Vai Phản Diện Cùng Ta Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 46: Luyện đan, săn thú

Editor: Lương Quỳnh

Beta: Lục

Thịt ở thành Thanh Châu là thứ đồ xa xỉ.

Lần gần nhất được ăn thịt là vào ngày lễ mừng khánh công.

Vì vậy khi các tổ trưởng nhận thịt về phát cho mọi người, vẻ mặt ai nấy đều ngỡ ngàng.

"Thịt? Thành chủ phát thịt cho chúng ta??" Lưu Thải nuốt ngụm nước bọt, nhìn miếng thịt đỏ tươi rói kia, trong lòng vẫn còn ngờ ngợ không dám tin.

Bọn họ lấy linh thạch ở đâu ra để mua thịt ăn cơ chứ?

Mạnh Đa nói: "Ừ, đúng vậy, mỗi người một cân. Gia đình ngươi có hai người thì có thể nhận hai cân thịt."

Mọi người đều dọn vào Thanh Uyển ở, cho nên tổ trưởng tổ dân phố trước đây cũng thay đổi phạm vi phục vụ. Lưu Thải sống ở căn số năm, vừa khéo là hàng xóm với Mạnh Đa.

Cha của Trang Thừa đứng bên cạnh quan sát hồi lâu rồi mới nói: "Trên miếng thịt này hình như có linh khí ?"

Thịt thông thường với thịt linh thú tất nhiên nhiên là không giống nhau, tu sĩ xem loại thịt thứ nhất là thịt chết, còn loại thứ hai thì khác, chỉ mới ngửi mùi vị kia thôi đã đủ khiến họ thèm đến chảy nước miếng.

Mạnh Đa đáp: "Thực sự có linh khí."

Hắn giải thích một lượt về lý do cho mọi người rồi mới nói tiếp: " Mọi người phải nhận rõ mặt lợi và hại. Thành chủ vốn có thể không phát thịt cho mọi người, làm như vậy cũng bớt được rất nhiều phiền phức. Nhưng thành chủ yêu thương chúng ta nên ngài mới nghĩ cách xử lý thịt yêu thú."

Mạnh Đa nói đơn giản, nhưng người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, suy nghĩ một chút đã hiểu ra ngay mức độ nặng nhẹ trong đó.

Nếu để những người khác biết được việc này, thành chủ sẽ là người đứng mũi chịu sào, phiền phức không nhỏ.

Nhưng thành chủ vẫn đem thịt phát cho bọn họ.

Lưu Thải lập tức đáp: "Tổ trưởng Mạnh yên tâm, chúng tôi đều biết nỗi khổ tâm của thành chủ, tuyệt đối sẽ không nói nhăng nói cuội."

Mạnh Đa gật đầu nói: "Sau này các ngươi chỉ coi đó là thịt thông thường, bình thường đừng bàn luận đến nó, có ăn thì ăn, đem miệng đóng chặt lại, làm như vậy sẽ có lợi cho tất cả mọi người."

Cha Trang Thừa là tu sĩ, càng thêm hiểu rõ sự quý giá của phương pháp này.

Nếu như để các tu sĩ của khu vực trung tâm Tiên Lục biết được có phương pháp biến thịt yêu thú thành thịt linh thú này, kia chẳng phải họ sẽ đến gây phiền phức cho thành chủ hay sao?

Ông cũng nghiêm túc nói: "Ta sẽ quản lý tốt người của căn số năm, tuyệt đối sẽ không để bọn họ bàn tán lung tung truyền ra bên ngoài."

Qua nửa canh giờ, phần thịt này mới được phát hết.

Tiểu Thạch Đầu đã tan học trở về nhà. Lớp Luyện Khí giai đoạn này chưa cần lên lớp mỗi ngày. Vì dẫu sao thì mọi người đều không có căn bản, học cũng chậm đi một chút, vậy nên muốn cách một hai ngày để tiêu hóa kiến thức.

Từ lúc Tiểu Thạch Đầu bắt đầu đi học, não bộ cũng thông minh lên không ít. Bấy giờ nhóc đang ôn tập lại bài vở, nhưng mới ôn được một nửa đã nghe thấy tiếng mở cửa.

"Mẹ!" Tiểu Thạch Đầu lập tức phóng xuống ghế đi đón Lưu Thải.

