Vai Phản Diện Cùng Ta Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 38: Kế hoạch tìm kiếm nhân tài

Editor: Yến Uyên

Beta: Mika

Hai phàm nhân từ thành Dương đến cậy nhờ Thanh Châu là một chuyện hiếm lạ.

Suy cho cùng, Thanh Châu có tiếng nghèo và quái gở nhất vùng Đông Cảnh.

Không nghĩ tới, trong những ngày tuyết bay lả tả như vậy lại có người tới đây nhờ cậy bọn họ.

Ngay cả các tu sĩ thủ thành cũng có một loại kiêu ngạo không biết từ đâu tới, vây quanh hai phàm nhân này hỏi đông hỏi tây.

"Các ngươi tên gọi là gì? Thật sự là từ thành Dương tới?"

Thiếu niên đã uống canh xua lạnh, cả người cũng có chút tinh thần. Nhìn thấy nhiều tu sĩ như vậy trong lòng có chút sợ hãi nhưng sự phấn khởi lại vượt qua chút sợ hãi này: "Ta là Giang Nhị, từ thành Dương tới đây."

Trung niên cũng vội vàng nói: "Ta là Tưởng Thất, chúng ta đã đi rất lâu mới đi đến được nơi này, đây là thành Thanh Châu sao?"

Tu sĩ nói: "Nơi này tất nhiên là thành Thanh Châu."

Tưởng Thất có chút không dám tin, bởi vì đài quan sát cao mấy chục mét kia quá làm người ta kinh ngạc rồi. Thành Dương không có vậy mà thành Thanh Châu trong lời đồn nghèo hơn thành Dương vô số lần lại có?

Nhìn những tu sĩ ở đây, tuy quần áo không tốt như của bọn họ, nhưng trong ngày mùa đông giá rét thế này mỗi người bọn họ vẫn tràn đầy năng lượng, thậm chí còn sẵn lòng cùng bọn họ hỏi đáp, này cũng quá hòa nhã rồi đi?

Lại có tu sĩ hỏi: "Sao các ngươi lại muốn đến thành Thanh Châu?"

Giang Nhị thấy các tu sĩ vây quanh đều rất tò mò với đáp án này, cẩn thận dè dặt nói: "Trước đó ta từng chạm mặt một tu sĩ thành Thanh Châu, nghe hắn nói cuộc sống của các phàm nhân ở Thanh Châu rất tốt, cho nên ta muốn đến đây nhờ cậy."

Các tu sĩ ồ lên.

Đãi ngộ của các phàm nhân thành Thanh Châu xác thật không tồi.

Nhưng đãi ngộ dành cho tu sĩ như bọn họ cũng không kém, điểm này cũng không cần nói cho những người khác.

Qua một lúc lâu, người của phủ Thành chủ cuối cùng cũng tới.

Người tới chính là Vạn Kiệt, là đại đồ đệ của Tạ Ngang. Sau khi Tạ Ngang nhận ra bộ mặt thật của Tần Việt, rút kinh nghiệm xương máu, ông cảm thấy cần phải bồi dưỡng những người khác thành người thành thật mới được, cho nên chuyện này được giao cho Vạn Kiệt làm.

Vạn Kiệt vội vàng chạy đến, tin tức mang theo đã trải qua Tô Thu Diên suy nghĩ kỹ càng.

"Thành chủ nói, trong thời tiết như vậy mà hai người bọn họ có thể đến thành Thanh Châu, vậy tạm thời cho bọn họ ở lại, chỗ ở vẫn còn nhưng vật tư sinh hoạt không có danh ngạch phân phối cho bọn họ. Về phần cuối cùng có thể được ở lại hay không còn phải xem biểu hiện của bọn họ."

Tuy thành Thanh Châu cực kỳ thiếu* người, nhưng Tô Thu Diên không phải là người nào cũng cần.

(*) thiếu ở đây là thiếu nhân tài, nhân lực, ít người

Hai người này có thể đi đến Thanh Châu, chứng tỏ nghị lực không tồi, đầu óc và vận khí cũng không tệ, cho nên y cho phép hai người kia ở lại.

Tuy nhiên không thể không có lòng phòng bị. Hiện tại chưa thể xác định được hai người này là tự muốn đến đây hay là do thành Dương phái tới tìm hiểu tin tức. Cho nên Tô Thu Diên quyết định sắp xếp cho bọn họ vào ở tòa nhà Lâm Lộ đang ở.

Lầu một vừa hay không ai ở, hai người bọn họ ở một phòng. Bình thường sẽ do các tu sĩ và phàm nhân trong tòa nhà theo dõi bọn họ, hẳn là cũng không tạo ra được trận sóng lớn nào.

Hôm nay vừa khéo là ngày Lâm Lộ ra cửa quét tuyết, hắn ta đang cầm xẻng xúc tuyết chợt thấy một đám người từ phía xa tới.

"Đội tu sĩ tuần tra không phải vừa mới ghé qua hay sao?" Hắn ta tò mò hỏi người bên cạnh, "Làm sao lại có người tới đây nữa? Chẳng lẽ có việc gì?"

