Vai Phản Diện Cùng Ta Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 2: Cứu người tại mạch khoáng

Editor + Beta: Lục

Ngay lúc Tô Thu Duyên bắt đầu đi vào hầm mỏ thì cậu thiếu niên vốn đã ở sẵn bên trong cũng đang xem xét lại tình hình lúc này của mình.

Hắn đang bị đè ở trong hầm.

Việc thế này cũng chẳng phải gì lạ, bởi hắn đã từng gặp qua quá nhiều người chết dưới quặng mỏ rồi.

Cho nên hắn rất bình tĩnh, bình tình đến chính hắn còn cảm thấy lạ thường.

Các tu sĩ sẽ không đến cứu bọn họ, tính mạng của phàm nhân không đáng giá để họ làm như vậy.

Trong lòng hắn rất hận, hận những tên tu sĩ xem bọn họ là súc vật kia và cũng hận tông môn đã nuôi chết bọn họ kia.

Nhưng hận cũng chẳng có ích gì, cuộc sống khổ cực này đã dạy hắn rằng chỉ có mình mới tự cứu được mình mà thôi.

Hắn nhìn xuống cục đá màu xanh lục trong tay, nó không giống như những viên linh thạch bình thường, có lẽ chính nó sẽ mở ra một đường sống cho hắn.

Mười lăm phút sau, thiếu niên kinh ngạc nhìn viên linh thạch đã biến mất trong lòng bàn tay mình.

Viên linh thạch này…

Hắn kiềm không nỗi cảm xúc mừng như điên trong lòng.

Chỉ cần cho hắn thêm mấy ngày nữa thôi, hắn có thể đi ra khỏi động mỏ này. Đợi sau khi ra được bên ngoài thì hắn đã không còn là miếng thịt cá mặc người xâu xé.

Thiếu niên hít vào một hơi thật sâu, đưa ý thức của mình chìm vào truyền thừa vừa mới nhận được.

Bên ngoài quặng mỏ, Tô Thu Duyên vươn tay, những chỗ mà ngón tay y lướt qua đều từ đá vụn biến thành khối băng liên kết chặt chẽ với vách đá xung quanh.

Rồi y phất nhẹ tay, những tảng băng vốn cứng rắn kia lập tức nát tan.

Một luồng khí lạnh tràn lan khắp quặng mỏ.

Y một bên đi sâu vào bên trong, một bên dùng cách này để không ngừng mở đường.

Độ chừng mười lăm phút, cuối cùng y cũng thấy được ba bộ thi thể, cả ba người này đều bị đá tảng đè chết, thậm chí có một người còn bị nó cắt đứt ngang nửa người.

Tính cả hai đời thì đây vẫn là lần đầu tiên mà y tận mắt nhìn thấy người chết.

Y đứng yên tại chỗ trong một lát rồi mới đi đến bộ thi thể ở gần nhất.

Làn da của người này thật đen đúa, trên người chỉ mặc một bộ quần áo rách bươm, cơ thể gầy đến độ không còn chút thịt, đôi mắt chằng chịt tơ máu mở to, cứ như là vẫn không dám tin rằng mình cứ thế mà chết ở trong quặng mỏ.

Thậm chí là dưới đôi chân đầy rẫy các vết thương kia của hắn còn không có lấy một đôi giày.

Tô Thu Duyên nhíu mày, tuy rằng y đã đoán trước là sẽ có người chết, thế nhưng…

Y hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi vươn tay vuốt nhẹ lên đôi mắt người nọ.

Hai người còn lại cũng không đỡ hơn là bao. Tô Thu Duyên chỉ biết thở dài, sắp xếp lại thi thể của bọn họ rồi tiếp tục đi về phía trước.

Thiếu niên đột nhiên mở to mắt.

Hình như hắn vừa mới nghe thấy tiếng ai đó?

Không đâu, sẽ không có ai tới đâu, chắc chắn là hắn đã nghe nhầm rồi.

Hắn cố gắng đè nén cảm giác đói khát của mình xuống, tiếp tục nhắm hai mắt lại.

Bây giờ điều quan trọng nhất là tu luyện, chỉ có tu luyện thành công thì hắn mới có cơ hội thoát ra quặng mỏ này.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó, tiếng bước chân nhẹ đến nỗi gần như không hề phát ra tiếng lại vang lên một lần nữa.

Bên trong khu mỏ yên ắng đến tiếng hít thở đều có vẻ chói tai thì mỗi bước chân kia đều như đang đạp vào đáy lòng hắn.

