Vai Phản Diện Cùng Ta Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 52: Ngọc Giản Tử Mẫu

Editor: Neyu

Beta: Lục

Ngày nghỉ vui vẻ thoải mái kết thúc, các tu sĩ của phủ Thành chủ lại bắt đầu tổ đội đi Thanh Uyển trồng cây.

Trước đây, bọn họ đã có kinh nghiệm trồng cây ở suối nước nóng, cho nên tốc độ trồng lần này cũng rất nhanh.

Hơn nữa, bởi vì tâm trạng hai hôm nay của thành chủ khá tốt, cho nên trước mỗi toà nhà lại có thêm một gốc cây non.

Ngoài ra, trong vườn hoa của nhà trẻ cũng được chuyển đến mấy bồn hoa. Tất cả đều là loại tốt được chăm bón kỹ lưỡng từ khi còn là hạt giống. Đến nay chúng đã bắt đầu kết nụ hoa, độ chừng giữa hè là có thể nở rộ rồi.

Hoa cỏ luôn giúp tâm trạng con người thoải mái, thêm vào đó thành Thanh Châu lại bắt đầu thí điểm hệ thống điểm cống hiến nên dạo này người dân ở đây, ai nấy đều vui vẻ rạng rỡ hẳn lên.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ.

Người này không ai khác ngoài quản gia Tạ.

Không phải quản gia Tạ không muốn vui vẻ, chẳng qua ông vui không nổi thôi. Bởi vì từ hơn mười ngày trước thành chủ đã bắt đầu bế quan* không tiếp khách, ngay cả nhận cơm cũng là do Tần Việt đi ra nhận thay. Thỉnh thoảng ngài có đi ra một lần cũng chỉ để điều khiển trận pháp hộ thành, những lúc khác toàn dùng linh thạch để duy trì vận hành trận pháp.

Tạ Ngang đã nhiều ngày không thấy bóng dáng của thành chủ như vậy, lòng ông đương nhiên chẳng thể nào yên.

Ngay khi ông sắp nghiến răng đến cọ ra lửa, Tô Thu Diên cuối cùng cũng chịu xuất quan*.

(*) Bế quan, xuất quan: "bế quan" ý chỉ đóng cửa nhốt mình vào một không gian để chuyên tâm làm một điều gì đó (tu luyện, nghiên cứu,...) Sau khi đạt được thành tựu mình mong muốn sẽ "xuất quan", tức là quay lại với đời sống thường ngày.

Từ lúc luyện thành Kim Đan tới nay, Tô Thu Diên rất hiếm khi bế quan, lần này lại bế quan ròng rã nửa tháng trời, quả thực đã khiến y mệt đến rệu rã.

Nhưng thành quả đạt được lại hết sức nổi bật, y đã thành công nghiên cứu ra được máy tính phiên bản Tiên Lục.

Có điều, y không quá tinh thông về trận pháp cho nên tuy đã phát minh ra Tử Mẫu Trận, nhưng công năng của nó vẫn còn khá thiếu hụt.

Tạ Ngang vẫn chưa biết dạo gần đây Tô Thu Diên đang làm cái gì. Cho nên khi ông đột nhiên được thành chủ đưa cho một viên ngọc giản to bằng lòng bàn tay, trong đầu ông vẫn còn mụ mị chưa hiểu vấn đề.

Tô Thu Diên nói với ông: "Đây là phát minh mới của ta, Tử Mẫu Trận. Ngươi hãy thử nhỏ một giọt máu lên bề mặt xem xem."

Tạ Ngang nhỏ giọt máu lên, sau đó bàng hoàng nhìn trong ngọc giản hiện lên những con chữ.

"Tên họ, năm sinh tháng đẻ, cương vị công tác, điểm cống hiến tích lũy......"

Tuy rằng phía sau các ô nội dung đều trống không, nhưng chỉ nhiêu thôi đã đủ khiến cho Tạ Ngang kinh ngạc vô cùng.

