Uy Chấn Cương Tộc

Chương 50: Bước tu luyện thứ nhất

Lý Thiện hiện tại phải một lần nữa thay đổi cách dạy với Đại Thiên rồi. Ít nhất cũng phải dạy thật tỉ mỉ, hơn nữa phải đi đúng con đường mà Đại Vũ đã chọn ra, Lý Thiện cũng không tin mình chịu được mấy đấm của vị Đại Vương kia.

Nhưng cách tốt nhất để dạy Đại Thiên bây giờ là tăng cường độ tinh thuần của Đấu Khí, nhưng hiện tại thân thể Đại Thiên bị thương, toàn bộ Đấu Khí dư thừa đều dùng vào việc trị liệu, hoàn toàn không phải lúc thích hợp để tu luyện, nên Lý Thiện chỉ có thể tiếp tục với việc rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu của Đại Thiên, nhưng lần này không thể gò bó học một môn võ công nào đó mà chỉ có thể tìm cách cho Đại Thiên chiến đấu tốt hơn.

Ngẫm nghĩ một hồi, Lý Thiện cuối cùng cũng đã có quyết định, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Đại Thiên, chậm rãi giảng giải

“Nếu cha con đã muốn như vậy thì ta cũng không miễn cưỡng thay đổi. Nhưng cách chiến đấu của con quả thật không ra gì, khi con còn ở cảnh giới Chiến Giả thì việc này còn tạm chấp nhận được, nhưng hiện tại con đã là cảnh giới Chiến Sĩ, công kích cũng không phải đơn thuần như vậy.”

Đại Thiên hai mắt sáng rực lên, cuối cùng cũng bắt đầu vào vấn đề chính, hắn trong lòng đều mừng rỡ liên tục rồi, hai tai cùng hai mắt chăm chú theo dõi từng lời nói của Lý Thiện, một bộ vô cùng ham học hỏi.

Thấy biểu hiện của Đại Thiên, Lý Thiện cũng xem như là được an ủi lại đả kích lúc nãy, ít nhất thì người trước mắt vẫn thật tâm thật ý sung bái hắn, ngoài ra, trong lòng Lý Thiện còn có chút thỏa mãn hư vinh, dù sao con của Đại Vương ngoan ngoãn nghe lời cũng khiến Lý Thiện cảm giác được không ít cảm giác lâng lâng khó tả.

“Nhìn kỹ cách ta ra chiêu.”

Lý Thiện nói xong, sau đó tay giơ lên, một đấm nhanh chuẩn đánh ra, một đấm này hoàn toàn bình thường, trừ tốc độ ra thì kể cả một tiếng gió cũng không có, quả thật là không thể lại bình thường hơn.

Đại Thiên cũng không nhìn ra được sự ảo diệu trong đó, một bộ ngơ ngác đứng nhìn Lý Thiện. Lý Thiện cũng không hi vọng Đại Thiên hiểu ngay, nếu Đại Thiên mà hiểu ngay lập tức thì Lý Thiện quả thật là không có cái gì để dạy dỗ rồi. Ngừng một chút, Lý Thiện lại tiếp tục giảng giải

“Con hiện tại tấn công đều chủ yếu dựa vào lực lượng mạnh mẽ của thân thể cùng năng lượng Lôi Điện, miễn cưỡng có thể thủ thắng được. Nhưng đó là đối đầu với Yêu Thú, Yêu Thú tuy mạnh nhưng thân thể của nó to lớn, con có thể lợi dụng cơ hội này để tận dụng tốt nhất khả năng của mình.”

“Nhưng nếu con gặp được một con Yêu Thú tầm cỡ như con Ngũ Giai Đại Lực Hắc Viên kia hoặc cao hơn nữa là Lục Giai Ma Thú như Viêm Hổ thì khác, cơ hội tấn công của con hầu như không có, một khi bọn chúng đã chú tâm đến con rồi thì con chỉ còn có thể né tránh hoặc chịu chết.”

