Uy Chấn Cương Tộc

Chương 76: Cận kề thất bại

Cúc húc mạnh như trời giáng, va chạm tạo ra một âm thanh vô cùng khó chịu.

Thân cây bị trọng kích lập tức rung dữ dội, những Cương Nhân đứng ở trên cũng rất khó khăn mới có thể đứng vững được, thậm chí có mấy người còn suýt chút nữa bị rơi xuống bên dưới.

Mà nếu rơi thì hậu quả chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi.

Chấn động qua đi, mọi thứ lại bình thường. Cương Nhân cùng con Ngũ Giai Yêu Thú kia kinh ngạc trợn mắt nhìn thân cây đứng sừng sững không đổ. Một trọng kích qua đi, chỉ có vài chiếc lá rơi xuống mà thôi.

Cây này không phải phàm vật, đây là suy nghĩ của tất cả những kẻ có mặt ở đây. Nhưng có thể chịu được một kích toàn lực của Ngũ Giai Yêu Thú sao có thể bình thường được.

Hàn Hạo cùng Cương Nhân trong lòng nổi lên một tia hi vọng, nếu thân cây này có thể duy trì thì thật sự quá tốt rồi.

Cương Nhân mờ mịt hi vọng, nhưng con trâu kia lại rất rõ chuyện gì xảy ra.

Công kích của nó ngay khi va chạm vào thân cây lập tức bị ăn mòn nhanh chóng, gần như là bị triệt tiêu toàn bộ uy lực.

Cảm nhận được tâm tình hớn hở của Cương Nhân, con trâu cảm giác mình như bị trêu đùa.

Tức giận gầm lên, chẳng thèm lấy đà, con trâu trực tiếp húc mạnh vào thân cây liên tục. Thân cây cứng thì cặp sừng của nó cũng không hề mềm, đã vậy, hai bên thử đọ sức xem bên nào cứng hơn.

Từng cơn chấn động truyền lên, Cương Nhân vội vàng níu giữ lấy nhau, tạo thành một nhóm lớn, không để bất kỳ cá nhân nào bị rơi ra.

Nhưng chấn động cứ liên tục, hơn nữa theo thời gian càng lúc càng tăng, cứ như vậy, chỉ sợ bọn họ không có cách nào chống đỡ được nữa.

Húc mạnh một hồi lâu, con trâu cũng dần mệt mỏi, cái cây này thật sử quá quỷ dị, công kích tiêu hao một phần Yêu Khí, thì cái cây sẽ hấp thu ba phần, cứ liên tục như vậy, dù là Ngũ Giai Yêu Thú cũng chỉ có thể chịu chết.

Chán nãn quay đầu, trước ánh mắt khó hiểu của Cương Nhân, con trâu đi mất vào rừng.

Vừa khuất bóng, con trâu lập tức quay đầu trở lại, lấy đà lao vút lên, Cương Nhân lại vội vàng chuẩn bị tinh thần đứng vững.

Ngay khi cách thân cây còn hai mươi mét, con trâu bốn chân dậm mạnh xuống đất, cả thân thể khổng lồ theo sau đó bay vút lên trời. Trước ánh mắt kinh ngạc của Cương Nhân, cặp sừng to lớn kia hướng thẳng về bọn họ đâm tới.

Tốc độ quá nhanh, Cương Nhân không kịp né tránh gì thì cặp sừng kia đã đâm xuyên hàng loạt cành cây, kề sát bên bọn họ.

Cũng may, tán cây khá rậm rạp, con Yêu Thú kia bị kiềm giữ bên ngoài, sau đó mất lực rơi xuống đất, nhưng kèm theo đó cũng là rất nhiều cành cây đổ gãy, dù sao chúng cũng không có độ cứng bằng thân cây.

Cương Nhân từng người toát mồ hôi lạnh, ai có thể ngờ một con trâu lại nhảy cao gần trăm mét như vậy. Những tưởng lần này còn có hi vọng, nhưng nếu mọi việc cứ diễn ra như thế này, thì bọn họ cầm chắc phải chết.

Cho dù hiện tại chạy xuống thì vẫn phải chịu chết, cứ coi như là thoát được con Ngũ Giai Yêu Thú này thì ra bên ngoài, chắc gì không có đàn trâu bao vây.

Con Yêu Thú đó vừa rơi xuống lại một lần nữa lấy đà nhảy vút lên cao.

