Vạn Giới Chí Tôn

Chương 112: Xem như ngươi may mắn!!

Cảm thấy Nagudon đã hứng đủ bùn lên mặt, Trường Thiên cũng không làm khó lão nữa, hắn lười biếng ngã người ra ghế, chân tiếp tục gác lên bàn như lúc đầu.

Đợi đến khi tiếng cười cuối cùng ngưng lại thì hắn mới nói.

"Có vẻ không ít người cùng mắc chứng bệnh giống thuộc hạ của ta nhỉ!! Nagudon bệ hạ đừng vì vậy mà phiền lòng nhé, chúng ta còn chưa vào vấn đề chính nữa mà."

Nagudon buồn bực khó chịu trong lòng nhưng lão biết, hai tên xui xẻo không nhường chỗ cho Trường Thiên bị giết không phải vì cái lý do củ chuối đó, nếu ai tinh ý sẽ nhận ra Trường Thiên cố tình làm vậy để giết gà dọa khỉ, tính cách của hắn còn chưa tới mức kẻ không quen biết chỉ đơn giản vì chỗ ngồi mà phải chết dưới tay hắn.

Bởi vậy Nagudon rất nhanh điều chỉnh trạng thái như chưa có chuyện gì xảy ra, lão gật đầu vui vẻ cười.

"Tất nhiên rồi, Widky đại nhân vừa rồi giúp không khí tươi tỉnh hơn hẳn, lão hủ thân là chủ nhà tất nhiên vui mừng không hết, nào dám trách tội ai chứ."

Trường Thiên hài lòng nhìn lướt qua từng người ngồi quanh bàn, nhìn lui nhìn tới chỉ có hắn là chứa chấp nhiều thuộc hạ nhất, tuy nhiên chẳng có ai điên đi soi mói vấn đề đó cả, kẻ nào dám?.

"Nói gì thì nói ta vẫn phải cảm ơn bệ hạ, giúp ta tiết kiệm chút thời gian triệu tập mọi người!! Không dài dòng nữa, ta muốn bàn với các vị một vụ làm ăn cỡ lớn, không biết các vị có hứng thú nghe không?"

Bọn người Đế quốc nghe xong đưa mắt nhìn nhau, ngươi hỏi thừa quá vậy? chúng ta được lựa chọn sao? Megumon cười khổ, bất lực lắc đầu nói.

"Đại nhân muốn nói chúng ta dám không nghe?"

Trường Thiên chống cằm mỉm cười không đáp lời, đôi khi lại quay sang nhìn Guile một chút, thật ra cô gái này để lại ấn tượng không hề nhỏ trong lòng hắn. Biểu cảm băng sương tuyết nữ cực kỳ tự nhiên, nụ cười đủ khiến 99% nam giới phải đổ gục, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ. Về năng lực thì càng khỏi phải bàn cãi, chỉ riêng việc một thế lực vừa mới thành lập mà đã có thể ngồi cùng bàn ăn cùng mâm với bát đại Đế quốc, thậm chí số lượng thuộc hạ được phép đem vào cũng là nhiều nhất.

Vốn ban đầu muốn dùng nàng làm con át chủ bài trong kế hoạch náo loạn thế giới, nhưng bây giờ kế hoạch cũ đã được hắn thay đổi, mục tiêu chuyển hướng nên mọi chuyện phải đi theo một trình tự mới. Guile có lẽ không thể nào ngờ, mình vừa thoát khỏi lòng bàn tay của một con quỷ hình người thực thụ, cũng nhờ đó thái độ Trường Thiên đối với nàng lập tức thoải mái hơn hẳn, không còn gò bó như trước đây nữa.

Nhận thấy không khí bắt đầu trở nên âm trầm, Trường Thiên mới bình thản mở miệng nói.

"Như các ngươi đã biết, bao năm qua, Hải tộc luôn là kẻ dành chiến thắng và vượt trội hơn về thực lực, rất nhiều của cải, sinh mạng đã bị chúng cướp đi dễ dàng. Ta là một nhân loại bình thường tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn chuyện đó tiếp diễn."