Nhân viên quản lý nghe vậy, nhìn kỹ phía trước: "Hình như là Vạn Kiệt dẫn tới hai phàm nhân, nhưng ta chưa từng thấy hai phàm nhân đó."

Người trong thành Thanh Châu không nhiều lắm, trước kia thì không nói, hiện tại cũng đã dọn tới Thanh Uyển, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, đa số mọi người đều quen biết nhau, nhưng hai phàm nhân này thật sự là vô cùng xa lạ.

Khác với nhân viên quản lý, sau khi thấy rõ hai người nọ thì Lâm Lộ ngây ngẩn cả người.

Hắn ta nắm chặt cái xẻng trong tay, chỉ cảm thấy chính mình chắc chắn đã hoa mắt, nếu không sao có thể nhìn thấy người thành Dương chứ!

Nhưng rất nhanh, phản ứng của hai người đối diện kia đã nói cho hắn ta, hắn ta không có nhận sai người, thật sự là hai người quen!

Ngay từ cái nhìn đầu tiên Giang Nhị đã trông thấy Lâm Lộ lẫn trong đám người. Người vẫn là người đó, nhưng ăn mặc rất dày, tinh thần rất tốt, vừa nói vừa cười với mấy người xung quanh. Hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ không có tinh thần, gục đầu ủ rũ trong quá khứ.

Vạn Kiệt không biết ba người bọn họ có quen biết nên đang chuẩn bị giới thiệu, lại nghe thấy Giang Nhị phất tay gọi: "Lâm Lộ, Lâm Lộ!"

Quan hệ của cậu với Lâm Lộ cũng không tệ lắm, cái phất tay này cũng đặc biệt dùng sức.

Thế mà thật là người quen! Lâm Lộ ném cái xẻng trong tay, vừa kích động vừa vui vẻ pha chút không thể tin tiến lên nói: "Sao các ngươi lại tới nơi này?"

Nhân viên quản lý cũng tiến lên vài bước hỏi Lâm Lộ: "Họ là người quen của ngươi à?"

Ngữ khí của Lâm Lộ khó được có chút hưng phấn: "Đúng vậy, là người quen cũ khi còn ở thành Dương."

Vạn Kiệt thấy thế nói: "Các ngươi quen nhau thì tốt, hai người bọn họ từ thành Dương tới, muốn đến cậy nhờ Thanh Châu, đi gần một ngày. Thành chủ quyết định tạm thời giữ bọn họ lại. Họ tự mang theo lương thực, về phần củi lửa sưởi ấm , y phục hay những thứ khác, bên phủ Thành chủ sẽ cân nhắc suy xét."

Phát đồ gì, phát bao nhiêu đồ, sao lại phát những đồ ấy, tất cả đều phải dựa theo điều lệ mà làm. Bằng không, nếu có người không có đồ ăn đều đến cậy nhờ Thanh Châu thì dân thành Thanh Châu phỏng chừng sẽ chết đói mất.

Hai người Giang Nhị đã sớm biết quyết định này, nghe vậy cũng không thất vọng, bọn họ nhìn căn nhà mới tinh kiên cố trước mắt, lại nhìn mọi người còn đang quét tuyết bên ngoài trong tiết lạnh giá này, họ cảm thấy không có đồ vật sưởi ấm, bọn họ cũng có thể tiếp tục sống sót ở đây.

Trong tay nhân viên quản lý có chìa khóa của lầu một tòa nhà, trực tiếp mở cửa bên phải, dẫn hai người này đi vào.

Tuy Giang Nhị đã sớm tưởng tượng được cuộc sống của các phàm nhân ở thành Thanh Châu, nhưng là hắn tuyệt đối không ngờ tới các phàm nhân vậy mà lại ở chung với tu sĩ, hơn nữa căn nhà này còn tốt hơn so với nhà ở thành Dương rất nhiều.

Không nói cái khác, chỉ mỗi đồ đạc gia dụng bày biện trong căn nhà này thôi, chúng không phải là đồ các phàm nhân ở thành Dương có thể sử dụng. Càng đừng nói giường sưởi, nhà xí và phòng bếp bên trong.

Giang Nhị nuốt một ngụm nước miếng: "Thật sự cho chúng ta ở nơi này sao?"

Nhân viên quản lý nói: "Phải, các ngươi tạm thời ở nơi này, các ngươi không có đồng bạn nào khác chứ?"

Giang Nhị lắc đầu: "Không có."

Nhân viên quản lý gật đầu: "Hiện tại, hai người các ngươi chưa có củi lửa nên chưa dùng được giường sưởi và phòng bếp, nhưng nhà xí có thể dùng, lấy thùng gỗ xúc tuyết đợi nó tan thành nước là có thể dội nhà cầu. Còn nước uống, mỗi ngày buổi sáng và buổi chiều đều có thể đến giếng múc nước."

Hắn dặn dò tiếp: "Chúng ta mỗi ngày phải quét tuyết hai lần, nếu các ngươi đã tới đây thì phải tuân thủ quy củ. Mỗi ngày ta sẽ gõ cửa gọi các ngươi, nếu thân thể các ngươi không thoải mái, hoặc là nhà cửa có chỗ nào xảy ra vấn đề cũng có thể nói cho ta."

--------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com