Đây, đây chẳng phải là sổ chứng minh thân phận bản đơn giản sao? Có thứ này, những quyển sổ trước đây ắt phải bị đào thải ngay thôi!

Tô Thu Diên nói tiếp: "Ngươi điền những thông tin về ngươi lên thử xem."

Thế nhưng lúc này Tạ Ngang lại tay chân lọng cọng, ông nói mà mặt đỏ lên vì thẹn: "Cái này phải điền như thế nào?"

Tô Thu Diên nói: "Có thể dùng thần thức, cũng có thể thao tác bằng ngón tay."

Để làm ra tấm ngọc giản này, y đã dành ra mấy ngày để tham khảo phiên bản di động của hiện đại. Có điều, nó vẫn chưa có nhiều công năng như di động, bởi vì nhiều công năng y tạm thời chưa làm ra được.

"Ngươi dùng ngón tay nhấn vào nội dung của mỗi một mục, sau khi nhấn là có thể viết chữ lên."

Ngọc giản này vốn được dùng để chứa đựng các loại tài liệu công pháp sử dụng, không những có thể lưu trữ thông tin mà còn có thể nhập thông tin vào. Và điều đó đã giải quyết vấn đề hóc búa nhất của Tử Mẫu Trận.

Tạ Ngang nghe vậy bèn dùng ngón tay thao tác một phen, ông thì cảm thấy hơi rắc rối, nhưng phàm nhân có thể dùng công năng này.

Ông nhập thông tin vào rồi nhấn vào hai chữ phía dưới cùng —— hoàn thành.

Tiếp theo... tiếp theo làm gì thì Tạ Ngang hết biết rồi.

Tô Thu Diên thấy thế bèn nói: "Cái ngươi đang cầm trong tay là Tử Ngọc."

Y lại đưa một miếng ngọc giản cho Tạ Ngang: "Cái này là Mẫu Ngọc."

Tạ Ngang nhận lấy miếng ngọc giản rõ ràng lớn hơn mấy phần kia. Ông vừa chạm vào nó, trước mắt đã hiện ra vài ô nội dung, ô đầu tiên là hộ tịch Thanh Châu. Ông nhấn vào đã thấy ngay thông tin của mình, vừa hay cũng là thông tin ông mới điền vào Tử Ngọc ban nãy, ngay cả nét chữ kia cũng giống nhau như đúc.

Lần đầu tiên ông được thấy đồ vật thần kỳ như vậy, vừa kinh ngạc vừa tò mò: "Thành chủ, đây là cái gì thế?"

Tô Thu Diên đáp: "Chẳng qua là lợi dụng sự cảm ứng trong Tử Mẫu Trận mà thôi. Có cái này, chúng ta là có thể kịp thời tổng hợp toàn bộ tin tức vào trong Mẫu Ngọc này. Hơn nữa, nếu như Mẫu Ngọc có cập nhật thông tin gì thì cũng sẽ kịp thời truyền tới Tử Ngọc của mỗi người dân."

Y vừa nói vừa lấy lại ngọc giản trong tay Tạ Ngang: "Mỗi người tự điền thông tin vào sẽ khó tránh khỏi có sai sót, thậm chí vài nét chữ sẽ rất khó đọc ra, cho nên chúng ta cần phải xác nhận lại."

Y chỉnh lý thông tin thân phận của Tạ Ngang mới điền lại một lượt: "Bây giờ ngươi kiểm tra lại, sẽ thấy được thông tin cuối cùng của ngươi."

Quả nhiên, Tạ Ngang cầm lấy Tử Ngọc của ông lên xem, thông tin bên trên đã được sửa đổi. Hơn nữa, cho dù ông chọt nhấn thế nào cũng không còn sửa lại được nữa.

Ông cảm thấy thích thú: "Gần đây thành chủ bế quan là vì cái này?"

Tô Thu Diên gật đầu: "Vừa nãy chỉ là công năng cơ bản nhất. Thực chất công dụng quan trọng nhất của Tử Mẫu Trận này là dùng trên phương diện điểm cống hiến."