Nagudon nheo mắt lên tiếng hỏi.

"Ý ngài là??"

"Cho các ngươi nửa tháng chuẩn bị, sau nửa tháng chúng ta sẽ xuất phát, lần đầu tiên tuyên chiến với toàn bộ Hải tộc."

Trường Thiên không nhanh không chậm nói từng chữ một, tuy âm thanh không to, nhưng lại chẳng khác gì tiếng sấm giữa bầu trời quang đãng. Dù đã đoán ra được phần nào dụng ý của Trường Thiên, bất quá, đến khi nghe được hoàn chỉnh vẫn cảm thấy sóng cuộn biển gầm, tâm tình khó có thể bình tĩnh tiếp nhận lượng thông tin này.

Hàng ngàn hàng vạn năm qua, bao đời Đế quốc trên mặt đất đều chịu thua thiệt trước sự hùng mạnh tàn bạo của Hải tộc, chưa một lần nào có ý định đáp trả, hầu hết chỉ có thể chống chọi trong vô vọng. Khả năng hồi phục cường đại, nhu cầu sử dụng Chân khí cực ít đã biến bộ tộc sống dưới đại dương thành cơn ác mộng đáng sợ nhất của nhân loại.

Vậy mà bây giờ có người dám tuyên chiến với chúng, nếu không phải biết thực lực hắn cường đại, đáng sợ nhường nào thì chắc chắn phải mắng hắn một trận để khôn ra.

Nhìn những vẻ mặt âm tình bất định không biết nên làm thế nào, Trường Thiên khẽ cười ma mãnh, từ trong giới chỉ lấy ra một chai rượu nhẹ nhàng bật nắp, sau đó rót ra ba ly mời Helen và Guile mỗi người một ly. Hắn tiện tay ném chai rượu về phía bọn Thiết Nham, Gaia đằng sau.

Lắc nhẹ ly rượu trên tay Trường Thiên chậm rãi nói.

"Khó nghĩ vậy sao? Không dám chiến hay vì sợ phần thưởng, lợi ích nhận lại sẽ bị ta lấy hết??"

Bị nói trúng tim đen, cả đám hai mắt nhìn nhau cười gượng, không biết nói gì để biện minh. Tuy nhiên Trường Thiên bất ngờ mở ra một tia sáng cho họ.

"Chuyện đó không cần nghĩ đến nữa, ta chỉ lấy đồ vật ta cần, phần còn lại các ngươi cứ việc chia nhau."

Nói xong hắn nâng ly uống cạn rồi đứng dậy xoay người hướng cửa điện bước đi, hai thiếu nữ xinh đẹp thấy Trường Thiên muốn rời khỏi thì đồng loạt đứng dậy theo sau, cả đám người Thiết Nham cũng vậy.

Mãi tới khi đoàn người ra tới cửa thì giọng nói Trường Thiên mới vọng lại.

"Nửa tháng sau ta sẽ có mặt ở Chu Tước đại lục....A!! Tính ta mau quên quá, bây giờ nó là lãnh địa của ta rồi mà, nhỉ? Dặn trước, cách đại lục một trăm dặm đừng có bay trên trời nhé, hậu quả ta không chịu trách nhiệm đâu đấy!!"

Lời cảnh báo của hắn mặc dù khó hiểu nhưng lại khiến mọi người suy nghĩ thật lâu. Nagudon và Megumon không chút chậm trễ, vội vàng chỉnh đốn tinh thần những người xung quanh rồi bàn bạc việc chia chác lợi nhuận.

...

Sau khi rời khỏi cung điện khổng lồ, Trường Thiên xỏ tay vào túi quần đều đều bước đi, quãng đường dài không nói lời nào, cho tới lúc dưới chân họ là khu vực dân cư thì hắn mới dừng chân, khóe miệng Trường Thiên cong lên vẻ hiếu sát.

"Kraken!!"

Kraken đi sau lưng gật nhẹ đầu bước dài ra khỏi hàng, trước cái nhìn nghi hoặc của đoàn người, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ. Không lâu sau một tiếng nổ vang trời phát ra từ con đường phía sau.