“Cùng một dạng như thế, khi con đối chiến với con người hoặc những Yêu Thú thân hình nhỏ thì sơ hở của con quả thật là tràn đầy. Con tấn công không theo một chủ đích cùng một trói buộc nào, điều này khiến cho đối thủ không thể đoán trước được ý định tiếp theo của con. Nhưng cách phát chiêu cùng phòng thủ của con đã hoàn toàn sai lầm rồi, đối thủ dù yếu hơn con thì qua một thời gian thích ứng cũng có thể tìm ra những sơ hở này.”

Lý Thiện liên tục nói một trận, cảm thấy Đại Thiên tiếp thu không kịp liền dừng lại. Mà Đại Thiên chẳng những không những tiếp thu không kịp mà còn bị đả kích thảm hại rồi. Đối với cảm giác bất lực trước Yêu Thú thì Đại Thiên chỉ có thể cam chịu, dù sao cũng trải qua không ít lần cùng Yêu Thú tiếp xúc rồi, Đại Thiên chân chính cảm nhận được sự đáng sợ của chúng.

Nhưng cái gì mà kể cả kẻ địch yếu hơn cũng có thể đả bại mình, Đại Thiên đối với một hồi ngôn luận này quả thật có chút không cam lòng, nhưng Lý Thiện dù sao cũng là người từng trải, trong lòng Đại Thiên kính trọng đối phương nên trong lòng cũng tin đến năm phần rồi. Ngẫm đi ngẫm lại một hồi, dù không biết đây là thật hay giả, nhưng nếu Lý Thiện đã nói ra thì tuyệt đối có cách khắc phục lại điều này, hai mắt của Đại Thiên một lần nữa chuyển hướng về phía người đối diện.

Lý Thiện thấy chú ý của vị đồ đệ này lại một lần nữa tập trung đến mình mới tiếp tục nói

“Bởi thế, hôm nay ta sẽ dạy con cách ra chiêu đúng cách và mang lại hiệu quả tốt nhất.”

Đại Thiên vội vàng gật gật đầu, hai mắt vẫn nhìn chăm chú. Lý Thiện cũng không tiếp tục giảng giải nữa, tay đột nhiên giơ lên, lại một đấm nữa đánh ra, một đấm này vẫn như trước, vô cùng bình thường, không nhìn ra ảo diệu gì trong đó. Đại Thiên còn đang vô cùng nghi hoặc thì Lý Thiện đột ngột đấm một đấm về phía Đại Thiên.

Bất ngờ bị tập kích, Đại Thiên không kịp phản ứng gì liền bị đánh ngã qua một bên. Đợi ổn định lại, Đại Thiên nhìn Lý Thiện bình tĩnh đứng nhìn mình, trong lòng có chút không nắm bắt được đối phương muốn làm gì. Lý Thiện cũng không chờ đối phương phản ứng, mặt mang theo vẻ cười hỏi

“Ta đã áp chế thực lực xuống cảnh giới Chiến Sĩ Sơ Giai, con cảm thấy một kích này thế nào.”

Hiện tại Đại Thiên liền hiểu đối phương là muốn cho mình tự cảm thụ uy lực của một đấm này, mặc dù quá trình có chút khó tiếp nhận. Ngẫm lại một đấm vừa rồi, Đại Thiên quả thật vô cùng kinh ngạc, một đấm này trừ tốc độ ra thì nhìn vô cùng bình thường, tựa như không có bất kỳ một lực lượng nào cả, kiểm tra lại lần nữa, Đại Thiên kinh ngạc thốt lên

“Đấu Khí?”

Lý Thiện hài lòng gật gật đầu cười, tỏ vẻ chấp nhận, sau đó lại tiếp tục giải thích

“Đúng, chính là Đấu Khí, đây là sự khác biệt giữa cảnh giới Chiến Giả cùng Chiến Sĩ. Ở cảnh giới Chiến Giả, con hoàn toàn có thể lợi dụng vào lực lượng thân thể để chiến thắng. Nhưng khi đạt đến cảnh giới Chiến Sĩ thì khác hoàn toàn.”