Cương Nhân lạnh cả người, vừa rồi cặp sừng kia đã sát bên cạnh bọn họ, hiện tại tán cây đã mỏng hơn trước, rất có thể sẽ bị trúng chiêu của đối thủ.

Ngay lúc này, Hàn Hạo rời bỏ đoàn người, chắn ở phía trước, bảo vệ mọi người ở phía sau. Mọi người còn đang định ngăn cản, nhưng con trâu còn nhanh hơn, nháy mắt đã đến bên cạnh.

Cặp sừng mạnh mẽ xuyên qua những cành cây rậm rạp, đâm thẳng về phía Hàn Hạo.

Lực đạo cũng theo vật cản mà giảm dần, ngay khi đến gần bản thân, Hàn Hạo lập tức lao vút người bay lên, đâm mạnh thương về phía cái đầu to lớn kia.

Một kích này, Hàn Hạo dùng toàn bộ khả năng của mình. Lần này Hàn Hạo dùng một chiêu bạo phát, phát huy ra uy lực mạnh gấp đôi bản thân hắn vốn có, một kích này uy lực khủng khiếp, nhưng độ kiên trì dai sức sẽ không được bao lâu.

Nhưng Hàn Hạo cũng không có ý định so đấu xem ai chịu lâu hơn với đối thủ, đó chẳng khác gì tìm chết. Bởi vậy, một chiêu này vừa đúng mục đích của hắn, đem con trâu đẩy ngã xuống, tránh thương vong với Cương Nhân.

“Ầmmm!!!”

Hai bên va chạm.

Con Ngũ Giai Yêu Thú kia đang hết đà, bị Hàn Hạo mạnh mẽ đánh một cái, cả người cũng theo đó rơi tự do xuống. Chỉ có điều Hàn Hạo dù đắc thủ, nhưng cũng không dễ chịu gì.

Dù lực đã bị cành cây tản đi không ít, nhưng công kích toàn lực của một con Ngũ Giai Yêu Thú cũng không phải dễ chịu như vậy, Hàn Hạo trực tiếp bị đánh bay ngược về sau, phải vài chục Cương Nhân ngăn cản mới miễn cưỡng dừng lại được.

Khóe miệng chảy từng tia tơ máu, thương trên tay cũng bị gãy làm đôi. Nhìn thanh thương này, Hàn Hạo cảm giác trong lòng từng hồi chua xót.

Ở cái thế giới này, con người có thể tu luyện trở nên mạnh mẽ, bởi vậy, trong tự nhiên, cây cối tảng đá hay bất cứ thứ gì cũng trở nên cứng chắc hơn.

Vũ khí cũng nhờ vậy mà vô cùng chắc chắc, một thanh vũ khí được chấp nhận vào quân đội, không phải cảnh giới Chiến Sư thì còn lâu mới tàn phá được.

Mà thanh thương trên tay Hàn Hạo là một thanh thương rất tốt, ít nhất so đấu với Chiến Tướng đỉnh phong cũng nhờ nó mà không sợ.

Thương này đã theo Hàn Hạo từ khi hắn vào quân, vậy mà hiện giờ lại tàn phế, Hàn Hạo vừa giận vừa sợ.

Hai mắt căm hận nhìn về phía dưới, trực diện nhìn vào con trâu đang một lần nữa lấy đà. Xen kẽ với sự căm giận, Hàn Hạo cũng sợ hãi đối mặt với nó vô cùng, từ trước đến giờ hắn còn chưa thử giao đấu với Chiến Vương, hiện tại thì xem như hiểu uy lực của cảnh giới đó rồi.

Sợ hoàn sợ, đồng đội an nguy cùng bảo bối bị hủy, con trâu nọ vừa xông lên, bị tàn cây tản bớt lực lượng. Hàn Hạo canh ngay lúc này, bất chấp sự níu giữ của mọi người, cả người lại phóng vút lên, giận dữ điên cuồng dùng hai tay đấm thẳng vào đầu đối phương.

Con trâu lần này có chuẩn bị trước, Hàn Hạo lần này xem như là công cốc, trực tiếp bị đối thủ đánh bay về phía sau.

Thế tiến của con Yêu Thú này vẫn đánh thẳng về phía trước, nhưng nó còn dự tính chưa đủ, vẫn không đủ sức đánh xuyên qua tàn cây này.