Bọn Helen giật mình quay đầu nhìn thì thấy Kraken đang từ từ đi tới.

"Hai ma pháp truy tung và một ma pháp vọng âm, toàn bộ đều được thi triển cách đây khá lâu, có lẽ thời điểm chúng ta vừa ra khỏi điện thì đã có rồi."

Lúc này họ mới hiểu vì sao suốt quãng đường từ lúc rời cung điện Trường Thiên cứ luôn trầm mặt, thần thái lạnh băng không cảm xúc, ra là có người theo dõi. Không khí dần nóng lên trông thấy, ai cũng cảm nhận được hiện tượng bất thường bắt nguồn từ Trường Thiên.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời thều thào, âm thanh tà ác, ma quỷ khiến không khí gần đó bị cô đặc toàn bộ.

"Lão già chết tiệt, ngươi nên cảm thấy may mắn vì đến bây giờ ngươi vẫn còn sống để thực hiện hành vi ngu xuẩn vừa rồi, dám cả gan theo dõi ta không chỉ một lần, ngươi là kẻ đầu tiên đấy. Rất nhanh thôi ngươi sẽ biết được hậu quả của việc đó đáng sợ như thế nào."

Sự tức giận trong lòng Trường Thiên dần lên tới đỉnh điểm, chả có ai cảm thấy thích hay bình thường khi có kẻ lén lút theo dõi mình cả, đặc biệt là một người kiêu ngạo ngút trời như Trường Thiên, tính cách bá đạo của hắn không cho phép những con ruồi thích đu bám mình kiểu đó tồn tại.

Mục Hải hiểu được phần nào từ tốn nêu ý kiến, sát khí như ẩn như hiện kèm theo khiến người khác phải rùng mình.

"Đại nhân có cần khử con côn trùng đó ngay bây giờ không ạ?? Thuộc hạ xin được nhận nhiệm vụ!!"

Từ đầu đến cuối không có mấy người để ý đến Mục Hải, mọi sự tập trung đều dồn vào Trường Thiên cho tới lúc hắn thay Trường Thiên bóp nát đầu một tên xấu số không chịu nhường ghế. Ngoại trừ Zones ra thì không ai biết Mục Hải là Hải Thần danh chấn đại lục, nghe hắn ví Nagudon như một con côn trùng bé nhỏ thì cả bọn không nhịn được trợn trừng mắt, Vũ Tôn đỉnh phong trong mắt hắn yếu đuối như thế thì họ còn ra cái gì nữa.

Zones một bên tốt bụng lên tiếng nhắc nhở, bất quá lòng tốt của nàng càng khiến người ta thêm kinh hãi thất sắc.

"Hắn là Hải Thần mà, Nagudon kia là cái thá gì chứ!!"

Không gian yên tĩnh, hoàn toàn chết lặng, kể cả Guile cũng sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi. Không ai bảo ai tất cả mọi người cùng lúc quay đầu nhìn Trường Thiên trân trối, nam tử trước mắt luôn đẩy người xung quanh hắn từ thế giới quan này thăng cấp lên thế giới quan khác với tốc độ chóng mặt. Cường đại bậc nhất Hải Hà như Hải Thần còn cam tâm tình nguyện làm nô bộc cho hắn thì trên đời còn chuyện gì hắn không làm được nữa đây. Có điều bọn họ đâu biết được rằng, thế giới trong suy nghĩ của họ chỉ là cái lông chân của người khổng lồ mà thôi.

Trường Thiên giơ tay lên cao nhẹ nhàng đón hướng gió, nếu ai đó hiểu được hành động kia đang quyết định số phận một Đế quốc thì chỉ hận không thể mắng hắn là "đồ điên".

Sau một lúc tính toán thì tổng cộng có ba lần thổi vào lòng bàn tay, hai lần vào mu bàn tay, hắn thở dài cảm thán.

"3 - 2 xem ra số trời chưa muốn Kim Phượng bị diệt, cho lão già ngươi sống thêm một thời gian vậy."