Cậu thiếu niên hé miệng như một phản xạ tự nhiên nhưng hắn lại không nói nên lời nào, bởi hắn sợ sẽ kinh động đến người đang bước đi kia.

Người xuất hiện ở quặng mỏ lúc này làm hắn theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.

Hắn nằm trên mặt đất, khối đá tảng đang đè trên eo đã khiến nữa người dưới của hắn mất đi tri giác, nhưng vẫn may mắn là đầu hắn còn di chuyển được.

Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, hai mắt không dịch chuyển may may mà chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Có người đến thật!

Đột nhiên, cậu thiếu niên không biết mình nên trưng ra biểu cảm như thế nào cho phải.

Vậy mà lại có người đến!

Là đến cứu bọn họ sao?

Không, không thể nào là tới cứu bọn họ đâu.

Chẳng lẽ vốn đã có người ẩn trốn sẵn trong động?

Hắn hồi hộp siết chặt nắm đấm.

Ngay sau đó, một bóng người thon dài đã xuất hiện ở cửa động.

Nơi y đi qua, mọi đá vụn đều biến thành khối băng, mà những khối băng trong suốt đó cũng chính là thứ mang đến cho khu mỏ vốn đen như mực này nguồn sáng duy nhất.

Dưới luồn sáng mỏng manh, bóng người kia chậm rãi tiến về phía hắn.

Một người nào đó hắn không nhìn rõ được gương mặt ngồi xổm xuống.

“Còn sống không?” Giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai.

Ngay sau đó, một đôi mắt xanh thẳm xuất hiện chiếm trọn ánh nhìn của cậu thiếu niên, đôi mắt ấy cứ như bầu trời thoáng đãng mà thi thoảng mới xuất hiện vậy.

Đá tảng vốn đè nặng trên người được hất văng một cách nhẹ nhàng, cảm giác đau đớn ở phần eo lại lần nữa truyền đi khắp người. Đáng tiếc là lúc này, toàn bộ suy nghĩ của thiếu niên đã bị người trước mắt cuốn đi mất.

Bởi vì người đó chợt vung tay áo rồi ôm hắn lên.

Mùi hương lạnh lẽo truyền đến chóp mũi, như là mùi của băng tuyết.

Thiếu niên run nhè nhẹ, không phải vì sợ hãi mà vì quá lạnh. Người đang ôm hắn thật là lạnh quá, giống như một khối băng quanh năm chẳng gặp được ánh nắng vậy.

Có vẻ là người đó nhìn thấy phản ứng của hắn cho nên đã đem áo lông đắp lên người của hắn.

“Đừng sợ, ta mang ngươi ra ngoài.”

Thiếu niên ngẩn ngơ.

Người này, thật là đến cứu hắn ư?

Bên ngoài quặng mỏ, Tạ Ngang sốt ruột đi tới đi lui. Qủa thật là ông muốn đi vào nhưng linh khí trong động quá mức hỗn độn, với thực lực của ông thì có lẽ chỉ cần dùng đến linh lực là sẽ phản phệ lại chính mình ngay.

Từ sau khi thiên đạo biến động, loại linh quặng đầy ắp linh khí thế này đã trở thành ac mộng của các tu sĩ, bằng không cũng đã không để phàm nhân vào trong đó đào quặng.

Cho dù là tu sĩ đi vào thì trừ khi là tu sĩ kim đan trở lên, nếu không chỉ có thể ở trong đó sử dụng sức mạnh cơ bắp mà thôi.

Phía sau Tạ Ngang còn có rất nhiều tu sĩ, bọn họ đều mới biết thành chủ mới tới đây, còn chưa kịp thấy người thì đã nghe tin là thành chủ đã vào trong động để cứu người.

Cái này, cái này, giờ phải làm gì mới tốt đây?

Giữa đám người đang hoang mang lo sợ, Tô Thu Duyên ôm một cậu thiếu niên đi ra khỏi động.

Sau khi cởi lớp áo lông ra, trên người y chỉ còn lại một lớp quần áo đơn giản mỏng manh, khiến y có vẻ càng thêm mảnh khảnh nhưng không có ai dám xem thường y, Một tiếng ầm vang lên, đám người đã đồng loạt quỳ xuống.

Tuy rằng thiếu niên có nghe được âm thanh nhưng đôi mắt của hắn lại không nỡ rời khỏi hình bóng của người ở trước mặt này.