“Ta cảm nhận được con đã biết vận dụng Đấu Khí gia tăng lực công kích của mình, nhưng đó chỉ là thủ pháp vận dụng Đấu Khí vô cùng thô thiển, gia tăng uy lực thật sự không nhiều, nếu muốn phát huy hoàn toàn khả năng thì con phải luyện tập thật nhiều thì mới có thể thích ứng được với cách chiến đấu hoàn toàn mới này. Một khi chưa nắm giữ được cách thức chiến đấu của Chiến Sĩ thì tốt nhất con không nên đột phá lên Chiến Sư.”

Hiện tại Đại Thiên nào còn có dị nghị nào, sau khi bị đánh trúng một đấm kia thì tâm của hắn đã sớm chạy đến tình nguyện cho Lý Thiện dạy rồi.

Nếu thật sự như Lý Thiện nói, chỉ mới dùng thực lực Chiến Sĩ Sơ Giai thì Đại Thiên quả thật tin vào chuyện một kẻ thực lực yếu hơn cũng có thể đánh bại mình rồi. Chỉ đơn thuần tính về công kích thì Đại Thiên dù có dốc toàn bộ thực lực ra đánh cũng không uy lực bằng một đấm kia.

Thấy lời mở đầu cũng đã quá đủ, thậm chí đem lại hiệu quả quá hoàn hảo, Lý Thiện cũng không tiếp tục nói gì nữa, hỏi ra một câu mấu chốt nhất

“Ngươi muốn học được thứ này sao.”

“Muốn…” Đại Thiên ngập ngừng một chút, có chút khao khát nói. Nhưng Lý Thiện hiển nhiên không hài lòng với kết quả này, một lần nữa hỏi lớn

“Có muốn hay không!!!”

Tuy cảm giác được cảnh tượng trước mắt này có chút quen quen, nhưng Đại Thiên cũng không thèm quan tâm đến chuyện này nữa, thực lực hiển nhiên là quan trọng hơn rất nhiều nên Đại Thiên cũng không do dự nữa, miệng hô to

“Muốn!!!”

Lý Thiện hài lòng cười, lần này quả thật là lần đầu hắn dạy dỗ người khác, không ngờ lại có hiệu quả lớn đến như vậy, cũng không biết đây là do Đại Thiên quá dễ dụ hay là do Lý Thiện dạy dỗ quá hay. Nhưng cả hai người ở đây cũng không quá quan tâm vào vấn đề này, đã hai người ngươi tình nguyện dạy, ta tình nguyện học thì cả hai cũng không thể chờ đợi thêm một phút giây nào nữa, vội vàng lao vào luyện tập.

Nhưng thân thể của Đại Thiên có chút quá yếu ớt nên trước tiên Lý Thiện bắt hắn phải khởi động rất lâu, đợi cho cơ thể dần thích ứng, Lý Thiện mới bắt đầu giảng giải

“Hiện tại con còn không thể đánh ra một đấm như ta lúc nãy. Mọi việc đều phải bắt đầu từ thứ cơ bản nhất. Hãy nhìn theo cách ta làm rồi làm theo.”

Vừa dứt lời, Lý Thiện lại tiếp tục giơ tay lên đấm ra một đấm, nhưng một kích này cũng không nhanh như lúc trước nữa mà vô cùng chậm chạp, nhìn quả thật là như con nít đang chơi đùa.

Để kích thích tinh thần Đại Thiên, Lý Thiện lại đến gần cây cổ thụ duy nhất ở đây, trực tiếp dùng một đấm chậm chạp này đánh thẳng vào. Đợi Lý Thiện thu chiêu lại thì trên thân cây xuất hiện một lỗ sâu hoắm, hoàn toàn tựa như đúc để bao bọc tay của Lý Thiện lại. Nhìn đến mức Đại Thiên trợn mắt há mồm.