Trong lòng nó âm thầm căm hận, mỗi lần tấn công đều chuẩn bị vô cùng đầy đủ, nhưng lại bị cái cây chết tiệt này hấp thụ phần lớn lực lượng, nếu không, Cương Nhân làm gì có cơ hội thót tim vài lần như vậy.

Lại một lần nữa, con trâu thất bại tuột xuống.

Về phần Hàn Hạo, trúng một kích trực diện của nó, trực tiếp không đứng vững được, phải nhờ đến người khác đỡ hộ.

Thân thể bị trúng chiêu quá mạnh, trực tiếp vỡ chảy máu khắp nơi, hai tay cũng bị đánh gãy xương mềm oặt.

Thấy thảm cảnh như vậy, vài tên Binh Sĩ xung quanh chua xót nói

“Hàn tướng quân, ngươi không cần phải làm vậy.”

Hàn Hạo mặc kệ bọn họ, hai mắt hằn lên từng tia tơ máu, lòng hắn đã quyết rồi, hôm nay cho dù kẻ địch có đắc thủ, thì phải trước tiên bước qua xác hắn.

Dù Hàn Hạo bị thương, nhưng những Cương Nhân khác cũng không đủ sức giữ hắn lại. Từng bước chân kiên định đi về phía trước, Hàn Hạo lại một lần nữa đứng ra ứng chiến với con Yêu Thú kia.

Mười mấy tên đội trưởng, bao gồm Phục Ân trong đó, đồng loạt vội vàng lao lên giữ Hàn Hạo. Không biết kết quả như thế nào, nhưng nếu Hàn Hạo chịu thêm một chiêu nữa, thì chắc chắn phải chết.

Mười mấy tên Chiến Sư Đỉnh Phong ôm chặt, Hàn Hạo cũng không thể nhất thời thoát ra được. Giãy dụa vài lần vẫn không thoát, Hàn Hạo tức giận gằn lên

“Mau tránh ra.”

Những người khác không nghe, tay càng xiết lại hắn chặt hơn. Hàn Hạo lại một lần nữa tức giận nói

“Đây là lệnh.”

Nhưng đối với cái thứ gọi là lệnh này, dù là những người xưa nay tín nhiệm Hàn Hạo, cũng chẳng thèm nghe theo, tất cả đều dùng ánh mắt khuyên nhủ nhìn hắn. Phục Ân còn trực tiếp nói ra

“Trong Cương Tộc cũng có nói, mạng sống của đồng đội còn quan trọng hơn lệnh được ban ra.”

Hàn Hạo liếc mắt nhìn bạn mình, cũng chẳng thèm nói gì nữa, hai chân gồng lên, bước từng bước nặng nề, lôi theo cả những người giữ lại.

Phục Ân tiến lên níu giữ, nhưng Hàn Hạo căn bản không thèm để ý đến, vẫn vững bước tiến lên.

Khuyên nhủ cách nào cũng không được, Phục Ân lập tức chuyển thành tức giận, tay nắm chặt lại, Phục Ân trực tiếp đấm thẳng vào mặt Hàn Hạo, sau đó nắm cổ áo đối phương, quát thẳng vào mặt

“Ngươi đang làm cái trò gì thế. Đạo làm tướng, phải biết gìn giữ đại cục, chiến đấu theo đoàn đội, chứ không phải liều mạng xông lên kiểu đó. Ngươi phải nhớ, ngươi không phải chỉ chiến đấu một mình.”

Dứt lời, Phục Ân dường như không kiềm chế được tâm tình, lại đấm một cái vào mặt đối phương, sau đó xoay người đi mất, chẳng thèm giữ nữa.

Đi được một đoạn, Phục Ân mới lên tiếng ra lệnh

“Mọi người vào vị trí, lập trận phòng ngự, chúng ta liều mạng chống đỡ, có chết cũng phải chết cho đáng mặt đàn ông vào.”

Cương Nhân khí thế lập tức sôi sục, cũng chẳng thèm để tâm đến Hàn Hạo nữa. Tất cả tập trung toàn bộ khiên tốt nhất còn có thể dùng được, sau đó lập một trận phòng ngự, sẵn sàng nghênh đón.

Từng người bấu víu lấy nhau, người sau đỡ lấy người trước, ánh mắt kiên định nhìn con trâu đang lấy đà lao tới.

Bốn chân trâu dậm mạnh xuống đất, trước ánh mắt quyết tử của Cương Nhân, nhanh chóng bay vút lên trời.

