Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 81

Từ Tinh Thần tự nhận giữ bí mật đã là tận tình tận nghĩa, làm được cực hạn. Không dự đoán được Thẩm Lưu Hưởng ý nghĩ kỳ lạ, còn muốn hắn cống hiến giúp một tay, không khỏi tức giận.

“Tuyệt đối không có khả năng!”

Thẩm Lưu Hưởng trầm mặc một khắc, ống tay áo hơi động, bắt được bàn tay tức đến phát run của Từ Tinh Thần, “Ta không có ai có thể thương lượng, chỉ có thể tìm ngươi a.”

Từ Tinh Thần sửng sốt, trợn to mắt nhìn bàn tay bị nắm lấy, “Tử tế nói chuyện! Tình huynh đệ của ta với ngươi không thân mật đến nỗi nắm tay! Mau buông ra! Không được dính ta! Ngươi không được dính ta!”

Thẩm Lưu Hưởng lo lắng hắn chạy nhanh như chớp mới nắm lấy tay hắn, nghe vậy khóe miệng hơi co rút. Y suy nghĩ một lát, thu liễm cảm xúc trên mặt, hàng mi dài hơi áp xuống, cả người tràn ra khí chất u buồn.

Từ Tinh Thần vốn đang dùng sức giãy giụa, khoảnh khắc bị cảm xúc của y hạ xuống ảnh hưởng đến, không tự giác ngừng lại.

“Ngươi là người duy nhất có thể giúp ta.”

Nghe thấy Thẩm Lưu Hưởng nói như vậy, trong lòng Từ Tinh Thần ngẩn ra một chút.

Vậy mà lại nói hắn là người duy nhất có thể hỗ trợ, thì ra hắn cũng quan trọng như thế sao?...... Cũng đúng, Tinh Liên không thích hợp, Đế phụ không có khả năng, như vậy thì chỉ còn hắn.

Nếu hắn cự tuyệt, Thẩm Lưu Hưởng liền cùng đường.

Từ Tinh Thần rối rắm hồi lâu, cuối cùng lý trí rơi xuống hạ phong, “Được rồi, ta giúp ngươi thử ra lời thật của hắn.”

Nghe vậy, khóe môi Thẩm Lưu Hưởng câu lên, xoay người, trộm búng tay một cái, sương mù trên mặt tức khắc tan sạch.

Sau khi Thẩm Lưu Hưởng bị lôi đi, Chu Huyền Lan bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch, nghỉ ngơi một lát rồi đi ra ngoài tìm người. Nhưng ra cửa chưa được hai bước, đã bị một đám thị nữ ngăn lại, nói Thiếu Quân cho mời.

Chu Huyền Lan theo bản năng nghĩ là Thẩm Lưu Hưởng, nhưng tới rồi mới phát hiện, đứng ở đình viện chính là Từ Tinh Thần.

Trên mặt hắn lộ vẻ khó hiểu, nhìn thấy trong đình bày mấy chục vò rượu, nghi hoặc trong lòng càng sâu.

Từ Tinh Thần tiếp đón hắn ngồi xuống, tùy tay xách lên một vò rượu bày ra, "Đây đều là rượu ngon dùng thượng đẳng linh dược ủ mà thành. Nghe nói ngươi bị thương. Ta cố ý sai người lấy ra chiêu đãi ngươi.”

Chu Huyền Lan khẽ nhúc nhích đuôi lông mày, tầm mắt nhỏ đến khó phát hiện liếc mắt về phía núi giả ở đằng xa, mang theo đầy bụng hoang mang ngồi ở trong đình.

Khí tức của sư tôn, vì sao phải trốn đi?

Ánh mắt hắn mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, nhìn thấy Từ Tinh Thần đem rượu dưới đất nhanh như chớp đặt lên bàn, mùi rượu thơm tinh khiết lập tức tỏa ra, Từ Tinh Thần nói: “Rượu linh dược này, không thể dùng linh lực tiêu trừ cảm giác say. Nếu không dược hiệu sẽ giảm bớt hơn phân nửa.”

Chu Huyền Lan như suy tư gì đó, ống tay áo nhẹ phất, mặt bàn có thêm hai cái bát rượu.