Cũng không thể chịu được nữa, Đại Thiên kích động đánh ra vài đấm, tất cả đều cố chậm rãi như vậy. Nhưng những công kích này không phải không có uy lực thì cũng là tạo ra tiếng động vô cùng lớn, hoàn toàn không được yên tĩnh như lúc Lý Thiện đánh ra.

Nhìn Đại Thiên gấp đến độ muốn khóc lên, Lý Thiện lập tức nghiêm giọng trách mắng

“Vừa nãy ta nói cái gì. Mọi chuyện đều từ căn bản đi lên, ngươi cứ hấp tấp như vậy thì làm sao có thể học được.”

Đại Thiên uất ức cúi đầu, nhưng ngay sau đó hai mắt lại trở nên vô cùng khao khát nhìn Lý Thiện, miệng có chút năn nỉ hỏi

“Lý thúc, xin ngài hướng dẫn ta làm được như vậy.”

Lý Thiện gật đầu, rồi lại lắc đầu, sau đó nghiêm giọng nói tiếp

“Ngươi phát chiêu sai, hoàn toàn tất cả là sai. Sai ở đây không phải là do cách ngươi đánh, mà là ở cách ngươi khống chế Đấu Khí, thời gian ngươi đột phá lên cảnh giới Chiến Sĩ cũng không phải là ngắn, ít nhất cũng đã tám chín tháng rồi, nhưng dưới sự hỗ trợ của năng lượng Lôi Điện thì ngươi chưa một lần cố gắng kiểm soát hoàn toàn Đấu Khí.”

Dừng lại một chút, thấy Đại Thiên một bộ vô cùng nhụt chí, Lý Thiện lại tiếp tục nói

“Việc này không thể gấp gáp được, thật sự thì một kích này hoàn toàn không có khó khăn hay kỹ xảo gì cả. Đơn giản là khi phát chiêu, con phải khống chế Đấu Khí thật tốt, bằng mọi giá phải cho Đấu Khí thu liễm lại, thậm chí là che giấu đi các ảnh hưởng tạo ra khi con phát chiêu thì uy lực mới đạt đến mức cao nhất.”

“Còn về việc tại sao lại phải như vậy. Con cứ tự cảm nhận đi, mỗi lần con phát chiêu đều cảm thấy một lực cản cản trở lại công kích của con, điều này làm giảm đi rất nhiều lực lượng, con phải cảm nhận lực cản này, dùng Đấu Khí bỏ qua nó đi thì uy lực của từng công kích mới có thể phát huy triệt để.”

Đại Thiên cúi đầu ngẫm nghĩ lại những lời của Lý Thiện nói, những lời này quả thật là vô cùng có lý, cái lực cản mà Lý Thiện nói Đại Thiên cũng cảm nhận được, lúc trước còn cho là chuyện bình thường, nhưng hiện tại liền hiểu chuyện này là do mình quá vô dụng rồi. Lý Thiện cũng không kéo Đại Thiên ra khỏi trầm tư, một bộ tùy ý nói tiếp

“Hiện tại con cứ liên tục đấm ra những đấm chậm rãi như vậy. Mỗi đấm đều mang theo Đấu Khí, nhưng cũng không cần quá nhiều Đấu Khí, chỉ cần con cảm thấy Đấu Khí đủ dùng để tăng uy lực công kích cùng bỏ qua lực cản kia liền được rồi. Cứ làm như vậy đến trưa, ta sẽ trở lại kiểm tra.”

Nói xong, cũng không đợi Đại Thiên kịp phản ứng, Lý Thiện đã nhanh chân chạy mất, bỏ lại Đại Thiên một mình. Ngay khi Lý Thiện vừa đi thì Đại Thiên đã kịp giật mình tỉnh dậy, nhìn xung quanh trống rỗng chỉ còn một mình mình, Đại Thiên tâm đều muốn khóc rồi, ký ức đi lạc lần trước cũng còn chưa tàn phai đâu.

Cắn răng một cái, nhớ lại những lời Lý Thiện nói trước khi đi, Đại Thiên quyết định chuyên tâm luyện quyền, không tùy ý chạy loạn nữa.