Cặp sừng khổng lồ xuyên qua tàn cây, đâm mạnh về phía Cương Nhân.

Nhưng lần này những cành cây rậm rạp kia cũng không ngăn cản được bao nhiêu nữa, qua ba lần xung kích, những cành này đã không còn bao nhiêu nữa rồi. Bởi thế, thân thể khổng lồ của con Yêu Thú hướng về phía Cương Nhân đâm thẳng tới.

Đối mặt với uy thế khổng lồ của Ngũ Giai Yêu Thú, mọi người lập tức rơi vào trạng thái hoảng sợ. Thấy vậy, Phục Ân điên cuồng gào lên

“Quyết Chiến Nào!!!”

Thoáng chốc, Cương Nhân lại một lần nữa rơi vào điên cuồng, từng người gào lên, quyết tâm chống đỡ.

Lực lượng của con trâu sau khi bị tiêu giảm một ít, lập tức mạnh mẽ va vào trận hình phòng ngự của Cương Nhân.

Cương Nhân chỉ cảm thấy một lực lượng vô cùng khổng lồ, không khác gì một tòa núi nhỏ đổ sụp lên người họ.

Chỉ giữ được vài giây, đội hình lập tức vỡ nát, từng người bị đánh văng ra xa, cũng may phía sau cành cây vẫn khá rậm rạp, không đến nỗi rơi xuống đất.

Binh bại như núi đổ, không còn đường vãn hồi.

Hàn Hạo cũng từ cảm xúc giật mình do lời nói của Phục Ân tỉnh lại. Nhìn thấy tình cảnh như vậy,tâm tình lại một lần nữa trở nên điên cuồng.

Toàn thân nổi gân xanh cuồn cuộn, trông vô cùng đáng sợ, răng nghiến chặt, Hàn Hạo căm hận gầm lên, hai tay nắm chặt, một đấm thẳng hướng về phía đối thủ mạnh mẽ đánh tới.

Nhưng có một người còn điên cuồng hơn, tốc độ thậm chí vượt qua cả Hàn Hạo.

Chỉ kịp thấy một bóng người xẹt qua trước mắt, sau đó, Hàn Hạo thấy người nọ xuất hiện bên cạnh con trâu kia.

Định thần nhìn kỹ lại, thì ra người này là Đại Thiên.

Nhưng lúc này, toàn thân Đại Thiên bao phủ bởi màu máu đỏ sẫm, toàn thân căng phồng, xung quanh thân thể còn lóe lên từng tia sét, trông vô cùng đáng sợ. Hàn Hạo ngây ngốc nhìn cảnh tượng này.

Đại Thiên cũng không để ý nhiều, mượn lực lao tới, một đấm mạnh mẽ đánh về phía đối thủ.

Một đấm này, Lôi Điện như biến thành thực chất, bao phủ lấy nấm đấm của hắn, Lôi điện hiện rõ đến mức, những Cương Nhân khác nhìn từ xa, tựa như một mũi tên Sét, đâm thẳng về hướng đối thủ.

Gầm lên một tiếng, điên cuồng đánh thẳng vào người con Yêu Thú. Một chiêu này mọi người không hi vọng gì vào nó cả, cũng không lo lắng cho Đại Thiên, chỉ thầm kính nể hắn.

Trong lòng những Cương Nhân ở đây đã mang tử chí, bọn họ chỉ nghĩ làm thế nào để chết một cách có ích nhất, mà không phải là chạy thoát.

Điều bất ngờ đã xảy ra.

Con trâu kia trúng một chiêu này, cả người lập tức khựng lại, sau đó điên cuồng rít lên, toàn thân giật giật lên vô cùng đáng sợ, Cương Nhân vội vã né tránh khỏi phạm vi người nó.

Đại Thiên vẫn không dừng lại, miệng điên cuồng gầm, hai tay giữ chặt lấy thân đối thủ, bằng mắt thường có thể thấy được từng tia sét khổng lồ từ thân thể hắn truyền thẳng vào người con trâu.

Hàn Hạo cùng những Cương Nhân khác đầu óc trống rỗng nhìn cảnh tượng này.

Sau đó, Hàn Hạo kịp thời phản ứng lại, miệng quát

“Xông lên!!!”

Vừa dứt lời, hắn giành trước lao lên tấn công, những Cương Nhân khác, ngoài những người bị thương quá nặng thì toàn bộ còn lại lập tức cầm lên vũ khí của bản thân, điên cuồng xông lên.