Y nói như thế, Tạ Ngang nghe vào hiểu ngay.

"Thành chủ anh minh!" Tạ Ngang vui mừng nói, "Có cái này rồi, không những có thể nâng cao hiệu suất, ngay cả lượng công việc cũng ít hơn nhiều."

Trước đó bọn họ cớ gì phải tốn nhiều thời gian đăng ký điểm cống hiến như vậy, cớ gì phải tiêu nhiều thời gian đổi hàng hóa cũng như thế, nguyên nhân chính là vì khâu tổng hợp dữ liệu quá rườm rà phiền phức.

Đã có Tử Mẫu Trận này, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

"Về sau vào cuối tháng, mỗi người có thể tự mình điền điểm cống hiến của mình vào rồi nộp cho tổ trưởng của mỗi tổ nhỏ xét duyệt. Sau khi tổ trưởng xét duyệt sẽ do bộ trưởng của bốn bộ phận xét duyệt, tiếp đó mới tập hợp đến chỗ này của chúng ta tiến hành lần xét duyệt cuối cùng. Điểm số sau khi xác định sẽ là số liệu cuối cùng, không thể sửa chữa được nữa."

Quá trình này nghe thì rất rắc rối, nhưng nhờ đó có thể hạn chế tối đa khả năng làm sai số liệu của mỗi người dân.

"Khi đổi hàng hóa, một bộ Tử Mẫu Trận này sẽ kết nối với một bộ Tử Mẫu Trận khác. Bên này trừ đi điểm cống hiến, bên kia cũng sẽ trừ đi đồ tồn kho trong phủ thành chủ, sau đó kịp thời truyền thông tin trở về. Như vậy lúc mọi người đổi hàng hóa sẽ không xuất hiện tình huống đổi trùng lặp."

Tô Thu Diên thật sự đã gắng hết sức rồi. Y vốn muốn dùng mấy thứ này luyện thành một bộ Tử Mẫu Trận, nhưng chất lượng ngọc giản trong tay y có hạn, không chứa đựng được nhiều lượng dữ liệu như vậy. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là do kỹ thuật của y ở phương diện trận pháp không đủ tinh thông. Nếu đổi thành tam sư phụ của y thì một món đồ đơn giản như vậy, nội trong một ngày là người đã làm ra được.

Tạ Ngang nghe xong lại vui mừng khôn siết, phát minh này quả thực là giải quyết được việc khẩn cấp hiện nay của bọn họ!

Phải biết rằng, trước kia chỉ riêng mỗi phân đoạn tính điểm cống hiến này thôi đã tốn mất một phần ba tháng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ công tác khác. Bằng không thì cây ở Thanh Uyển đã trồng xong cả rồi.

Trước mắt chỉ còn nửa tháng nữa là hết tháng, Tạ Ngang cũng có hơi sốt ruột, ông cũng đang nghĩ làm sao ưu hoá một số quy trình, nâng cao một chút hiệu suất, nào ngờ thành chủ đã đưa tới niềm vui bất ngờ cho ông.

Tô Thu Diên thấy mỗi một sợi lông tơ của Tạ Ngang đều đang vui vẻ, cũng cảm thấy nửa tháng bận bịu này của mình không hề uổng phí, nhưng vẫn còn một công năng quan trọng của Tử Mẫu Trận chưa được y trình bày.

Cho nên y lại nói tiếp: "Điểm tiện lợi nhất của Tử Mẫu Trận này là khi trừ điểm cống hiến, không cần tự mình thêm bớt thủ công trên Tử Ngọc."

"Chỉ cần chạm Tử Ngọc của mình vào một Tử Ngọc đổi hàng hóa là có thể trừ điểm cống hiến."

Cái này tương đương với quét mã ở hiện đại, nhưng lại khá khó hiểu với một người Tiên Lục như Tạ Ngang.

Tô Thu Diên bèn thị phạm cho ông một phen.

