Vai Phản Diện Cùng Ta Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 40: Thành chủ ăn cơm

Editor: Kan Kudo

Beta: Lục

Cuối cùng, mấy người họ đã về đến thành Thanh Châu trước khi mặt trời lặn,.

Từ xa, Nghiêm Thành đã thấy một tòa tháp cao mấy chục mét, trong lòng hắn có hơi khiếp sợ. Đây là thành Thanh Châu, tòa thành đã luôn bị đồn rằng nghèo nhất Đông Cảnh đó sao?

Xem ra lời đồn đãi chẳng đáng tin.

Nếu thật sự nghèo thì làm sao xây được tòa tháp cao như thế.

Là người thành Dương, hắn ta biết rất rõ, để xây được công trình kiến trúc cao như thế thì lượng gạch đá và bùn nhão cần có là rất lớn, thậm chí dù có những nguyên vật liệu đó vẫn chưa đủ, phải có cả đội thi công có tay nghề cực tốt mới được.

Tạ Ngang thấy mắt hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên bèn giới thiệu: "Đài quan sát là nơi mà các tu sĩ trong đội thủ thành của chúng ta mỗi ngày đều phải đến. Khi đứng trên đó, bọn ta có thể nhìn thấy mọi hành động đang diễn ra cả trong và ngoài thành."

So với nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào như thành Dương thì thủ vệ nơi này nghiêm ngặt hơn nhiều.

Nghiêm Thành biết những lời này là đang mình nhưng vẫn gật đầu nói: "Đúng là rất tốt."

Người trên đài quan sát quả nhiên đã nhanh chóng nhìn thấy bọn họ, bọn họ vừa tới gần là cửa hông của cổng thành lập tức được mở ra. Bên trong có mấy người tu sĩ dáng đứng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, đến sau khi bọn hắn nhìn rõ được mặt Tạ Ngang mới thở phào: "Quản gia Tạ, hai vị đằng sau ngài là?"

Cho dù là Tạ Ngang đi chăng nữa thì cũng không thể tùy tiện dẫn người vào.

Tạ Ngang lấy một lá bùa ngọc ra, sau khi bóp nát lập tức truyền ra giọng của Tô Thu Diên.

"Cho họ vào đi."

Nghe được tiếng của thành chủ, mọi người mới cho đám người Tạ Ngang đi vào.

Nghiêm Thành càng kinh ngạc hơn, không ngờ ngay cả Tạ Ngang cũng không thể tùy tiện ra vào cổng thành.

Tạ Ngang thấy thế thì giải thích: "Muốn ra khỏi cổng thành, nhất định phải có khẩu dụ của thành chủ, khẩu dụ chỉ có hiệu quả trong ngày, sau khi dùng một lần sẽ mất hiệu lực."

Còn một câu mà ông không nói, đó là trên bùa ngọc này không chỉ có khẩu dụ của thành chủ mà mỗi khi bóp nát, còn bị thần thức của thành chủ cảm nhận được.

Cho nên ở trong thành Thanh Châu này, việc muốn giấu giếm thành chủ ra vào thành là gần như không thể.

Suốt dọc đường đi, hai người Nghiêm Thành và Giang Cầm đều cẩn thận quan sát thành Thanh Châu.

Lúc này bọn họ mới tìm được chứng cứ thành Thanh Châu được xưng là thành nghèo nhất từ những con đường đầy ổ gà ổ vịt và những công trình kiến trúc chắp vá lụp xụp.

Nhưng dù vậy, bây giờ tòa thành này vẫn còn rất nhiều người hoạt động, ngay cả trên đường phố căn bản không có ai cũng có tu sĩ đang tuần tra.

Sau khi đi qua rừng trúc ngập trong màu trắng tuyết, cảnh sắc lại lần nữa biến đổi.

Đầu tiên, bọn họ thấy một tòa y quán, trên bảng hiệu của y quán ghi Tế Thế Đường. Tuy rằng cách khá xa, nhưng họ vẫn có thể thấy bóng người lấp ló ở bên trong.