Hàng trăm Cương Nhân thẳng hướng đối thủ xông đến.

Cùng lúc đó, Đại Thiên cũng càng ngày càng suy yếu, thân thể khôi phục trạng thái bình thường.

Vừa rồi đồng tộc chết quá nhiều, vô tình làm hắn lại trở nên điên cuồng, bởi thế lại tiến nhập vào trạng thái này.

Mà cũng vô tình, Đại Thiên phát hiện mỗi lần chống cự tạp chất đang xâm nhập kia đều phóng thích ra một nguồn năng lượng vô cùng lớn, bởi lẽ đó, Đại Thiên âm thầm suy tư, sau đó lợi dụng thời cơ này, dẫn phát toàn bộ Lôi Điện được giải phóng này ra ngoài, tạo thành một công kích vô cùng khủng bố.

Nhưng mà đổi lại, để phát được một chiêu này, Đại Thiên cũng phải chịu phản ứng phụ vô cùng khủng khiếp.

Trở về trạng thái bình thường, thương mới thương cũ cộng lại, Đại Thiên toàn thân toàn là máu, sau đó như bong bóng xì hơi, rơi tự do xuống.

Một Cương Nhân đứng ở dưới, vội vàng đón lấy Đại Thiên. Hắn vừa đỡ được, Hàn Hạo cũng vừa xuất hiện bên cạnh, nhìn kỹ người này, Hàn Hạo nói

“Ngươi giúp ta bảo vệ người này. Hắn đã mấy lần giúp đỡ chúng ta, hắn xứng đáng nhận được sự tôn trọng.”

Binh Sĩ kia ngây người, bản ý là muốn chiến đấu, nhưng nghĩ lại một chút, mới kiên định nhìn Hàn Hạo gật đầu, sau đó xoay đầu bỏ chạy tìm chỗ đứng gần đó quan sát.

Mà con trâu sau khi Đại Thiên đi cũng không hết tê dại, toàn thân giật giật nằm đó. Cương Nhân thì ai nấy loạn xạ chém vào người nó, chỉ có điều thực lực của bọn họ yếu kém, dù là cọng lông của đối phương cũng không cắt được.

Thấy vậy, Hàn Hạo quát lớn

“Tất cả tấn công tập trung vào nơi ta đánh.”

Dứt lời, hai tay nắm chặt, liên tục đấm vào mắt con trâu, những Cương Nhân khác thấy vậy cũng nối đuôi lao lên. Ngay khi Hàn Hạo dứt chiêu, bọn họ toàn bộ xông lên, nhắm thẳng vào mắt con trâu chém loạn xạ.

Hàn Hạo lại lợi dụng cơ hội này, vội vàng lao qua con mắt còn lại, dự định đem con trâu này đánh cho mù.

Chỉ có điều, mọi chuyện cũng không được như ý nguyện, con trâu đột nhiên đứng dậy, cái đầu lắc mạnh, hất văng toàn bộ Cương Nhân ra xa.

Cả thân thể khổng lồ của nó chậm rãi đứng dậy trên đỉnh ngọn cây, con mắt bị tấn công vừa rồi chảy ra từng dòng lớn. Dù phòng ngự của nó cao đến cách mấy thì con mắt vẫn vô cùng yếu đuối, gặp tấn công mạnh mẽ trong lúc không thể hành động phản kháng, con mắt đó lập tức bị tổn thương nặng, còn có cơ hội khôi phục hay không, thì còn phải cầu nguyện vào may mắn rồi.

Đau đớn truyền đến khiến con Yêu Thú này điên cuồng, ngửa đầu lên trời rít lớn. Cảnh tượng một con trâu đứng trên đỉnh cây rít lớn thật sự là rất hiếm có, nhưng Cương Nhân cũng không có tâm tình cảm nhận, từng người tự giác chạy vội lại với nhau, tạo thành trận hình phòng ngự.

Con trâu sau khi phát tiết, ánh mắt lại chuyển về phía bọn họ. Cúi đầu, sừng trâu quét ngang, bất chấp Hàn Hạo cùng Cương Nhân cố gắng cỡ nào, toàn bộ đều bị nó đánh bay loạn xạ.

Cương Nhân ai nấy cười khổ sẵn sàng đón nhận cái chết.

Ngay lúc này, một bóng sáng lóe lên, sau đó, con trâu bị mạnh mẽ đánh văng xuống ngọn cây.

........................................................................................................