Hắn xách lên một vò rượu, đang định rót đầy chén, Từ Tinh Thần nói: “Ta không uống, tất cả rượu này đều là cho ngươi.”

Ánh mắt Chu Huyền Lan hơi đổi, thu tay, cười khẽ: “Thiếu chút nữa đã quên, rượu này không thể dùng linh lực tiêu trừ cảm giác say. Người tửu lượng có chút kém không chạm vào được. Ngươi ít chạm vào là đúng.”

Từ Tinh Thần nhất thời nhíu mày: “Tửu lượng của ta một chút cũng không kém.”

Chu Huyền Lan cười như không cười, thuận thế đem bát rượu trước mặt hắn cầm đi, “Từ Thiếu Quân vẫn là đừng uống, hay là uống ít thôi. Nơi này là Đế Cung, đợi lát nữa uống say thất thố lại không tốt. Một mình ta uống là được,”

Từ Tinh Thần tức cười, Yêu Vương này rõ ràng đang khiêu khích hắn, lại xem nhẹ hắn, “Chê cười rồi, Rượu Vương Thần Kỳ Sơn chính là ta!”

Từ Tinh Thần quét mắt ngang mặt bàn, trực tiếp xách một vò rượu lên, nhắm ngay bát rượu trước mặt Chu Huyền Lan đâm một cái, như cười nhạo hắn dùng chén uống rượu, “Ta dùng cái này uống!”

Ở núi giả đằng xa, Thẩm Lưu Hưởng xuyên qua lỗ nhỏ nhìn vào trong đình, đầu ngón tay chậm rãi vẽ ra một cái dấu chấm hỏi.

Vì sao người mồm to uống rượu lại là Từ Tinh Thần? Không phải bảo hắn đừng uống, chuốc say Chu Huyền Lan sao?

Thẩm Lưu Hưởng biểu tình mê man.

Trái ngược với tư thái dũng cảm uống rượu của Từ Tinh Thần, Chu Huyền Lan có vẻ vân đạm phong khinh, thong thả ung dung bưng bát nhỏ uống rượu. Hai người không có đồ nhắm rượu, ngồi đối diện nhau, cùng uống một vò rượu, cũng không nói lời nào, hiện trường cực kỳ buồn tẻ nhàm chán.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn một lát, không nhịn được ngáp một cái, mơ mơ màng màng thiếu chút nữa ngủ mất. Đến tận khi Văn Phong Thuật truyền đến một tiếng “lộc cộc” từ trong đình.

Thẩm Lưu Hưởng xoa hai mắt nhìn lại, nhìn thấy Từ Tinh Thần nhẹ buông vò rượu, vò rượu lăn mấy vòng trên bàn, bị người đối diện duỗi tay đè lại.

Đầu Từ Tinh Thần lúc ẩn lúc hiện, gương mặt đỏ bừng, cơ hồ lúc nào cũng có thể ngã ra bàn, bên chân bày biện chỉnh chỉnh tề tề tới mười vò rượu. Mà bên chân Chu Huyền Lan, chỉ có hai vò.

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Chu Huyền Lan sắc mặt đạm nhiên buông chén, mở miệng nhắc nhở: “Ngươi uống say rồi.”

Từ Tinh Thần chép miệng, làm sao chịu thừa nhận, choáng váng nói: “Ta không có say a, ta còn muốn chuốc say ngươi đấy.”

Chu Huyền Lan hơi híp mắt: “Vì sao phải chuốc say ta?”

Đầu Từ Tinh Thần hôn mê, vận chuyển một lúc lâu, nói ra cốt lõi lời Thẩm Lưu Hưởng cho hắn, “Uống say thì nói thật.”

Chu Huyền Lan cân nhắc một cái: “Ý của sư tôn sao?”

Từ Tinh Thần thành thật gật đầu, say khướt nói: “Đúng vậy, y có chuyện muốn hỏi ngươi. Lại, lại không thể hỏi thẳng, hỏi lúc ngươi uống say là tốt nhất.”

Chu Huyền Lan nghi hoặc: “Hỏi cái gì?”

Nơi xa, Thẩm Lưu Hưởng trong lòng nhảy một cái. Không thể nào, liền bị bán như thế sao?!

Cũng may Từ Tinh Thần xua xua tay, say cũng rất có nguyên tắc: “Không thể nói, y bảo ta giữ bí mật.”

Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Từ Tinh Thần men say mông lung, đau đầu mà đỡ lấy trán. Mắt thấy kế hoạch ngâm nước nóng, đang định đi ra ngoài, không nghĩ tới Chu Huyền Lan đột nhiên buông bát rượu, lại xách vò rượu lên uống.

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt.

Biết y cố ý như thế, Chu Huyền Lan còn muốn uống sao?

Thẩm Lưu Hưởng trốn sau núi giả, nhìn Chu Huyền Lan lưu loát một vò tiếp một vò, trong lòng trăm vị tạp trần, ẩn ẩn minh bạch ý tứ hắn, không nhịn được đi ra ngoài.

Nghe lời như thế làm cái gì?!

Y chạy vào trong đình, ngửi mùi rượu nồng đậm trong không trung, đoạt lấy vò rượu trong tay Chu Huyền Lan, rượu lắc lư, rơi đầy đất.

Chu Huyền Lan nâng đôi mắt đen nhánh lên nhìn y, sắc mặt bình thường, chỉ là ngẩn người một lát, mới chậm rãi nói: “Sư tôn.”

Bàn tay Thẩm Lưu Hưởng nhoáng lên trước mặt hắn: “Ngươi không sao chứ?”

Chu Huyền Lan hơi lắc lắc đầu, giống như còn thanh tỉnh, chỉ hướng người đối diện đang ghé vào bàn ngủ, “Hắn say rồi.”

Thẩm Lưu Hưởng thấy tình huống của hắn còn tốt, chỉ là ánh mắt có chút mơ hồ không ngừng, liền đi tới bên cạnh Từ Tinh Thần, tay dừng trên vai hắn nhẹ lay động, “Từ Tinh Thần! Từ Tinh Thần!”

Từ Tinh Thần nhăn mi, ngẩng đầu nheo lại mắt, phát quan trên đầu đều lệch. Hắn xem xét một lúc lâu, túm tay áo Thẩm Lưu Hưởng lẩm bẩm nói: “Tại sao lại có hai Thẩm Lưu Hưởng? Ngươi cũng dùng Phân Thân Thuật a?”

Từ Tinh Thần vừa nói vừa lộ ra biểu tình không cao hứng: “Một tên đã đủ chán ghét, sao còn ra một tên nữa?!”

Thẩm Lưu Hưởng: “...... Ta đưa ngươi về.”

Y đặt tay bên gáy Từ Tinh Thần, muốn đỡ người trở về. Từ Tinh Thần không muốn phối hợp, trong miệng bất mãn ồn ào: “Ngươi đừng lung lay! Đừng lung lay! Lắc đến mắt ta đều hoa rồi!”

Người uống say, mọi thứ trong tầm mắt đều đang bay.

Thẩm Lưu Hưởng nói: “Được được được, ta không lắc, đưa ngươi về phòng.”

Lúc trước y đã nhờ Tinh Liên chuẩn bị một chén giải rượu canh, vốn dĩ chuẩn bị cho Chu Huyền Lan. Bây giờ xem ra đều rót vào miệng Từ Tinh Thần, để hắn uống một chén rồi ngủ.

Từ Tinh Thần phun ra mùi rượu, chỉ vào Chu Huyền Lan nói: “Ta giúp ngươi chuốc say hắn, có phải ta đặc biệt lợi hại không?”

Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng đầy một lời khó nói hết, ngoài miệng dỗ dành: “Lợi hại, lợi hại! Ngươi là lợi hại nhất!”

Từ Tinh Thần vừa lòng hừ hừ, nghe lời hơn nhiều, lung lay đứng lên. Thấy Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay đỡ lấy hắn, cũng thập phần phối hợp. Nhưng lúc này, một bóng người xuất hiện bên cạnh Thẩm Lưu Hưởng.

Là Chu Huyền Lan ở đối diện đã nhìn một lúc lâu. Hắn trầm khuôn mặt, vươn tay, cường ngạnh mà vặn mặt Thẩm Lưu Hưởng lại. Hắn đối mặt với y, sau đó hơi cúi đầu, nhìn nhìn hàng mi dài trên mắt phượng, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.

“Sư tôn đừng để ý người khác, nhìn ta như vậy là được.”