Hắn chưa từng gặp được người nào đẹp đến thế.

Như lãng nguyệt, tựa trời sao, như thu thủy, tựa đông tuyết.

Trong cái cuộc sống khô cằn này của hắn thì đó là tất cả những cảnh đẹp mà hắn từng được nhìn thấy nhưng cũng không sánh bằng nổi một phần vạn của người trước mắt này.

Tô Thu Duyên cúi đầu, thiếu niên trong lòng ngực vẫn không hề rời mắt.

“Ta cho người mang ngươi đi chữa thương.”

Thiếu niên mở miệng muốn nói chuyện nhưng lại chi hộc ra được vài tiếng ho khan đau thấu tim gan.

Tô Thu Duyên nhíu mày.

Thiếu niên nhìn y như thế, tâm trạng lại chìm xuống. Hắn từng nghe nói qua rất nhiều truyền thuyết về các vị thành chủ trước đây, một trong số đó là không chịu được khi nghe phải bất kì loại tạp âm nào.

Người này, chẳng lẽ cũng là như thế?

Hắn cố gắng kiềm chế lại cơn đau nơi yết hầu nhưng tiếng ho khan vẫn chẳng thể nào dừng lại được.

Cũng ngay thời khắc hắn nín thở đến đỏ mắt ấy, Tô Thu Dyên chợt đưa tay lên.

Dù cho bình thường thiếu niên có bình tĩnh cỡ nào thì lúc này hắn cũng không cách nào kiềm chế được sự hoảng loạng dần nổi lên trong lòng.

Hắn muốn phản kháng như một phản xạ tự nhiên nhưng lại bị kiềm chặt lấy không thể nhúng nhích. Tiếp đến, trong miệng hắn đã bị nhét vào một thứ gì đó.

Lành lạnh trơn nhẵn, còn vươn theo một chút ngọt, chỉ trong chớp mắt cảm giác đau đớn nơi yết hầu đã dịu đi một cách nhanh chóng.

Hắn mở to hai mắt không dám tin nhìn Tô Thu Duyên.

Tô Thu Duyên vẫn không lộ chút cảm xúc nào, chỉ ngẩng đầu nhìn Tạ Ngang đang đứng ở bên cạnh và nói: “An táng những người bên trong cho đàng hoàng, còn cậu thiếu niên này ngươi cho người mang về chữa trị đi.”

Tạ Ngang lập tức nói: “Đúng vậy.”

Vừa nói xong đã có ngay người nâng cáng tới bên cạnh.

“Chữa thương cho tốt.”

Thiếu niên nhìn chằm chằm y không rời mắt.

Lúc này Tô Thu Duyên mới phát hiện, tuy rằng mặt thiếu niên đang lấm lem bùn đất nhưng đôi mắt của hắn lại đẹp đến lạ.

Tô Thu Duyên từng gặp qua loại ánh mắt này trên rất nhiều con non của hung thú.

Bởi vì còn quá nhỏ cho nên trong ánh mắt vẫn có nét sợ hãi nhưng cũng chính vì sự nhỏ tuổi đó mà ánh mắt của chúng lại rất sạch sẽ.

Mà trân quý nhất là hung tính vốn chảy xuôi trong huyết mạch được ẩn sâu nơi đáy mắt.

Y chợt nghĩ đến gì đó, lát sau trong tay biến ra một bình sứ trắng tinh.

“Cho ngươi.”

Thiếu niên gần như chẳng thể nâng tay lên nỏi, chỉ có thể mặt cho Tô Thu Duyên đem bình sứ đặt vào trong lòng mình.

“Người là ai?” Lúc bị nâng lên, thiếu niên cố gắng cất lên giọng nói khàn khàn.

Tô Thu Duyên nghe vậy, có hơi nghĩ ngợi rồi mới nói: “Thành chủ thành Thanh Châu.”

Thành chủ thành Thanh Châu.

Thành chủ thành Thanh Châu.

Thiếu niên không ngừng lặp đi lặp lại năm chữ này.

Y là vị thành chủ mới nhậm chức của thành Thanh Châu.

Trong lòng thiếu niên đột nhiên trào ra một loại cảm xúc ngổn ngang vô cùng.

Hắn rất muốn suy nghĩ cho thật cẩn thận nhưng mà áo da cừu trên người quả thật quá ấm áp, còn vấn vương hương vị lãnh lẽo của thanh tùng sau ngày tuyết làm cho lòng hắn không kiềm được mà thả lỏng.