"Đây là Tử Ngọc dùng để đổi hàng hóa." Tô Thu Diên lại lấy ra một cái Tử Ngọc màu đỏ, nếu như dùng thần thức quét qua là có thể phát hiện bên trong có tất cả đồ vật hối đoái trong danh sách. Nhưng vì các phàm nhân không có thần thức, cho nên bề mặt của Tử Ngọc này có thể hiện nội dung lên xem, có điều cần phải quét mã bằng tay theo các bước mới được.

"Mỗi món hàng đều ghi rõ tồn kho và giá cả. Nếu muốn chọn cái nào, chỉ cần nhấn vào đó rồi kề sát Tử Ngọc của mình và Tử Ngọc này vào nhau, vậy là có thể kết toán được rồi."

Thế nhưng vì tránh trường hợp quét lầm quét lộn, Tô Thu Diên cài đặt thêm công năng mật mã.

Sau khi điền mật mã vào, hai bộ Tử Mẫu Trận ắt sẽ tự động vận hành, vốn không cần con người can thiệp vào.

Tạ Ngang chẳng biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào cho phải.

Thứ này quả thực đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của ông.

"Này, này......" Tạ Ngang nâng hai miếng ngọc giản đó tựa như nâng hai cái bảo bối, vừa không dám dùng lực lại không thể không dùng lực.

Tô Thu Diên thấy Tạ Ngang đã kích động đến nói không ra lời, cũng không làm khó ông mà nói tiếp: "Có điều là Tử Mẫu Trận này làm vẫn là khá thô sơ, khó tránh khỏi sẽ xảy ra lỗi. Trong mấy ngày tới, ngươi bảo các tu sĩ của phủ Thành chủ dùng trước thử xem, nếu có vấn đề gì thì báo lại cho ta, ta cải tiến lại."

Tạ Ngang gật đầu cái rụp: "Thành chủ yên tâm!"

Đến lúc cáo lui, mỗi bước đi của ông như đang nhảy chân sáo, tuy rằng bước chân lâng lâng nhưng tốc độ lại cực nhanh, quả là khớp với câu đi nhanh như bay.

Ma Tôn cười nói: "Thành chủ làm ra món đồ quá tuyệt, ngay cả quản gia Tạ cũng chẳng kiềm được cảm xúc."

Tạ Ngang rất ít không kiểm soát được cảm xúc của mình như vậy, hôm nay ông thật sự vui vẻ nên mới hơi quá đà.

Tô Thu Diên nói: "Nếu vật này có thể giúp ích thì quá tốt rồi."

Y đã quá mệt mỏi, thấy Tần Việt đang đứng ngay bên cạnh bèn thuận thế duỗi tay ra.

Ý là muốn người dìu.

Ma Tôn cười đầy cưng chiều, hắn ta không dìu lấy Tô Thu Diên mà dứt khoát bế hẳn y lên.

Tô Thu Diên vừa mới nhíu mày, định bảo Tần Việt thả y xuống thì nghe Tần Việt nói: "Thành chủ mệt mỏi rồi nhỉ? Ta ôm thành chủ về nghỉ ngơi. Hiện tại chung quanh không có ai, sẽ không ai nhìn thấy đâu."

Vòng tay của Tần Việt quá thoải mái, cám dỗ không cần bước đi quá động lòng người, đau đớn khi bế quan nửa tháng quá khắc sâu, cho nên sau khi Tô Thu Diên nghe được ba chữ không có người, đấu tranh tư tưởng nhanh chóng diễn ra, cuối cùng y chọn từ bỏ kháng cự.

Y thậm chí còn niệm chú khiết tịnh lên người mình, sau đó dặn dò Tần Việt: "Lát nữa cứ thả ta trên giường luôn là được, làm phiền ngươi rồi."

Từ đây đi về cũng mất mười lăm phút, thời gian quý giá này đi ngủ là diệu nhất.

Tô Thu Diên ngáp một cái, rất nhanh đã thiếp đi trong vòng tay Tần Việt.

