu Long mà quay sang hỏi người nữ.

“Hồng Lăng, ngươi nói thế nào?”

Gọi Hồng Lăng nữ sứ giả suy nghĩ một hồi cũng nói.

“Kế hoạch phía cao tầng tông môn cũng đã đưa ra, hiện tại đám người Hoa Lư đế đô đang đau đầu vụ Tâm Ma rồi.Chờ khi đám ẩn thế gia tộc cử người đến là lúc chúng ta hành động.”

Nam sứ giả cười haha.

“Càng loạn càng tốt, ẩn thế gia tộc đám ô hợp kia tính cách cao ngạo, kiểu gì cũng sẽ có nội đấu.Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.Chúng ta ở một bên thu lưới là được.”

Hồng Lăng nhíu mày, nhìn sang Triệu Long phân phó.

“Triệu gia ngươi chết 1 cái Triệu Phi Dương, mồi câu đã thả, chỉ ngồi chờ cá cắn câu.Tạm thời án binh bất động, nếu phía ẩn thế gia tộc thờ ơ, chúng ta sẽ có sắp xếp tiếp theo an bài.”

“Vâng thưa sứ giả.”

Hoa Lư đế đô, trong một căn mật thất, một nhóm lão già đang thương lượng đối sách.

“Lần này chúng ta chỉ phải nhờ đến đám người kia giải quyết thôi.”

Một lão già trong nhóm người thở dài, lộ vẻ đau lòng nói.

“Ông không phải không biết cái giá để thỉnh đám ôn thần đó rời núi đâu.”

“Sự kiện này vượt qua chúng ta thế tục giới năng lực, đành phải thỉnh tu luyện giới mấy vị Nguyên Anh kỳ đại năng giải quyết thôi.”

“Nhóm chúng ta ở thế tục giới tu vi cao nhất cũng chỉ có mấy vị nửa bước Nguyên Anh mà thôi.”

“Vậy để Tĩnh Du đi tu luyện giới một chuyến thôi.Đợi bọn họ đến thương lượng tốt, hy vọng là không công phu sư tử ngoạm.Thế tục giới tài nguyên tu luyện cũng có hạn, không biết bọn họ vừa ý món đồ gì cũng phải cấp cho.”

Mấy vị lão già thảo luận một hồi mới gọi Đạm Đài Tĩnh Du.

“Tĩnh Du, đến.”

Đạm Đài Tĩnh Du từ cửa tiến vào, quỳ xuống cung kính hô.

“6 vị sư phụ có gì phân phó?”

“Bọn ta giao cho con một cái nhiệm vụ: Tiến vào tu luyện giới, đại diện thế tục giới làm thuyết khách thỉnh họ rời đi hỗ trợ.Dù họ đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, cũng phải đồng ý, con nghe rõ sao?”

“Vâng, Tĩnh Du đã biết.”

“Được rồi, con lui ra đi.”

Đạm Đài Tĩnh Du đi rồi, 6 người đều lộ vẽ sầu não.Sự việc này thật khiến người ta đau đầu.

Tâm Ma tổ chức sát thủ.

Thủ lĩnh của Tâm Ma Doãn Chí Thanh nhìn trong tay tài liệu tình báo, sắc mặt trở nên khó coi, giận dữ hét.

"Một đám khốn khiếp con rùa, dám đánh ta Tâm Ma tổ chức chủ ý.Hay một kế mượn đao giết người."

Đám sát thủ nhóm đều bị khí tràng của Doãn Chí Thanh cho chấn nhiếp, cả nhóm đều câm như hến không ai dám nói gì.

"Phân phó xuống, bắt đầu thu thập tình báo, toàn bộ tập trung điều tra Đà Nẵng Triệu gia.Ta cũng muốn nhìn xem, là tông môn nào ở tu luyện giới to gan đánh ta Tâm Ma chủ ý."

Phân công xong đám thuộc hạ, Doãn Chí Thanh phất tay áo rời đi, tiến vào cá nhân mật thất.

Bước vào trong, một tòa tế đàn màu đen mang theo khí tức tà ác hiện ra.Doãn Chí Thanh tiến hành đặt lên một đống linh thạch, tế đàn màu đen bắt đầu xoay tròn.Khoảng năm phút sau đó, một cái hư ảnh hiện lên bên trong tế đàn.Hư ảnh là một trung niên nam tử mang theo khí tức tà ác như từ địa ngục 18 tầng.

"Nói đi, chuyện gì?"

"Có người đánh Tâm Ma tổ chức chủ ý."

Doãn Chí Thanh trầm giọng nói.

"Tra được là nhóm người nào sao?"

"Đang tiến hành, có điều phải đợi mấy ngày mới có kết quả."

Hư ảnh trầm mặc một hồi, đưa ra mệnh lệnh.

"Có kết quả thì báo cho ta biết.Mặt khác, để phòng ngừa vạn nhất, ta sẽ cử người đến hỗ trợ ngươi giữ nhà nếu có người đánh tới.Một Hóa Thần viên mãn cùng một nửa bước Bất Trụy.Dự kiến khoảng đầu tháng sau sẽ đến.Như vậy ổn chứ?"

"Tốt."

Doãn Chí Thanh lập tức ngắt đi tín hiệu, rời khỏi mật thất.