Lúc này Giang Cầm lên tiếng: "Chỗ các ngươi cũng có y quán riêng?"

Thật ra thành Dương cũng có, nhưng không ngờ nơi như Thanh Châu vậy mà lại có y quán, hơn nữa mùa đông vẫn có người ngồi chờ khám ở trong.

Tạ Ngang cười nói: "Thành chủ nói, y quán bắt buộc phải có. Bởi vì dù là tu sĩ hay phàm nhân đều ba nạn năm bệnh nên lúc nào cũng phải có y sư trực khám, đặc biệt là vào mùa đông thế này. Bằng không lỡ có người bị thương hoặc sinh bệnh thì phiền toái lắm."

Nghiêm Thành âm thầm gật đầu, với người đã từng là đội trưởng đội săn thú như hắn ta thì ngoài săn thú ra, hắn ta coi trọng y quán nhất.

Nếu không có y sư, hoặc là y sư có kỹ thuật không tốt, thì khi bọn họ bị thương sẽ vô cùng phiền toái.

Giang Cầm có vẻ như đang suy tư gì đó, nàng khẽ liếc nhìn y quán thêm một cái.

Qua y quán là tiến vào nội thành.

Phong cảnh của nội thành và ngoại thành có sự khác nhau rất lớn.

Bên trái là từng tòa tiểu lâu san sát nối tiếp nhau, màu sắc tương đồng, độ cao tương đồng, khoảng cách tương đồng, nhìn qua rất chỉnh tề, không ngờ chỉ mới nhìn bề ngoài đã thấy nhà cửa nơi này được xây còn tốt hơn rất nhiều so với thành Dương.

"Nơi đó là Thanh Uyển, là nơi ở hiện tại của mọi người."

Sau khi nói xong, trước mặt bọn họ có một đội tu sĩ tuần tra đi tới.

Đi đầu là Trịnh Minh, hắn ta thấy Tạ Ngang bèn đi qua chào hỏi nhưng chào xong vẫn không quên hỏi thân phận hai người đằng sau.

Tạ Ngang nói: "Là người Thành chủ mời về."

Trịnh Minh gật đầu, trong lòng tự nhủ xem ra Thanh Uyển này lại sắp có thêm hộ gia đình mới.

Tạ Ngang dẫn đám người Nghiêm Thành đi dạo quanh vài nẻo đường, vừa hay có thể ngắm khung cảnh của Thanh Uyển, đôi khi mơ hồ nhìn thấy bóng người xuống lầu múc nước. Trong thời tiết tuyết lớn tán loạn như thế, chỉ đơn giản là nhìn quang cảnh trước mắt này thôi cũng cảm thấy hài hòa dễ chịu.

Tới phủ Thành chủ, Tần Việt nói thẳng với Tạ Ngang: "Quản gia Tạ, ta đi hỏi Thành chủ trước, xem ngài ấy muốn tiếp khách ở đâu."

Tạ Ngang gật đầu.

Tần Việt lập tức ném yêu thú trong tay xuống rồi gọi một tu sĩ trong phủ Thành chủ mang đi cất tạm giúp hắn, sau đó sải bước tiến vào Thanh Trúc Uyển.

Hai người Nghiêm Thành thấy thế thì hiểu ra ngay, cái vị tu sĩ thoạt nhìn cực kỳ lợi hại nhưng chẳng chịu nói một lời này hóa ra là hầu cận của thành chủ, thảo nào ngay cả quản gia cũng không sợ.

Lúc này Tô Thu Diên đang nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân của Tần Việt bèn nói: "Vào đi."

Mặt mày Tần Việt tươi cười, hắn còn chưa gõ cửa mà thành chủ đã biết là hắn rồi.

Có thể thấy Thành chủ đã thân quen với hắn đến cỡ nào.