Ma Tôn thấy y ngủ rồi, mới khẽ thì thầm: "Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, cho nên giữa ta và ngươi đừng nói làm phiền hay gì cả."

Chỉ tiếc rằng hắn ta chẳng dám thổ lộ lúc Tô Thu Diên đang tỉnh, chỉ dám lén nói khi y đã ngủ rồi.

Tần Việt nói vọng ra từ thức hải: "Chẳng phải ngươi muốn bày tỏ hết nỗi lòng mình với thành chủ hay sao? Cớ gì bây giờ lại chùn bước?"

Lúc hắn kiểm soát cơ thể, ma đầu này từng cào nhào rất nhiều rằng mình phải lần phải bộc bạch cho thành chủ thấy lòng này, vậy mà khi hai người hoán đổi vị trí cho nhau, ma đầu này lại chùn bước.

Ma Tôn mặt lạnh như tiền phản bác: "Thành chủ đã quá mệt mỏi, bây giờ vẫn chưa đến lúc."

Tần Việt bỗng nhiên nhận ra ma đầu này là kẻ miệng hùm gan sứa. Chẳng qua hai người bọn họ đều kẻ tám lạng người nửa cân, hà tất phải cười nhạo lẫn nhau.

"Ngươi nói rất đúng, hiện tại còn chưa đến lúc, chờ thêm chút đi." Thật ra Tần Việt cũng đoán được phần nào, nếu bây giờ hắn bày tỏ thì e là thành chủ sẽ không đáp lại tình cảm này.

Cũng không phải vì thành chủ không thích hắn, mà là vì nguyên nhân nào đó hắn cũng không rõ lắm.

Có lẽ là cảm thấy hắn nhỏ quá chăng?

Hắn đã từng nghe thành chủ nhắc đến việc hắn còn chưa đến mười tám tuổi, vẫn chưa thành niên, vẫn chỉ là nhóc con rất nhiều lần. Cho nên hắn đoán, theo tiêu chuẩn của thành chủ thì con số mười tám này mới là cột mốc đánh dấu sự trưởng thành.

Tuy rằng ở Tiên Lục, khá đông phàm nhân đều cưới vợ ở tuổi mười lăm mười sáu, thế nhưng thành chủ mặc nhiên không nghĩ như vậy.

Cho nên chờ đợi thêm chút nữa, ngày hắn đủ mười tám tuổi chỉ còn không đến một năm mà thôi.

Tô Thu Diên có hai ngày ngủ nghỉ thoải mái, trong khi bên phía Tạ Ngang thì đang bận bịu chuyện hướng dẫn cho các tu sĩ và phàm nhân của phủ Thành chủ.

Thế nhưng lần này, mọi người đều không có lời oán thán nào. Bởi vì với bọn họ mà nói, Tử Mẫu Trận này quả thực quá mới mẻ, quá thú vị.

Giang Cầm cũng là một thành viên trong số đó, nàng vừa vuốt ve Tử Ngọc trong tay vừa nói: "Liệt Dương Tông chỉ đến thế mà thôi."

Liệt Dương Tông cũng có vật giống như vậy, bằng không sẽ chẳng tài nào quản lý nổi một tông môn to lớn chừng ấy. Nhưng miếng Tử Ngọc trong tay nàng lại càng có giá trị thực tế hơn loại của Liệt Dương Tông.

Chẳng hạn như muốn trừ điểm cống hiến để đổi đồ vật thì chỉ cần hai miếng Tử Ngọc dán nhẹ một cái. Nhưng ở Liệt Dương Tông, việc này vẫn đòi hỏi có người thao tác mới được.

Vạn Kiệt cũng tràn đầy lòng hiếu kỳ với hai bộ Tử Mẫu Trận này. Thậm chí hắn ta còn đề nghị: "Sư phụ, chẳng phải thành chủ bảo chúng ta nêu kiến nghị à? Ta cảm thấy Tử Ngọc này ngoại trừ áp dụng cho lúc đổi hàng hóa ra còn có thể áp dụng cho cả lúc đi suối nước nóng, hoặc lúc đi phòng luyện công cũng vậy. Giống như là đổi hàng hóa thế thôi, chỉ cần lướt nhẹ một cái là có thể trừ điểm cống hiến ở bên trong, như vậy chẳng phải càng tiện lợi hơn sao?"