Chu Huyền Lan hơi câu môi mỏng. Nhưng chưa kịp vui vẻ một lát, một lực cản đã đẩy hắn ra, “Ngươi tránh ra!”

Chu Huyền Lan nhíu mày: “Ngươi tránh ra!”

“Ngươi lặp lại lần nữa!”

“Ngươi tránh ra!”

Mắt thấy hai người cãi nhau như bọn trẻ con, còn muốn động tay chân, đầu Thẩm Lưu Hưởng đều lớn, vội vàng kéo hai người ra.

Y nhìn về phía Chu Huyền Lan còn hơi tỉnh táo, phân rõ phải trái một chút, “Ngươi đi theo sau ta.” Sau đó nâng Từ Tinh Thần dậy, đem người đưa về phòng.

Vừa vặn Từ Tinh Liên mang theo canh giải rượu đi tới, nhìn bộ dạng Từ Tinh Thần say khướt, kinh ngạc xong mới nhấp môi cười khẽ, “Sao ca ca cũng say? May mà nấu nhiều chút.”

Từ Tinh Thần nhìn chén canh đưa tới, vựng vựng hồ hồ lắc đầu, “Không uống.”

Từ Tinh Liên bất đắc dĩ: “Ca ca uống một ngụm a.”

Từ Tinh Thần: “Không thơm, không uống.”

Thẩm Lưu Hưởng đỡ hắn, nhướng mày: “Một chén canh thật lớn a. Ta đánh cuộc Từ Thiếu Quân Đế Cung một ngụm tuyệt đối không uống xong!”

Từ Tinh Thần trợn tròn mắt: “Ngươi coi khinh ta! Đánh cuộc cái gì?!”

Thẩm Lưu Hưởng nhún vai, chỉ cái giường trong phòng: “Ngươi thắng, giường trong phòng là của ngươi. Ngươi thua, giường này là của ta.”

Từ Tinh Thần lập tức đoạt lấy bát canh giải rượu, ngửa đầu lộc cộc lộc cộc uống hết. Từ Tinh Liên ở bên không kìm được cười khẽ, “Vẫn là huynh trưởng có phương pháp.”

Từ Tinh Thần uống một hơi cạn sạch, dốc ngược bát lắc lắc, một giọt không còn, “Này, ai nói ta uống không xong?”

Thẩm Lưu Hưởng đưa hắn đến mép giường, giả vờ lưu luyến: “Quá đáng tiếc a, ta rất muốn nằm cái giường lớn này!”

Nghe vậy Từ Tinh Thần hừ lạnh, xoay người nhanh chóng cởi giày lên giường, chiếm lĩnh địa bàn, làm ầm ĩ một lát, mí mắt mới nhắm lại.

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nhàng thở ra, thấy Chu Huyền Lan rất không cao hứng, nói với Từ Tinh Liên: “Ngươi chăm sóc Tinh Thần một chút, ta mang hắn về.”

Từ Tinh Liên gật đầu: “Huynh trưởng yên tâm.”

Thẩm Lưu Hưởng đem người kéo về phòng, dọc đường đi, Chu Huyền Lan cũng không phản kháng, tùy ý y kéo kéo túm túm.

Đến tận khi bước vào trong cửa, đóng kín lại, Chu Huyền Lan đột nhiên đẩy y lên cửa.

Sau lưng Thẩm Lưu Hưởng đụng phải cửa, phát ra một tiếng “phanh". Sức lực của người phía trước rất lớn, cả người tỏa ra mùi rượu, ánh mắt thâm u, một tay nắm lấy cổ tay trắng nõn mảnh mai của y, một tay chống bên tai y, cúi người ghé sát vào một chút.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại vô hạn, hô hấp cứng lại, tim đập không khỏi nhanh hơn.

Cái hành động này, chẳng lẽ là muốn......!!

Chưa từng nghĩ, liền lúc suy nghĩ của y nhảy đến vài tầng, đồ đệ lại lệch đầu về một bên, gác cằm qua vai y.

Chu Huyền Lan thở ra một chút mùi rượu, hai tay dần dần xuống cùng một chỗ, ôm eo y, trong miệng mơ hồ không rõ nói: “Sư tôn, sư tôn để ta ôm một lát được không?”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

...... chỉ là thế này nha.