Sau khi Tần Việt đẩy cửa đi vào thì thấy Tô Thu Diên đang dựa trên giường nhắm mắt dưỡng thần, hắn vội vàng đi qua nắm lấy tay Tô Thu Diên: "Thành chủ, ta đã về rồi."

Lúc này Ma Tôn cũng phân một sợi thần thức để nhóm Huyền Dương Hỏa.

Dạo gần đây hắn ta và Tần Việt phối hợp càng ngày càng ăn ý, những lần đối đầu giữa hai người cũng giảm bớt ít nhiều, nguyên nhân chính là hắn ta chịu đưa Huyền Dương Hỏa cho Tần Việt "mượn".

Tô Thu Diên cảm nhận được sự ấm áp nơi lòng bàn tay, nếu không vì lát nữa phải thao tác trận pháp thì Tô Thu Diên chỉ muốn kéo Tần Việt lên giường ngủ thôi.

Không biết vì sao mà dù dạo này thời gian nghỉ ngơi của y đã chiếm hơn phân nửa rồi nhưng vẫn cảm thấy như nghỉ ngơi không đủ vậy.

Ma Tôn lại biết nguyên nhân. Lúc trước, thân thể Tô Thu Diên vẫn luôn cận kề sụp đổ, nếu không nhờ có tu vi mạnh mẽ chống đỡ thì e là đã ngã gục từ lâu rồi.

Trong khi đó, Huyền Dương Hỏa không chỉ có thể ức chế tổn thương do Băng linh căn biến dị gây ra mà còn có thể chậm rãi chữa lành nội thương để lại do băng giá tạo ra trong người Tô Thu Diên, vậy nên y mới ham ngủ như thế.

Ánh mắt Tần Việt hiện lên sự đau lòng: "Thành chủ, người thì ta đã dẫn về, nhưng hay là ngày mai rồi hẵng gặp bọn họ nhé. Chốc lát ngài còn phải điều khiển trận pháp nữa, thật sự đã đủ mệt rồi."

Tô Thu Diên lắc đầu, nói: "Người đã tới rồi thì phải gặp một lần, cũng đâu tốn bao nhiêu công sức."

Y lập tức dẫn theo Tần Việt đi đến thư phòng.

Cùng lúc đó, Tạ Ngang, Nghiêm Thành và Giang Cầm đã chờ ở ngoài thư phòng.

Nghiêm Thành nghe thấy tiếng bước chân từ đằng xa, mỗi bước nhẹ đến mức gần như không nghe thấy được. Nếu người tới cố ý che giấu thì e là khi y đến ngay bên cạnh rồi hắn ta cũng chẳng phát hiện ra.

Trong lòng đang cân nhắc, trước mắt hắn ta đã xuất hiện hai bóng người.

Hai người dắt tay nhau đến, đều là long chương phượng tư, phong thái xuất chúng.

Đến khi Nghiêm Thành thấy rõ tướng mạo của người bên trái, một người đã thanh tâm quả dục nhiều năm như hắn ta cũng không kiềm lòng được mà khẽ rung động.

Ngũ quan người này không có chỗ nào không đẹp cả.

Dù cho gương mặt ấy có lạnh nhạt thì vẫn khiến người ta có cảm giác kinh tâm động phách.

Ở tiểu thành nơi Đông Cảnh hẻo lánh thế này, sao lại xuất hiện một vị tựa tiên nhân thế này cơ chứ?

Hầu kết Nghiêm Thành khẽ động, nhưng đã mau chóng bị một ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Là Tần Việt, đang cảnh cáo nhìn hắn ta.

Rõ ràng Tần Việt nhỏ tuổi hơn hắn ta, thế mà khí thế trên người lại khiến người ta không dám nhìn thẳng, Nghiêm Thành không nhịn được liếc mắt đi, không dám nhìn nữa.

Giang Cầm ở bên cạnh cũng vậy.

Từ khi tu vi của Giang Cầm bị phế bỏ, lòng nàng vẫn luôn phẳng lặng như nước, đây là lần đầu nàng có cảm giác hổ thẹn.