Tạ Ngang đương nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, ông nói: "Ngươi nói rất đúng."

Ông lại nhìn sang những người khác nói: "Mấy người có kiến nghị gì khác không?"

Lần này đến lượt Giang Cầm lên tiếng: "Ta nghĩ chúng ta có thể thêm thông tin về những hàng hóa cơ bản được lãnh mỗi tháng vào ngọc giản. Chẳng hạn như mỗi người mỗi tháng được lãnh những món nào, danhh sách sẽ được Mẫu Ngọc thống nhất truyền đến Tử Ngọc của mỗi người, mọi người cứ theo đó đối chiếu nhận hàng hóa. Nếu không xảy ra sai sót thì chỉ cần điền mật mã vào xác nhận là được. Như vậy cũng tiết kiệm thời gian ký tên của mỗi người hơn."

Ý tưởng này khá hay ho, Tạ Ngang gật đầu: "Ngươi nghĩ rất chu đáo."

Giang Cầm mỉm cười, nàng đã ở lại Thanh Châu này lâu như vậy rồi, dần dần cũng coi Thanh Châu thành nhà của mình, thậm chí còn kết giao bằng hữu, đương nhiên là nàng sẵn lòng đóng góp đôi lời.

Tạ Ngang cũng rất coi trọng ý kiến của Giang Cầm. Bởi ông biết nàng ta khi xưa là người của Liệt Dương Tông, mà Liệt Dương Tông lại chính là một trong tứ đại tông môn, số lượng hàng hóa và nhân viên cần quản lý nhiều đếm không xuể. Nếu không có một hệ thống quản lý chặc chẽ thì chắc chắn sẽ không tài nào quán xuyến hết cả tông môn được.

Cho nên ông hỏi: "Không biết ở phương diện này, Liệt Dương Tông có kinh nghiệm gì có thể tham khảo không?"

Giang Cầm nghĩ ngợi rồi nói: "Hình như đa phần lúc đăng ký lên danh sách, hàng hóa của Liệt Dương Tông đều thông qua một bộ trận pháp. Nhưng mà ta cũng không biết rõ lắm."

Nàng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, không đủ quyền hạn biết đến những thông tin nội bộ: "Ta từng nhìn thấy các tu sĩ thả đồ vật vào trong trận pháp là trận pháp đó đã ngay tức thì xác nhận được món đồ kia là cái gì, số lượng bao nhiêu, vô cùng tiện lợi."

Nếu chỉ dựa vào sức người để đăng ký, thì với một tông môn lớn như thế, nhiều hàng hóa như thế, e là không tài nào quản lý xuể.

Tạ Ngang nghe vậy thì thấy manh mối này rất đáng giá: "Ta sẽ bẩm lại việc này với thành chủ."

Mọi người tiếp tục bàn bạc với nhau một hồi, sau khi thu thập đầy đủ ý kiến kiến nghị bèn đi phản hồi lại cho Tô Thu Diên.

Tô Thu Diên có thể thỏa mãn ngay những ý kiến được nêu ra trước đó, nhưng riêng trận pháp tự động phân biệt hàng hóa này thì hơi khó: "Ta thử chút xem sao."

Vì Thanh Châu, y đang tự ép mình trở thành một nhân tài nghiên cứu đây mà.

Có lẽ đúng là thiên phú của y không tồi thật, trận pháp này chỉ tốn năm ngày đã tạo ra được.

"Thế nhưng trước hết phải nhập toàn bộ số liệu hàng hóa vào trận pháp này một lần mới được."

Nói một cách đơn giản, đó là phải xây dựng kho dữ liệu.

Hơn nữa trận pháp chỉ phân biệt được món đồ đã có trong kho, một khi xuất hiện đồ vật mới thì không thể phân biệt được.