Bình ổn lại tâm tình, ngẫm nghĩ kỹ lại những thứ Lý Thiện đã nói, sau một hồi Đại Thiên chậm rãi giơ tay lên đấm ra một quyền chậm rãi. Nhưng một quyền này tuy chậm nhưng Đấu Khí tản mát gây ra từng hồi rung động, quả thật là thất bại rồi.

Xem xét lại một chút, Đại Thiên giảm bớt đi số lượng Đấu Khí, lại tiếp tục đánh ra một đấm, lần này cũng thất bại.

Lại tiếp tục đánh lần thứ ba….

Lần thứ tư…

Rồi lại lần thứ năm…..

Lần thứ sáu…….

Đại Thiên trực tiếp đấm liên tục, thậm chí hắn còn không rõ ràng mình đã đấm bao nhiêu cái, chỉ biết là sau mỗi lần đánh ra chiêu thì tay cùng thân thể đều mỏi nhừ rồi, nhưng ngẫm lại uy lực của một chiêu này, Đại Thiên lại tiếp tục đánh ra một đấm. Nhưng liên tục luyện tập như vậy cũng không phải là không được gì, ít nhất là hiện tại mỗi một lần đánh ra một đấm, Đại Thiên đều đấm vô cùng có bài bản, chính xác, hữu lực, cùng tràn ngập Đấu Khí, so với trước kia quả thật khác một trời một vực, cụ thể là thiếu một chút linh hoạt, nhưng lại nhiều một chút trầm ổn.

Lại tiếp tục đấm, đấm thẳng đến tận khi mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, đấm thẳng đến khi Lý Thiện đến Đại Thiên vẫn còn say mê không phát giác được.

Nhìn người đồ đệ này của mình hai tay đã dần sung đỏ lên nhưng vẫn không chịu dừng lại, Lý Thiện có chút kinh ngạc, đồng thời có chút thưởng thức. Những đứa trẻ trong Cương Tộc tuy là có thể tự giác luyện tập, nhưng có thể chăm chú luyện tập một thứ vô cùng nhàm chán tẻ nhạt này thì không có mấy người, đây cũng là thành quả sau khi trải qua vài lần cận kề cái chết của Đại Thiên.

Thật sự thì Lý Thiện đã nói dối rồi, cách khống chế Đấu Khí này đâu phải là Chiến Sĩ nào cũng có thể nắm giữ được, đây hoàn toàn là một cách vận dụng Đấu Khí vô cùng khó khăn, nhưng Lý Thiện quả thật không biết dạy cái gì cho phải nên đành liều dạy thứ này, lúc đầu Lý Thiện còn có chút không nắm chắc liệu Đại Thiên có đủ sức làm được hay không, nhưng hiện tại thì hắn hoàn toàn tin tưởng, với cố gắng của Đại Thiên hiện tại thì hoàn toàn đủ sức để làm được điều này.

Nhìn kỹ Đại Thiên lại đấm ra một đấm, Lý Thiện hai mắt lại hiện lên vẻ kinh dị. Không ngờ trong một thời gian ngắn như vậy, Đại Thiên lại khống chế được Đấu Khí mạnh hơn rất nhiều. Tuy lúc đánh ra chiêu thì vẫn mang theo tiếng động vô cùng lớn, nhưng so với lúc trước thì ít hơn nhiều rồi, uy lực cũng tăng lên rất nhiều.

Lý Thiện kinh ngạc một hồi liền chuyển sang thầm hâm mộ, hiệu quả này tuyệt đối là do vị Cương Tộc Đại Vương kia bỏ ra không ít Đấu Khí cùng dược liệu để bồi dưỡng cho thân thể của Đại Thiên.

Lại quan sát thêm một chút nữa, thẳng đến lúc Lý Thiện cảm thấy đã đủ liền gọi tỉnh lại Đại Thiên.

P/s: 9/9 Chương Thứ Sáu. Sẽ tiếp tục up truyện vào Thứ hai 12/9.

.........