Cơn buồn ngủ ập đến, hắn chỉ biết cố nắm thật chặt áo da cừu trên người, để mặt cho cơ thể dần dần nhắm hai mắt lại.

Sau khi thấy thiếu niên đã được đưa đi rồi Tô Thu Duyên mới lấy thêm một chiếc áo da cừu màu trắng từ trong túi trữ vật ra.

Từ nhỏ y đã sợ lạnh, dù cho lông thú mềm mại cũng chẳng thể giữ ấm nhưng mà có còn hơn không. Nếu y không mặc vào thì các sư phụ chắc chắn sẽ lải nhải bên tai miết thôi.

Sau khi mặc xong khoác da cừu, y nhìn sang Tạ Ngang: “Kêu bốn tên quản sự kia đến đi xem xét quặng mỏ với ta.”

Các sư phụ đúng là hiểu rõ tính cách của y đến một chút cũng không lệch.

Sau khi thấy tình huống như thế rồi thì chắc chắn là y sẽ không thể nào yên tâm thoải mái sống tiếp kiếp cá mặn.

Trước khi đến đây y vốn chỉ tính là tìm mấy cái quặng mỏ mới. Nhưng mà bây giờ mạng sống con người mới là quan trọng nhất cho nên trước tiên phải giải quyết cho tốt vấn đề an toàn này mới được.

Bốn vị quản sự thấp thỏm trong lòng, không biết rốt cuộc là Tô Thu Duyên muốn làm cái gì.

Tô Thu Duyên không giải thích gì mà chỉ phất tay một cái để ẩn thân hình của mấy người đi.

Tô Thu Duyên lập tức đi đến quặng mỏ cũ gần đó nhất.

Phàm nhân trong quặng mỏ không hề biết có người đi vào, bọn họ chỉ biết im lặng đào quặng.

Phía trên bọn họ là một quả dạ minh châu đang phát ra ánh sáng và đó cũng là nguồn sáng duy nhất ở đây.

Tô Thu Duyên đi đến bên cạnh một người trong số họ, sau đó bắt đầu cẩn thận quan sát.

Tuy y không hiểu kỹ thuật khai thác linh thạch nhưng y nhìn thì vẫn đủ biết những người này không hề có dụng cụ bảo hộ nào, giống như là đang cởi sạch quần áo rồi bị ném đến trước mặt dã thú vậy.

Trên làn da lõa lồ đó đầy rẫy những vết thương, có vết thương với chưa kịp khô máu và cũng có những vết sẹo cũ đã lâu năm.

Mặc dù quặng mỏ không có sụp xuống đi nữa thì nguy cơ bị thương của bọn họ cũng không hề thấp.

Ngay lúc Tô Thu Duyên đang im lặng suy nghĩ thì có một người từ bên ngoài đi vào.

Vừa nhìn đã biết đây là một vị tu sĩ.

Sau khi nghe thấy tiếng bước, tất cả người trong động bỗng trở nên hồi hộp, thậm chí là người đứng ở khúc trong cùng còn run rả tay.

Tô Thu Duyên nhíu mi.

Mà lúc này sắc mặt người phụ trách khu một là quản sự Lý cũng không mấy đẹp, bởi vì hắn gần như đã đoán được chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.

Không ngoài dự đoán, sau khi vị tu sĩ kia đi vào thì không hề xem xet tình hình khai thác linh thạch mà đã thẳng tay quất mấy roi vào mấy người đứng bên trong.

“Đã kêu các ngươi là nhanh lên! Sao tay chân còn chậm chạp như vậy!”

“Bây giờ vẫn không tìm ra được quặng mỏ mới cho nên trong các ngươi, ai mà không đào được linh thạch thì đừng hòng ăn cơm!”

Trong lúc tên tu sĩ kia còn mãi kêu gào thì bên này Tô Thu Duyên vừa xong đã nhìn về nhóm quản sự đứng phía sau mấy lần.

Sắc mặt các quản sự càng ngày càng tái mét.

Tô Thu Duyên không nhìn bọn họ nữa, đầu ngón tay y bắn ra một luồng gió bén nhọn đã đánh rớt cây roi trong tay tên tu sĩ kia.

Người nọ hoảng sợ, ngay lập tức quay đầu lại nhìn nhưng chẳng thấy được ai.