Tạ Ngang mừng rỡ: "Thế này là quá đủ rồi, những lần nhập kho hàng hóa sau này sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức."

Chỉ cần vừa ném đồ vào trong trận pháp là có thể tự động đăng ký thông tin, không còn gì tiện lợi hơn thế nữa.

Tô Thu Diên gật đầu: "Hữu dụng là tốt rồi, nhưng sau này những công việc đó vẫn nên phái người chuyên trách mới được."

Đã có công cụ, vậy phương thức quản lý cũng phải bắt kịp. Hiện tại, các tu sĩ của phủ Thành chủ đều chỉ biết chỉ đâu đánh đó, không một ai có phương pháp làm việc hợp lý cả. Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.

Tạ Ngang trịnh trọng gật đầu, nói: "Thành chủ yên tâm."

Rất nhanh, mọi người dân đã cầm trên tay một miếng Tử Ngọc thuộc về chính mình.

Bên trong Thanh Uyển, tu sĩ của phủ Thành chủ và các tổ trưởng khu phố đang cùng nhau đăng ký thông tin của mỗi người lại một lần nữa.

"Mọi người nhớ phải nhỏ máu của mình lên ngọc giản. Từ nay sau cái này sẽ là vật chứng minh thân phận duy nhất của mọi người. Nếu bị mất phải báo cáo lại kịp thời, không được chậm trễ."

Tạ Ngang cũng đã đến Thanh Uyển, ông đi từng khu nhà để hướng dẫn cách dùng Tử Ngọc này cho mọi người.

Các tu sĩ còn đỡ, dù sao bọn họ đều biết chữ nên đã nhanh chóng biết dùng Tử Thành Ngọc thục. Các phàm nhân thì hơi chậm hơn đôi chút, nhưng may là họ luôn chăm chỉ lên lớp học chữ nên vẫn có thể cố gắng học dùng được.

Lưu Thải nhỏ máu lên Tử Ngọc rồi nắn nót viết từng chữ lên ngọc giản theo hướng dẫn của Mạnh Đa. Nàng phaỉ mất mười lăm phút mới viết xong thông tin của bản thân.

Nàng lau mồ hôi, nhìn Tiểu Thạch Đầu vẫn còn ngu nga ngu ngơ bèn thở dài cảm thán, Tử Ngọc này phức tạp thật đấy: "Nào, mẹ giúp con."

Tiểu Thạch Đầu lại không đồng ý: "Để con, con biết viết chữ mà!"

Nhóc đã học được rất nhiều chữ ở nhà trẻ, thế nhưng viết viết một hồi, nhóc lại gãi đầu.

Lưu Thải bật cười: "Thôi để mẹ giúp con nhé."

Ngày này, tất cả mọi người đều nhận lấy Tử Ngọc của mình trong sự tò mò.

Nghiêm Thành ngắm nghía Tử Ngọc của hắn ta: "Thứ này thật mới lạ."

Phương thức quản lý của thành Dương vô cùng lạc hậu, nơi đó cũng dùng sổ hộ tịch nguyên thủy nhất giống như Thanh Châu ngày trước. Mỗi người đều có một quyển sổ, trong đó sẽ ghi chép lại thông tin, nhưng rất ít khi cập nhật lại. Thông tin hộ tịch của hắn ta vẫn là thông tin đã đăng ký từ nhiều năm trước.

Kỷ Trường Lâm tán đồng ý kiến này: "Tuy rằng Khúc An cũng có thứ dùng để chứng minh thân phận, nhưng cũng chỉ có thể chứng minh thân phận mà thôi. Khác với Tử Ngọc này, không những có thể tự mình xem thông tin cá nhân mà còn được phép xin sửa đổi thông tin đó."

Sau khi thông tin của bọn họ được xác nhận thì bọn họ không thể tự tiện sửa chữa, nhưng có thể xin sửa đổi. Dù sao tình hình của người nào, người đó rõ ràng nhất, làm như vậy cũng giúp Phủ Thành chủ dễ bề quản lý.