Tựa như bộ dạng lôi thôi lếch thếch này của nàng thật sự không nên xuất hiện trước mắt người này vậy.

Tần Việt thấy trong mắt của hai người trước mặt lộ ra vẻ kinh diễm, trong lòng có hơi khó chịu, hắn hơi nghiêng mặt nói với Tô Thu Diên: "Thành chủ, lát nữa ngài uống trà không?"

Tô Thu Diên cũng nhìn về Tần Việt: "Không cần, nước là được rồi."

Tần Việt gật đầu.

Chỉ dùng hai câu nói là Thành chủ đã không chú ý hai người kia nữa, thật tốt.

Tạ Ngang thờ ơ lạnh nhạt, ông tự cười gằn trong lòng rồi bước ra nói với Tô Thu Diên: "Thành chủ, ta đã đưa người mà ngài muốn mời về rồi."

Tô Thu Diên gật đầu, nói: "Vất vả rồi."

Cả nếp nhăn trên mặt Tạ Ngang cũng nở nụ cười: "Không vất vả, chỉ cần là chuyện thành chủ đã giao cho, thuộc hạ tất nhiên sẽ làm tốt."

Ông mở cửa thư phòng, mời Tô Thu Diên vào.

Nghiêm Thành và Giang Cầm bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy bầu không khí ở Thanh Châu xem ra cũng không khác gì mấy so với thành Dương, ít nhất là ở khoản nịnh nọt thành chủ như thế này thì quả thực là giống nhau như đúc.

Nhưng nếu đổi thành bọn họ thì...

Nghĩ đến dáng vẻ của Thành chủ Thanh Châu, Nghiêm Thành vuốt ngực, e là chính hắn ta cũng sẽ biến thành một tên vua nịnh nọt thôi.

Vậy nên bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân chính dẫn đến việc hắn ta bị người xa lánh ở thành Dương hẳn là vì Thành chủ thành Dương thật sự quá bình thường, không khơi dậy nổi du͙ƈ vọиɠ muốn nịnh nọt của người ta.

Nhưng nếu đổi thành vị này thì Nghiêm Thành cảm thấy mình cũng có tiềm lực lắm.

Sau khi vào thư phòng, Tô Thu Diên lập tức nói đến chính sự.

Y hỏi Nghiêm Thành: "Ngươi là cựu đội trưởng đội săn thú của thành Dương?"

Tinh thần Nghiêm Thành chấn động: "Xin đáp lời thành chủ, ta tên là Nghiêm Thành, từ bước vào Luyện Khí đã gia nhập đội săn thú, sau khi đến Trúc Cơ kỳ thì đảm nhiệm chức đội trưởng của đội săn thú. Năm năm trước, vì một số lí do nên ta đã bị thay thế khỏi vị trí đội trưởng. Ta từng dẫn người vây quét hơn mười yêu thú Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí còn đơn độc đánh chết ba yêu thú Kim Đan. Tuy lần đó ta có bị thương nhưng ba con yêu thú kia cũng bị ta lấy mạng."

Trên đường đi, hắn ta đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu thành Thanh Châu là nơi đáng ở lại, như vậy từ giờ hắn ta chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm lúc trước nữa.

Một tu sĩ Trúc cơ kỳ mà lại để người ta ghẻ lạnh nhiều năm, loại mùi vị này hắn ta không cam lòng nếm thêm lần nào nữa.

Tần Việt nghe vậy nhíu mày, chẳng phải đã bảo người tên Nghiêm Thành này có tính tình không tốt, không biết nịnh nọt sao? Sao bây giờ dáng vẻ lại trông như đang nóng lòng thể hiện vậy?

Tô Thu Diên lại không cảm thấy có gì kì lạ, Nghiêm Thành mới đến nên đương nhiên hắn ta phải thể hiện cho tốt. Thế là y với hắn ta: "Nói vậy là quản gia Tạ đã nói rõ cho ngươi nguyên nhân mời ngươi đến Thanh Châu lần này."

--------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com