Hắn chợt thấy có hơi lạnh, xoa xoa hai tay vào nhau: “Ai? Mau ra đây!”

Đương nhiên là không có ai trả lời.

Hắn khom lưng, muốn tiếp tục nhặt roi lên nhưng đáng tiếc là Tô Thu Duyên lại bắn thêm một luồn gió tới, cây roi kia đã bị cuốn phăng bay ra một bên.

Tên tu sĩ kia đã không dám ở lại lâu thêm đành phải cuồng quýt chạy ra khỏi quặng mỏ.

Mấy người phàm nhân hai mắt nhìn nhau, kiềm lòng không được mà quỳ xuống. Bọn họ cũng không biết là mình đang quỳ với ai, tóm lại chỉ biết bùm bùm dập đầu bái lạy.

Tô Thu Duyên vẫn không có lộ diện mà chỉ dùng làn gió đỡ những người đang bị hoảng sợ đó đứng lên.

Sau đó y lại đi đến những quặng mỏ khác, tình hình của những người thợ mỏ ở đây đều không khác nhau là mấy. Có điều các tu sĩ tuần tra thì có tốt có xấu lẫn lộn, có người thích nhục mạ phàm nhân, có người lại du di cho phàm nhân.

Tạ Ngang đi theo sau Tô Thu Duyên, xem mặt đoán ý, ông đã sớm ầm thầm nhớ kỹ mặt của đám tu sĩ này.

Khi Tô Thu Duyên đi ra từ khu mỏ cuối cùng, y thoáng nhìn lên mặt trời đã lên cao giữa bầu trời.

Vậy là đến giờ cơm trưa.

Nhưng dưới quặng mỏ lại chẳng có ai đi cả, trong khi các tu sĩ tuần tra thì bắt đầu gom nhau lại, chuẩn bị ăn cơm.

Tô Thu Duyên kiềm không được phải cười lạnh.

Các quản sự nghe được âm thanh này không khống chế được cơ thể phải run rẩy theo.

Tạ Ngang thấy thế cũng trừng mắt liếc bốn người họ một cái. The quy định của mạch khoáng thì dù là phàm nhân hay tu sĩ thì mỗi ngày vẫn phải có đủ ba bữa cơm.

Lượng cơm mỗi bữa vốn đã ít rồi, công việc đào quặng lại nặng nhọc, nếu một ngày mà chỉ ăn hai bữa thì…

Chẳng trách những phàm nhân đó đều xanh xao vàng vọt như vậy.

Lúc trước ông chỉ ở mãi trong phủ thành chủ cho nên không biết đến việc phàm nhân ở đây đến cơm trưa cũng không được ăn.

Tô Thu Duyên nhìn bốn tên quản sự: “Kêu nhóm thợ mỏ ra ăn trưa. Còn nữa, từ nay về sau ta không muốn nhìn thấy bất cứ ai dùng roi, biết chưa?”

Bốn tên quản sự gật đầu như gà con mổ thóc.

Tô Thu Duyên lại nói với Tạ Ngang: “Ngươi giám sát bọn họ, đợi xử lý xong hết rồi thì quay về tìm ta.”

Vì thế Tạ Ngang như là chó chăn cừu xua bốn tên quản sự nhanh đi làm việc.

Tô Thu Duyên thấy vậy mới tìm một nơi râm mát chợp mắt.

Cũng gần tới lúc nghỉ trưa rồi.

Tuy đứng ngủ không quá thoải mái nhưng vẫn hơn là không được ngủ.

Bên kia, các quản sự đang ôm tâm trạng lo lắng bàn giao nhiệm vụ xuống cấp dưới.

Ban đầu các tu sĩ đang ăn cơm nghe vậy thì đầy mặt mờ mịt, đợi đến khi nghe các quản sự thét la mới hấp ta hấp tấp chạy đi kêu mấy người thợ mỏ ra ngoài ăn cơm trưa.

Nhóm thợ mỏ ù ù cạc cạc đứng xếp hàng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến lúc quản sự kêu bọn họ ăn cơm, trên mặt bọn họ mới hiện ra một chút cảm xúc.

“Cơm trưa hả?”

“Thật là có cơm trưa để ăn ư!”

Tất cả mọi người đều không dám tin, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.

Tạ Ngang đứng ở một bên nề nếp nói: “Tất cả những việc này đều là do thành chủ sai biểu.”

Giọng nói của ông không lớn nhưng lại chuẩn xác truyền vào tai mỗi người.