Nghiêm Thành tò mò: "Khúc An mà không có thứ này sao?"

Hắn cho rằng một thành lớn của khu vực phía Đông như Khúc An, hẳn đã sớm quản lý theo cách này mới phải.

Kỷ Trường Lâm lắc đầu rồi nói: "Đúng là Khúc An có một vài đại sư trận pháp, nhưng chẳng ai lại dùng trận pháp trong mấy việc như thế này."

Các tu sĩ gấp gáp tu luyện còn không kịp, sao có thể phí công tốn sức làm mấy thứ này. Cho dù là quản lý hộ tịch hay là nhập kho hàng hóa, những công tác rườm rà này toàn là phàm nhân đi làm, xưa nay chẳng cần bọn họ phải bận lòng.

Có bao nhiêu phàm nhân và tu sĩ cấp thấp, thông tin cá nhân của mỗi người ra sao, bọn họ đều chẳng thèm để ý.

Tuy rằng Kỷ Trường Lâm chỉ hiểu sơ về trận pháp, nhưng cũng chính vì hiểu sơ sài nên hắn ta mới biết được những khó khăn khi làm Tử Mẫu Trận này: "Ngọc giản này nhìn thì đơn giản, nhưng trận pháp bên trong lại không đơn giản. Thành chủ chắc chắn đã dồn vào đó không ít tâm huyết."

Có thể vì phàm nhân và tu sĩ cấp thấp làm đến nước này, e rằng toàn bộ vùng phía Đông cũng chỉ có duy nhất một vị thành chủ.

Nghiêm Thành nghe vậy cũng thở dài: "Đúng vậy, thành chủ chắc chắn đã hao tốn rất nhiều công sức."

Bây giờ mỗi lần Nghiêm Thành nhớ đến cái ngày mình rời khỏi thành Dương, hắn ta đều cảm thấy vô cùng may mắn.

May mắn bản thân đã có quyết định chính xác nhất.

Ngày hôm sau, Tử Ngọc này đã phát huy công dụng.

Hôm qua Lưu Thải còn cảm thấy thứ này thật rườm rà, nhưng sau khi nàng dẫn Tiểu Thạch Đầu đi suối nước nóng, nàng đã hiểu ra lợi ích của thứ này rồi.

Lúc trước, bọn họ luôn phải phí thời gian đứng xếp hàng, bởi vì ai đến đây đều phải đăng ký, còn phải đối chiếu số lần đã đi vào suối nước nóng. Nhưng bây giờ đã ổn rồi, chỉ cần dùng Tử Ngọc nhẹ nhàng áp lên ngọc giản được đặt sẵn bên ngoài kia là thông tin thân phận của mỗi người đã rõ rang ngay. Nếu không thể vào, ngọc giản đó sẽ lập tức biến thành màu đỏ, cũng đỡ việc cho các tu sĩ trông coi cửa hơn trước.

Tiểu Thạch Đầu mở to hai mắt, vừa tò mò vừa kinh hỉ reo hò: "Cái này tuyệt quá!"

Ngay cả nhóc còn biết cái này tuyệt, huống chi là những người khác.

Chờ tới lúc quy đổi điểm cống hiến, tác dụng của Tử Ngọc này lại càng lớn hơn nữa, chỉ mới một ngày đã hoàn thành lượng công việc vốn phải mất tận ba ngày.

Tạ Ngang vui mừng nói: "Hoàn thành, toàn bộ điểm cống hiến đã được truyền vào trong Tử Ngọc của mỗi người, ngày mai là có thể bắt đầu đổi hàng hóa được rồi."

Vạn Kiệt cũng vui lắm, có thứ này rồi, quả thực đã giúp bọn họ giảm đi không ít việc.

Tô Thu Diên thấy vậy bèn âm thầm gật đầu, quả nhiên là sáng tạo khoa học kỹ thuật thúc đẩy tiến bộ xã hội!

-------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com