Lưu Thải giơ miếng thịt ra nói: "Chạy từ từ thôi, chạy từ từ thôi. Hôm nay chúng ta ăn thịt!"

Tiểu Thạch Đầu nhìn miếng thịt lớn ở trong tay Lưu Thải, vừa hiếu kỳ vừa khó hiểu: "Thịt?"

Lần ăn thịt gần đây nhất đã nửa năm trước, nhóc đã hoàn toàn quên mất thịt là thứ gì.

Lưu Thải đáp: " Con đi thư phòng ôn lại bài vở, nấu thịt xong rồi ta gọi con."

Mùa xuân tới, những người ở cùng với nhau trước đó, nay đều được phân chia phòng riêng, dẫu sao mùa đông tới có thể ở cùng nhau, một mặt là vì lo lắng căn phòng ở lầu một bị dột nước, cho nên để trống ra. Mặt khác cũng là vì tiết kiệm củi lửa, đốt một lò có thể sưởi ấm được cho mấy người, cớ gì phải tách ra ở..

Nhưng bây giờ không giống trước, rất nhiều hộ gia đình vẫn hy vọng có nơi ở riêng thuộc về mình thế là các hộ cùng chuyển ra ngoài một lượt.

Bạn phòng trước đây của Lưu Thải cũng chuyển đi, chuyển tới lầu một của căn số mười, sống với bằng hữu của nàng ấy.

Tiểu Thạch Đầu mãi nghĩ đến thịt, chẳng còn tâm trí để đọc sách nữa, thế là nhóc quyết định đi tới phòng bếp nhìn Lưu Thải nấu cơm.

Tuy Lưu Thải chưa từng chế biến thịt, nhưng nhóm tổ trưởng Mạnh đi học ở phủ Thành chủ về có mang theo mấy cuốn sách dạy nấu ăn.

"Trước tiên phải thắng mỡ mới được."

Trước đây bọn họ ăn ngũ cốc tạp lương, thông thường đều nấu lên ăn, bởi vì dầu đắt nên rất ít người dùng nó xào rau. Bây giờ có thịt rồi, nghe nói thịt linh thú này không những thắng ra rất nhiều dầu mà còn vô cùng thơm. Bởi vậy tổ trưởng Mạnh có nói trước với bọn họ, nhất định phải thắng mỡ trước rồimới dùng đến thịt.

Lưu Thải cắt miếng thịt nhỏ cho vào chảo nóng, quả nhiên lập tức phát ra âm thanh xèo xèo, cả mùi hương không thể hình dung bằng lời cũng theo đó tỏa ra..

Tiểu Thạch Đầu đứng bên cạnh ngửi thấy mùi thơm bắt đầu tiết nước bọt.

Đây là thịt sao ? Đúng là thơm quá đi !

Lưu Thải cũng bị mùi hương này hấp dẫn, nuốt nước bọt xuống cổ, nàng lẹ tay đổ dầu ở trong nồi ra, hai miếng thịt lại thắng ra được nửa bát dầu.

Trong khi đó, thịt trong nồi cũng đã chuyển màu. Lưu Thải rắc ít muối lên trên miếng thịt rồi dùng đũa đảo một lượt, sau cùng mới gắp sang một chiếc bát khác.

"Thử xem nào." Nàng nói với Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu vội vàng gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, mặc dù bị bỏng một chút nhưng hương thơm của miếng thịt kia đậm đà quá, nhóc thực sự không nhịn nổi phải nhai thêm mấy cái mới nuốt vội xuống.

Lưu Thải thấy vậy cũng thưởng thức một miếng.

Chỉ một miếng này thôi đã đủ làm nàng ta cảm thấy mình uổng phí nửa đời người!!

Ai ngờ trên thế gian này vẫn còn món ngon đến vậy !

Lúc này, Tô Thu Diên cũng đang thưởng thức món ăn. Sau khi đã qua xử lý, loại thịt yêu thú này đã chẳng khác gì với thịt linh thú, không những chất thịt càng thơm ngon mà đến cả hương thơm của linh khí cũng giống vậy.

Tần Việt nhìn y đầy hồi hộp: " Có hợp khẩu vị của thành chủ không ?"

------------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com