“Thành chủ?” Nhóm thợ mỏ hai mặt nhìn nhau.

“Thành chủ mới đã đến rồi. Bắt đầu từ hôm nay thành Thanh Châu này chỉ có duy nhất một vị thành chủ mà thôi, mong các vị hãy nhớ kỹ.” Tạ Ngang vẫn tiếp tục nói với giọng đầy nghiêm túc.

Bốn tên quản sự thấy có cơ hội để a dua nịnh hót bèn nói thêm vào: “Bây giờ các ngươi có cơm trưa để ăn đều là nhờ vào ân đức của thành chủ, còn không mau quỳ xuống tạ ơn!”

Vừa dứt lời, các thợ mỏ đều nối đuôi nhau quỳ xuống.

Không cần biết là ân đức của ai, chỉ cần bọn họ có cơm trưa để ăn là được!

Nhưng Tạ Ngang lại nhíu mày, ngăn cản bọn họ: “Đứng lên đi, không cần quỳ. Cơm ngày ba bữa là thứ các ngươi vốn nên nhận được.”

“Các ngươi lao động cho nên có cơm ăn, chỉ vậy thôi. Mau đứng lên đi.”

Nghe được những lời này, nhóm thợ mỏ ngược lại không biết nên làm gì cho phải.

Tạ Ngang cũng không thèm để ý nhiều, ông thấy tất cả mọi người đã đứng lên hết rồi mới nói tiếp: “Thành chủ còn nhờ ta nói lại một việc, mời mọi người ổn định vị trí.”

Lúc này ngay cả bốn tên quản sự cũng phải cúi đầu đứng ngay ngắn.

Tạ Ngang nhìn lướt qua mọi người rồi nói: “Hôm nay thành chủ có dẫn theo ta và bốn vị quản sự đi qua không ít quặng mỏ.”

Rất nhiều người nghe vậy đều dựng thẳng lỗ tai lên. Thành chủ có ghé qua quặng mỏ? Sao bọn họ lại không biết?

Trong khi các tu sĩ vừa bị đuổi ra khỏi quặng mỏ hôm thì giật mình một cái, sau đó mới chợt ngờ ngợ hiểu ra gì đó. Việc cây roi của bọn họ bị đánh bay, có khi nào là thành chủ làm hay không?

Không ngoài dự đoán, Tạ Ngang lại nói tiếp: “Thành chủ không thích nhìn thấy cây roi bên trong quặng mỏ, trong các dụng cụ dùng để đào quặng không có thứ này. Thế cho nên mời các tu sĩ có mang theo roi đều mang cất chúng cho thật kĩ.”

Lần này ngay cả những người thợ mỏ cũng đã đoán được là có chuyện gì.

Ấy vậy mà nguyên nhân giúp hôm nay bọn họ không bị đánh lại chính là thành chủ!

Sự hưng phấn nhen nhóm trong lòng không ít người.

Tạ Ngang thấy thế cũng nói tiếp: “Các ngươi đều là người thông minh, hẳn là đã hiểu ta muốn nói cái gì. Nếu sau này hai chữ “đánh người” này còn truyền đến tai của thành chủ, vậy các ngươi tự cầu nguyện cho mình đi.”

“Được rồi, ta chỉ nói đến đây thôi, hy vọng các ngươi sẽ không để ta phải nhắc lại lần hai. Giải tán đi, ai làm việc người nấy.”

Sau khi nói xong, ông chẳng thèm quan tâm đến người khác mà xoay người đi tìm thành chủ ngay.

Làm một vị quản gia, đương nhiên là ông phải luôn luôn ở bên cạnh thành chủ mới đúng.

Mà Tô Thu Duyên, người đang được mọi người nhắc đến cũng mới tỉnh ngủ. Y ngáp một cái đã nghe thấy có tiếng bước chân vọng lại từ phía sau.

Tạ Ngang bước nhanh qua hành lễ, sau đó báo cáo ngắn gọn lại tình hình công việc mới đây.

Tô Thu Duyên gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi kêu bốn vị quản sự đến đây, ta dẫn bọn họ đi tìm quặng mỏ mới.”

Người của Tiên Lục chỉ biết dùng loại phương pháp thô kệch nhất là biện pháp thông qua cảm ứng linh khí để tìm kiếm quặng mỏ.

Hôm nay y sẽ phổ cập khoa học miễn phí cho bọn họ một cách tìm quặng mỏ mới – tìm quặng theo khoa học.